CHƯƠNG 10
Tần Hạo Nam nghiêng đầu, nhìn dáng vẻ thanh tú của cô, thổi vào vành tai đỏ bừng của cô “Em nấu canh cho anh à?”
"Không phải... chị họ nói uống rượu sẽ khó chịu nên bảo em nấu cho anh." Cô không biết gì về món canh giải rượu, chị họ bảo cô học trên mạng.
Tần Hạo Nam đột nhiên cảm thấy cô o rúm lại như một con thỏ nhỏ sợ hãi, nhịn không được trêu chọc cô "Em nghe lời chị họ nhiều như vậy sao? Cô ta bảo em làm gì thì em làm cái đó?"
"Đương nhiên là không phải." Trần Vân theo bản năng phản bác, nhưng cảm thấy anhh nói đúng, đành phải cúi đầu thấp giọng nói "Anh có uống không?"
Còn tức giận?
“Em đút anh uống thì uống.” Anh không biết rượu có nồng độ cao không, nhưng anh cảm thấy choáng váng, chỉ muốn nhìn thấy cô đỏ mặt.
"Không nóng, anh có thể tự mình uống." Trần Vân tim đập như trống, sợ Tần Hạo Nam làm ra chuyện gì.
Chị họ nhờ cô mang thai hộ, mà anh rể cũng đã đồng ý...
Tần Hạo Nam nhìn chằm chằm vào cô bằng một đôi mắt mỉm cười không nhúc nhích, vòng tay ôm lấy cô, để Trần Vân đứng sát bàn.
Hai người cứ đứng trong tư thế khó xử này một lúc.
Nếu Tần Hạo Nam không buông ra, cô sẽ không thể thoát khỏi xiềng xích của anh.
Bất lực, Trần Vân cầm chiếc thìa lên, múc một thìa nhỏ canh giải rượu rồi đưa đến miệng anh.
Cô chưa bao giờ mặc đồ hở hang, hôm nay cô mặc áo sơ mi dài tay cổ tròn nhưng ngay cả chiếc áo cổ tròn cũng không thể che được bộ ngực nhấp nhô của cô.
Ví dụ, với chuyển động nghiêng sang một bên của cô, anh có thể thấy hai bầu ngực của cô đang tranh nhau lộ ra khỏi cổ áo khi anh hạ mắt xuống.
Tuổi không lớn nhưng ngực cũng không nhỏ.
Trần Vân giơ thìa lên hồi lâu, thấy anh không há miệng thì đỏ mặt nhắc nhở "Anh không uống à?"
Tần Hạo Nam cúi đầu nhấp một ngụm, cau mày, vị không ngon lắm.
Tần Hạo Nam uống xong, chờ đợi bước tiếp theo của Trần Vân, nhưng người trong ngực anh lại cúi đầu đứng đó, giống như đang giằng co với anh.
"Anh rể... em muốn trở về ngủ." Một lúc lâu sau, Trần Vân mới nghẹn ra một câu như vậy.
Dù đã đồng ý với chị họ nhưng cô… dường như vẫn không thể thực hiện được bước này.
Tần Hạo Nam sửng sốt một lát, sau đó mới hiểu ra, có cô không muốn đồng ý, cô không giống những người phụ nữ vui vẻ bám lấy anh, muốn được lợi từ anh.
Tâm trạng chán nản của anh đã cải thiện rất nhiều, anh đi đến ghế sô pha ngồi xuống, nhéo nhẹ lông mày nói "Anh bị đau đầu, em lại đây giúp anh xoa xoa một chút."
Trần Vân ngoan ngoãn đi tới giúp anh xoa bóp.
Những ngón tay cô luồn vào mái tóc dày hơi ngắn của mình, dùng sức mát xa cho anh.
"Trước đây em đã từng học massage?" Tần Hạo Nam có chút kinh ngạc, sức lực của cô rất vừa phải.
"Không có, trước đây bà nội em hay đau đầu, em thường xuyên giúp bà ấn."
Tần Hạo Nam tìm một tư thế thoải mái để tựa vào, bảo cô tiếp tục ấn.
Trần Vân cảm thấy có chút sợ hãi giúp anh ấn, sợ lát nữa anh sẽ làm gì đó.
Nhưng cũng may Tần Hạo Nam chỉ nằm ở trên sô pha, để cô giúp anh xoa bóp, một lúc sau đã truyền đến tiếng thở đều đặn.
Ngủ rồi? Trần Vân lặng lẽ liếc nhìn, anh tựa hồ như đang ngủ, cô đứng dậy, lấy chăn đắp cho Tần Hạo Nam, sau đó vội vàng chạy xuống tầng hầm khóa cửa ngủ.
May là không có chuyện gì xảy ra...
Tần Hạo Nam ngủ đến nửa đêm, khi tỉnh lại cũng không có đau đầu do say rượu, mở mắt nhìn xung quanh mới phát hiện mình đang ngủ trên ghế sô pha trong phòng khách.
Lúc này anh mới nhớ ra mình đang trêu chọc con thỏ nhỏ, cuối cùng lại ngủ thiếp đi.
Anh xốc chăn lên trên người rồi vươn vai nhưng tâm trạng lại vô cùng vui vẻ.
Đèn trong phòng khách đã bật lên, Trần Mỹ Lệ mặc bộ đồ ngủ màu đỏ tươi đứng ở cầu thang, cô ta có chút kinh ngạc nhìn anh "Sao anh không đến phòng Trần Vân?"
/110
|