Ngồi trên lưng ngựa Tát Vân La mắt lạnh nhìn nam nhân đang tới gần, âm thầm hừ lạnh một tiếng, nhìn không ra cầm thú còn có chút tài giỏi, có thể làm cho người ta tự mình mang theo kỵ binh bưu hãn cứu ra đoàn lý.
Ngựa vừa dừng tại chỗ, nam tử phía sau nhảy xuống ngựa, lại duỗi thân ra một cái để lộ vết chai, rõ ràng là luyện võ để lại, bàn tay to cầm kiếm giúp Tát Vân La xuống ngựa, trầm giọng nói: " Công chúa thỉnh xuống ngựa."
Duyên Hạo vài bước đi tới, híp lại ánh mắt phù thũng, trên dưới đánh giá Tát Vân La một phen, trên mặt cười như không cười nói:" Ngự muội, lại gặp mặt. Trẫm không ở đây, Sở quân đột kích, làm Ngự muội sợ hãi rồi."
" Hừ!" Tát Vân La tà tà liếc Duyên Hạo một cái, hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi chỗ khác.
Một bên nam tử thấy Duyên Hạo, vội vàng cúi người thi lễ nói: " Mạt tướng tham kiến Đại Vương."
Duyên Hạo tùy ý khoát tay áo, gật đầu nói: " Phàn tướng quân không cần đa lễ. Tướng quân không hổ là trụ cột nước nhà, lần này lại cứu công chúa trở về, công lao không nhỏ. Người đâu!"
Một thái giám vội vàng chạy tới, cúi người đáp: " Có nô tài."
" Truyền chỉ, Phàn tướng quân cứu công chúa trở về đã lập công lớn, bổn vương thưởng phạt phân minh. Phong Phàn tướng quân làm Đại tướng quân, thưởng bạch bích mười song, ngàn lượng hoàng kim!" Cầm thú tựa hồ vì khoe khoang mình có nhiều anh minh, lớn tiếng phân phó, Tát Vân La nghe muốn nôn ra điểm tâm tối.
Phàn tướng quân quỳ xuống đất tạ ơn:" Tạ Đại vương ban thưởng, mạt tướng không dám nhận. Lần này tùy mạt tướng đi......"
Còn chưa dứt lời, mới vừa rồi còn một bộ dáng minh quân Duyên Hạo có chút không kiên nhẫn khoát tay, đánh gãy lời nói của hắn: " Công chúa vừa bị chấn kinh, nên trở về nghỉ ngơi, tướng quân có chuyện gì nói sau đi. Không cần quấy rầy công chúa."
" Dạ. Nhưng mà Đại vương......" Phàn tướng quân chưa từ bỏ ý định lại hé miệng muốn nói cái gì.
Duyên Hạo đột nhiên trừng một cái, lớn tiếng nói:" Phàn Vu Kì, trẫm đã nói, có chuyện chờ một chút nói tiếp, ngươi muốn kháng chỉ bất tuân?"
" Mạt tướng không dám!" Phàn Vu Kì vội vàng thi lễ, vẻ mặt mất mát cùng đau lòng, rồi sau đó khom người đưa Duyên Hạo cùng Tát Vân La rời đi.
Trong lòng không hiểu được ban thưởng thì phải vui mừng nhưng chỉ có đau lòng vô tận, vì cứu công chúa ra, mấy trăm tên binh sĩ toàn bộ làm mồi cho quân Đại Sở, thiết kị của Đại Sở nổi tiếng thiên hạ, mạnh mẽ vô cùng, phóng tầm mắt cũng không có người nào dám cùng bọn họ đánh bừa.
Mà mấy trăm binh sĩ thủ hạ của mình, sợ là không chết cũng trở thành tù binh, Đại Vương của Đại Sở ý chí sắt đá mọi người đều biết, khả năng bọn họ còn sống không lớn.
Đây là hạ sách, nhưng mà muốn từ trong tay Thiết kị binh cứu công chúa ra, đây là biện pháp duy nhất, không cần thăng quan tiến chức, tối thiểu, Đại Vương đối với binh sĩ, nói một lời quan tâm, nhưng mà có trợ cấp cũng tốt. Quên đi, việc đã đến nước này, vẫn là đem mười song bạch bích, hoàng kim ngàn lượng phân cho bọn họ, lấy để dùng cho cuộc sống sau này đi.
Tát Vân La quay đầu nhìn thoáng qua nam tử cao lớn bên cạnh, lộ ra gương mặt tục tằng, chắc là trường kì lãnh binh chinh chiến sa trường, làn da ngăm đen, thế kỷ hai mươi mốt rất có khí thế của hán tử phương bắc. Chỉ là lúc này toàn bộ đầu hạ xuống, hoàn toàn không có hậu thưởng, không vì thăng quan tiến chức vui vẻ, ngược lại cảm xúc tuột xuống thấp.
Nhìn Phàn Vu Kì, Tát Vân La chán ghét và phẫn hận trong lòng hơi giảm một chút, thủ hạ cầm thú, tốt xấu còn có tướng quân có tình người, tối thiểu chỉ là con gấu đen xem ra là biết đau lòng tính mạng quân sĩ.
Đang lúc trầm tư, chợt thấy Duyên Hạo lại đây, vẻ mặt tiện cười bắt lấy cánh tay mềm mại của Tát Vân La:" Ngự muội, đi, đến đại doanh tắm rửa thay quần áo, trẫm cho nhị muội an ủi. Hoa thượng khanh trong chốc lát tới chơi."
Vẻ mặt Tát Vân La chán ghét, dùng sức bỏ qua tay hắn, thanh âm lạnh như băng, không mang theo chút cảm tình nói: " Ta sẽ tự mình đi."
Duyên Hạo nhìn bàn tay bị bỏ ra, không khỏi nhíu nhíu mày, nhất thời vẻ mặt thô bạo, ánh mắt lại phiêu phiêu nhìn bụng Tát Vân La, áp chế tức giận dâng lên, lập tức đi vào đại trướng.
" Ngự muội mời ngồi." Duyên Hạo lại tiện cười, nhờ đèn trong đại trướng, mới vừa rồi nhìn đến trên người Tát Vân La mặc bộ đồ đơn bạc, than thể mảnh mai, cúi đầu thân thể khó khăn lắm mới đứng vừng, lại nhìn thấy bộ quần áo này bị dơ nhem nhuốc bám sát vào đường cong cơ thể của Tát Vân La hắn xem ra đã thấy được một pheb phong tình.
Duyên Hạo nhìn chằm chằm chân lộ ra kia, dùng sức nhìn vài lần, giả dối cười nói:" Ngự muội bị Đại Sở quân bắt đi, trẫm cùng Hoa thượng khanh rất là vướng bận a."
Tát Vân La theo tầm mắt cầm thú nhìn lại, quả nhiên là cầm thú, ngay cả mặc tất chân đều phải chiếm tiện nghi, chậm rãi đi đến bên ghế mềm, ngồi xuống, kéo chéo chân, ngẩng đầu, mắt hoa đào giống như hàn băng bắc cực, lạnh lùng nhìn Duyên Hạo, nhíu mày hỏi:" Ngươi còn muốn làm gì?"
Duyên Hạo bị ánh mắt băng hàn đông lạnh sửng sốt, tầm mắt người kia, toàn thân không tự chủ được rùng mình một cái, kinh ngạc sau một lúc lâu cười gượng nói:" Ha ha, Giang Châu chưa tới tay, ngự muội đã muốn đi sao?"
Tát Vân La lạnh lùng hừ một tiếng, mắt hoa đào hơi hơi nheo lại, cho cầm thú một ánh mắt không thể lạnh hơn, lập tức một cánh tay khoát lên bên cạnh trên bàn, cúi đầu không chút để ý nhìn ngón tay, một bộ dáng ta coi thường biểu tình của ngươi.
" Trẫm khuyên ngự muội vẫn là ngoan ngoãn nghe lời. Đương nhiên, nếu ngự muội hy vọng Lệ phi mẹ ngươi chết vô cùng thê thảm, trẫm cũng không miễn cưỡng." Cặp ánh mắt yêu mị kia thật sự là câu hồn đoạt phách, chính là trong mắt ngẫu nhiên bắn ra vài đạo hàn quang, làm Duyên Hạo trong lòng sinh ra một tia khiếp ý, từ trước như thế nào không phát hiện tiện nhân này có ánh mắt sắc bén như thế?
Đã chết một lần, liền giống như quỷ nhập vào người, bật đồng lớn so với trước kia, nhớ tới ngày ấy bị nàng hung hăng đánh ngã, ai ai, Duyên Hạo không khỏi sờ sờ thắt lưng, không cam lòng hai mắt bắn ra hung tợn, nghiến răng nghiến lợi nói:" Ngự muội, tốt nhất chính mình hiểu rõ."
Tát Vân La dừng lại ánh mắt nhìn móng tay, chậm rãi ngẩng đầu, lạnh giọng hỏi:" Ngươi đem Lệ...... Ngươi đem mẫu phi ta ra sao?"
Ngựa vừa dừng tại chỗ, nam tử phía sau nhảy xuống ngựa, lại duỗi thân ra một cái để lộ vết chai, rõ ràng là luyện võ để lại, bàn tay to cầm kiếm giúp Tát Vân La xuống ngựa, trầm giọng nói: " Công chúa thỉnh xuống ngựa."
Duyên Hạo vài bước đi tới, híp lại ánh mắt phù thũng, trên dưới đánh giá Tát Vân La một phen, trên mặt cười như không cười nói:" Ngự muội, lại gặp mặt. Trẫm không ở đây, Sở quân đột kích, làm Ngự muội sợ hãi rồi."
" Hừ!" Tát Vân La tà tà liếc Duyên Hạo một cái, hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi chỗ khác.
Một bên nam tử thấy Duyên Hạo, vội vàng cúi người thi lễ nói: " Mạt tướng tham kiến Đại Vương."
Duyên Hạo tùy ý khoát tay áo, gật đầu nói: " Phàn tướng quân không cần đa lễ. Tướng quân không hổ là trụ cột nước nhà, lần này lại cứu công chúa trở về, công lao không nhỏ. Người đâu!"
Một thái giám vội vàng chạy tới, cúi người đáp: " Có nô tài."
" Truyền chỉ, Phàn tướng quân cứu công chúa trở về đã lập công lớn, bổn vương thưởng phạt phân minh. Phong Phàn tướng quân làm Đại tướng quân, thưởng bạch bích mười song, ngàn lượng hoàng kim!" Cầm thú tựa hồ vì khoe khoang mình có nhiều anh minh, lớn tiếng phân phó, Tát Vân La nghe muốn nôn ra điểm tâm tối.
Phàn tướng quân quỳ xuống đất tạ ơn:" Tạ Đại vương ban thưởng, mạt tướng không dám nhận. Lần này tùy mạt tướng đi......"
Còn chưa dứt lời, mới vừa rồi còn một bộ dáng minh quân Duyên Hạo có chút không kiên nhẫn khoát tay, đánh gãy lời nói của hắn: " Công chúa vừa bị chấn kinh, nên trở về nghỉ ngơi, tướng quân có chuyện gì nói sau đi. Không cần quấy rầy công chúa."
" Dạ. Nhưng mà Đại vương......" Phàn tướng quân chưa từ bỏ ý định lại hé miệng muốn nói cái gì.
Duyên Hạo đột nhiên trừng một cái, lớn tiếng nói:" Phàn Vu Kì, trẫm đã nói, có chuyện chờ một chút nói tiếp, ngươi muốn kháng chỉ bất tuân?"
" Mạt tướng không dám!" Phàn Vu Kì vội vàng thi lễ, vẻ mặt mất mát cùng đau lòng, rồi sau đó khom người đưa Duyên Hạo cùng Tát Vân La rời đi.
Trong lòng không hiểu được ban thưởng thì phải vui mừng nhưng chỉ có đau lòng vô tận, vì cứu công chúa ra, mấy trăm tên binh sĩ toàn bộ làm mồi cho quân Đại Sở, thiết kị của Đại Sở nổi tiếng thiên hạ, mạnh mẽ vô cùng, phóng tầm mắt cũng không có người nào dám cùng bọn họ đánh bừa.
Mà mấy trăm binh sĩ thủ hạ của mình, sợ là không chết cũng trở thành tù binh, Đại Vương của Đại Sở ý chí sắt đá mọi người đều biết, khả năng bọn họ còn sống không lớn.
Đây là hạ sách, nhưng mà muốn từ trong tay Thiết kị binh cứu công chúa ra, đây là biện pháp duy nhất, không cần thăng quan tiến chức, tối thiểu, Đại Vương đối với binh sĩ, nói một lời quan tâm, nhưng mà có trợ cấp cũng tốt. Quên đi, việc đã đến nước này, vẫn là đem mười song bạch bích, hoàng kim ngàn lượng phân cho bọn họ, lấy để dùng cho cuộc sống sau này đi.
Tát Vân La quay đầu nhìn thoáng qua nam tử cao lớn bên cạnh, lộ ra gương mặt tục tằng, chắc là trường kì lãnh binh chinh chiến sa trường, làn da ngăm đen, thế kỷ hai mươi mốt rất có khí thế của hán tử phương bắc. Chỉ là lúc này toàn bộ đầu hạ xuống, hoàn toàn không có hậu thưởng, không vì thăng quan tiến chức vui vẻ, ngược lại cảm xúc tuột xuống thấp.
Nhìn Phàn Vu Kì, Tát Vân La chán ghét và phẫn hận trong lòng hơi giảm một chút, thủ hạ cầm thú, tốt xấu còn có tướng quân có tình người, tối thiểu chỉ là con gấu đen xem ra là biết đau lòng tính mạng quân sĩ.
Đang lúc trầm tư, chợt thấy Duyên Hạo lại đây, vẻ mặt tiện cười bắt lấy cánh tay mềm mại của Tát Vân La:" Ngự muội, đi, đến đại doanh tắm rửa thay quần áo, trẫm cho nhị muội an ủi. Hoa thượng khanh trong chốc lát tới chơi."
Vẻ mặt Tát Vân La chán ghét, dùng sức bỏ qua tay hắn, thanh âm lạnh như băng, không mang theo chút cảm tình nói: " Ta sẽ tự mình đi."
Duyên Hạo nhìn bàn tay bị bỏ ra, không khỏi nhíu nhíu mày, nhất thời vẻ mặt thô bạo, ánh mắt lại phiêu phiêu nhìn bụng Tát Vân La, áp chế tức giận dâng lên, lập tức đi vào đại trướng.
" Ngự muội mời ngồi." Duyên Hạo lại tiện cười, nhờ đèn trong đại trướng, mới vừa rồi nhìn đến trên người Tát Vân La mặc bộ đồ đơn bạc, than thể mảnh mai, cúi đầu thân thể khó khăn lắm mới đứng vừng, lại nhìn thấy bộ quần áo này bị dơ nhem nhuốc bám sát vào đường cong cơ thể của Tát Vân La hắn xem ra đã thấy được một pheb phong tình.
Duyên Hạo nhìn chằm chằm chân lộ ra kia, dùng sức nhìn vài lần, giả dối cười nói:" Ngự muội bị Đại Sở quân bắt đi, trẫm cùng Hoa thượng khanh rất là vướng bận a."
Tát Vân La theo tầm mắt cầm thú nhìn lại, quả nhiên là cầm thú, ngay cả mặc tất chân đều phải chiếm tiện nghi, chậm rãi đi đến bên ghế mềm, ngồi xuống, kéo chéo chân, ngẩng đầu, mắt hoa đào giống như hàn băng bắc cực, lạnh lùng nhìn Duyên Hạo, nhíu mày hỏi:" Ngươi còn muốn làm gì?"
Duyên Hạo bị ánh mắt băng hàn đông lạnh sửng sốt, tầm mắt người kia, toàn thân không tự chủ được rùng mình một cái, kinh ngạc sau một lúc lâu cười gượng nói:" Ha ha, Giang Châu chưa tới tay, ngự muội đã muốn đi sao?"
Tát Vân La lạnh lùng hừ một tiếng, mắt hoa đào hơi hơi nheo lại, cho cầm thú một ánh mắt không thể lạnh hơn, lập tức một cánh tay khoát lên bên cạnh trên bàn, cúi đầu không chút để ý nhìn ngón tay, một bộ dáng ta coi thường biểu tình của ngươi.
" Trẫm khuyên ngự muội vẫn là ngoan ngoãn nghe lời. Đương nhiên, nếu ngự muội hy vọng Lệ phi mẹ ngươi chết vô cùng thê thảm, trẫm cũng không miễn cưỡng." Cặp ánh mắt yêu mị kia thật sự là câu hồn đoạt phách, chính là trong mắt ngẫu nhiên bắn ra vài đạo hàn quang, làm Duyên Hạo trong lòng sinh ra một tia khiếp ý, từ trước như thế nào không phát hiện tiện nhân này có ánh mắt sắc bén như thế?
Đã chết một lần, liền giống như quỷ nhập vào người, bật đồng lớn so với trước kia, nhớ tới ngày ấy bị nàng hung hăng đánh ngã, ai ai, Duyên Hạo không khỏi sờ sờ thắt lưng, không cam lòng hai mắt bắn ra hung tợn, nghiến răng nghiến lợi nói:" Ngự muội, tốt nhất chính mình hiểu rõ."
Tát Vân La dừng lại ánh mắt nhìn móng tay, chậm rãi ngẩng đầu, lạnh giọng hỏi:" Ngươi đem Lệ...... Ngươi đem mẫu phi ta ra sao?"
/15
|