Chương 2.2: Chị làm mẫu một chút?
Ăn cơm xong, cha Lăng mẹ Lăng lại đi ra ngoài.
Căn nhà hơn một trăm sáu mươi mét vuông chỉ có hai người là cô và em trai Lăng Thanh Viễn.
Cũng may lần này cô có thể trốn trong căn phòng của mình, không cần phải đối mặt với sự xấu hổ kia.
Lăng Tư Nam cảm thấy, em trai mình có hơi lạ.
Ở trước mặt cô một dáng vẻ, ở trước mặt cha mẹ lại là một dáng vẻ khác, thậm chí ở trước đám bạn bè, lại là một dáng vẻ khác.
Nhưng cho dù là dáng vẻ gì, đều không còn là Nguyên Nguyên hồn nhiên, đáng yêu lúc trước.
Như vậy cũng tốt, trong nhà này, cô có thể sống mà không có cảm giác tội lỗi.
Lăng Tư Nam ngồi trên giường sắp xếp lại đống suy nghĩ, ngẫm lại, năm nay là năm cuối cùng của cấp ba, đại học vẫn cần cha mẹ bỏ vốn. Dù sao cũng chỉ là hai bên không ưa nhau, tám năm trước cô cũng trải qua rồi.
Chịu sắc mặt chút, đại học có thể sống dễ dàng hơn. Cô là một người biết cân nhắc.
Sắp xếp xong hành lý, cô ra khỏi phòng, phát hiện thế mà Lăng Thanh Viễn lại ngồi chơi game ở phòng khách.
Mặc dù chuyện hồi chiều vẫn còn hơi xấu hổ, nhưng dù sao đã qua nhiều năm không gặp em trai, người em trai này trước kia là người duy nhất đối xử khá tốt với cô, ít nhiều cũng nên nói lời xã giao một chút.
Lăng Tư Nam đứng ở sau ghế sô pha, hỏi: "Chơi game hả?"
Lăng Thanh Viễn quay đầu nhìn cô một cái, lúc này hắn không đeo kính, người mặc áo phông trắng, quần đùi, ngồi xếp bằng trên đất trước ghế sô pha, gương mặt thiếu niên dễ bao kia như bị bóc đi, thêm cảm giác mệt mỏi, lười biếng không bị trói buộc nhiều hơn.
Cái nhìn hời hợt này cứ như không có người là cô đang đứng sau sô pha vậy.
"Ừ." Câu trả lời méo mó có hơn không.
Trong lòng Lăng Tư Nam bực bội.
Đã bao nhiêu năm, em trai đáng yêu trước kia không còn thì thôi, sao cái tính xấu này giống hệt ông hai nhà họ Lăng, cũng không coi cô ra gì vậy?
Bỗng chốc chẳng biết sợi dây thần kinh nào của cô bị chập, đi qua dùng mũi chân đá Lăng Thanh Viễn: "Cậu sao thế hả?"
Lăng Thanh Viễn nhíu mày, ngẩng đầu nhìn cô: "Sao là sao?"
"Hồi bé rõ ràng dính lấy tôi, lần này về lại lạnh nhạt với tôi thế, rốt cuộc là sao?" Chân Lăng Tư Nam còn chưa thu lại, nhưng cũng may hôm nay đã tắm rồi, cả người sạch sẽ.
Lăng Thanh Viễn cúi đầu nhìn ngón chân chọc vào mình, móng chân cắt gọn gàng, lộ ra màu da hồng khỏe mạnh, đang chọc vào bên ngang hông hắn, có hơi ngứa.
"Chị không biết chọc tôi ở trong căn nhà này sẽ có kết cục gì à?" Lăng Thanh Viễn thu lại tầm mắt, ngẩng đầu nhìn cô lần nữa.
Cô vừa tắm xong, mặc váy ngủ thuần cotton cộc tay ngắn tới gối, đuôi tóc có hơi ướt, ẩm ướt giống như hơi nước ngập trong mắt cô vậy.
Lời hắn nói như là uy hiếp, chỉ có giọng điệu bình thản, không có cảm giác áp bách nào.
Lăng Tư Nam không khỏi to gan lớn mật, lại nhấc chân cào vào thắt lưng hắn: "Cậu còn uy hiếp chị cậu à?"
Đầu ngón chân ma sát lên, Lăng Thanh Viễn không chơi nữa.
Bắt lấy bàn chân của cô, làm cô sợ hãi kêu lên một tiếng.
Lăng Tư Nam là một kẻ sợ nhột, gan bàn chân trong tay hắn, cả người liền bối rối ngồi xổm xuống đất, vội đưa tay đẩy hắn ra.
"Ôi ôi ôi, tôi sai rồi... cậu buông ra đi..." Lăng Tư Nam bị giày vò mấy lần, váy ngủ không cẩn thận co lên đến đùi. Góc độ này chân còn bị giơ lên, quần lót đều lộ ra rõ ràng.
Cứ như vậy trong nháy mắt, cả hai đều ngẩn người.
Lăng Tư Nam chỉ cảm thấy ánh mắt của Lăng Thanh Viễn bỗng nhiên có hơi khác thường.
Cô vội che mép váy lại, rút chân khỏi tay Lăng Thanh Viễn.
"Cậu không nhìn thấy bất cứ thứ gì cả." Cô tự lừa mình dối người.
"Màu hồng." Lăng Thanh Viễn lại chẳng buông tha cô.
Lăng Tư Nam cảm thấy mặt mũi ném đến Tây Ban Nha rồi, bị em trai nhìn thấy đồ lót là tình huống gì?
"Chị có gì mà phải e lệ." Lăng Thanh Viễn lạnh nhạt hừ một tiếng: "Buổi chiều lúc tôi tắm, cũng không thấy chị cần mặt mũi như này."
"Ai, ai nhìn cậu tắm chứ, đó chỉ là ngoài ý muốn! Ngoài ý muốn!"
"Nhưng mà chị thấy hết của tôi rồi, tôi cũng chỉ nhìn thấy một tấm vải." Gương mặt tuấn tú và lời nói của Lăng Thanh Viễn chẳng hề tương xứng, hắn uể oải dựa vào ghế sô pha tiếp tục chơi đùa: "Vừa rồi cũng là ngoài ý muốn."
Ghê tởm, đúng là đáng giận.
Rõ ràng là ngụy biện, nhưng lại không tìm được lý do cãi lại.
Nhưng trải qua một khúc nhạc dạo ngắn này, mối quan hệ của cô và Lăng Thanh Viễn hiển nhiên phá băng, trong lòng cô bỗng có chút vui vẻ.
"Chị lớn thế rồi... mà còn mặc màu hồng."
... Thu lại câu trước đi thôi.
"Trả lại bé Nguyên Nguyên cho tôi..." Lăng Tư Nam nhỏ giọng lẩm bẩm.
Động tác trên tay Lăng Thanh Viễn dừng lại, cứng đờ.
"... Chị đúng là dám nói."
Lăng Tư Nam nghe vậy thì nhìn về phía hắn, hắn đã khôi phục vẻ tùy tính trước đó.
Tối nay vốn cũng rảnh, Lăng Tư Nam cảm thấy khá hứng thú với trò chơi, nên dứt khoát ngồi bên cạnh hắn quan sát.
Nhưng mà nhìn một hồi, cô cảm thấy có chút không đúng.
Rõ ràng phía trước là trò chơi đánh bài, sao đột nhiên đổi hình ảnh rồi...
Nhìn đôi nam nữ đang quấn lấy nhau "ưm ưm a a", Lăng Tư Nam nuốt nước miếng một cái.
... Sao lại thành video 18+ rồi?
Lăng Tư Nam thăm dò hỏi: "Thanh Viễn... cha mẹ biết cậu chơi thứ này không?"
"Thứ này là thứ gì?" Lăng Thanh Viễn nhíu mày.
"Trò chơi này..."
"Vu Sư 3?"
"Kệ nó tên là gì... không phải cậu còn vị thành niên à?"
"Lăng Tư Nam, chị là thám tử mà cục phát thanh cử tới à?"
Lăng Tư Nam ngậm miệng không nói nữa.
"Tôi cũng không phải cứng nhắc như vậy, có điều bình thường bọn họ nghiêm thế, tôi sợ cậu đú đởn bên ngoài chơi trò này, sau đó tâm lý vặn vẹo..."
"..." Lăng Thanh Viễn bỏ máy điều khiển xuống, nhìn cô.
Lăng Tư Nam mím môi, khẽ động hai cái. Trên màn hình TV vẫn còn âm thanh hai nhân vật trong trò chơi mây mưa, dư quang trong mắt là hai cơ thể trắng bóng quấn lấy nhau.
Bây giờ đứng dậy thì hình như có hơi... hèn?
Cô là chị, đương nhiên phải thấy nhiều biết rộng hơn hắn.
"Tôi là nói thứ cậu xem trong trò chơi này quá trừu tượng, tỉ lệ cơ thể, động tác tư thế gì đó, rất nhiều thứ đều không đúng. Tôi sợ tạo thành lừa dối với cậu..."
"Ồ, tỉ lệ cơ thể, tư thế, động tác không đúng à?" Lăng Thanh Viễn mỉm cười nghiêng đầu: "Sao lại không đúng?"
"..." Trẻ con đừng có truy cứu tận gốc như vậy được không?
Nhìn ánh mắt hắn sáng rực nhìn mình, trên mặt Lăng Tư Nam nóng lên.
"Chị nói rõ với tôi đi?" Hắn làm ra vẻ học sinh ngoan ngoãn chờ được cô chỉ bảo, chậm rãi tới gần bên tai cô, ung dung nói một câu: "Không thì..."
"Làm mẫu một chút cũng được?"
"Lăng Thanh Viễn!" Cô hét lớn một tiếng, bị dọa mà chạy trối chết.
Khoảng khắc này, hắn ở sau lưng cười to đầy láo toét.
/393
|