Cô khẽ giật mình quay sang chỗ bán đồ ăn tay cô chỉ chỉ vào bảng đồ ăn, miệng thì luyên thuyên nói :
- Xí..xí..ai thèm nhìn miệng ông chớ..tui ăn rồi nhé, sáng là tui ăn phần cơm sườn, bánh ngọt, nước ngọt , vừa nãy tui ăn phần còn ngon hơn phần ông nữa đó và khay cơm vẫn còn nằm ở trên bàn nhé, ai mà thèm nhìn ông cơ chứ, hứ. – Diễm Quỳnh nghỉ một chút rồi bắt đầu điều chỉnh lại giọng nói của mình và hỏi : - nè tui hỏi chuyện này tí được không?
Kỳ Tường chóng tay lên bàn, nhưng ánh mắt lại hướng nhìn ra bên cửa sổ và anh gật đầu đồng ý trả lời câu hỏi của cô. Cô hỏi tiếp :
- Sao hôm nay tui thấy ông lạ lạ sao sao ý ? Bộ ông có chuyện gì với bạn gái hả ? Tui là tui thắc mắc thôi..thích thì trả lời còn không thì thôi..
Nghe xong câu hỏi của cô, anh đưa mắt sang nhìn cô sau đó nhanh chóng chuyển ánh mắt về vị trí cũ, anh vẫn trầm tư nhìn về hướng cửa sổ và đáp :
- Lạ ư? Ờ thìtui với cô ấy đang có vài..à không gì cả, chẳng qua là tui hơi mệt trong người thôi.
Diễm Quỳnh khẽ mừng trong lòng nhưng ở bên ngoài thì cô nhìn anh với đôi mắt đồng cảm, nhìn thấy anh như thế cô cũng buồn lắm nhưng lại không biết phải làm sao để xua đi nỗi buồn đó trong anh, cô khẽ lên tiếng:
- Thôi đừng buồn nữa mà..rồi mọi chuyện sẽ qua hết thôi..không có cô ấy thì còn có nhiều người khác nữa mà..ông vẫn còn có tui và Bèo ở bên cạnh nữa mà..buồn chi..
Anh vẫn mãi nhìn ra cửa sổ, đưa tay lên dụi mắt nhưng thật chất là anh cố ngăn đi dòng nước mắt đang chuẩn bị rơi. Anh suy nghĩ về Đoá Lệ rồi nghĩ tới lời Diễm Quỳnh mới nói, hồi lâu anh đập bàn nói to với Diễm Quỳnh:
- Không..KHÔNG..Tôi sẽ không yêu ai khác ngoài Đoá Lệ cả. Mãi mãi chỉ một và duy nhất người tôi yêu là cô ấy. Cho dù có chuyện gì xảy ra đi nữa thì tình cảm tôi vẫn dành cho em ấy thôi , Còi à.... Tôi sẽ chờ đến ngày Đoá Lệ quay về bên tôi.
Anh vừa nói vừa đập bàn đứng dậy , mọi người xung quanh giật mình đều quay lại nhìn về phía anh chằm chồ còn Diễm Quỳnh thì ngẩn người ra nhìn anh, cô nói :
-Ừ..rồi..tui nói sai rồi..rồi người yêu ông chỉ có mỗi cô ấy thôi đc chưa.. Ngồi xuống đi không là bị thầy giám thị tới tóm cổ ra phạt giờ.
Anh đẩy ghế ra, đeo balô rồi bỏ đi mặc cho mọi ánh mắt nhìn về mình. Còn cô thì ngồi im đó nhìn anh bước đi, lấy tay chống cằm lắc đầu rồi nói : “Kỳ Tường à, ông càng cố biện minh cho con nhỏ ấy đi nhưng tui dám chắc chắn với ông rằng thằng bạn thân mà ông đang tin tưởng giờ cũng đang nuôi hy vọng được yêu con nhỏ đó , sớm muộn gì ông cũng sẽ thêm thất vọng thôi lúc đấy ông sẽ là của riêng tui thôi. Còn không thì , tui sẽ làm mọi thứ để giành ông về cho riêng mình tui.” Nói xong, cô lấy đt ra tiếp tục nhắn tin vs Khắc Lạc :
-Ờh hớ..đúng là tui làm đó nhưng mà tui làm như vậy cũng chỉ muốn tốt cho cả 2 chúng ta thôi.Chẳng phải điều ông đang nuôi hy vọng nhỏ nhoi đó chính là được cô ấy chấp nhận mình với tư cách là người yêu hơn là với tư cách thằng bạn của người yêu mình sao ? Thì đây chính là cơ hội dành cho ông đấy ..nên ông hãy hợp tác ăn ý vơi tui để thực hiện điều ông mong muốn. Nhiệm vụ của ông cũng khá là đơn giản lắm là giữ bí mật chuyện này đừng kể cho bất kì ai nghe cả...Nếu mọi chuyện lộ tẩy thì tui vs ông sẽ không còn cơ hội nào nữa đâu..
Khắc Lạc đang lim dim chuẩn bị ngủ thì tin nhắn tới, mắt nhắm mắt mở đọc tin nhắn đọc xong rồi thì anh đã tỉnh ngủ đồng thời đang đắn đo suy nghĩ về những gì cô nói càng khiến anh phân vân vì nếu mọi chuyện đổ bể thì cái tình cảm của anh dành cho Lệ bấy lâu nay sẽ mất và tình bạn cũng sẽ biến thành thù ..nhưng anh cũng không thể không phủ định rằng hiện giờ anh cũng muốn Đóa Lệ chấp nhận tình cảm của mình với tư cách là người yêu. Sau một hồi suy nghĩ anh nhắn tin trả lời :
- Haiss..Còi thật là làm cho tui khó xử quá. Tui nói trước, hãy dừng mọi thứ lại trước khi mọi thứ đi quá xa. Còi tính sẽ làm gì? – anh nói xong, lập tức chụp lại tin nhắn của cô bạn lại và đợi tin nhắn tiếp theo để lưu lại làm chứng cứ cho đến lúc anh cảm thấy mọi chuyện đi quá xa tầm kiểm soát.
- Xí..xí..ai thèm nhìn miệng ông chớ..tui ăn rồi nhé, sáng là tui ăn phần cơm sườn, bánh ngọt, nước ngọt , vừa nãy tui ăn phần còn ngon hơn phần ông nữa đó và khay cơm vẫn còn nằm ở trên bàn nhé, ai mà thèm nhìn ông cơ chứ, hứ. – Diễm Quỳnh nghỉ một chút rồi bắt đầu điều chỉnh lại giọng nói của mình và hỏi : - nè tui hỏi chuyện này tí được không?
Kỳ Tường chóng tay lên bàn, nhưng ánh mắt lại hướng nhìn ra bên cửa sổ và anh gật đầu đồng ý trả lời câu hỏi của cô. Cô hỏi tiếp :
- Sao hôm nay tui thấy ông lạ lạ sao sao ý ? Bộ ông có chuyện gì với bạn gái hả ? Tui là tui thắc mắc thôi..thích thì trả lời còn không thì thôi..
Nghe xong câu hỏi của cô, anh đưa mắt sang nhìn cô sau đó nhanh chóng chuyển ánh mắt về vị trí cũ, anh vẫn trầm tư nhìn về hướng cửa sổ và đáp :
- Lạ ư? Ờ thìtui với cô ấy đang có vài..à không gì cả, chẳng qua là tui hơi mệt trong người thôi.
Diễm Quỳnh khẽ mừng trong lòng nhưng ở bên ngoài thì cô nhìn anh với đôi mắt đồng cảm, nhìn thấy anh như thế cô cũng buồn lắm nhưng lại không biết phải làm sao để xua đi nỗi buồn đó trong anh, cô khẽ lên tiếng:
- Thôi đừng buồn nữa mà..rồi mọi chuyện sẽ qua hết thôi..không có cô ấy thì còn có nhiều người khác nữa mà..ông vẫn còn có tui và Bèo ở bên cạnh nữa mà..buồn chi..
Anh vẫn mãi nhìn ra cửa sổ, đưa tay lên dụi mắt nhưng thật chất là anh cố ngăn đi dòng nước mắt đang chuẩn bị rơi. Anh suy nghĩ về Đoá Lệ rồi nghĩ tới lời Diễm Quỳnh mới nói, hồi lâu anh đập bàn nói to với Diễm Quỳnh:
- Không..KHÔNG..Tôi sẽ không yêu ai khác ngoài Đoá Lệ cả. Mãi mãi chỉ một và duy nhất người tôi yêu là cô ấy. Cho dù có chuyện gì xảy ra đi nữa thì tình cảm tôi vẫn dành cho em ấy thôi , Còi à.... Tôi sẽ chờ đến ngày Đoá Lệ quay về bên tôi.
Anh vừa nói vừa đập bàn đứng dậy , mọi người xung quanh giật mình đều quay lại nhìn về phía anh chằm chồ còn Diễm Quỳnh thì ngẩn người ra nhìn anh, cô nói :
-Ừ..rồi..tui nói sai rồi..rồi người yêu ông chỉ có mỗi cô ấy thôi đc chưa.. Ngồi xuống đi không là bị thầy giám thị tới tóm cổ ra phạt giờ.
Anh đẩy ghế ra, đeo balô rồi bỏ đi mặc cho mọi ánh mắt nhìn về mình. Còn cô thì ngồi im đó nhìn anh bước đi, lấy tay chống cằm lắc đầu rồi nói : “Kỳ Tường à, ông càng cố biện minh cho con nhỏ ấy đi nhưng tui dám chắc chắn với ông rằng thằng bạn thân mà ông đang tin tưởng giờ cũng đang nuôi hy vọng được yêu con nhỏ đó , sớm muộn gì ông cũng sẽ thêm thất vọng thôi lúc đấy ông sẽ là của riêng tui thôi. Còn không thì , tui sẽ làm mọi thứ để giành ông về cho riêng mình tui.” Nói xong, cô lấy đt ra tiếp tục nhắn tin vs Khắc Lạc :
-Ờh hớ..đúng là tui làm đó nhưng mà tui làm như vậy cũng chỉ muốn tốt cho cả 2 chúng ta thôi.Chẳng phải điều ông đang nuôi hy vọng nhỏ nhoi đó chính là được cô ấy chấp nhận mình với tư cách là người yêu hơn là với tư cách thằng bạn của người yêu mình sao ? Thì đây chính là cơ hội dành cho ông đấy ..nên ông hãy hợp tác ăn ý vơi tui để thực hiện điều ông mong muốn. Nhiệm vụ của ông cũng khá là đơn giản lắm là giữ bí mật chuyện này đừng kể cho bất kì ai nghe cả...Nếu mọi chuyện lộ tẩy thì tui vs ông sẽ không còn cơ hội nào nữa đâu..
Khắc Lạc đang lim dim chuẩn bị ngủ thì tin nhắn tới, mắt nhắm mắt mở đọc tin nhắn đọc xong rồi thì anh đã tỉnh ngủ đồng thời đang đắn đo suy nghĩ về những gì cô nói càng khiến anh phân vân vì nếu mọi chuyện đổ bể thì cái tình cảm của anh dành cho Lệ bấy lâu nay sẽ mất và tình bạn cũng sẽ biến thành thù ..nhưng anh cũng không thể không phủ định rằng hiện giờ anh cũng muốn Đóa Lệ chấp nhận tình cảm của mình với tư cách là người yêu. Sau một hồi suy nghĩ anh nhắn tin trả lời :
- Haiss..Còi thật là làm cho tui khó xử quá. Tui nói trước, hãy dừng mọi thứ lại trước khi mọi thứ đi quá xa. Còi tính sẽ làm gì? – anh nói xong, lập tức chụp lại tin nhắn của cô bạn lại và đợi tin nhắn tiếp theo để lưu lại làm chứng cứ cho đến lúc anh cảm thấy mọi chuyện đi quá xa tầm kiểm soát.
/82
|