Bàn tay của anh đưa xuống bên dưới cô, nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa, nhìn cô vì mình run rẩy, cũng nhìn cô vì mình tiết ra chút nước, làm ẩm ướt nơi u kính hoang vu lạnh lẽo, ẩm ướt nặng nề.
Anh nhẹ nhàng hà hơi bên tai cô, giống như si như mê: “Tô Tranh, em chính là của tôi. . . . . . Đều là của tôi. . . . . .”
Tô Tranh cau mày nhắm mắt, ngẩng cổ lên, đôi môi đỏ tươi khẽ mở ra, gấp gáp thở hổn hển.
Mạc Phong cởi thắt lưng ra, giải phóng cự vật đã sớm kêu gào của mình, sau đó bàn tay đưa đến sau lưng cô, nhẹ nhàng cọ sát tiến vào cơ thế cô.
Vào thời khắc tiến vào kia, anh giống như người khách du lịch nơi sa mạc gặp được một hồ nước chờ đợi đã lâu, cổ họng không kìm hãm được phát ra một tiếng thở dài hài lòng. Tiếng thở dài ở bên tai Tô Tranh, khẽ truyền vào màng nhĩ của cô, kích thích cơ thể nóng ran khó nhịn của cô.
Đầu tiên Mạc Phong nhẹ nhạng luật động, nhưng trong lúc anh cảm thấy thỏa mãn vô hạn, chợt phát hiện Tô Tranh theo bản năng đang cắn môi, nhắm chặt hai mắt, rõ ràng là vứt đi tất cả cảm giác trong lòng.
Anh bất mãn, nhẹ nhàng lui khỏi nơi u kính ướt át kia, lại lùi lại hơn nữa, một mực lùi lại đến khi cơ hồ anh và cô đã tách ra, chỉ còn một sợi tơ mỏng ướt át ở giữa bọn họ thì anh cúi đầu, gặm nhấm vành tai khéo léo mượt mà của cô, khiến cô run rẩy một chút, nghe tiếng hít khí không kìm hãm được của cô.
Đúng lúc cô đang hít khí, anh đột nhiên lần nữa xông vào. Lần này, cửa động còn chưa đóng hẳn, anh lại tiến quân thần tốc vượt mọi chông gai đi thẳng đến chỗ sâu nhất, khiến cho cô cảm thấy đau đớn, mãnh liệt đến mức khiến cô không kìm lòng được thét lên một tiếng.
Tô Tranh cau mày, hai tay siết chặt mép bàn, nắm chặt đến mức đầu ngón tay trắng bệch.
Sau khi đi vào chỗ sâu nhất, Mạc Phong biết hai chân cô đã vô lực, vì thế nên đặt cô nằm lên trên bàn. Lúc này Tô Tranh đã hoàn toàn mất hết sức lực, chỉ có thể để mặc cho anh muốn làm gì thì làm.
Thân thể tiếp xúc với hơi lạnh của mặt bàn lập tức bị kích thích, hai …..trong nháy mắt dựng đứng.
Cô khó chịu muốn giãy giụa, nhưng Mạc Phong ở sau lưng lại không cho phép, tiếp tục đè cô trên bàn, chỉ để lại đôi chân thon dài, lơ lửng phía ngoài bàn.Vừa lúc cô muốn nhích lên anh đã tranh thủ mà ấn vào.
Cái tư thế này, khiến cho cô giống như một con dê nằm trên bàn đợi làm thịt, khiến cho cô hoàn toàn không có khả năng trốn tránh, mặc cho người kia hưởng thụ, nên cô lại cảm nhận được sự khuất nhục lần nữa.
Dù vậy Tô Tranh cũng không kháng cự, cô nhìn cái bàn lạnh lẽo trơn bóng, nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong đó, lặng lẽ mỉm cười.
Trong lòng Mạc Phong, đối với Tô Tranh có bao nhiêu hận ý?
Ở kiếp trước, cả đời Tô Tranh đều không có bất cứ quan hệ gì với Mạc Phong. Ở kiếp này, Tô Tranh lại cố gắng từng chút một, từng chút từng chút tích góp để đạt gấp lên đến10 lần, chỉ để có được dũng khí để đến bên cạnh anh, nhưng cô lại im lặng mỉm cười chịu đựng sự tức giận của anh?
Ánh mắt của Tô Tranh bắt đầu mông lung. Sau đó cô nhìn thấy một giọt chất lỏng trong suốt rơi xuống bóng người trên mặt bàn. Giọt chất lỏng kia óng ánh nhẹ lăn trên mặt bàn, cuối cùng cũng vì tác dụng của trọng lực, liền lan ra, trở thành một vũng chất lỏng nhỏ, lan tỏa trên mặt bàn đẫm nước.
Loại chất lỏng này, cũng không phải nước mắt, vì suốt kiếp này Tô Tranh sẽ không để nước mắt rơi xuống nữa.
Mạc Phong rất thỏa mãn, anh cảm nhận được sự sung sướng mà trước nay chưa từng có.
Đó là một nơi thần bí mà ướt át, ấm áp bao chặt cự vật của anh, nơi đó vẫn rất chặt chẽ. Anh thậm chí còn cảm thấy, nơi bao bọc cự vật của mình kia chính là lối vào mà anh đã bỏ lỡ suốt mười năm đối với Tô Tranh.
Nhất định ở trong lòng Tô Tranh cũng sẽ có một cửa động sâu hẹp như thế mà cô cũng đang đứng ở đó, một mình, run rẩy mà khóc.
Cô nhất định sẽ cô đơn đứng ở đó, giống như hình ảnh của cô mười một năm về trước cô đơn lạc lõng đứng dưới cột đèn đường, mái tóc dài phiêu tán, đau đớn đến tận cùng, chờ anh trở về, chờ anh dẫn cô về nhà.
Em đừng khóc, cũng không cần sợ, tôi sẽ trở về tìm em, dẫn em về nhà, đặt trong vòng tay tôi, lặng lẽ yêu thương, quý trọng em.
Vì vậy anh như nghe được tiếng khóc của cô. Nhưng anh cũng biết nhất định chỉ là ảo giác, vì Tô Tranh bây giờ sao có thể khóc? Thế nhưng anh lại bắt đầu có chút phiền não. Anh nhất định phải nhanh một chút, nhanh một chút kéo mình ra khỏi giấc mộng Tô Tranh má lúm đồng tiền kia, Tô Tranh đang khóc thút thít kia, vì vậy động tác của anh bắt đầu kịch liệt hơn.
Anh cảm thấy mình đang chạy trong một con đường u tối chật hẹp đến mức không cách nào vượt qua, ở trong đó trở ngại nặng nề, hai bên mềm mại cọ cọ vào anh, khiến cho anh lâm vào cảnh tù đày khó khăn. Nhưng anh không sợ, anh rất cố gắng kiên cường cũng rất nỗ lực, bởi vì phía trước còn có một người con gái đang chờ anh.
Anh cảm thấy có mồ hôi từ trán mình chảy xuống, cản trở tầm mắt anh. anh cũng nghe thấy tiếng gầm điên cuồng của chình mình, tiếng Tô Tranh nhỏ giọng đè nén tiếng rên rỉ, anh thậm chí còn nghe được tiếng cọt kẹt của bàn làm việc, nhưng anh không thể dừng hay chậm lại. Bởi vì phía trước có một người con gái đang chờ anh dẫn về nhà.
Tô Tranh chịu lực thật mạnh này, thân hình mảnh khảnh thon dài run rẩy. Hai chân thẳng dài đu đưa trong không trung tạo ra đường cong mê người. Phía sau cô là khoảng không, chỉ có thể dựa vào anh cố chống đỡ cho thân trên của mình nằm trên mép bàn chắc hơn nữa. Tay bám chặt trên mặt bàn để bản thân không bị trượt. Bởi vì chỉ hơi trượt một cái, sẽ chỉ làm anh tiến vào sâu hơn.
Cô chau mày lại, hình như vừa thống khổ vừa vui sướng. Thân thể của cô bị anh trầm luân công kích, nhưng lòng của cô lại bay giữa không trung, lặng lẽ nhìn mọi thứ. Môi của cô phát ra tiếng rên mê người, nhưng lòng cô lại đang cười lạnh lùng.
Cô mông lung nhìn người phía trên, không khỏi tự hỏi, vào thời khắc tôi hoàn toàn rời khỏi thế gian kia, anh vẫn không có cách nào tha thứ cho tôi sao?
Anh nhẹ nhàng hà hơi bên tai cô, giống như si như mê: “Tô Tranh, em chính là của tôi. . . . . . Đều là của tôi. . . . . .”
Tô Tranh cau mày nhắm mắt, ngẩng cổ lên, đôi môi đỏ tươi khẽ mở ra, gấp gáp thở hổn hển.
Mạc Phong cởi thắt lưng ra, giải phóng cự vật đã sớm kêu gào của mình, sau đó bàn tay đưa đến sau lưng cô, nhẹ nhàng cọ sát tiến vào cơ thế cô.
Vào thời khắc tiến vào kia, anh giống như người khách du lịch nơi sa mạc gặp được một hồ nước chờ đợi đã lâu, cổ họng không kìm hãm được phát ra một tiếng thở dài hài lòng. Tiếng thở dài ở bên tai Tô Tranh, khẽ truyền vào màng nhĩ của cô, kích thích cơ thể nóng ran khó nhịn của cô.
Đầu tiên Mạc Phong nhẹ nhạng luật động, nhưng trong lúc anh cảm thấy thỏa mãn vô hạn, chợt phát hiện Tô Tranh theo bản năng đang cắn môi, nhắm chặt hai mắt, rõ ràng là vứt đi tất cả cảm giác trong lòng.
Anh bất mãn, nhẹ nhàng lui khỏi nơi u kính ướt át kia, lại lùi lại hơn nữa, một mực lùi lại đến khi cơ hồ anh và cô đã tách ra, chỉ còn một sợi tơ mỏng ướt át ở giữa bọn họ thì anh cúi đầu, gặm nhấm vành tai khéo léo mượt mà của cô, khiến cô run rẩy một chút, nghe tiếng hít khí không kìm hãm được của cô.
Đúng lúc cô đang hít khí, anh đột nhiên lần nữa xông vào. Lần này, cửa động còn chưa đóng hẳn, anh lại tiến quân thần tốc vượt mọi chông gai đi thẳng đến chỗ sâu nhất, khiến cho cô cảm thấy đau đớn, mãnh liệt đến mức khiến cô không kìm lòng được thét lên một tiếng.
Tô Tranh cau mày, hai tay siết chặt mép bàn, nắm chặt đến mức đầu ngón tay trắng bệch.
Sau khi đi vào chỗ sâu nhất, Mạc Phong biết hai chân cô đã vô lực, vì thế nên đặt cô nằm lên trên bàn. Lúc này Tô Tranh đã hoàn toàn mất hết sức lực, chỉ có thể để mặc cho anh muốn làm gì thì làm.
Thân thể tiếp xúc với hơi lạnh của mặt bàn lập tức bị kích thích, hai …..trong nháy mắt dựng đứng.
Cô khó chịu muốn giãy giụa, nhưng Mạc Phong ở sau lưng lại không cho phép, tiếp tục đè cô trên bàn, chỉ để lại đôi chân thon dài, lơ lửng phía ngoài bàn.Vừa lúc cô muốn nhích lên anh đã tranh thủ mà ấn vào.
Cái tư thế này, khiến cho cô giống như một con dê nằm trên bàn đợi làm thịt, khiến cho cô hoàn toàn không có khả năng trốn tránh, mặc cho người kia hưởng thụ, nên cô lại cảm nhận được sự khuất nhục lần nữa.
Dù vậy Tô Tranh cũng không kháng cự, cô nhìn cái bàn lạnh lẽo trơn bóng, nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong đó, lặng lẽ mỉm cười.
Trong lòng Mạc Phong, đối với Tô Tranh có bao nhiêu hận ý?
Ở kiếp trước, cả đời Tô Tranh đều không có bất cứ quan hệ gì với Mạc Phong. Ở kiếp này, Tô Tranh lại cố gắng từng chút một, từng chút từng chút tích góp để đạt gấp lên đến10 lần, chỉ để có được dũng khí để đến bên cạnh anh, nhưng cô lại im lặng mỉm cười chịu đựng sự tức giận của anh?
Ánh mắt của Tô Tranh bắt đầu mông lung. Sau đó cô nhìn thấy một giọt chất lỏng trong suốt rơi xuống bóng người trên mặt bàn. Giọt chất lỏng kia óng ánh nhẹ lăn trên mặt bàn, cuối cùng cũng vì tác dụng của trọng lực, liền lan ra, trở thành một vũng chất lỏng nhỏ, lan tỏa trên mặt bàn đẫm nước.
Loại chất lỏng này, cũng không phải nước mắt, vì suốt kiếp này Tô Tranh sẽ không để nước mắt rơi xuống nữa.
Mạc Phong rất thỏa mãn, anh cảm nhận được sự sung sướng mà trước nay chưa từng có.
Đó là một nơi thần bí mà ướt át, ấm áp bao chặt cự vật của anh, nơi đó vẫn rất chặt chẽ. Anh thậm chí còn cảm thấy, nơi bao bọc cự vật của mình kia chính là lối vào mà anh đã bỏ lỡ suốt mười năm đối với Tô Tranh.
Nhất định ở trong lòng Tô Tranh cũng sẽ có một cửa động sâu hẹp như thế mà cô cũng đang đứng ở đó, một mình, run rẩy mà khóc.
Cô nhất định sẽ cô đơn đứng ở đó, giống như hình ảnh của cô mười một năm về trước cô đơn lạc lõng đứng dưới cột đèn đường, mái tóc dài phiêu tán, đau đớn đến tận cùng, chờ anh trở về, chờ anh dẫn cô về nhà.
Em đừng khóc, cũng không cần sợ, tôi sẽ trở về tìm em, dẫn em về nhà, đặt trong vòng tay tôi, lặng lẽ yêu thương, quý trọng em.
Vì vậy anh như nghe được tiếng khóc của cô. Nhưng anh cũng biết nhất định chỉ là ảo giác, vì Tô Tranh bây giờ sao có thể khóc? Thế nhưng anh lại bắt đầu có chút phiền não. Anh nhất định phải nhanh một chút, nhanh một chút kéo mình ra khỏi giấc mộng Tô Tranh má lúm đồng tiền kia, Tô Tranh đang khóc thút thít kia, vì vậy động tác của anh bắt đầu kịch liệt hơn.
Anh cảm thấy mình đang chạy trong một con đường u tối chật hẹp đến mức không cách nào vượt qua, ở trong đó trở ngại nặng nề, hai bên mềm mại cọ cọ vào anh, khiến cho anh lâm vào cảnh tù đày khó khăn. Nhưng anh không sợ, anh rất cố gắng kiên cường cũng rất nỗ lực, bởi vì phía trước còn có một người con gái đang chờ anh.
Anh cảm thấy có mồ hôi từ trán mình chảy xuống, cản trở tầm mắt anh. anh cũng nghe thấy tiếng gầm điên cuồng của chình mình, tiếng Tô Tranh nhỏ giọng đè nén tiếng rên rỉ, anh thậm chí còn nghe được tiếng cọt kẹt của bàn làm việc, nhưng anh không thể dừng hay chậm lại. Bởi vì phía trước có một người con gái đang chờ anh dẫn về nhà.
Tô Tranh chịu lực thật mạnh này, thân hình mảnh khảnh thon dài run rẩy. Hai chân thẳng dài đu đưa trong không trung tạo ra đường cong mê người. Phía sau cô là khoảng không, chỉ có thể dựa vào anh cố chống đỡ cho thân trên của mình nằm trên mép bàn chắc hơn nữa. Tay bám chặt trên mặt bàn để bản thân không bị trượt. Bởi vì chỉ hơi trượt một cái, sẽ chỉ làm anh tiến vào sâu hơn.
Cô chau mày lại, hình như vừa thống khổ vừa vui sướng. Thân thể của cô bị anh trầm luân công kích, nhưng lòng của cô lại bay giữa không trung, lặng lẽ nhìn mọi thứ. Môi của cô phát ra tiếng rên mê người, nhưng lòng cô lại đang cười lạnh lùng.
Cô mông lung nhìn người phía trên, không khỏi tự hỏi, vào thời khắc tôi hoàn toàn rời khỏi thế gian kia, anh vẫn không có cách nào tha thứ cho tôi sao?
/111
|