Tuấn Mạnh nghe xong điện thoại thì cơ mặt của anh liền biến sắc, Đóa Lệ thấy vậy nhanh chóng hỏi :
- Có chuyện không hay ở phòng của lão ấy rồi phải không anh? Chúng ta quay lại đó giải quyết tình hình thôi.
Vừa nói dứt câu thì cô đã chạy ngược lại vào bệnh viện và anh cũng chạy theo sau đó. Đóa Lệ chạy hụt hơi thật nhanh đến trước cửa phòng của lão Nhạc thì nghe tiếng la hét lớn trong phòng, cô đang định kéo cửa đi vào thì Tuấn Mạnh đưa tay ra ngăn lại và nói :
- Em không được vào trong đó vì như thế sẽ rất nguy hiểm cho em đó, Đóa Lệ à. Em mau đi về đi, ở đây có bọn anh và bác sĩ lo rồi.
Đóa Lệ quay sang nhìn anh với ánh mắt kiên quyết rồi đáp lời :
- Em cảm ơn sự lo lắng của anh, nhưng với một người học ngành tâm lý như em thì không thể nào mà bỏ mặc bệnh nhân của mình lúc này được. Ngay lúc này đây, bệnh nhân rất cần được trấn an tinh thần lại anh à. Mong anh hiểu ạ.
Nói xong câu đó, cô đưa tay kia lên để gỡ bàn tay của Tuấn Mạnh ra và tiếp tục kéo cửa phòng ra đi vào đó. Tuấn Mạnh chỉ biết lắc đầu thở dài vì anh không thể làm gì để ngăn cản cô lại được cả, sau khi Đóa Lệ vào rồi thì ở bên ngoài anh cùng với những người lính cấp dưới của mình đứng bên ngoài quan sát xem tình hình bên trong như thế nào, nếu bất ổn thì họ sẽ lập tức phá cửa vào. Cô ngẩn người trước cảnh tượng đang ở trước mắt mình, mọi thứ đều đổ ngã hết, còn lão Nhạc kia thì đang ngồi co rúm người lại ở một góc kẹt gần cửa sổ. Hít một hơi thật sâu và trấn an tinh thần của mình lại và cúi xuống nhặt từ thứ lên. Sau đó cô đi đến gần chiếc giường bệnh và khẽ hỏi :
- Ông Nhạc ơi, có tôi ở đây rồi nên ông hãy ngoan ngoãn đừng la hét nữa nhé, mau ra đây để uống thuốc nào.
Lão ta chỉ tay thẳng về trước vừa nói trong sự hối hận,ai oán và uẩn ức :
- Ta cầu xin ngươi đừng đến đây hành ta nữa. Tại ngươi mà ta đã nhẫn tâm ra tay giết hết mọi người thân trong nhà và cả vợ và con gái của ta. Ta... ta... ra nông nổi này là do ngươi, đồ thần linh ác quỷ kia. Ngươi nói chỉ cần ta hiến đủ 50 bộ nội tạng thì ngươi sẽ thực hiện mọi mong muốn của ta , ta đã tin lời của ngươi nói... từ 1,2,3 rồi cho đến 10 bộ nội tạng đều do chính tay ta giết lấy.... từ bao giờ cái thứ suy nghĩ giết lấy nội tạng đó đã biến ta thành kẻ khát máu như bây giờ. Tất cả là tại ngươi cả.
Đóa Lệ lạnh toát cả người khi nhìn thấy bộ dạng cũng như những lời nói nãy giờ của lão ta, cô cũng đã từng một lần nghe qua chuyện này nhưng hầu như nó chỉ xảy ra vào những thời đại trước hoặc chỉ là chuyện phi lí mà thôi và cô chẳng tin nó là thật. Nhưng cho tới hôm nay, lần đầu tiên cô đã chứng kiến tận mắt cái chuyện thần linh ma quỷ này, nó thật là ghê tởm và kinh dị làm sao, làm sao mà một người lại đi tin vào những lời bùa ngãi kia cơ chứ? và tại sao chúng lại khiến người ta trở nên như thế này nếu làm sai lời chúng ? bao nhiêu câu hỏi thắc mắc được đặt ra khi cô đang chứng kiến cảnh tượng lão Nhạc đang chỉ tay vào không trung và nói những câu ai oán kia. Sau khi hối hận oán trách thứ vô hình kia thì lão ta rút tay lại và đưa hai tay ôm lấy đầu mình lại sau đó khóc thét nói :
- Ta xin ngươi hãy tha cho ta đi. Ta không giết ngươi để phục vụ cho ngươi nữa, ngươi đã không thực hiện đúng theo lời hứa với ta nên ta sẽ không phục tùng ngươi nữa. Làm ơn biến đi, đừng có bay quanh quẩn trước mặt ta nữa. Ta không làm theo lời ngươi chi phối nữa đâu. Ngươi hãy tha cho ta đi mà... Giờ đây ta chỉ muốn được chết để xuống dưới âm phủ gặp vợ con ta mà thôi. ...
- Ông Nhạc à, tôi đem thuốc an thần tới chỗ ông rồi nè, mau đứng dậy lại uống thuốc và ngủ đi. Như thế ông sẽ không thấy gì cả.
Lão ta nghe thấy giọng người con gái nói chuyện với mình thì lập tức đứng bật người dậy và đi về phía người con gái đó, lão càng tiến gần thì Đóa Lệ càng nhìn thấy rõ một khuôn mặt đầy sự mệt mõi, đôi mắt thì thâm quầng, điều đáng lo sợ nhất đó là khắp khuôn mặt cho tới tay chân của lão ấy có những vết bằm kì lạ, cô đảo mắt nhìn xung quanh một thì chẳng thấy trong phòng chẳng có cọng dây nào cả và cửa sổ thì không hề mở ra thì làm sao trên người của lão ta lại có những vết bằm kia. Vì không chú ý đến hành động của lão nên lão ta đã bắt lấy tay của cô và đưa lên miệng chuẩn bị cắn lấy, lúc này Đóa Lệ phản ứng lại kịp thời nên đã xô mạnh lão xuống té ngã về phía giường nằm và bắt đầu lên tiếng nói :
- Ông không được làm như vậy, vì làm như vậy vợ con của ông sẽ không tha thứ đâu. Ông phải tỉnh táo lên, không được để cái thứ vô hình kia chi phối nữa. Bây giờ hãy cầm uống mấy viên thuốc mà tôi đã để trên bàn và nhắm mắt lại ngủ đi.
Lão Nhạc kia ngượng ngồi dậy, nhìn cô thật lâu rồi cười nham nhở nói :
- Mày thì làm sao biết được sự phù hộ của thần linh đang ở đây cơ chứ hả con nhỏ cô giáo kia? Mày nghĩ rằng cho tao uống mấy loại thuốc này thì tao sẽ trở lại bình thường được à? Không đâu, mày lầm to rồi, ha ha ha ha ha ha... Một đứa cô giáo như mày thì biết gì cơ chứ? Thần ấy đang ở đây và chỉ cần tao lấy được bộ nội tạng của mày đưa cho ngài ấy thì tao sẽ đoàn tụ với gia đình của mình. ha ha ha ha ha, đồ thứ con người ngu si không tin vào thần linh như mày thì không bao giờ có được điều mình muốn đâu.
- Ông đã sai hoàn toàn rồi, tôi luôn tin vào Đức Phật và những vị thần mang đến điều tốt đẹp. Nhưng tôi hoàn toàn không tin vào những lời ma quỷ mà ông đang tin tí nào, vì nó không tốt tí nào cả. Ông ra nông nỗi này hoàn toàn là do ông đã quá ngu muội và lạm dụng thứ bùa ngãi kia rồi đó ông Nhạc à. Tôi nghĩ ông cũng biết hiện tại bây giờ bên ông chả còn ai cả, vợ và đứa con gái cưng của mình đã đều chết dưới bàn tay ghê tởm thối nát kia của ông cả rồi, và tôi cũng chắc chắn một điều đó là hằng đêm ông luôn phải đối diện sự cắn rứt lương tâm khi đã giết hại bao nhiêu người cũng chỉ để phục tùng cho cái quỷ quái kia, thậm chí không có đêm nào ông ngủ được một giấc ngon lành cả, đúng không ?
- Mày... câm miệng lại, mày không được phỉ bán ngài ấy, tao làm những việc như vậy vì ngài ấy hứa là sẽ cho tao một cuộc sống ăn sung mặc sướng và vợ con tao sẽ luôn miệng tự hào về tao. Mày không có quyền gì mà nói những lời xúc phạm ngài ấy cả.
- Ông vẫn chưa sáng mắt ra được sao? Nhà cửa của ông bây giờ đều bị tịch cả rồi, vợ con thì qua đời, tài sản thì phá sản và bây giờ ông chẳng còn nơi để về và cũng chẳng còn người thân ruột thịt bên cạnh mình nữa rồi, ông Nhạc à. Bấy nhiêu đó chưa đủ khiến ông sáng mắt và nhận ra sự ngu muội bao lâu nay của mình khi tin vào mấy cái bùa ngãi kia sao? Ông nhìn lại mình đi, từ một người chồng / cha có sự nghiệp an nhàn và hết mực yêu quý gia đình mình nhưng rồi chỉ trong phút chốc ông bị người lạ lừa gạt lấy hết tài sản đã vậy còn dụ dỗ ông đi tin vào những thứ ma quỷ kia cho đến khi bản thân ông dần dần mất đi sự kiểm soát ấy cũng là lúc ông tự mình giết hại bao nhiêu mạng người vô tội kia. Ông Nhạc à, ông đã đi quá xa mức cho phép của một người làm cha làm chồng rồi, tỉnh táo lại và tự nhìn hình phản chiếu của mình hiện giờ qua tấm gương lương tâm sâu bên lòng mình đi.
Trong lúc đang nói để đánh vào tâm lý của lão ta, thì cô rút trong túi áo khoác mình ra cái dây thôi miên. Cô tiến lên phía trước mặt của lão và bắt đầu lắc lư cái dây kia rồi tiếp tục nói :
- Bây giờ ông hãy nhìn vào chiếc dây này đi, nhìn theo dao động của nó, có phải ông đang thấy sợi dây đang lắc qua lắc lại đúng không?
Lão ta từ từ đảo mắt nhìn theo sự dao động của quả lắc mà gật đầu trả lời câu hỏi của Đóa Lệ, cô tiếp tục hỏi :
- Vậy bây giờ ông sẽ làm theo cũng như trả lời những gì tôi hỏi sau đây được chứ ông Nhạc?
- Được !
- Chúng ta bắt đầu nhé.
Đóa Lệ dơ tay lên ra hiệu cần người giúp mình và vài giây sau Tuấn Mạnh cùng với hai người đi vào sau đó, cô nói nhỏ với họ những thứ mình cần thiết sau đó bắt đầu câu hỏi với lão ta :
- Ông tên là gì ? Làm nghề nghiệp gì ? Vợ và con gái của ông tên là gì ?
- Tôi tên là Phan Khoa Nhạc, nghề nghiệp là phó trưởng phòng, vợ tôi tên là Bích Ánh và con gái của tôi là Phan Bích Hồng.
- Có phải ông là một người có tinh thần cầu tiến và cũng là một người chồng người cha hết mực thương yêu vợ và con đúng không?
- Đúng !
- Hãy cho tôi biết ông đã gặp người này bao giờ chưa ?
Tuấn Mạnh đưa bức hình chụp người đàn ông lạ đang cùng ngồi uống với lão ta trong quán bia hơi ra trước mặt của lão. Lão Nhạc nhìn vào bức hình đó thật lâu và lộ ra rõ sự hồi tưỡng ra bên ngoài, Tuấn Mạnh và hai người đồng nghiệp đứng bên cạnh ngạc nhiên trước hiện tượng này, còn Đóa Lệ vẫn bình thản hỏi tiếp :
- Vậy là ông biết và đã gặp người này rồi đúng không?
- Đúng !
- Và hãy cho tôi biết điều này, người đó có phải đưa cho ông cái túi này đúng không?
Khuôn mặt của lão ta đã biến đổi hoàn toàn khi thấy cái túi đó, miệng lấp bấp trả lời :
- Đ...ú....n...g...
Đóa Lệ ra dấu hiệu cho Tuấn Mạnh đem cái túi nhỏ ấy tới chỗ lão và cô tiếp tục nói :
- Ông đã mở cái túi này ra như thế nào ?
Lão cầm lấy cái túi mở ra một cách rất đơn giản trong khi Tuấn Mạnh và những người khác mở nó vô cùng khó khăn, cả anh và hai người kia há hốc miệng nhìn cái túi được mở ra đơn giản và nhanh chóng tới như vậy. Đóa Lệ tiến lại gần và lão ta không dời ra khỏi quả lắc kia dù chỉ một giây, cô kéo ghế ngồi kế bên lão và tiếp tục hỏi chuyện :
- Và ông đã đọc những dòng chữ nguệch ngoạch này và tin rằng chúng sẽ giúp mình giàu có lên có phải như thế không ông Nhạc?
- Đúng. Tôi đã đọc và hoàn toàn tin vào nó
- Được rồi, bây giờ tôi sẽ giúp ông thoát ra khỏi sự dày dò cũng như có thể ngủ ngon từng đêm nhé.
- Được !
Đóa Lệ lấy lại cái túi kia và đưa cho người kế bên mình và nói tiếp :
- Bây giờ nghe và làm theo lời tôi nói sau đây. Ông không cần phải trả lời nhiều nữa, chỉ cần nghe và làm theo thôi.
Trong lúc đó ba người kia đã pha xong liều thuốc an thần và chỉ chờ sự ra hiệu của cô mà thôi. Đóa Lệ nhẹ nhàng nói :
- Hít một hơi thật sâu vào, ông có cảm nhận được luồng khí trong người mình đang bị nén lại không? Nếu có thì gật đầu còn nếu không thì nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu để cảm nhận lại điều đó.
- * gật đầu *
- Sau đó nhắm từ từ cả hai mắt lại và thở ra thật chậm rãi, thật chậm rãi. Tất cả những gì tôi muốn ông nghĩ đến ngay bây giờ đó là ngày sinh nhật con gái của ông tròn 10 tuổi. Bây giờ ông đang cùng với vợ mình thu xếp đồ đạc ra xe để chở con bé đi du lịch biển đúng không nào? Con gái ông mặc bộ đồ như thế nào và màu gì và nét mặt của con bé đang như thế nào?
- Con gái của tôi mặc bộ đầm màu hồng do vợ tôi may cho con bé và nét mặt của con gái tôi đang rất vui vẻ và hớn hở khi được đi du lịch biển với vợ chồng tôi.
- Kế đến là cả ba người xuất phát lên đường, trong suốt đường đi cả ba người đã có những cuộc trò chuyện gì với nhau ?
- Chúng tôi đã cùng nhau hát những bài hát vui vẻ, cả vợ và con tôi họ đang cười rất vui vẻ, con bé ngồi ghế sau hát theo và lắc lư người cười trong vui vẻ. Lúc này tôi cảm thấy mình thật may mắn khi có vợ hiền con ngoan như thế này, tôi rất là vui và tôi cũng đang hát theo.. la lá là...
Lão Nhạc vừa nói vừa hát bài hát trong một tâm trạng cực kì vui vẻ sảng khoái, và cả ba người kia gần như cũng đang cảm nhận được cảnh tượng của lão ta, Tuấn Mạnh rùng mình mở mắt ra thì mới biết nãy giờ mình đã bị lôi vào thuật thôi miên của Đóa Lệ vì thế mà anh lập tức quay sang lung lây hai người kia và họ đứng ra xa chỗ cô đang ngồi. Đóa Lệ tiếp tục nói :
- Đã tới bãi biển tắm chưa ? Lúc này cả nhà ông đang làm gì ?
- Chúng tôi đã tới bãi biển và lúc này tôi cùng vợ con mình đang trải khăn và bày đồ ăn ra.
- Sau đó ông đã làm gì ?
- Tôi đã lấy ly ra và rót nước vào sau đó đưa cho vợ và con của mình.
Tuấn Mạnh đi tới đặt ly lên tay của lão ta rồi nhanh chóng bước về vị trí cũ để quan sát. Đóa Lệ nói tiếp :
- Sau khi đưa cho vợ và con gái của mình rồi thì ông làm gì tiếp theo đó ?
- Cả ba chúng tôi cụng ly và thưởng thức ly nước ép đó.
Vừa nói lão ta vừa đưa ly nước mình đang cầm lên miệng uống ực một hơi, cô lại nói :
- Nước cũng đã uống xong rồi thì giờ ông sẽ làm gì tiếp theo?
- Tôi đặt ly nước xuống đặt rồi cùng vợ con mình chạy ra biển tắm.
Đóa Lệ đón lấy cái ly đặt lên bàn rồi nói :
- Bãi biển bữa nay rất vắng đúng không? Và sóng biển đang đập vào từng cơn như đang nhảy điệu múa chúc mừng sinh nhật cho con gái của ông đúng không?
- Đúng vậy, tiếng gió rì rào như đang hát mừng sinh nhật cho con gái của tôi vậy.
- Giờ đây cả ba người đang ngâm mình dưới dòng biển đúng không?
- Tôi đang bơi trên mặt nước biển, còn con gái và vợ tôi thì ngâm người dưới nước biển.
Dứt câu lão ta đã đặt người nằm dưới giường và cùng với nụ cười vui vẻ hạnh phúc trên môi. Lúc này Đóa Lệ đợi lão hoàn toàn thiếp ngủ mới búng tay kết thúc sự thôi miên của mình và cùng với ba người kia đi ra khỏi phòng. Hai người đồng nghiệp của Tuấn Mạnh sau khi chứng kiến thuật thôi miên của Đóa Lệ không ngớt lời khen hâm mộ, vì đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy một cô gái sinh viên năm hai lại có thể sử dụng thuật thôi miên một cách rành rọt như vậy. Đóa Lệ cười cảm ơn họ và ngồi xuống ghế lấy ra trong túi mình ra tờ giấy rồi viết lên đó vài dòng rồi quay sang nói chuyện với Tuấn Mạnh :
- Anh cầm tờ giấy này cùng với cái túi ngãi này, anh phải lập tức trong ngày hôm nay cho người tới ngôi chùa này để đốt cái túi ngãi này đi. Liều thuốc ban nãy tụi anh pha là đúng theo lời yêu cầu em phải không?
- Ừ, bác sĩ đã kê theo đúng theo yêu cầu của em rồi đó. Ok, anh sẽ đi tới chùa đó liền. Và còn gì nữa không em?
- Ngày mai lão ta sẽ tỉnh dậy, có thể sẽ dậy rất sớm hoặc đúng giờ, khi thấy lão có dấu hiệu tỉnh dậy anh phải gọi cho em biết sớm nhé. Để em tiếp tục công việc này. À còn nữa, tới ngôi chùa này rồi thì anh nhớ là nói với Sư Thầy trụ trì đó là Phật tử Lệ Nhi nhờ thầy giúp đỡ và hỏi xem ngày mai Sư Thầy có thể qua đây được hay không nữa, anh nhé. Sau khi đốt túi ngãi đó xong thì cũng sẽ được rửa đi những cái xấu từ túi nó phát ra. Nên sẽ không sao đâu. Còn giờ thì em về nhé. Bye bye anh.
- Em vất vả rồi, anh nhớ rồi. Thôi em về đi nhé. Ngày mai gặp lại. Bye em.
Cô đứng dậy chào mọi người rồi đi xuống bãi gửi xe, dù đã dặn anh ấy nhưng cô vẫn lo rằng Sư Thầy sẽ từ chối nên cô quyết định tới chùa để gặp Sư Thầy.
- Có chuyện không hay ở phòng của lão ấy rồi phải không anh? Chúng ta quay lại đó giải quyết tình hình thôi.
Vừa nói dứt câu thì cô đã chạy ngược lại vào bệnh viện và anh cũng chạy theo sau đó. Đóa Lệ chạy hụt hơi thật nhanh đến trước cửa phòng của lão Nhạc thì nghe tiếng la hét lớn trong phòng, cô đang định kéo cửa đi vào thì Tuấn Mạnh đưa tay ra ngăn lại và nói :
- Em không được vào trong đó vì như thế sẽ rất nguy hiểm cho em đó, Đóa Lệ à. Em mau đi về đi, ở đây có bọn anh và bác sĩ lo rồi.
Đóa Lệ quay sang nhìn anh với ánh mắt kiên quyết rồi đáp lời :
- Em cảm ơn sự lo lắng của anh, nhưng với một người học ngành tâm lý như em thì không thể nào mà bỏ mặc bệnh nhân của mình lúc này được. Ngay lúc này đây, bệnh nhân rất cần được trấn an tinh thần lại anh à. Mong anh hiểu ạ.
Nói xong câu đó, cô đưa tay kia lên để gỡ bàn tay của Tuấn Mạnh ra và tiếp tục kéo cửa phòng ra đi vào đó. Tuấn Mạnh chỉ biết lắc đầu thở dài vì anh không thể làm gì để ngăn cản cô lại được cả, sau khi Đóa Lệ vào rồi thì ở bên ngoài anh cùng với những người lính cấp dưới của mình đứng bên ngoài quan sát xem tình hình bên trong như thế nào, nếu bất ổn thì họ sẽ lập tức phá cửa vào. Cô ngẩn người trước cảnh tượng đang ở trước mắt mình, mọi thứ đều đổ ngã hết, còn lão Nhạc kia thì đang ngồi co rúm người lại ở một góc kẹt gần cửa sổ. Hít một hơi thật sâu và trấn an tinh thần của mình lại và cúi xuống nhặt từ thứ lên. Sau đó cô đi đến gần chiếc giường bệnh và khẽ hỏi :
- Ông Nhạc ơi, có tôi ở đây rồi nên ông hãy ngoan ngoãn đừng la hét nữa nhé, mau ra đây để uống thuốc nào.
Lão ta chỉ tay thẳng về trước vừa nói trong sự hối hận,ai oán và uẩn ức :
- Ta cầu xin ngươi đừng đến đây hành ta nữa. Tại ngươi mà ta đã nhẫn tâm ra tay giết hết mọi người thân trong nhà và cả vợ và con gái của ta. Ta... ta... ra nông nổi này là do ngươi, đồ thần linh ác quỷ kia. Ngươi nói chỉ cần ta hiến đủ 50 bộ nội tạng thì ngươi sẽ thực hiện mọi mong muốn của ta , ta đã tin lời của ngươi nói... từ 1,2,3 rồi cho đến 10 bộ nội tạng đều do chính tay ta giết lấy.... từ bao giờ cái thứ suy nghĩ giết lấy nội tạng đó đã biến ta thành kẻ khát máu như bây giờ. Tất cả là tại ngươi cả.
Đóa Lệ lạnh toát cả người khi nhìn thấy bộ dạng cũng như những lời nói nãy giờ của lão ta, cô cũng đã từng một lần nghe qua chuyện này nhưng hầu như nó chỉ xảy ra vào những thời đại trước hoặc chỉ là chuyện phi lí mà thôi và cô chẳng tin nó là thật. Nhưng cho tới hôm nay, lần đầu tiên cô đã chứng kiến tận mắt cái chuyện thần linh ma quỷ này, nó thật là ghê tởm và kinh dị làm sao, làm sao mà một người lại đi tin vào những lời bùa ngãi kia cơ chứ? và tại sao chúng lại khiến người ta trở nên như thế này nếu làm sai lời chúng ? bao nhiêu câu hỏi thắc mắc được đặt ra khi cô đang chứng kiến cảnh tượng lão Nhạc đang chỉ tay vào không trung và nói những câu ai oán kia. Sau khi hối hận oán trách thứ vô hình kia thì lão ta rút tay lại và đưa hai tay ôm lấy đầu mình lại sau đó khóc thét nói :
- Ta xin ngươi hãy tha cho ta đi. Ta không giết ngươi để phục vụ cho ngươi nữa, ngươi đã không thực hiện đúng theo lời hứa với ta nên ta sẽ không phục tùng ngươi nữa. Làm ơn biến đi, đừng có bay quanh quẩn trước mặt ta nữa. Ta không làm theo lời ngươi chi phối nữa đâu. Ngươi hãy tha cho ta đi mà... Giờ đây ta chỉ muốn được chết để xuống dưới âm phủ gặp vợ con ta mà thôi. ...
- Ông Nhạc à, tôi đem thuốc an thần tới chỗ ông rồi nè, mau đứng dậy lại uống thuốc và ngủ đi. Như thế ông sẽ không thấy gì cả.
Lão ta nghe thấy giọng người con gái nói chuyện với mình thì lập tức đứng bật người dậy và đi về phía người con gái đó, lão càng tiến gần thì Đóa Lệ càng nhìn thấy rõ một khuôn mặt đầy sự mệt mõi, đôi mắt thì thâm quầng, điều đáng lo sợ nhất đó là khắp khuôn mặt cho tới tay chân của lão ấy có những vết bằm kì lạ, cô đảo mắt nhìn xung quanh một thì chẳng thấy trong phòng chẳng có cọng dây nào cả và cửa sổ thì không hề mở ra thì làm sao trên người của lão ta lại có những vết bằm kia. Vì không chú ý đến hành động của lão nên lão ta đã bắt lấy tay của cô và đưa lên miệng chuẩn bị cắn lấy, lúc này Đóa Lệ phản ứng lại kịp thời nên đã xô mạnh lão xuống té ngã về phía giường nằm và bắt đầu lên tiếng nói :
- Ông không được làm như vậy, vì làm như vậy vợ con của ông sẽ không tha thứ đâu. Ông phải tỉnh táo lên, không được để cái thứ vô hình kia chi phối nữa. Bây giờ hãy cầm uống mấy viên thuốc mà tôi đã để trên bàn và nhắm mắt lại ngủ đi.
Lão Nhạc kia ngượng ngồi dậy, nhìn cô thật lâu rồi cười nham nhở nói :
- Mày thì làm sao biết được sự phù hộ của thần linh đang ở đây cơ chứ hả con nhỏ cô giáo kia? Mày nghĩ rằng cho tao uống mấy loại thuốc này thì tao sẽ trở lại bình thường được à? Không đâu, mày lầm to rồi, ha ha ha ha ha ha... Một đứa cô giáo như mày thì biết gì cơ chứ? Thần ấy đang ở đây và chỉ cần tao lấy được bộ nội tạng của mày đưa cho ngài ấy thì tao sẽ đoàn tụ với gia đình của mình. ha ha ha ha ha, đồ thứ con người ngu si không tin vào thần linh như mày thì không bao giờ có được điều mình muốn đâu.
- Ông đã sai hoàn toàn rồi, tôi luôn tin vào Đức Phật và những vị thần mang đến điều tốt đẹp. Nhưng tôi hoàn toàn không tin vào những lời ma quỷ mà ông đang tin tí nào, vì nó không tốt tí nào cả. Ông ra nông nỗi này hoàn toàn là do ông đã quá ngu muội và lạm dụng thứ bùa ngãi kia rồi đó ông Nhạc à. Tôi nghĩ ông cũng biết hiện tại bây giờ bên ông chả còn ai cả, vợ và đứa con gái cưng của mình đã đều chết dưới bàn tay ghê tởm thối nát kia của ông cả rồi, và tôi cũng chắc chắn một điều đó là hằng đêm ông luôn phải đối diện sự cắn rứt lương tâm khi đã giết hại bao nhiêu người cũng chỉ để phục tùng cho cái quỷ quái kia, thậm chí không có đêm nào ông ngủ được một giấc ngon lành cả, đúng không ?
- Mày... câm miệng lại, mày không được phỉ bán ngài ấy, tao làm những việc như vậy vì ngài ấy hứa là sẽ cho tao một cuộc sống ăn sung mặc sướng và vợ con tao sẽ luôn miệng tự hào về tao. Mày không có quyền gì mà nói những lời xúc phạm ngài ấy cả.
- Ông vẫn chưa sáng mắt ra được sao? Nhà cửa của ông bây giờ đều bị tịch cả rồi, vợ con thì qua đời, tài sản thì phá sản và bây giờ ông chẳng còn nơi để về và cũng chẳng còn người thân ruột thịt bên cạnh mình nữa rồi, ông Nhạc à. Bấy nhiêu đó chưa đủ khiến ông sáng mắt và nhận ra sự ngu muội bao lâu nay của mình khi tin vào mấy cái bùa ngãi kia sao? Ông nhìn lại mình đi, từ một người chồng / cha có sự nghiệp an nhàn và hết mực yêu quý gia đình mình nhưng rồi chỉ trong phút chốc ông bị người lạ lừa gạt lấy hết tài sản đã vậy còn dụ dỗ ông đi tin vào những thứ ma quỷ kia cho đến khi bản thân ông dần dần mất đi sự kiểm soát ấy cũng là lúc ông tự mình giết hại bao nhiêu mạng người vô tội kia. Ông Nhạc à, ông đã đi quá xa mức cho phép của một người làm cha làm chồng rồi, tỉnh táo lại và tự nhìn hình phản chiếu của mình hiện giờ qua tấm gương lương tâm sâu bên lòng mình đi.
Trong lúc đang nói để đánh vào tâm lý của lão ta, thì cô rút trong túi áo khoác mình ra cái dây thôi miên. Cô tiến lên phía trước mặt của lão và bắt đầu lắc lư cái dây kia rồi tiếp tục nói :
- Bây giờ ông hãy nhìn vào chiếc dây này đi, nhìn theo dao động của nó, có phải ông đang thấy sợi dây đang lắc qua lắc lại đúng không?
Lão ta từ từ đảo mắt nhìn theo sự dao động của quả lắc mà gật đầu trả lời câu hỏi của Đóa Lệ, cô tiếp tục hỏi :
- Vậy bây giờ ông sẽ làm theo cũng như trả lời những gì tôi hỏi sau đây được chứ ông Nhạc?
- Được !
- Chúng ta bắt đầu nhé.
Đóa Lệ dơ tay lên ra hiệu cần người giúp mình và vài giây sau Tuấn Mạnh cùng với hai người đi vào sau đó, cô nói nhỏ với họ những thứ mình cần thiết sau đó bắt đầu câu hỏi với lão ta :
- Ông tên là gì ? Làm nghề nghiệp gì ? Vợ và con gái của ông tên là gì ?
- Tôi tên là Phan Khoa Nhạc, nghề nghiệp là phó trưởng phòng, vợ tôi tên là Bích Ánh và con gái của tôi là Phan Bích Hồng.
- Có phải ông là một người có tinh thần cầu tiến và cũng là một người chồng người cha hết mực thương yêu vợ và con đúng không?
- Đúng !
- Hãy cho tôi biết ông đã gặp người này bao giờ chưa ?
Tuấn Mạnh đưa bức hình chụp người đàn ông lạ đang cùng ngồi uống với lão ta trong quán bia hơi ra trước mặt của lão. Lão Nhạc nhìn vào bức hình đó thật lâu và lộ ra rõ sự hồi tưỡng ra bên ngoài, Tuấn Mạnh và hai người đồng nghiệp đứng bên cạnh ngạc nhiên trước hiện tượng này, còn Đóa Lệ vẫn bình thản hỏi tiếp :
- Vậy là ông biết và đã gặp người này rồi đúng không?
- Đúng !
- Và hãy cho tôi biết điều này, người đó có phải đưa cho ông cái túi này đúng không?
Khuôn mặt của lão ta đã biến đổi hoàn toàn khi thấy cái túi đó, miệng lấp bấp trả lời :
- Đ...ú....n...g...
Đóa Lệ ra dấu hiệu cho Tuấn Mạnh đem cái túi nhỏ ấy tới chỗ lão và cô tiếp tục nói :
- Ông đã mở cái túi này ra như thế nào ?
Lão cầm lấy cái túi mở ra một cách rất đơn giản trong khi Tuấn Mạnh và những người khác mở nó vô cùng khó khăn, cả anh và hai người kia há hốc miệng nhìn cái túi được mở ra đơn giản và nhanh chóng tới như vậy. Đóa Lệ tiến lại gần và lão ta không dời ra khỏi quả lắc kia dù chỉ một giây, cô kéo ghế ngồi kế bên lão và tiếp tục hỏi chuyện :
- Và ông đã đọc những dòng chữ nguệch ngoạch này và tin rằng chúng sẽ giúp mình giàu có lên có phải như thế không ông Nhạc?
- Đúng. Tôi đã đọc và hoàn toàn tin vào nó
- Được rồi, bây giờ tôi sẽ giúp ông thoát ra khỏi sự dày dò cũng như có thể ngủ ngon từng đêm nhé.
- Được !
Đóa Lệ lấy lại cái túi kia và đưa cho người kế bên mình và nói tiếp :
- Bây giờ nghe và làm theo lời tôi nói sau đây. Ông không cần phải trả lời nhiều nữa, chỉ cần nghe và làm theo thôi.
Trong lúc đó ba người kia đã pha xong liều thuốc an thần và chỉ chờ sự ra hiệu của cô mà thôi. Đóa Lệ nhẹ nhàng nói :
- Hít một hơi thật sâu vào, ông có cảm nhận được luồng khí trong người mình đang bị nén lại không? Nếu có thì gật đầu còn nếu không thì nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu để cảm nhận lại điều đó.
- * gật đầu *
- Sau đó nhắm từ từ cả hai mắt lại và thở ra thật chậm rãi, thật chậm rãi. Tất cả những gì tôi muốn ông nghĩ đến ngay bây giờ đó là ngày sinh nhật con gái của ông tròn 10 tuổi. Bây giờ ông đang cùng với vợ mình thu xếp đồ đạc ra xe để chở con bé đi du lịch biển đúng không nào? Con gái ông mặc bộ đồ như thế nào và màu gì và nét mặt của con bé đang như thế nào?
- Con gái của tôi mặc bộ đầm màu hồng do vợ tôi may cho con bé và nét mặt của con gái tôi đang rất vui vẻ và hớn hở khi được đi du lịch biển với vợ chồng tôi.
- Kế đến là cả ba người xuất phát lên đường, trong suốt đường đi cả ba người đã có những cuộc trò chuyện gì với nhau ?
- Chúng tôi đã cùng nhau hát những bài hát vui vẻ, cả vợ và con tôi họ đang cười rất vui vẻ, con bé ngồi ghế sau hát theo và lắc lư người cười trong vui vẻ. Lúc này tôi cảm thấy mình thật may mắn khi có vợ hiền con ngoan như thế này, tôi rất là vui và tôi cũng đang hát theo.. la lá là...
Lão Nhạc vừa nói vừa hát bài hát trong một tâm trạng cực kì vui vẻ sảng khoái, và cả ba người kia gần như cũng đang cảm nhận được cảnh tượng của lão ta, Tuấn Mạnh rùng mình mở mắt ra thì mới biết nãy giờ mình đã bị lôi vào thuật thôi miên của Đóa Lệ vì thế mà anh lập tức quay sang lung lây hai người kia và họ đứng ra xa chỗ cô đang ngồi. Đóa Lệ tiếp tục nói :
- Đã tới bãi biển tắm chưa ? Lúc này cả nhà ông đang làm gì ?
- Chúng tôi đã tới bãi biển và lúc này tôi cùng vợ con mình đang trải khăn và bày đồ ăn ra.
- Sau đó ông đã làm gì ?
- Tôi đã lấy ly ra và rót nước vào sau đó đưa cho vợ và con của mình.
Tuấn Mạnh đi tới đặt ly lên tay của lão ta rồi nhanh chóng bước về vị trí cũ để quan sát. Đóa Lệ nói tiếp :
- Sau khi đưa cho vợ và con gái của mình rồi thì ông làm gì tiếp theo đó ?
- Cả ba chúng tôi cụng ly và thưởng thức ly nước ép đó.
Vừa nói lão ta vừa đưa ly nước mình đang cầm lên miệng uống ực một hơi, cô lại nói :
- Nước cũng đã uống xong rồi thì giờ ông sẽ làm gì tiếp theo?
- Tôi đặt ly nước xuống đặt rồi cùng vợ con mình chạy ra biển tắm.
Đóa Lệ đón lấy cái ly đặt lên bàn rồi nói :
- Bãi biển bữa nay rất vắng đúng không? Và sóng biển đang đập vào từng cơn như đang nhảy điệu múa chúc mừng sinh nhật cho con gái của ông đúng không?
- Đúng vậy, tiếng gió rì rào như đang hát mừng sinh nhật cho con gái của tôi vậy.
- Giờ đây cả ba người đang ngâm mình dưới dòng biển đúng không?
- Tôi đang bơi trên mặt nước biển, còn con gái và vợ tôi thì ngâm người dưới nước biển.
Dứt câu lão ta đã đặt người nằm dưới giường và cùng với nụ cười vui vẻ hạnh phúc trên môi. Lúc này Đóa Lệ đợi lão hoàn toàn thiếp ngủ mới búng tay kết thúc sự thôi miên của mình và cùng với ba người kia đi ra khỏi phòng. Hai người đồng nghiệp của Tuấn Mạnh sau khi chứng kiến thuật thôi miên của Đóa Lệ không ngớt lời khen hâm mộ, vì đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy một cô gái sinh viên năm hai lại có thể sử dụng thuật thôi miên một cách rành rọt như vậy. Đóa Lệ cười cảm ơn họ và ngồi xuống ghế lấy ra trong túi mình ra tờ giấy rồi viết lên đó vài dòng rồi quay sang nói chuyện với Tuấn Mạnh :
- Anh cầm tờ giấy này cùng với cái túi ngãi này, anh phải lập tức trong ngày hôm nay cho người tới ngôi chùa này để đốt cái túi ngãi này đi. Liều thuốc ban nãy tụi anh pha là đúng theo lời yêu cầu em phải không?
- Ừ, bác sĩ đã kê theo đúng theo yêu cầu của em rồi đó. Ok, anh sẽ đi tới chùa đó liền. Và còn gì nữa không em?
- Ngày mai lão ta sẽ tỉnh dậy, có thể sẽ dậy rất sớm hoặc đúng giờ, khi thấy lão có dấu hiệu tỉnh dậy anh phải gọi cho em biết sớm nhé. Để em tiếp tục công việc này. À còn nữa, tới ngôi chùa này rồi thì anh nhớ là nói với Sư Thầy trụ trì đó là Phật tử Lệ Nhi nhờ thầy giúp đỡ và hỏi xem ngày mai Sư Thầy có thể qua đây được hay không nữa, anh nhé. Sau khi đốt túi ngãi đó xong thì cũng sẽ được rửa đi những cái xấu từ túi nó phát ra. Nên sẽ không sao đâu. Còn giờ thì em về nhé. Bye bye anh.
- Em vất vả rồi, anh nhớ rồi. Thôi em về đi nhé. Ngày mai gặp lại. Bye em.
Cô đứng dậy chào mọi người rồi đi xuống bãi gửi xe, dù đã dặn anh ấy nhưng cô vẫn lo rằng Sư Thầy sẽ từ chối nên cô quyết định tới chùa để gặp Sư Thầy.
/82
|