Chỉ Cần Đủ Nắng Hoa Sẽ Nở

Chương 7 - Trò Chuyện ( Tt )

/82


Đóa Lệ nhìn anh với ánh mắt đầy sự khó hiểu và thắc mắc là tại sao cái thằng cha Kỳ đó đã dặn điều gì mà sao người bạn này lại ấp úng đánh lãng sang chuyện khác. Cô mỉm cười đáp:

- Dạ, em cũng khoẻ rồi nhưng mà vẫn chưa khoẻ hẳn lắm vì đang đợi có người hiến máu cho nữa … Vậy anh và thằng cha đó...à đâu anh bạn đó của anh còn đi học hay đi làm rồi ?

- Ừ..chắc nay mai sẽ có liền à, em đừng lo quá nha cố ăn nhiều vào cho khoẻ, hì…bọn anh ấy hả? tụi anh còn đi học hiện đang là sinh viên năm cuối ngành Kinh Tế . Còn em thì sao nè ?

Cô vốn có tí khó chịu khi nghe ai nhắc đến ĐH Kinh Tế là bởi vì người yêu cũ của cô học trường đó. Nhưng dù sao anh chàng này cũng trông đẹp trai nên cô cười mỉm cho qua chuyện đó.

- Hihi..em thì mới vừa thi đại học xong luôn ấy..tự nhiên cái gặp thằng cha nội..à không bạn của anh mà em phải nghỉ hè trong cái bệnh viện này đây ..(khuôn mặt vô cùng đau khổ). Ủa nay anh không đi học sao mà lại vào đây thăm em ?

Khắc Lạc nổi tiếng với sự đảm đang nên khi mới ngồi xuống trò chuyện thì anh đã kiếm dao để gọt táo cho Đóa Lệ rồi. Anh vừa gọt táo vừa luyên thuyên trò chuyện đáp :

- Em muốn gọi nó là thằng cha gì hay ra sao cũng được cả, miễn là em thấy vui là được rồi.Anh cũng thấy vui khi thằng đó bị ai khác chửi nó lắm cô bé à.Không nay bọn anh được nghỉ nên mới lên thăm em . Ờ ha quên, em đã ăn sáng chưa? Khi nào bố mẹ em vào ?

- Em đã ăn với mẹ hồi sáng rồi anh, bố mẹ em vào hồi sáng sớm rồi sau đó thì vừa mới về được tí thì 2 anhmới đến á. Chắc cỡ trưa trưa bố mẹ em mới lên lại.Còn 2 anh đã ăn chưa?

- À thì ra là như vậy, bọn anh ăn no nê xong rồi mới lên đây. À, em đậu mấy trường đại học? Bác sĩ có nói khi nào em xuất viện không ?

- Em đậu 1 trường đại học y dược và cao đẳng marketing. Em nghe mẹ nói là cỡ 1 2 tuần gì đó em được xuất viện à hì. Sao em vẫn chưa thấy bạn anh đến nữa? Chắc ông đó sợ vô bị em chửi nên trốn đi đâu bỏ anh 1 mình rồi hì hì.

- Wow, giỏi vậy ta . Thôi, thằng đó em khỏi lo nó mà bỏ anh thì nó cũng chả có yên đâu, lát nữa nó về giờ. Anh ra ngoài nghe đt tí nha

- Dạ..

Kỳ Tường bước vào phòng bác sĩ , anh hít thật sâu rồi thở từ từ để lấy bình tĩnh và can đảm hơn vì đây lần đầu tiên anh đi ghép tủy. Bác sĩ mời anh nằm xuống giường rồi làm từng tự mọi thao tác rất cẩn thận và rất nhanh chóng chỉ trong vài tích tắc đã xong. Anh ngồi dậy và chờ đợi kết quả từ bác sĩ, do quá nôn nóng hay do quá vui mừng anh vội hỏi liên tục :

- Thưa bác sĩ liệu mẩu máu của tôi được không vậy? Nếu thiếu thì cứ lấy tiếp ạ miễn sao bệnh nhân đó khoẻ là được rồi bác sĩ.

- Từ từ nào đợi tí đã... có kết quả rồi đó là mẩu máu của anh hợp với bệnh nhân..Xong rồi anh có thể về vào phòng thăm cô ấy được rồi..Chút nữa tôi sẽ bắt đầu ghép tuỷ cho bệnh nhân.

- Mừng quá vậy là được rồi. Cảm ơn bác sĩ nhiều ạ.

- Không có gì cả.

Anh đứng dậy và đẩy cửa ra thở phào nhẹ nhõm, anh cố bước thật nhanh về phòng của Đoá Lệ. Tới trước phòng thì thấy cánh cửa phòng khẽ mở và nghe tiếng cười đùa nói :

- Hihihi…cái này hay nè, anh làm lại đi..làm lại em xem đi..hihi

- Hehe..okê..anh làm lại lần nữa thôi đó nha..em xem cho kĩ nha ..

Nghe giọng nói , cười đầy sản khoái của Đoá Lệ cùng với giọng nói của Khắc Lạc làm cho anh có cái gì đó cảm thấy rất lạ , cảm thấy hơi khó chịu tí nhưng lại vui . Không tiếng gõ cửa gì cả anh liền đẩy cửa bước vào nói :

- 2 người chơi gì vui quá dợ ? Cho Kỳ Tường tui chơi chung với được hông nè?

Đóa Lệ không thèm liếc mắt lên để nhìn tổng quát về cái tên đã cho mình đo đường trông như thế nào cả, cô vẫn chăm chú vào trò mà Khắc Lạc mới bày ra cho cô coi. Cô lạnh lùng nói :

- Không cho anh biết là tụi tui đang chơi gì đâu, anh là người đi xe vô duyên nhất nhất mà tui từng gặp. Anh chỉ được đứng im đó mà nhìn tui với bạn anh chơi thôi biết chưa.

Khắc Lạc cảm thấy có 1 luồng không khí lạnh toát ra phía sau lưng , anh nhanh nhẩu đáp lời như thể đang cố giải vây cho bản thân mình với giọng điệu của kẻ ngây ngơ vô tội vừa sợ sệt vừa dịu dàng :

- Ấy ấy..em làm vậy là chết anh đấy Lệ à. Hồi nữa nó cho anh đi xe căng hải đó em ơi…cứ cho nó chơi đi…Lại đây..cho mày chơi chung nè Kỳ Tường..

Kỳ Tường cười khẩy, tiến tới gần với điệu bộ vui sướng đồng thời hồi đáp bằng một giọng điệu vô cùng gian xảo đắc ý của một tên chuyên gia chọc ghẹo người khác :

- Dù em có cho hay không cho thì anh vẫn có quyền được chơi đấy thôi, em có nói với thằng kia cỡ nào thì nó cũng sẽ phải nghe và làm theo lời anh thôi hehe, em thua rồi cô bé à.

Cô ấm ức bặm môi ngước mắt lên liếc anh rồi lên giọng nói :

- Đúng là ngược, người thì trông đẹp mà không ngờ lại vô duyên, phát ghét. Chả bù cho người bạn đi cùng tí nào, người ta vừa đẹp trai, vừa dịu dàng trìu mến lại còn biết cách làm trò cho người khác yêu quý mình nữa. Anh tới chơi thì tui chả thèm chơi nữa, cho anh chơi hết một mình luôn nè…lêu lêu.. ( khuôn mặt đầy thái độ không quan tâm và ghét bấy giờ của cô mà đang dành anh chàng họ Kỳ kia ).Ủa sao em nghe bạn anh bảo anh đi mua đồ gì mà sao lại thấy anh vô đây với tay không vậy?

Kỳ Tường từ lúc vào cho tới giờ thì cứ ngớ mặt như đang bị ai tạch hồ vô mặt vậy, anh không ngờ rằng quyết định dẫn thằng bạn đi chung lại là một quyết định sai lầm nhất mà anh đã từng làm, nó thì được khen còn mình thì bị cô ấy hết chề môi , ngay cả một cái nhìn cũng chả thèm nhìn mà chỉ có cái liếc là nhận được 2 lần rồi, đã thế giờ cô ấy lại còn chê mình nữa chứ...Anh vô cùng thất vọng , nhưng anh lại nghĩ “ thế thì cũng hay, anh sẽ từ từ khiến em phải suy nghĩ lại những gì em đã nhận xét về anh vào hôm nay, đợi đấy cô bé Tiểu Lệ à, rồi em sẽ phải thích anh hơn thằng Bèo mập địt đó thôi, hô hô ( nụ cười nham nhở)” ,anh đáp lại:

- À ừhm anh mới đi mua đồ về, hèy ...mà chẳng thấy cái nào hợp cho người bệnh hết mà chỉ toàn thấy đồ ăn ngon không thôi , anh tính đem vô cho thằng bạn của anh ăn chung mà nghĩ lại 2 người mà 1 người nhịn thì không hay . Đâm ra anh quyết định là một mình anh ăn hết rồi . Đợi khi nào em khỏe lại anh sẽ mua cái khác cho em ăn nhé cô bé.

Đóa Lệ nghe vậy liền chề môi , lại một lần nữa tự anh làm xấu mình trong ánh mắt lẫn suy nghĩ của cô “ không ngờ, bề ngoài trông đẹp thế mà mở miệng nói chuyện thôi đã khiến người ta thấy ghét rồi, quả nhiên mình không ưa nam sinh của Đh Kinh Tế là thế, chỉ ngoại trừ cái người tên Khắc Lạc này ra là mình thấy được thôi, còn lại hắn ta với người yêu cũ của mình thì thật là đáng ghét , khó ưa gì đâu”. Cô bật tivi lên coi . Trong khi đó , Khắc Lạc vẫn chưa có thể giải vây cho mình được đã vậy giờ gặp thêm không khí khó chịu đang bao vây mình nữa, nên anh đành làm anh hùng vương kiếm phá không khí khó chịu đó vậy, anh chợt nghĩ “ đây cũng là lúc anh thừa cơ hội xỉa xói thằng bạn mình hả hê để lấy lòng mỹ nhân cũng hay, ha ha ha mày sẽ chết dưới tay tao thôi thằng Kỳ à, anh đây sẽ không nương tay đâu , muahahaa” :

- Em đừng buồn hay ghét chi nó cho mệt người em à…Nó ăn ngủ như heo, đã vậy còn không biết thương bạn bè gì cả đâu. Nên nó không mua gì cho chúng ta ăn chung với nó đâu. Nó cố tình nói như vậy cũng chỉ để chọc tức anh với em thôi, chứ anh biết hôm nay nó ra đường làm gì đem theo tiền lấy đâu mà mua cho nó hay chúng ta. Nhìn bề ngoài đẹp trai vậy đó nhưng bủng xỉ keo xì bo lắm. Ngay cả anh bạn nó cũng chả được gì mà còn phải mua cho nó ăn đấy em ơi, em thấy thương cho anh chưa . huhu ( bề ngoài thì đang giả vờ khóc nhưng bên trong đang cười thỏa mãn vì đã được 1 phe dìm thằng bạn xuống để lấy lòng mỹ nhân )

Kỳ Tường ức lắm nhưng anh đành kìm nén lại để đó đợi sau khi trở về anh sẽ xử tên bạn khốn này sau, với anh “ quân tử trả thù 10 năm chưa muộn.” Đóa Lệ nghe xong thì cười sản khoái,đưa tay vỗ lấy vai của tên bạn kia với sự đồng cảm nhưng mắt cô vẫn liếc anh chàng họ Kỳ đang đứng ngớ người ra nhìn cô.

Cả 3 người đã có 1 cuộc nói chuyện vui vẻ và sản khoái. Lát sau bác sĩ tới để đưa Đoá Lệ vào phòng để tiến hành trị liệu khi đã có kết quả xét nghiệm của Kỳ Tường. Kỳ Tường đi tới rồi nắm lấy tay của Tiểu Lệ nói :

- Cố lên nhé cô bé. Em sẽ khỏi bệnh ngay thôi. Cố lên!!

-Cố lên nha em. – Khắc Lạc đứng kế bên Kỳ Tường ,anh lẳng lặng quan sát từng lời nói và cử chỉ cũng đã đoán ra được tình cảm của thằng bạn thân dành cho cô gái này trước nên anh sẽ không muốn chen chân vào , vì anh sợ mất đi tình bạn thiêng liêng tốt đẹp của cả 2 đứa.

Cô khẽ gật đầu mỉm cười tươi nhìn 2 người mà không nói 1 lời nào cả. 1 tiếng đồng hồ trôi qua thật chậm rồi 2 tiếng trôi qua, Kỳ Tường xót ruột vì chờ mãi mà vẫn chưa thấy động tĩnh gì cả anh cứ đi qua đi lại mãi đến nổi Khắc Lạc buộc phải lên tiếng :

- Ê..bộ mày ngồi yên không được sao? Mày cứ đi tới đi lui đi qua đi lại vậy hoài làm tao chóng mặt quá. Cái gì cũng từ từ thôi chứ, rồi mọi chuyện cũng ổn thoả hết mà. Mày yên tâm đi em yêu của mày không sao đâu Kỳ ạ!!

- Nói như mày vậy nói làm gì nữa. Dù gì cũng phải có trách nhiệm tới cùng chứ. Ai là em yêu tao chứ? Mày bị khùng hả thằng Bèo kia? Ở đó mà nói bậy nói bạ đi nha…

Từ xa bố mẹ của Đoá Lệ đang bước tới gần, anh đứng lại khìu thằng bạn đứng dậy chung, cả 2 cúi đầu chào hỏi :

- Dạ bọn cháu 2 bác ạ.

- Chào 2 cậu. Nay dẫn bạn theo à. Nãy giờ có vô thăm con gái bác chưa? Bác sĩ có nói gì không cháu ?

- Dạ bọn cháu vào thăm rồi ạ. Vừa nãy bác sĩ tới đưa em ấy vào phòng để tiến hành quá trình ghép tuỷ rồi thưa bác. Hai bác ngồi nghỉ cho đỡ mệt.

- Thế là nãy giờ cả 2 đứa đứng chờ đó hả. Tội nghiệp chưa! Sáng nay không học sao mà vào đây?

- Nay bọn cháu được nghỉ học ạ.

Đoá Lệ được đưa vào phòng lại, cô đang trông trạng thái hôn mê, bác sĩ đi đến thông báo với mọi người :

- Con gái của ông bà không sao cả. Tuần sau có thể làm thủ tục xuất viện được rồi đấy. Nhớ đừng cho bệnh nhận hoạt động quá mạnh và ăn uống tẩm bổ vào nhé.

- Vâng. Cảm ơn bác sĩ đã giúp con gái chúng tôi ạ.


/82

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status