Trăng càng lúc càng lên cao, thủy triều cũng đánh vào bờ gần hơn, mạnh hơn, mang theo làn gió đậm đà thổi mạnh vào bãi cát. Đêm dần buông, người cũng vắng đi, không khí trở nên có phần lạnh lẽo. Chơi chán chê thỏa thích cũng đến lúc phải về nhà nghỉ ngơi. Thiên không đưa bạn bè đi qua khu nghỉ dưỡng mà đi vòng qua đường ven biển, vừa để cho các bạn ngắm cảnh, vừa tránh cảnh ăn uống tạp nham ở khu nghỉ dưỡng trong thời gian này.
Bảo cho tay vào túi quần, chậm rãi bước từng bước cứ như nền cát kêu gọi níu bước chân khiến anh không thể nhấc chân lên được vậy. Từ sau khi gặp lại Khanh, tâm trạng của anh có chút rối bời, dường như không còn là mình của ngày bình thường. Muốn nói chuyện, nhưng lại không biết nói gì, muốn hỏi thăm, nhưng lại sợ động chạm đến nỗi đau cũ đang dần liền sẹo. Thành ra anh chỉ còn biết im lặng.
Hân đi cùng Chi phía sau, thậm thụt lén lút, xì xào to nhỏ, chỉ trỏ không ngừng về phía Bảo. Hân đã nói cho Chi biết về sự khác lạ của anh trai, nên giờ cả 2 đang tính đến hỏi thẳng cho nhanh, đỡ đoán mò. Nhưng chưa kịp bước đến cả 2 đã thấy Khanh đi lùi lại, chò Bảo tiến đến gần, nói chuyện. Hai đôi chân đằng xa phanh kít như phanh xe đạp, lom khom đi đến gần, vểnh tai nghe ngóng.
- Lâu không gặp, cậu khác thật đấy! – Khanh mở lời
- Vậy à? – Bảo cười nhẹ – còn cậu vẫn chả thay đổi gì cả!
- Haizzzz, sao ai cũng nói thế vạy nhỉ? – Khanh thở dài, làm bộ càu nhàu – ừ thì tớ cũng không thấy mình khác, nhưng chả nhẽ….1 điểm khác cũng không có?
- Có chín chắn, trưởng thành hơn, nhưng vẫn như xưa, vẫn trẻ con như thế! – Bảo cười tươi hơn khi nhớ lại quá khứ, nhớ lại Khanh của ngày xưa so sánh với hiện tại
- Thế hử? Đâu có đâu chứ? – Khanh nhíu mày suy nghĩ – không nghĩ là sẽ gặp cậu ở đây! Trùng hợp sao 2 đứa em của tụi mình lại quen nhau!
- Ừm! – Bảo không nói thêm gì khiến cả 2 chìm trong im lặng
- Cậu thật sự…..khác đấy có biết không? – Khanh nghiêm túc nói, quay sang nhìn Bảo kỳ lạ
- Khác ư? Tớ vẫn thế mà! – Bảo chối
- Vẫn thế ở đâu? Bảo mà tớ biết vui tính, nói nhiều, hay pha trò, luôn là người duy trì câu chuyện giúp tớ. Giờ tớ chỉ thấy Bảo trầm lặng, xa lạ thôi! – Khanh nói hơi lớn, ngữ điệu có phần tức giận, thất vọng
- Ai cũng phải lớn, đều là người bôn ba ngoài xã hội, dẫn dắt đàn em, cũng phải thay đổi chút chứ? – Bảo thanh minh vội vàng
- Cậu đừng có nói lý do đấy, tớ nghe chán rồi! Có phải….ghét tớ rồi không?
- Không, nói vớ vẩn!
- Đổi số điện thoại không thông báo, năm nào họp lớp cũng không đi. Cậu đâu hời hợt đến vậy? – Khanh càng lúc càng bực mình hơn, nói 1 mạch, cứ như trẻ con mách lẻo
- Chỉ là…..tớ mất số tôi! – Bảo cố gắng nói ra 1 lý do bùi tai để xoa dịu cô bạn đang nổi sung
- Đừng chối, cậu có thể lấy lại số bất cứ lúc nào! – Khanh xua tay, không muốn nghe – cậu không nói thì thôi, chả ép!
Bảo nhìn Khanh chu miệng quay đi, ra vẻ dỗi, bật cười:
- Đúng là vẫn như ngày xưa!
- Sao chứ? – Khanh bĩu môi nói
- Cậu giống Hân thật đấy! Hơi chút là dỗi, là giận tớ!
- Vì cậu khiến người ta giận chứ sao!
Cuộc nói chuyện vẫn cư tiếp tục, chiều hướng có vẻ tót hơn là ban đầu. Hân, Chi đi sau hóng hớt không sót 1 chữ. Về đến nhà cả hai qua xích đu ngoài vườn, vừa ngắm biển vừa rì rầm to nhỏ. Rõ ràng Bảo mọi khi đúng là Bảo như Khanh nói, ừ thì có nghiêm khắc, có nóng tính, có người lớn hơn, nhưng đâu kiệm lời, nói lý như hiện tại? Uẩn khúc, rõ ràng là có uẩn khúc.
Gần đêm, ai cũng lục đục đi ngủ sau chuyến hành trình dài cả ngày, ngôi nhà trở nên yên tĩnh hơn, chìm trong bóng tối. Hân quay đi quay lại trên giường, không ngừng thắc mắc chuyện của Bảo. Liếc sang Khanh đang say ngủ bên cạnh, cô khẽ ngồi dậy, nhẹ nhàng mở cửa bước ra ngoài. Mất ngủ tốt nhất là đi dạo tìm giấc ngủ thôi.
Xuống dưới sảnh, ánh trăng sáng vằng vặc chiếu hắt lên ô cửa kính khiến không gian chìm trong mờ ào. Nhờ đó Hân mới nhìn rõ Bảo đang ngồi 1 mình ngoài ban công. Nhón gót chân đi ra, Hân giơ hai tay, cười khoái chí, định bụng lại gần hù cho Bảo 1 phen
- Anh biết rồi đấy! – Bảo bỗng dưng nói mà không cần ngoảnh mặt lại nhìn, cứ như thần, khiến Hân ỉu xìu
- Sao anh chưa ngủ? – Hân lại gần, leo lên ban công ngồi giống Bảo
- Ngã bây giờ con bé này! – Bảo đưa tay đỡ, không quen làu bàu – không ngủ được! Lạ chỗ!
- Anh đùa em hả? cả hai anh em mình chưa có khái niệm lạ chỗ mất ngủ bao giờ!
- Thế sao em ra đây giờ này?
- À…thì…..- Hân líu lưỡi, tự đấm mình, ngu sao mới đi nói ra cái lý do đấy, để mình cũng dính đạn
Cả hai cùng im lặng, ngắm nhìn ánh trăng bạc đang lững lờ trôi cũng với những đám mây ẩn mình tỏng đêm tối, thi thoảng khẽ động theo những cơn gió, làm cho trăng lúc tỏ lúc không. Đắn đo 1 hồi lâu, Hân mới đủ can đảm đánh tiếng hỏi:
- Anh với chị Khanh……có chuyện gì à?
- Chuyện gì là chuyện gì? – Bảo nhìn em gái khó hiểu
- Thì…em thấy anh cứ nhìn chị ấy suốt, hơn nữa còn ít nói hơn mọi ngày nữa! – Hân vân vê vạt áo, nói lúng búng
-…………………..
Bảo im lặng không nói. Im lặng, đôi khi lại thể hiện ra nhiều điều hơn lời nói có thể diễn tả. Hân biết mình đã đoán đúng khi nhìn thất ánh mắt thoáng buồn, như đang chìm vào ký ức của Bảo. Cô cũng im lặng ngồi cạnh anh trai, như muốn nói cô sẽ bên canh bất cứ lúc nào anh cần người chia sẻ.
- Khanh…..là mối tình đầu của anh! – Bảo khẽ nói từng chữ.
Trong đêm yên tĩnh, không gian dường như khiến cho từng lời từng lời Bảo nói trở nên vang vọng, nặng nề, trầm cảm hơn nữa.
- Anh chỉ đơn phương thích Khanh thôi! – Bảo giải thích thêm
- Thế…chị ấy không thích anh sao? – Hân hỏi nhỏ, vì sợ vô tình đụng chạm nỗi đau của Bảo
- Cô ấy chỉ coi anh là bạn thân, không hơn không kém!
- Sao anh không bày tỏ với chị ấy?
- Cũng đã thu hết can đảm đấy chứ! -Bảo chống tay ra sau, khẽ ngả người, cười buồn – nhưng cô ấy đã có người mình thích. Anh đâu thể cố gắng theo đuổi!
- Vậy sao? – Hân tiếc nuối.
- Anh còn chưa buồn, em đã buồn gì hả? Dù sao anh và Khanh vẫn là bạn thân, đâu phải tay trắng đâu! – Bảo xoa đầu Hân, cười lớn
- Nhưng mà…… – Hân vẫn thấy buồn sao đó, không hiểu do chịu ảnh hưởng từ Bảo hay cô buồn thật nữa
- Chỉ cần cô ấy vui và hạnh phúc thì anh đứng bên cạnh cũng không sao! – Bảo như đang nói với cả Hân và chính mình, rồi đứng dậy – Vào ngủ thôi!
Hân nhìn theo bóng anh trai khuất dần trong bóng đêm của ngôi nhà, tư lự. Tình cảm thật khó kiểm soát, Cùng là tình yêu nhưng sao anh Bảo lại chấp nhận buông tay, cầu chúc cho người mình yêu, lại có người như Yến Nhi tìm đủ mọi cách để sở hữu và chinh phục? Nếu ngày ấy anh Bảo như Yến Nhi, đoạt lấy thứ tình cảm không thuộc về mình, thì có lẽ hai người đã không thể làm bạn! Có lẽ thôi, Hân không dám chắc chắn mọi diễn biến theo tưởng tượng của mình, vì sự thực rất khó đoán.
Lắc mạnh đầu cho những suy tư bay đi hết, Hân chậm rãi vào nhà. Ngủ là cách hay nhất để thư giãn đầu ốc. Đi ngủ!
Bảo cho tay vào túi quần, chậm rãi bước từng bước cứ như nền cát kêu gọi níu bước chân khiến anh không thể nhấc chân lên được vậy. Từ sau khi gặp lại Khanh, tâm trạng của anh có chút rối bời, dường như không còn là mình của ngày bình thường. Muốn nói chuyện, nhưng lại không biết nói gì, muốn hỏi thăm, nhưng lại sợ động chạm đến nỗi đau cũ đang dần liền sẹo. Thành ra anh chỉ còn biết im lặng.
Hân đi cùng Chi phía sau, thậm thụt lén lút, xì xào to nhỏ, chỉ trỏ không ngừng về phía Bảo. Hân đã nói cho Chi biết về sự khác lạ của anh trai, nên giờ cả 2 đang tính đến hỏi thẳng cho nhanh, đỡ đoán mò. Nhưng chưa kịp bước đến cả 2 đã thấy Khanh đi lùi lại, chò Bảo tiến đến gần, nói chuyện. Hai đôi chân đằng xa phanh kít như phanh xe đạp, lom khom đi đến gần, vểnh tai nghe ngóng.
- Lâu không gặp, cậu khác thật đấy! – Khanh mở lời
- Vậy à? – Bảo cười nhẹ – còn cậu vẫn chả thay đổi gì cả!
- Haizzzz, sao ai cũng nói thế vạy nhỉ? – Khanh thở dài, làm bộ càu nhàu – ừ thì tớ cũng không thấy mình khác, nhưng chả nhẽ….1 điểm khác cũng không có?
- Có chín chắn, trưởng thành hơn, nhưng vẫn như xưa, vẫn trẻ con như thế! – Bảo cười tươi hơn khi nhớ lại quá khứ, nhớ lại Khanh của ngày xưa so sánh với hiện tại
- Thế hử? Đâu có đâu chứ? – Khanh nhíu mày suy nghĩ – không nghĩ là sẽ gặp cậu ở đây! Trùng hợp sao 2 đứa em của tụi mình lại quen nhau!
- Ừm! – Bảo không nói thêm gì khiến cả 2 chìm trong im lặng
- Cậu thật sự…..khác đấy có biết không? – Khanh nghiêm túc nói, quay sang nhìn Bảo kỳ lạ
- Khác ư? Tớ vẫn thế mà! – Bảo chối
- Vẫn thế ở đâu? Bảo mà tớ biết vui tính, nói nhiều, hay pha trò, luôn là người duy trì câu chuyện giúp tớ. Giờ tớ chỉ thấy Bảo trầm lặng, xa lạ thôi! – Khanh nói hơi lớn, ngữ điệu có phần tức giận, thất vọng
- Ai cũng phải lớn, đều là người bôn ba ngoài xã hội, dẫn dắt đàn em, cũng phải thay đổi chút chứ? – Bảo thanh minh vội vàng
- Cậu đừng có nói lý do đấy, tớ nghe chán rồi! Có phải….ghét tớ rồi không?
- Không, nói vớ vẩn!
- Đổi số điện thoại không thông báo, năm nào họp lớp cũng không đi. Cậu đâu hời hợt đến vậy? – Khanh càng lúc càng bực mình hơn, nói 1 mạch, cứ như trẻ con mách lẻo
- Chỉ là…..tớ mất số tôi! – Bảo cố gắng nói ra 1 lý do bùi tai để xoa dịu cô bạn đang nổi sung
- Đừng chối, cậu có thể lấy lại số bất cứ lúc nào! – Khanh xua tay, không muốn nghe – cậu không nói thì thôi, chả ép!
Bảo nhìn Khanh chu miệng quay đi, ra vẻ dỗi, bật cười:
- Đúng là vẫn như ngày xưa!
- Sao chứ? – Khanh bĩu môi nói
- Cậu giống Hân thật đấy! Hơi chút là dỗi, là giận tớ!
- Vì cậu khiến người ta giận chứ sao!
Cuộc nói chuyện vẫn cư tiếp tục, chiều hướng có vẻ tót hơn là ban đầu. Hân, Chi đi sau hóng hớt không sót 1 chữ. Về đến nhà cả hai qua xích đu ngoài vườn, vừa ngắm biển vừa rì rầm to nhỏ. Rõ ràng Bảo mọi khi đúng là Bảo như Khanh nói, ừ thì có nghiêm khắc, có nóng tính, có người lớn hơn, nhưng đâu kiệm lời, nói lý như hiện tại? Uẩn khúc, rõ ràng là có uẩn khúc.
Gần đêm, ai cũng lục đục đi ngủ sau chuyến hành trình dài cả ngày, ngôi nhà trở nên yên tĩnh hơn, chìm trong bóng tối. Hân quay đi quay lại trên giường, không ngừng thắc mắc chuyện của Bảo. Liếc sang Khanh đang say ngủ bên cạnh, cô khẽ ngồi dậy, nhẹ nhàng mở cửa bước ra ngoài. Mất ngủ tốt nhất là đi dạo tìm giấc ngủ thôi.
Xuống dưới sảnh, ánh trăng sáng vằng vặc chiếu hắt lên ô cửa kính khiến không gian chìm trong mờ ào. Nhờ đó Hân mới nhìn rõ Bảo đang ngồi 1 mình ngoài ban công. Nhón gót chân đi ra, Hân giơ hai tay, cười khoái chí, định bụng lại gần hù cho Bảo 1 phen
- Anh biết rồi đấy! – Bảo bỗng dưng nói mà không cần ngoảnh mặt lại nhìn, cứ như thần, khiến Hân ỉu xìu
- Sao anh chưa ngủ? – Hân lại gần, leo lên ban công ngồi giống Bảo
- Ngã bây giờ con bé này! – Bảo đưa tay đỡ, không quen làu bàu – không ngủ được! Lạ chỗ!
- Anh đùa em hả? cả hai anh em mình chưa có khái niệm lạ chỗ mất ngủ bao giờ!
- Thế sao em ra đây giờ này?
- À…thì…..- Hân líu lưỡi, tự đấm mình, ngu sao mới đi nói ra cái lý do đấy, để mình cũng dính đạn
Cả hai cùng im lặng, ngắm nhìn ánh trăng bạc đang lững lờ trôi cũng với những đám mây ẩn mình tỏng đêm tối, thi thoảng khẽ động theo những cơn gió, làm cho trăng lúc tỏ lúc không. Đắn đo 1 hồi lâu, Hân mới đủ can đảm đánh tiếng hỏi:
- Anh với chị Khanh……có chuyện gì à?
- Chuyện gì là chuyện gì? – Bảo nhìn em gái khó hiểu
- Thì…em thấy anh cứ nhìn chị ấy suốt, hơn nữa còn ít nói hơn mọi ngày nữa! – Hân vân vê vạt áo, nói lúng búng
-…………………..
Bảo im lặng không nói. Im lặng, đôi khi lại thể hiện ra nhiều điều hơn lời nói có thể diễn tả. Hân biết mình đã đoán đúng khi nhìn thất ánh mắt thoáng buồn, như đang chìm vào ký ức của Bảo. Cô cũng im lặng ngồi cạnh anh trai, như muốn nói cô sẽ bên canh bất cứ lúc nào anh cần người chia sẻ.
- Khanh…..là mối tình đầu của anh! – Bảo khẽ nói từng chữ.
Trong đêm yên tĩnh, không gian dường như khiến cho từng lời từng lời Bảo nói trở nên vang vọng, nặng nề, trầm cảm hơn nữa.
- Anh chỉ đơn phương thích Khanh thôi! – Bảo giải thích thêm
- Thế…chị ấy không thích anh sao? – Hân hỏi nhỏ, vì sợ vô tình đụng chạm nỗi đau của Bảo
- Cô ấy chỉ coi anh là bạn thân, không hơn không kém!
- Sao anh không bày tỏ với chị ấy?
- Cũng đã thu hết can đảm đấy chứ! -Bảo chống tay ra sau, khẽ ngả người, cười buồn – nhưng cô ấy đã có người mình thích. Anh đâu thể cố gắng theo đuổi!
- Vậy sao? – Hân tiếc nuối.
- Anh còn chưa buồn, em đã buồn gì hả? Dù sao anh và Khanh vẫn là bạn thân, đâu phải tay trắng đâu! – Bảo xoa đầu Hân, cười lớn
- Nhưng mà…… – Hân vẫn thấy buồn sao đó, không hiểu do chịu ảnh hưởng từ Bảo hay cô buồn thật nữa
- Chỉ cần cô ấy vui và hạnh phúc thì anh đứng bên cạnh cũng không sao! – Bảo như đang nói với cả Hân và chính mình, rồi đứng dậy – Vào ngủ thôi!
Hân nhìn theo bóng anh trai khuất dần trong bóng đêm của ngôi nhà, tư lự. Tình cảm thật khó kiểm soát, Cùng là tình yêu nhưng sao anh Bảo lại chấp nhận buông tay, cầu chúc cho người mình yêu, lại có người như Yến Nhi tìm đủ mọi cách để sở hữu và chinh phục? Nếu ngày ấy anh Bảo như Yến Nhi, đoạt lấy thứ tình cảm không thuộc về mình, thì có lẽ hai người đã không thể làm bạn! Có lẽ thôi, Hân không dám chắc chắn mọi diễn biến theo tưởng tượng của mình, vì sự thực rất khó đoán.
Lắc mạnh đầu cho những suy tư bay đi hết, Hân chậm rãi vào nhà. Ngủ là cách hay nhất để thư giãn đầu ốc. Đi ngủ!
/105
|