Lam gia là một gia đình ba thế hệ truyền thống. Ông nội và ba của Lam Hàm đều tham gia quân ngũ, chỉ mình Lam Hàm là rẽ hướng theo chính trị. Đàn ông thường chỉ lo sự nghiệp, mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà từ trước đến nay đều do một tay bà Từ Mục Chi lo liệu. Từ khi về làm dâu Lam gia đến nay đã mấy chục năm, con trai cũng đã lập gia đình nhưng bà Từ vẫn giữ thói quen lo lắng từng chút một cho mọi người trong nhà, đặc biệt là cậu con trai Lam Hàm của bà. Nó kết hôn sớm khiến bà bớt lo, nhưng người con dâu Hạ Vũ Thường lại là một mối lo khác của bà.
Gia đình con trai không sống chung ở nhà lớn với ông bà và ba mẹ, bà cũng không còn cách nào khác, đó là tự do của con cái. Thế nhưng ai đời cả tháng trời không về nhà thăm ba mẹ lấy một lần, sống chung một thành phố chứ có phải xa xôi gì đâu. Lam Hàm bận rộn công việc bà đành chịu, nhưng con dâu không đi làm mà cũng chẳng mấy khi về thăm nhà được một lần. Tuổi trẻ thích tự do, bà biết vậy nhưng vẫn không thể nào để mặc bọn chúng muốn làm gì thì làm được.
Hôm nay bà có hẹn với mấy người bạn cũ chơi đánh bài, sẵn tiện rủ con dâu đi cùng. Vừa để tình cảm mẹ con thân thiết hơn, vừa là muốn dẫn con dâu ra ngoài chơi cho khuây khỏa, cả ngày không đi làm ở nhà cũng chán. Bà Từ Chi Mục suy tính kỹ càng là thế, nhưng không thể ngờ được rằng bây giờ chỉ có một mình bà đang ngồi trong phòng khách nhà con trai, còn con dâu thì không thấy bóng dáng đâu cả, điện thoại cũng không thèm bắt máy.
“Phu nhân, bà đợi một chút đi ạ, chắc cô chủ cũng sắp về rồi”. Chị Vu, người giúp việc trong nhà vừa đưa trà lên vừa trò chuyện đôi câu.
“Tôi cũng mong là như vậy, chứ gọi điện không ai bắt máy khiến tôi cứ cảm thấy lo”. Bà Từ Chi Mục nhấp một ngụm trà cho nhuận giọng, thuận tiện than thở đôi câu.
Chị Vu là người thật thà, bình thường trong nhà không có ai để nói chuyện, nay gặp được người tâm sự chị vui còn không hết, liên tục kể mọi chuyện trong nhà cho bà Từ nghe.
“Cô chủ hôm nào cũng đi tập thể dục giữ dáng, cô ấy chăm chỉ lắm, ngày nào cũng đi từ sáng đến tối mịt mới về. Hèn chi vóc dáng đẹp như vậy”.
Ai ngờ bà Từ càng nghe càng cảm thấy khó chịu. Con trai bà ở bên ngoài cực khổ làm việc, con dâu thì suốt ngày chỉ biết làm đẹp, nhà cửa không chịu chăm sóc cho ổn thỏa, ngay cả đến con cũng không chịu sinh. Lấy vợ như vậy thì lấy về làm gì chứ. Tuy khó chịu trong lòng, nhưng bà không thể hiện rõ ra mặt, chỉ nhẹ nhàng nói bâng quơ.
“Bọn trẻ chúng nó vốn thích làm đẹp mà, được như vậy là tốt, nhưng không lẽ ngày nào Vũ Thường cũng không ở nhà như thế này sao”.
Chị Vu nghe vậy thì nói hết bao suy nghĩ trong lòng bấy lâu nay:
“Tôi cũng thấy hơi lạ, ngày nào cô ấy cũng ra ngoài suốt, nói là tập thể dục, chứ ai biết là làm cái gì. Bà cứ nghĩ mà xem, có ai lại tập thể dục cả ngày như vậy, có mà mệt chết mất. Nhiều khi cậu chủ Lam về rồi mà cô chủ còn chưa về nữa cơ. Người chồng như cậu ấy thật là tốt hiếm thấy đấy bà ạ. Buổi sáng cậu ấy đi làm thì cô chủ còn chưa dậy, tối về thì hoặc là cô chủ đã ngủ, còn không thì là cô ấy ra ngoài chưa về. Vậy mà tôi chưa bao giờ thấy cậu ấy nói một lời cằn nhằn to tiếng với cô chủ cả. Bây giờ người tốt tính như cậu ấy không còn nhiều đâu”.
Bà Từ càng nghe thì cơn tức giận trong lòng càng lớn. Hôm nay cho dù phải ở đây đến khuya thì bà cũng nhất định phải nói chuyện với con trai và con dâu cho bằng được. Ai đời lại để gia đình như thế này cơ chứ, vợ chồng gì mà cả ngày đều không có ai ở nhà, đến gặp nhau cũng khó thì làm sao mà hòa thuận được. Với tính cách của con trai bà thì chỉ sợ không phải nó không nổi nóng mà là lười quan tâm thôi. Cuộc sống vợ chồng sao tránh khỏi những cãi vã thường ngày, nhưng thà to tiếng còn hơn, chứ cứ bình lặng như vậy thì lại càng nguy hiểm.
***
Khó khăn lắm Đinh Nam mới mua được vé xem triển lãm tranh cho Hạ Yên. Cô háo hức gọi điện cho Hạ Vũ Thường, kỳ lạ là không ai bắt máy cả. Thôi, mang đến nhà cho chị ấy luôn vậy, dù sao hôm nay cô cũng có thời gian.
Chị Vu giúp việc vừa mở cửa, nhìn thấy người đến là cô thì gương mặt không giấu được sự thất vọng. Hạ Yên không hiểu vì sao, mơ mơ hồ hồ đi vào nhà.
Đến khi nhìn thấy người đang ngồi trong phòng khách, cô chỉ biết…
“Bác Từ, cháu chào bác ạ”. Hạ Yên vội vàng lễ phép chào hỏi để che đi sự lúng túng của bản thân.
Từ Mục Chi nhìn cô gái trước mặt, càng nhìn càng thấy đẹp. Hạ gia có hai cô con gái, ban đầu bà chọn Hạ Vũ Thường làm con dâu chính là vì nhìn thấy sự điềm đạm chỉn chu trong từng hành động nhỏ của cô ấy. Còn người con gái út này thú thực bà không chú ý nhiều. Một phần cũng vì năm ấy cô bé còn nhỏ quá, bẵng đi mấy năm không gặp đã lớn thế này rồi.
“Cháu là Hạ Yên đúng không, lớn nhanh quá, bác sắp không nhận ra mất rồi”.
Hạ Yên gượng cười, mặc dù hai nhà là thông gia, nhưng cô rất ít khi gặp bà Từ, hôm nay bắt gặp ở đây lại càng thêm lúng túng, không biết làm sao cho phải.
“Cháu đến chơi với chị sao”.
“Dạ, chị Vũ Thường rất thích xem tranh, hôm nay cháu mang vé xem triển lãm tranh của thành phố cho chị ấy”.
Vừa nói Hạ Yên vừa đưa mắt nhìn khắp nhà, thắc mắc hỏi:
“Nhưng chị cháu không có nhà ạ”.
“Ừ, bác có hẹn trước với nó rồi, không biết có chuyện gì mà bây giờ chưa về nữa”.
Nghe được trong giọng nói bà Từ có chút bực dọc, Hạ Yên trong lòng âm thầm cầu nguyện cho Hạ Vũ Thường.
“Bác có thích xem tranh không ạ”. Hạ Yên đổi đề tài một cách vụng về.
Nhìn cô bé trước mặt dè dặt nói chuyện với mình, bà Từ Mục Chi cũng không đành lòng làm khó, dù sao thì chuyện gia đình con trai bà thì có liên quan gì đến Hạ Yên đâu chứ.
“Có, hồi trẻ bác cũng thích vẽ lắm, thế nhưng từ khi có gia đình thì bộn bề nhiều thứ, lâu rồi chưa từng đụng đến bút màu nữa rồi”.
Hạ Yên nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, vội vàng tiếp lời bà.
“Thế nên chị Vũ Thường mới một mực nhờ cháu tìm mua vé xem triển lãm đấy ạ. Xem ra là muốn cùng đi xem với bác rồi. Bác thích tranh như thế thì không thể bỏ qua lần triển lãm này đâu ạ. Cháu nghe nói có nhiều họa sĩ nổi tiếng tham gia lắm đấy”.
Nghe đến tranh là ánh mắt bà Từ Mục Chi sáng hẳn lên, giọng nói cũng hào hứng hơn.
“Nhất định bác phải đi xem rồi. Vé xem khó mua lắm, lần này làm phiền cháu quá rồi”.
“Không phiền, không phiền đâu ạ. Bác là trưởng bối trong nhà, cháu đương nhiên phải nên làm vậy rồi”.
Lời nói khéo léo của Hạ Yên khiến bà Từ càng nghe càng hài lòng. Đúng là con gái Hạ gia có khác, từ nhỏ được dạy dỗ cẩn thận, đến cách nói chuyện cũng dễ nghe như vậy. Sao hai chị em mà lại khác nhau nhiều đến thế, không phải bà có ý so sánh, nhưng Hạ Vũ Thường ngay cả lấy lòng bà cô ta cũng không muốn chứ đừng nói đến việc quan tâm sở thích ngày xưa của bà. Người con dâu này, bà không biết phải làm sao mới tốt đây.
Gia đình con trai không sống chung ở nhà lớn với ông bà và ba mẹ, bà cũng không còn cách nào khác, đó là tự do của con cái. Thế nhưng ai đời cả tháng trời không về nhà thăm ba mẹ lấy một lần, sống chung một thành phố chứ có phải xa xôi gì đâu. Lam Hàm bận rộn công việc bà đành chịu, nhưng con dâu không đi làm mà cũng chẳng mấy khi về thăm nhà được một lần. Tuổi trẻ thích tự do, bà biết vậy nhưng vẫn không thể nào để mặc bọn chúng muốn làm gì thì làm được.
Hôm nay bà có hẹn với mấy người bạn cũ chơi đánh bài, sẵn tiện rủ con dâu đi cùng. Vừa để tình cảm mẹ con thân thiết hơn, vừa là muốn dẫn con dâu ra ngoài chơi cho khuây khỏa, cả ngày không đi làm ở nhà cũng chán. Bà Từ Chi Mục suy tính kỹ càng là thế, nhưng không thể ngờ được rằng bây giờ chỉ có một mình bà đang ngồi trong phòng khách nhà con trai, còn con dâu thì không thấy bóng dáng đâu cả, điện thoại cũng không thèm bắt máy.
“Phu nhân, bà đợi một chút đi ạ, chắc cô chủ cũng sắp về rồi”. Chị Vu, người giúp việc trong nhà vừa đưa trà lên vừa trò chuyện đôi câu.
“Tôi cũng mong là như vậy, chứ gọi điện không ai bắt máy khiến tôi cứ cảm thấy lo”. Bà Từ Chi Mục nhấp một ngụm trà cho nhuận giọng, thuận tiện than thở đôi câu.
Chị Vu là người thật thà, bình thường trong nhà không có ai để nói chuyện, nay gặp được người tâm sự chị vui còn không hết, liên tục kể mọi chuyện trong nhà cho bà Từ nghe.
“Cô chủ hôm nào cũng đi tập thể dục giữ dáng, cô ấy chăm chỉ lắm, ngày nào cũng đi từ sáng đến tối mịt mới về. Hèn chi vóc dáng đẹp như vậy”.
Ai ngờ bà Từ càng nghe càng cảm thấy khó chịu. Con trai bà ở bên ngoài cực khổ làm việc, con dâu thì suốt ngày chỉ biết làm đẹp, nhà cửa không chịu chăm sóc cho ổn thỏa, ngay cả đến con cũng không chịu sinh. Lấy vợ như vậy thì lấy về làm gì chứ. Tuy khó chịu trong lòng, nhưng bà không thể hiện rõ ra mặt, chỉ nhẹ nhàng nói bâng quơ.
“Bọn trẻ chúng nó vốn thích làm đẹp mà, được như vậy là tốt, nhưng không lẽ ngày nào Vũ Thường cũng không ở nhà như thế này sao”.
Chị Vu nghe vậy thì nói hết bao suy nghĩ trong lòng bấy lâu nay:
“Tôi cũng thấy hơi lạ, ngày nào cô ấy cũng ra ngoài suốt, nói là tập thể dục, chứ ai biết là làm cái gì. Bà cứ nghĩ mà xem, có ai lại tập thể dục cả ngày như vậy, có mà mệt chết mất. Nhiều khi cậu chủ Lam về rồi mà cô chủ còn chưa về nữa cơ. Người chồng như cậu ấy thật là tốt hiếm thấy đấy bà ạ. Buổi sáng cậu ấy đi làm thì cô chủ còn chưa dậy, tối về thì hoặc là cô chủ đã ngủ, còn không thì là cô ấy ra ngoài chưa về. Vậy mà tôi chưa bao giờ thấy cậu ấy nói một lời cằn nhằn to tiếng với cô chủ cả. Bây giờ người tốt tính như cậu ấy không còn nhiều đâu”.
Bà Từ càng nghe thì cơn tức giận trong lòng càng lớn. Hôm nay cho dù phải ở đây đến khuya thì bà cũng nhất định phải nói chuyện với con trai và con dâu cho bằng được. Ai đời lại để gia đình như thế này cơ chứ, vợ chồng gì mà cả ngày đều không có ai ở nhà, đến gặp nhau cũng khó thì làm sao mà hòa thuận được. Với tính cách của con trai bà thì chỉ sợ không phải nó không nổi nóng mà là lười quan tâm thôi. Cuộc sống vợ chồng sao tránh khỏi những cãi vã thường ngày, nhưng thà to tiếng còn hơn, chứ cứ bình lặng như vậy thì lại càng nguy hiểm.
***
Khó khăn lắm Đinh Nam mới mua được vé xem triển lãm tranh cho Hạ Yên. Cô háo hức gọi điện cho Hạ Vũ Thường, kỳ lạ là không ai bắt máy cả. Thôi, mang đến nhà cho chị ấy luôn vậy, dù sao hôm nay cô cũng có thời gian.
Chị Vu giúp việc vừa mở cửa, nhìn thấy người đến là cô thì gương mặt không giấu được sự thất vọng. Hạ Yên không hiểu vì sao, mơ mơ hồ hồ đi vào nhà.
Đến khi nhìn thấy người đang ngồi trong phòng khách, cô chỉ biết…
“Bác Từ, cháu chào bác ạ”. Hạ Yên vội vàng lễ phép chào hỏi để che đi sự lúng túng của bản thân.
Từ Mục Chi nhìn cô gái trước mặt, càng nhìn càng thấy đẹp. Hạ gia có hai cô con gái, ban đầu bà chọn Hạ Vũ Thường làm con dâu chính là vì nhìn thấy sự điềm đạm chỉn chu trong từng hành động nhỏ của cô ấy. Còn người con gái út này thú thực bà không chú ý nhiều. Một phần cũng vì năm ấy cô bé còn nhỏ quá, bẵng đi mấy năm không gặp đã lớn thế này rồi.
“Cháu là Hạ Yên đúng không, lớn nhanh quá, bác sắp không nhận ra mất rồi”.
Hạ Yên gượng cười, mặc dù hai nhà là thông gia, nhưng cô rất ít khi gặp bà Từ, hôm nay bắt gặp ở đây lại càng thêm lúng túng, không biết làm sao cho phải.
“Cháu đến chơi với chị sao”.
“Dạ, chị Vũ Thường rất thích xem tranh, hôm nay cháu mang vé xem triển lãm tranh của thành phố cho chị ấy”.
Vừa nói Hạ Yên vừa đưa mắt nhìn khắp nhà, thắc mắc hỏi:
“Nhưng chị cháu không có nhà ạ”.
“Ừ, bác có hẹn trước với nó rồi, không biết có chuyện gì mà bây giờ chưa về nữa”.
Nghe được trong giọng nói bà Từ có chút bực dọc, Hạ Yên trong lòng âm thầm cầu nguyện cho Hạ Vũ Thường.
“Bác có thích xem tranh không ạ”. Hạ Yên đổi đề tài một cách vụng về.
Nhìn cô bé trước mặt dè dặt nói chuyện với mình, bà Từ Mục Chi cũng không đành lòng làm khó, dù sao thì chuyện gia đình con trai bà thì có liên quan gì đến Hạ Yên đâu chứ.
“Có, hồi trẻ bác cũng thích vẽ lắm, thế nhưng từ khi có gia đình thì bộn bề nhiều thứ, lâu rồi chưa từng đụng đến bút màu nữa rồi”.
Hạ Yên nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, vội vàng tiếp lời bà.
“Thế nên chị Vũ Thường mới một mực nhờ cháu tìm mua vé xem triển lãm đấy ạ. Xem ra là muốn cùng đi xem với bác rồi. Bác thích tranh như thế thì không thể bỏ qua lần triển lãm này đâu ạ. Cháu nghe nói có nhiều họa sĩ nổi tiếng tham gia lắm đấy”.
Nghe đến tranh là ánh mắt bà Từ Mục Chi sáng hẳn lên, giọng nói cũng hào hứng hơn.
“Nhất định bác phải đi xem rồi. Vé xem khó mua lắm, lần này làm phiền cháu quá rồi”.
“Không phiền, không phiền đâu ạ. Bác là trưởng bối trong nhà, cháu đương nhiên phải nên làm vậy rồi”.
Lời nói khéo léo của Hạ Yên khiến bà Từ càng nghe càng hài lòng. Đúng là con gái Hạ gia có khác, từ nhỏ được dạy dỗ cẩn thận, đến cách nói chuyện cũng dễ nghe như vậy. Sao hai chị em mà lại khác nhau nhiều đến thế, không phải bà có ý so sánh, nhưng Hạ Vũ Thường ngay cả lấy lòng bà cô ta cũng không muốn chứ đừng nói đến việc quan tâm sở thích ngày xưa của bà. Người con dâu này, bà không biết phải làm sao mới tốt đây.
/69
|