Chỉ Cần Đủ Nắng Hoa Sẽ Nở

Chương 61 - Diễm Quỳnh & Quốc Trình

/82


Cuối cùng thì những tháng ngày nghỉ ngơi ngắn hạn của Kỳ Tường và Diễm Quỳnh cũng đã kết thúc, Kỳ Tường và Đóa Lệ dành trọn một ngày bên cạnh nhau ở trong ngôi nhà dành cho riêng họ. Đóa Lệ đang đứng dưới sân tưới hoa bỗng nhiên bị anh ôm chằm lấy từ đằng sau lưng và thì thầm bên tai nói :

- Anh chỉ mong là những ngày tháng sau này chúng ta sẽ an nhàn, hạnh phúc như những ngày qua chúng ta đã trải qua, sau tối nay anh sẽ quay lại bên London để tiếp tục học và nó sẽ kéo dài xuyên suốt đến tháng 3 năm sau anh mới được nghỉ thật lâu hơn lần này. Chắc lúc đó anh sẽ nhớ em nhiều hơn đó cô người yêu bé bỏng của anh. Sẽ nhớ mùi hương, giọng nói, khuôn mặt, nụ cười, và mái tóc của em lắm đấy. Lúc đó...

Đóa Lệ liền quay lại người về đằng sau và nhón chân lên khóa miệng anh lại bằng một nụ hôn thật sâu và đầy ngọt ngào thật lâu mới thôi sau đó nhìn anh với ánh mắt trìu mến và nói :

- Cứ mỗi lần xa nhau là anh lại như vậy hoài, em biết là kì này chúng ta sẽ xa nhau rất lâu nhưng anh đừng quan tâm đến thời gian đó nữa vì anh càng để ý quan tâm thì càng khiến anh buồn rầu và mất tập trung vào điều anh đang làm hiểu chứ, anh ngốc. Em cũng sẽ cố gắng học thật giỏi để kì này đạt được học bổng du học bên Mỹ 4 năm hoàn toàn miễn phí, tới lúc anh về đây em sẽ khoe với anh về thành tích học tập của mình rồi. Ngoan nhé, qua bên đó chú tâm học hành thật tốt và giữ sức khỏe vào đó. Em yêu anh và em luôn đặt niềm tin ở anh hoàn toàn vì thế đừng làm cho em thất vọng nữa.

Kỳ Tường bế cô đi nhanh vào trong nhà rồi lên phòng, Tiểu Lệ đỏ mặt khi bị anh bế bất ngờ như vậy nên la làng nói :

- Anh à... mình còn chưa dùng bữa sáng nữa, với lại lát em còn phải ra tiệm mì nữa mà..đừng mà...

- Không có nhưng nhị hay đừng mà gì cả, em có biết là mỗi khi em nói những lời như vậy cùng với nét mặt ấy lại khiến cho anh khó kiềm lòng được không hả?

- Anh à......

Kỳ Tường bế cô vào phòng và khóa cửa lại sau đó anh và cô bắt đầu những cử chỉ thân mặt.

Diễm Quỳnh đang thu xếp dọn lại đồ đạc và chuẩn bị vào trại giam để dady của mình thì Quốc Trình gọi điện qua :

- Alô, hiện tại tôi ở trước cổng nhà của chị, chị có thể ra gặp tôi chút có được không?

- Vậy sao không bấm chuông để người trong nhà tui mở cửa cho mà vào ? Mà lại lấy điện thoại ra gọi chi tốn tiền? Bộ cậu dư giả tới như vậy sao?

- Tôi thích gọi cho chị như vậy đó. Mau xuống mở cửa cho tôi vào đi. Tút tút tút - nói xong Quốc Trình thản nhiên tắt máy không quan tâm câu trả lời của đầu dây bên kia như thế nào.

Diễm Quỳnh chưa kịp phán pháo lại thì hắn ta đã cúp máy cái rụp rồi, lầu bầu chửi rủa hắn cậu nhóc này riết rồi không coi mình là gì cả vì thế hôm nay trước khi quay lại bên kia mình phải chỉ bảo lại cậu ta mới được, thiệt tình... dù có quen nhau thì ít nhất cũng phải trên dưới như thế nào chứ. Hừ, đáng ghét thật mà. vừa lầu bầu vừa bước xuống nhà mở cửa cho hắn ta vào. Quốc Trình đứng trước từ xa thấy cô đang đi ra mở cửa bèn cười đắc ý cho tới cô đứng trước mặt mình mở cửa thì anh lại nghênh ngáo chọc :

- Có cái chuyện xuống nhà mở cửa cho người yêu vào thôi mà chị cũng lề mề lâu la tới như vậy luôn sao? Nãy giờ từ lúc kết thúc cuộc gọi cũng mất gần hơn nửa tiếng rồi mà giờ chị mới lết được xuống tới đây, thế từ lúc đó chị làm gì trên phòng?

Diễm Quỳnh chau mày ngước mặt lên liếc nhìn anh mà không thèm hồi đáp gì với anh cả, sau khi mở cửa xong thì quay lưng bước đi vội lại vào trong nhà, anh chàng kia thấy vậy bèn nhanh chân dắt xe đi vào sau vừa dắt xe đi vừa í ới bắt chuyện :

- Bộ giận tôi hay gì sao mà không thèm hồi đáp thậm chí còn không cười với tôi vậy bà chị kia? Dù sao sáng giờ tôi cất công dậy sớm đi mua về nấu món mà chị thích ăn nhất đấy vì thế cho nên..

- Vì thế cho nên tui phải cảm kích và thấy yêu cậu nhiều hơn phải không? Nhưng mà tui đâu có nói hay đòi cậu phải nấu món đó cho tui ăn đâu? Cái này là do cậu tự nguyện làm đấy thôi. Vì thế suy ra tui không cần phải cảm kích điều đó với cậu đâu cậu nhóc à.

Quốc Trình dựng xe ngay ngắn rồi tay cầm túi đồ ăn mà sáng giờ anh đã bỏ công ra nấu chúng bằng sự yêu thương của mình dành cho Diễm Quỳnh vui vẻ đi đến bên cạnh và nắm chặt lấy tay của cô và kéo đi vào trong nhà. Còn cô thì tim vẫn đang đập như nhảy ra ngoài lồng ngực bởi sự bạo dạn và ngang ngạnh của chàng trai nhỏ tuổi này, mặt đỏ ứng lên vì ngại ngùng lẫn hạnh phúc. Hai người đi xuống dưới nhà bếp thì người ở nhà của Diễm Quỳnh từ trên lầu chạy xuống nhanh đón nhận lấy túi đồ ăn mà Quốc Trình đưa cho mình rồi lập tức đi hâm nóng lại, sau khi đưa cho cô người ở túi đồ đó rồi thì anh vẫn chưa chịu buông tay của Diễm Quỳnh ra mà anh lại bế cô lên và bước lên cầu thang khiến cho cô người yêu của mình phải đỏ mặt đánh vài vào ngực của mình và miệng thì luyên thuyên nói :

- Cái cậu này, mau thả tui xuống nhanh, có người ở của tui ở đây mà cậu dám bế tui như vậy sao? Thả tui xuống đất nhanh. Nếu không tui sẽ...

Quốc Trình cúi mặt xuống hôn lên đôi môi đang nói kia sau đó bình thản bế cô lên lầu, khi tới trước cửa phòng thì mới chịu đặt Diễm Quỳnh xuống đất và lém lỉnh cười nói :

- Chị nặng quá đi mất đã vậy còn loi nhoi nữa, xém tí nữa là gãy tay của tôi rồi. Giờ thì mở cửa phòng ra đi.

Diễm Quỳnh hậm hực đánh một phát vào bụng anh, sau đó một tay thì mở cửa còn một tay thì véo tai của anh dắt vào trong phòng, anh thì đi theo sau cẩn thận đóng cửa lại. Cô ngồi xuống giường rồi nhưng tay vẫn không buông tha lỗ tai của Quốc Trình vì thế anh buộc phải quỳ gối trước mặt người yêu mình. Diễm Quỳnh bắt đầu lên giọng la rày :

- Này thì tôi thích thế, rồi tôi cất công nấu ăn nên chị phải yêu thương tôi nhiều hơn... dạo này chị đây không nhắc nhở răn đe thì cậu không coi chị ra gì đúng không hử Quốc Trình? - vừa nói vừa véo nặng tay khiến hắn ta phải nhắm mắt nhăn mặt, dù nhìn anh trong bộ dạng vô cùng buồn cười nhưng cô vẫn cố nhịn cười và làm mặt răn đe.

Quốc Trình vì bị véo tai đau nên chỉ biết im lặng nhìn Diễm Quỳnh với ánh mắt hối lỗi, Diễm Quỳnh tiếp tục nói :

- Còn không khoanh tay lại và xin lỗi chị đây mà sao quỳ trơ cái mặt ra đó nữa?

Anh vẫn im lặng nhìn cô không hồi đáp cũng không khoanh tay cho tới khi cô càng ngày càng tăng độ véo đau hơn thì anh mới chịu khoanh tay hối lỗi nói :

- Dạ, em xin lỗi chị Lâm Diễm Quỳnh ạ, em xin hứa từ nay sẽ không nói như vậy với chị như vậy nữa ạ. Chị tha lỗi cho em đi ạ.

Diễm Quỳnh cố nhịn cười ho khàn vài cái rồi nghiêm túc nói :

- Chừa nha Quốc Trình sau này mà tái phạm thì biết tay với chị nha em.

- Dạ chị, em xin chừa. Giờ em được ngồi lên giường được chưa ạ?

Diễm Quỳnh buông tay ra và gật đầu đồng ý cho anh lên giường ngồi kế bên mình, anh nhanh chóng đứng lên và ngồi xuống kế bên tức khắc. Bỗng nhiên Diễm Quỳnh cảm nhận được nhịp tim của mình đang đập thình thịch khi anh ngồi kế bên và sát bên mình, cô quay mặt nhìn chỗ khác còn anh thì càng ngồi sát cô hơn sau đấy thì đưa tay ra nắm lấy hai bàn tay của cô người yêu, một tay chỉnh đầu của cô ấy lại nhìn trực tiếp vào mình sau đó hít một hơi thật sâu và nói với giọng chân thành :

- Chị Diễm Quỳnh...Anh Yêu Em... Anh sẽ qua London du học cùng với em, tối hôm nay hai chúng ta sẽ cùng nhau qua bên đó, khi đấy em sẽ không còn cô đơn một mình nữa.

Diễm Quỳnh cảm động không thốt nên lời sau khi nghe câu nói ấy từ anh, nước mắt cô bỗng nhiên rơi xuống vì xúc động hạnh phúc, Quốc Trình lấy tay gạt đi hàng nước mắt ấy sau đó nhòm người tới khẽ hôn cô thật sâu.


/82

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status