Chỉ Cần Đủ Nắng Hoa Sẽ Nở

Chương 72 - Vụ Án Kinh Dị P.4

/82


Buổi sáng ngày hôm sau, Đóa Lệ cùng với Sư Thầy và một người sư tiểu đi đến bệnh viện, Tuấn Mạnh đích thân dẫn bọn họ đi đến phòng của lão Nhạc. Tới phòng thì anh đứng ở bên ngoài còn ba người kia kéo cửa và bước vào bên trong. Sau hai tiếng đồng hồ trôi qua, cuối cùng cả ba người bước ra với khuôn mặt bình thường có chút gì đó nhẹ nhõm khẽ ánh lên trong đôi mắt của bọn họ. Tuấn Mạnh cầm theo bộ bìa cứng đựng hồ sơ đi đến chỗ ba người, anh vui vẻ hỏi :

- Vậy là mọi chuyện đã giải quyết ổn thỏa rồi phải không ạ ? Con cảm ơn Sư Thầy và Sư tiểu đã chịu khó giúp đỡ con nhiều ạ. Về cái việc Thầy nhờ con làm hồ sơ bảo lãnh thì con đã làm xong hết thủ tục rồi ạ. Hai ngày sau bên tòa án sẽ bắt đầu xét xử vụ án này, vì vậy con mong là Sư Thầy có mặt đúng giờ để tiến hành việc đứng ra bảo lãnh.

- Ông ấy đã hoàn toàn bình phục và chấp nhận ở trong chùa suốt quảng đời còn lại của mình rồi. À chuyện đó ta nhớ rồi, cảm ơn con nhé Tuấn Mạnh.

Cả bốn người đứng trò chuyện vài câu sau đó Tuấn Mạnh cho người đưa Sư Thầy cùng với người đi chung về lại chùa, Đóa Lệ đang tính đi về thì anh bảo với cô là có chuyện muốn bàn bạc thêm vì thế mà cô đã nén ở lại chờ anh thu xếp việc đưa Sư Thầy về. Tuấn Mạnh đi tới chỗ Đóa Lệ đang ngồi lướt điện thoại và nói vào vấn đề chính :

- Từ hôm nay cho tới ngày phiên tòa xét xử, không biết em có thể đến đây để trò chuyện với ông ta được không? Lí do là vì anh đã trao đổi với bên luật sư về việc Sư Thầy muốn bảo lãnh rồi nhưng khả năng ông Nhạc được bảo lãnh hay không thì là 50-50 em à, nếu được thì cũng phải chờ đợi phiên tòa xét duyệt đơn bảo lãnh nữa và trong suốt thời gian đó ông ấy sẽ phải ở trong trại giam. Anh muốn nhờ em nói làm sao để ông ta hiểu ra vấn đề này và đừng có hy vọng nhiều quá. Em giúp anh lần cuối này nhé ?

- Anh không cần nói về vấn đề này thì công việc của em vẫn chưa thể nào xong cho tới ông ấy được xét xử xong mà. Thế nên anh cứ yên tâm, ngày mai em sẽ lại đến thôi ạ. Còn giờ thì em về nhé, còn hai tiếng nữa là tới tiết quan trọng rồi anh ạ.

- À còn chuyện này nữa..., mà thôi đợi khi xong vụ án này thì anh sẽ nói cho em sau cũng được. Bye em.

- Bye bye anh.

Kể từ ngày đó trở đi, ngày nào cô cũng tới trò chuyện với ông Nhạc kia. Cuối cùng cũng đã tới ngày xét xử, mọi thứ diễn ra theo chiều hướng êm đẹp và tích cực. Tòa án chấp nhận sự ám hối của ông ta cũng như chấp nhận sự bảo lãnh của bên nhà Chùa. Và công việc của cô cũng đã hoàn thành một cách ổn thỏa tốt đẹp. Ngày hôm sau, Tuấn Mạnh mời Tiểu Lệ đi uống cafe và anh nói :

- Cảm ơn em nhiều lắm, à sếp Bảo có nhờ anh đưa cái này cho em, em cầm và mở ra xem đi.

Đóa Lệ nhận lấy cái phong bì màu hồng và mở nó ra, ở bên trong đó là vài tờ tiền kèm theo một lá thư. Cô lấy ra lá thư ra đọc : Cảm ơn em nhiều nhé, Tiểu Lệ. Tuy lá thư này anh đã viết trước rồi nhưng tới bây giờ Tuấn Mạnh mới đưa cho em vì anh có dặn với anh ta là khi nào vụ án này kết thúc cả rồi thì hãy đưa cái phong bì này cho em nhận. Anh biết chắc thế nào em cũng sẽ giải quyết mọi chuyện ổn thỏa cả mà vì thế số tiền ở trong phong bì này tương ứng với mức lương mà người làm tâm lý tội phạm được bọn anh trả cho họ, vì thế em không được từ chối đó, biết chưa cô bé ngốc của anh. Như em đã hứa với anh rồi thì phải thực hiện đúng lời hứa đó, nếu không khi anh về mà thấy em vẫn theo ngành này thì em biết tay với anh. Chúc em luôn thành công nhé. Thương em. Mạc Bảo . Đọc xong lá thư, cô khẽ mỉm cười một cái rồi gắp nó xếp lại vào trong phong bì, sau đó trả lời :

- Anh ấy thật là ...., em cảm ơn anh đã giữ nó hộ em nhé, mà sao có đúng là bên tụi anh trả tiền cho người làm tâm lý tội phạm nhiều tới như vậy không hở Tuấn Mạnh ?

- Nhiêu đó mà nhiều gì em, làm nghề này tổn thức tinh thần nhiều lắm vì thế số tiền mà họ được trả tất nhiên là phải cao rồi. Em hãy nhận chúng mà đi mua đồ hay đi nghỉ dưỡng cùng với mẹ em đi nhé. Và còn nữa, đừng theo đuổi ngành này nữa, theo anh thì em nên học marketing hoặc ngành nào đó nữ tính, nhẹ nhàng và phù hợp với con gái đó.

Đóa Lệ gật đầu mỉm cười trả lời :

- Dạ, em không những hứa với anh Mạc Bảo thôi mà còn hứa với mẹ mình nữa vì vậy em đành phải bỏ dỡ ước mơ theo đuổi ngành này rồi.

Tối bữa đó, khi cô đang nằm chơi game trong phòng thì Hạnh Linh gọi điện thoại qua với một giọng điệu buồn bã :

- Lệ à..., Tao không ngờ anh ấy là hạng người như vậy... bây giờ tao không muốn ở đây nữa, ngày mai tao phải lập tức bay ra khỏi đất nước này. Tao buồn quá à.

Đóa Lệ hết hồn khi nghe câu nói đó, liên tục hỏi :

- Sao vậy chuyện gì nữa ? Giờ mày đang ở đâu hả ?

Hạnh Linh nghẹn ngào đáp :

- Tao đang ở trước cửa nhà mày, xuống mở cửa cho tao đi.

1 phút sau Hạnh Linh đã được con bạn thân dìu lên phòng của mình và đặt cô ngồi xuống giường. Đóa Lệ lấy nước cùng với bịch khăn giấy ngồi xuống bên cạnh, rồi hỏi rõ mọi chuyện :

- Chuyện gì mà người mày toàn mùi rượu nồng nặc vậy ? Nói tao nghe coi, anh ấy làm gì mà mày lại ra như vậy ?

Hạnh Linh người cứ nghiêng qua nghiêng lại, nức cục đáp :

- Mấy ngày vừa qua, tao có nhắc với anh ấy là hôm nay là ngày kỉ niệm yêu nhau của cả hai đứa nên anh ấy không được bỏ mặc tao. Thế mà, anh lại quên mất mà đi công tác từ sáng nay rồi.

- Và vì như vậy mà mày đã uống rượu say tới như vậy sao hả con này ?

- No..., hứ...ất...ất..., lúc tao gọi...ất... thì con nhỏ nào cứ trả lời rằng hiện tại giám đốc đang trong cuộc họp với đối tác không thể nghe máy được, vui lòng chị gọi lại sau , rồi một hồi sau anh Lạc gọi lại và la cho tao một trận luôn mày à,... hic huhuhu...ất...huhuhu...

Đóa Lệ thở dài lắc đầu nhìn con bạn mà không biết nói nữa đây, cô im lặng và lắng nghe nó nói tiếp :

- Lần đầu tiên anh ấy dám bảo tao là quá đáng khi gọi làm phiền anh ấy liên tục như vậy. Anh ấy đang tính là sáng nay đi công tác xong rồi buổi tối sẽ chở tao đi chơi đến hai ngày sau về nhưng mà...ất...ức.... anh ấy bảo là vì tao hành xử như vậy nên sẽ không có vụ đi chơi cũng như buổi tối nay gặp mặt nhau nữa, mày à. Mày thấy tao làm như vậy có quá đáng không?

- .... Ờ thì theo tao, mày làm vậy cũng chỉ là lo lắng và mong đợi trong ngày kỉ niệm của cả hai thôi. Nhưng mà, với một người làm giám đốc và đang đi gặp đối tác như vậy thì sẽ hơi khó chịu một chút, vì biết đâu đó là đối tác quan trọng quyết định cho tương lai của công ty sau này thì sao ? Mày và anh ấy đều có cái lí do chính đáng để làm vậy nhưng mà tao nghĩ là... mày tự mình đi nhậu say như vậy là sai hoàn toàn rồi.

Trong lúc Hạnh Linh qua nhà cô bạn thân thì Khắc Lạc ngồi nhậu một mình ở nhà và gọi nói chuyện với người yêu của Đóa Lệ :

- Hôm nay đáng lẽ là ngày tao với cô ấy hạnh phúc bên nhau. Nhưng tao không ngờ, hôm nay cô ấy lại cư xử như một đứa con nít. Tao đang đi gặp đối tác quan trọng mà cứ gọi làm phiền hoài. Tới nỗi thư ký của tao phải đi vào trong phòng mấy lần để nói mỗi chuyện đó. Tao buồn quá mày à.

Kỳ Tường nằm dài người trên giường mắt thì dán vào tivi, tai thì đeo tai nghe lời than phiền của thằng bạn mình, một hồi sau mới đáp :

- Ừ, rồi sao nữa ?


/82

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status