Chỉ Cần Có Tiền, Ta Yêu!

Chương 166: Chính là muốn cướp người, ngươi làm gì được ta

/210


“Vì cái gì?” Âu Dương Vân lạnh lùng, con ngươi hiện lên một tia sắc bén, nhìn thấy ta liền vươn tay đến gọi.

“Lăng nhi, lại đây”

Ta liền lui về sau mấy bước, đứng lại

” Người còn sống chính là muốn có thất tình lục dục, nếu không có thì còn ý nghĩa gì ?” Ta nhẹ giọng nói.

Âu Dương Vân không đáp, chăm chú nhìn ta một hồi, hắn tiến lên vài bước, lại nói

“Lại đây.” giọng điệu có chút cao hơn

Bất giác, ta lại lui về phía sau, dường như hành động của ta chọc giận hắn, khuôn mặt đẹp lại âm trầm thêm vài phần.

Xem ra người này tính tình vẫn như vậy, luyện công phu này nọ làm chi nha.

Thấy ta lui bước một về phía sau, Âu Dương không biểu tình đứng lên

“Lại đây!”

“Không !” ta vội vàng che miệng, xoay người cất bước bỏ chạy

Trời không có gió, bỗng nhiên lại khiến cây bốn phía lay động, vốn chỉ có ta cùng Âu Dương Vân nơi này , đột nhiên hiện ra một đám người áo đen như bóng ma. Âu Dương Vân vừa tới lập tức phản ứng mang ta về phía sau hắn che lại, ánh đao Nguyệt Huy trên tay hắn lóe lên. (=])

Mang theo mặt nạ dữ tợn bằng đồng, đám người áo đen cũng không cùng Âu Dương Vân so đo, toàn bộ hướng ta quỳ xuống, cung kính vạn phần nói:

“Bái kiến chủ nhân!”

Ách …chủ nhân ?!

Chợt thấy bên tai thổi qua hai trận gió lạnh, ta vội ngẩng đầu .

Một người ngân thương, áo lục

Một người lãnh kiếm, lam bào

Hai người đứng trước mặt Âu Dương Vân, gió lạnh thổi qua, tay áo tung bay.

Mạc Ly cùng độc xà biểu ca đến đây?!

Âu Dương Vân hờ hững liếc mắt qua Hạ Tử Tô cùng người bên cạnh, sau liền tao nhã thu hồi tay, thần sắc cao ngạo, thanh âm trong trẻo mà lạnh lùng trầm thấp:

“Cô nghĩ ngươi sợ hãi mà không dám ra mặt. Không nghĩ tới ngươi cuối cùng cũng chịu đi ra rồi.” Ánh mắt lại dừng lại trên người Thượng Quan Lăng, nói:

“Còn không lại đây?”

Hạ Tử Tô giận dữ, cười lạnh nói:

“Ngôn vương đây là đang cùng ai nói chuyện ? Nơi này giống như không có người cùng ngôn vương quen biết.”

Thượng Quan Mạc Ly nâng tay muốn Hạ Tử Tô ngừng nói. mi nhăn lại cùng một chỗ trên khuôn mặt nghiêm túc, hắn nhìn về phía vẻ mặt hờ hững vô nghĩa của Âu Dương Vân nói:

“Ta tới để đón đại công chúa hồi hương, mong rằng Ngôn vương tránh sang một bên nhường đường.”

Lời này làm cho Âu Dương Vân thờ ơ nhìn hắn một cái:

“Ngươi làm gì cùng Cô có quan hệ gì? Cô ở đây đương nhiên có mục đích, chính là cướp đi vương phi của Cô.”

“Cướp đi?!” Tất cả mọi người kêu lên thất thanh, Hạ Tử Tô lại tức giận, ngạc nhiên trừng mắt hắn, nói không ra lời.

Âu Dương Vân thản nhiên nói:

“Cô không quan tâm thân phận Lăng nhi, đối Cô mà nói, nàng chính là nữ nhân bồi Cô cả đời, điều này sẽ không thể thay đổi. Bất quá, Lăng nhi dường như không nguyện ý lại đây. Nàng không muốn, Cô không nghĩ miễn cưỡng nàng.” Thái độ hắn cuồng ngạo

“Cô chính mình đi qua đó cũng giống nhau.”

Nói xong, Âu Dương Vân không để ý biểu tình kinh ngạc của mọi người, chậm rãi tiến lên, Thượng Quan Mạc Ly lập tức phản ứng, ngăn cản Âu Dương Vân, âm thanh lạnh lùng nói:

” Diêm Thất nghe lệnh, cùng Diêm điện hộ tống đại công chúa rời đi trước.” Ánh mắt nhìn thẳng Âu Dương Vân

“Thượng Quan Mạc Ly ta tuyệt không cho phép ngươi mang đại công chúa đi!”

Một trận cuồng tiếu ( =.= là cười ấy nhé) truyền đến, ngân thương hướng về phía Âu Dương Vân

“Thượng Quan Mạc Ly, ngươi sao lại đem ta quên mất”

Hạ Tử Tô ngữ khí tràn ngập châm chọc

“Ngôn vương bệ hạ, không biết Mạch Tuyệt Thần Công của ngươi hiện giờ đã luyện thành ? Tử Tô ngày đêm chờ mong có thể cùng bệ hạ luận bàn một phen!”

Đôi mắt màu bạc ngọc lưu ly không hề mang một tia cảm tình chớp chớp, vẫn mang vẻ lạnh lùng như trước

” Ngươi có muốn cũng thế, không muốn cũng thế. Cô đều đã định rồi”

Con ngươi màu bạc dần bị nhuộm bởi màu đỏ đậm, trong lúc đó bỗng dưng sấm chớp, cùng cuồng phong gào thét nổi lên, bay đầy trời tuyết

“Ngươi chính là không biết tự lượng sức mình.”

Âu Dương Vân chậm rãi di động bước chân, thân ảnh tao nhã giống như một nhà thơ, tư thế xinh đẹp mềm mại tựa như nước chảy, bất cứ ai cũng không thể rời mắt khỏi thân ảnh kia.

Tại lúc này gió tuyết tựa như đều ngưng trệ.

Gió mạnh chỉ tập trung chỗ mọi người đứng nơi này, mà sương tuyết đều tụ tập chung quanh Âu Dương Vân, cánh tay hắn nhẹ nhàng hạ xuống làm cho xung quanh hiện ra một màn nước, giống như có sinh mệnh, di động xung quanh hắn, hình thành vầng sáng màu bạc.

Vầng sáng ngày càng thịnh, hào quang ngày càng lớn, ánh sáng màu bạc kia chói lóa khiến cho người ta không thể mở mắt, chỉ có thể thấy mông lung ánh hào quang dần ngưng tụ thành quả cầu trên tay Âu Dương Vân. Mọi người đều nín thở theo dõi, Hạ Tử Tô cùng Thượng Quan Mạc Ly ngưng thần nhìn chằm chằn Âu Dương Vân không dám lơ là.

Vầng sáng chiếu rọi khuôn mặt anh tuấn lúc xanh lúc trắng của Âu Dương Vân, vừa xinh đẹp lại có phần quỷ dị, nhìn qua màn ảnh chỉ thấy hai tròng mắt đỏ đậm thâm thúy của Âu Dương Vân xuyên thấu lại đây khiến cho người khác rùng mình.

Quả cầu màu bạc cùng lam trên bàn tay Âu Dương Vân chuyển động cực nhanh.

Nhìn thấy ánh mắt Âu Dương Vân ngày càng âm u, bất cứ ai đều biết tiếp theo tất nhiên là một sát chiêu lợi hại.

Thượng Quan Mạc Ly chưa bao giờ thấy qua loại võ công này, âm thầm kinh hãi. Lập tức thu hồi biểu tình, tập trung tinh thần đưa nội lực đẩy lên cực hạn, bên tai mơ hồ truyền đến âm thanh của khung xương sai động.

“Mạch Tuyệt Thần Công tầng thứ tám?!” Hạ Tử Tô gian nan mở miệng, thanh âm có chút sợ hãi.

Âu Dương Vân ánh mắt hơi hơi nheo lại, vui sướng như tìm được tri kỉ

“Ngươi thật biết hàng.”

Hạ Tử Tô thở dốc vì kinh ngạc, đây là một trong số những võ công thần thoại, mà người kia có thể luyện được đến cảnh giới này? Chẳng phải hắn không phải thất truyền ma sao? Không phải không có nội công tâm pháp ma sao?

Trái tim Hạ Tử Tô đập loạn cùng nỗi khiếp sợ to lớn trào dâng.

Thân là người học võ, đối mặt với loại võ công này luôn khiến cho hắn sợ hãi.

Hạ Tử Tô đột nhiên cười to ra tiếng:

“Hảo! Rất tốt!”

Tràng cười dài chấm dứt, ngân thương trong tay hắn xoay một vòng, cơ hoàng văng ra,

thân thương dài thêm vài thước.

Bất tri bất giác Thượng Quan Mạc Ly cũng giơ lên lãnh kiếm của mình, lãnh kiếm đúng là sâu như nước, mũi kiếm mang ánh sáng ấm áp, ở dưới ánh trăng toả ra ánh sáng rực rỡ.

Trong mắt Âu Dương Vân loé ra tia sáng kỳ dị.

Dựa vào ngươi!Người điên này! Đừng có dựa vào võ công của mình cao cường chỉ số thông minh hơn người là có thể đòi đánh đòi giết !

Không thể nhịn được nữa, ta tiến lên, đột nhiên kích động một cái tát ở…… Trên mặt mình……

Mẹ ơi, thật đau!

Nháy mắt, hào quang, gió mạnh đều ngừng.

Ba người cao ngạo kia cũng thành thật , đem ta vây lại thành vòng tròn nhỏ, ánh mắt khác nhau nhìn ta chằm chằm.

Vân Tiên Nhân lãnh đạm , trong mắt màu đỏ thong thả cởi ra, ánh mắt vui mừng kia từng thoáng hiện một nét đỏ đậm, đã làm cho người ta sợ hãi.

Độc xà biểu ca tức giận không nói lên lời, khoa trương trợn tròn mắt, phẫn nộ giống như có thể phun ra lửa.

Bình tĩnh thu kiếm vào vỏ, Mạc Ly nhìn thấy ta, ôn nhu nở nụ cười.

“Ngươi điên ư?! Muốn đánh cũng nên đánh vào mặt của hắn!” Tử Tô biểu ca hung hăng trừng mắt nhìn ta, liếc mắt một cái nâng tay chỉ hướng Vân Tiên Nhân.

Ta cười khổ. Các ngươi lập tức đấu võ , trường hợp kia nếu ta không “Tự mình hại mình” Các ngươi còn để ý đến ta sao? Còn không phải tất cả đều coi thường ta sao!

Ta kéo xuống tay của Hạ Tử Tô đang chỉ vào Âu Dương Vân, cười hì hì nói:

“Biểu ca, Tô gia chúng ta chính là coi trọng lễ nghi, nếu để ông ngoại biết ngươi lấy đầu ngón tay chỉ vào người khác, lão nhân gia sẽ rất thương tâm!”

Lại thay đổi xem thường một cái.

Ta lại nhìn về phía người bên cạnh, cười mở miệng:

“Này, Mạc Ly, đã lâu không gặp!”

Hắn cũng không ngay lập tức đáp lại, ta liền cấp cho hắn một cái ôm, thuận tay ăn đậu hủ mềm. cạc cạc.

“Ách…………”

Ta chỉ ôm người bên cạnh một chút thôi mà, giây tiếp theo hai cánh tay đã bị hai người kia mãnh liệt kéo về hai hướng ngược nhau.

“Ai ai, ta là người nha!~~~” mẹ ơi, lão tử bị xé ra làm đôi rồi!

Âu Dương Vân, Hạ Tử Tô liền thu lực đạo nhưng lại không có buông tay.

Ta xấu hổ ho một trận, cũng không quên mỉm cười .

Ta sợ hai bạo nhân này. Hai người dễ dàng nổi nóng.

Vẫn là Mạc Ly của nhà ta tốt nhất. Nam nhân đoan chính cùng ôn lương như ngọc!

“Quốc sĩ đại nhân của ta, Vĩnh An Vương của ta, hai người thân ở nước khác để triều đình vắng vẻ, vương vị cũng không để ý, xin hỏi hai người định giải thích như thế nào” Ta bỏ ra hai tay đang bị giam giữ, nhướng mày tà tà cười, ôm hai tay nhìn điệu bộ ngây ngốc của biểu ca cùng người bên cạnh.

Sau đó ánh mắt chuyển đến trên người Âu Dương Vân, đón nhận cắp mắt ngọc lưu ly màu bạc kia, ta thu lại ý cười, nghiêm mặt nói:

“Không muốn ngươi luyện cái thần công kia! Nếu một ngày nào đó ta không theo ý ngươi, ngươi không giận, không lưu tình chút nào đem ta giết chết cũng không hối hận, như vậy là đúng sao? Chẳng lẽ ngươi cảm thấy như vậy là tốt sao? Vân Tiên Nhân!”

Âu Dương Vân nhất thời dại ra.

“Vân Tiên Nhân, Thượng Quan Lăng ta không muốn ngươi như vậy.” Ta nhẹ nhàng giải thích, dùng thần ngữ nói.

Ngọc Quốc, hoàng cung

Dưỡng Tâm điện, tây buồng lò sưởi.

“Chuyện cười, trẫm làm sao có thể đáp ứng!” Hai tròng mắt Thượng Quan Thiên sắc lạnh, có chút tức giận nhìn lúm đồng tiền như hoa trước mặt.

“Bệ hạ, ngài không cần nhẫn tâm như thế đem ta dễ dàng cự tuyệt.”

Một thân áo hồng sam, cùng trâm bạch mai, hai tròng mắt tím diêm dúa lẳng lơ cười.


/210

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status