– Hoàng Anh ở nhà em? Sao lại ở nhà em?
Trần Thiên Hương ngạc nhiên.
– Em với cậu ấy học chung lớp, hôm nay em nói chuyện với cậu ấy nên cũng biết tình hình, chị để Hoàng Anh ở đây đi không sao đâu.
Trần Hà My nhẹ nhàng nói, mong muốn duy nhất bây giờ là Trần Thiên Hương đồng ý cho Nguyễn Hoàng Anh ở lại nhà mình.
– Đợi chị một chút, chị qua nhà em.
Trần Thiên Hương nói xong liền tắt điện thoại, trong lòng có chút nhẹ nhõm, may là tìm thấy Nguyễn Hoàng Anh rồi.
– Tìm thấy rồi à chị?
Hương Ly nghe qua Trần Thiên Hương nói chuyện cũng mang máng hiểu được.
– Ừm, Hoàng Anh đang ở nhà em họ chị.
Trần Thiên Hương lái xe, nhanh chóng đến nhà Trần Hà My, trong lòng có chút hồi hộp, gặp được Nguyễn Hoàng Anh rồi sẽ làm như thế nào? Xin lỗi vì đã nặng lời hay mắng một trận đây. Nhưng thôi, còn xem thái độ thế nào đã.
Trần Thiên Hương dừng xe trước cổng nhà Trần Hà My, sau đó tự mở cổng nhà đi vào, Hương Ly cũng đi ngay sau.
Qua một khoảng sân rộng, Hương Ly nhìn quanh, cũng đánh giá luôn, công nhận họ hàng nhà Trần Thiên Hương giàu có thật.
– Chị Hương.
Trần Hà My nhìn thấy Trần Thiên Hương liền chạy đến ôm lấy, mà Trần Thiên Hương cũng như thói quen, vòng tay ôm lại người kia. Một cảnh chị em ôm nhau đầy tình nghĩa này làm cho Hương Ly vô cùng ngứa mắt, chỉ muốn đến đẩy người kia ra mà nói:” Chị Hương là của tôi”. Nhưng muốn chỉ là muốn, bên ngoài Hương Ly vẫn lặng im đứng thưởng thức màn chị em gặp gỡ này.
Nguyễn Hoàng Anh từ cầu thang đi xuống cũng nhìn thấy Trần Thiên Hương và Trần Hà My đang ôm nhau, mà Trần Thiên Hương trên môi còn nở nụ cười làm cho Nguyễn Hoàng Anh khó chịu vô cùng.
– Lâu lắm không nhìn thấy rồi, Hà My lớn thế, càng lớn càng xinh.
Trần Thiên Hương xoa xoa đầu Trần Hà My mỉm cười. Hương Ly đứng bên cạnh càng thêm khó chịu, chị em thôi mà, có cần ngọt ngào thế không? Trần Thiên Hương còn chẳng bao giờ khen mình đẹp.
– Em xinh giống chị Hương.
Trần Hà My giọng nói trong trẻo.
– Hoàng Anh đâu My?
Trần Thiên Hương kết thúc tiết mục hỏi thăm, liền hỏi ngay đến Nguyễn Hoàng Anh.
– Ở đây.
Nguyễn Hoàng Anh từ cầu thang đi xuống.
Trần Thiên Hương rõ ràng có rất nhiều phương án để nói chuyện với Nguyễn Hoàng Anh, nhưng bây giờ đứng trước mặt, lại không biết nói như thế nào.
– Chị định đến đón em về à?
Nguyễn Hoàng Anh cười cười, nói đùa với chị họ đang đứng im kia.
Trần Hà My bây giờ mới được nhìn thấy mặt này của Nguyễn Hoàng Anh, không lạnh lùng, không xa cách, lại rất gần gũi cười đùa. Từ sáng tới giờ mình có nói cái gì cũng không thấy người kia vui vẻ, vậy mà vừa mới nhìn thấy Trần Thiên Hương đã cười thành như thế này rồi.
– Thế em có định về không?
Trần Thiên Hương không cười mà đáp lại. Đã bỏ đi không nói khiến chị phải đi tìm rồi, giờ lại nhờn nhã trêu chị. Vậy ở đây luôn đi.
– Chị cất công đi tìm em à?
Nguyễn Hoàng Anh thực ra thấy Trần Thiên Hương đến đây thì rất vui, chị ấy thực sự đi tìm mình, thế nhưng muốn nghe xem Trần Thiên Hương nói như thế nào.
– Không, về nhà không thấy em đâu chị cũng đi tắm rồi, vừa rồi nhận được điện thoại của My nên sang xem thế nào thôi.
Trần Thiên Hương nói, thế nhưng Nguyễn Hoàng Anh thừa sức nhận ra, rõ ràng là mâu thuẫn, có ai tắm xong rồi còn mặc quần áo công sở đâu, tóc còn nguyên như lúc sáng mới đi làm. Trần Thiên Hương như vậy làm cho Nguyễn Hoàng Anh vô cùng vui vẻ, cười rộ lên.
– Cười gì chứ?
Trần Thiên Hương thấy người kia cười vui vẻ cũng hơi khó chịu, nhưng thôi, tìm thấy Nguyễn Hoàng Anh rồi cũng an lòng phần nào.
– Chị Hương, ở lại ăn cơm đi, em làm đồ ăn xong rồi.
Trần Hà My lên tiếng, lại nhìn thấy Hương Ly từ nãy tới giờ đứng im lặng bên cạnh Trần Thiên Hương.
– Ô, chị Hương Ly đây mà, chị đẹp quá, tối nào em cũng xem phim của chị luôn, hay chị cũng ở nhà em ăn cơm luôn đi.
Trần Hà My hào hứng.
– Cảm ơn em.. thế nhưng
Hương Ly nhận được lời mời không biết nói như thế nào liền nhìn sang Trần Thiên Hương.
– Thôi chị còn phải tiếp khách, chị mời Hương Ly tối dùng cơm rồi, hôm khác nhé My.
Trần Thiên Hương biết Hương Ly ngại, liền từ chối Trần Hà My.
– Thế Hoàng Anh, có về không?
– Thôi, chị để cậu ấy ở lại đây đi, về gì nữa, lại mất công đem đồ về.
Trần Hà My thấy Trần Thiên Hương có ý mang Nguyễn Hoàng Anh về liền ngăn chặn ngay, cô lại sợ Nguyễn Hoàng Anh quý mến chị họ kia quá sẽ lại theo về thì mình thảm rồi, lại tiếp tục ở một mình.
– Ý Hoàng Anh thế nào?
Trần Thiên Hương nhìn Nguyễn Hoàng Anh, thực sự cô nửa muốn người kia về nửa muốn ở lại.
– Em ở lại. Chị về đi.
Nguyễn Hoàng Anh thoải mái nói, dù sao thì hôm nay được biết Trần Thiên Hương vất vả đi tìm mình là rất mãn nhãn rồi, sau này cứ từ từ tấn công cũng không sao, còn rất nhiều cơ hội, bây giờ theo về sợ mấy hôm nữa không kiềm được lại đối với Trần Thiên Hương làm mấy hành động không tốt thì hỏng chuyện, nên tạm thời chọn cách ở lại nhà Trần Hà My là tốt nhất.
– Đấy, chị thấy chưa, Hoàng Anh bảo ở lại.
Trần Hà My nghe được Nguyễn Hoàng Anh nói, trong lòng sung sướng, liền cho thêm mấy câu phụ hoạ.
– Ừ được rồi, vậy thỉnh thoảng hai đứa dẫn nhau qua nhà chị chơi.
– Vâng
– À, bố My đi công tác à? Bao giờ chú về?
Trần Thiên Hương quan tâm hỏi.
– Bố em chắc khoảng cuối tháng mới về, mà chưa chắc đã về nhà, bố em toàn ở công ty với đi tiếp khách thôi.
– Ừ, thế nếu bố về bảo chị Hương hỏi thăm sức khoẻ bố nhé.
– Vâng chị.
Trần Thiên Hương và Hương Ly rời khỏi nhà Trần Hà My. Ngồi trên ô tô, Hương Ly có cảm giác rất sung sướng, ngay khi Nguyễn Hoàng Anh nói sẽ ở lại cô đã muốn nhảy lên rồi. Trần Thiên Hương để ý Hương Ly suốt từ nãy tới giờ cười thầm, liền hỏi.
– Sao em lại cười?
– Hả? Có gì đâu mà.
– Bây giờ muốn ăn gì? Chị đưa em đi ăn.
Trần Thiên Hương vừa lái xe vừa hỏi, làm phiền Hương Ly cả buổi tối rồi, bây giờ nên mời một bữa cơm, vậy đi.
– À, em muốn ăn cơm chị Hương nấu.
– Sao? Thôi để chị đưa em ra nhà hàng, để em ăn nhà chị ít món ngại lắm, đã thế chị nấu cũng không được ngon bằng nhà hàng.
– Ai dà chị khách sáo làm gì chứ, ngại ngùng gì, chị cứ nấu đi, em ăn hết.
Hương Ly ngăn cản ngay ý định ăn cơm hàng của Trần Thiên Hương, tưởng ai cũng có cơ hội ăn cơm tổng giám đốc nấu chắc, cơ hội như thế này không thể bỏ qua.
– Còn cả tháng mà, nhất định phải ăn hôm nay sao?
Trần Thiên Hương quay sang hỏi, Hương Ly này đúng là, ăn ở nhà hàng chẳng phải là ngon hơn sao.
– Ơ, thế là chị đồng ý cho em theo chị cả tháng hả?
– Ừ thì, ừ đồng ý.
– Ok, vậy bắt đầu từ tối nay đi. Về nhà thôi, chị nấu cơm cho em.
Hương Ly hưng phấn nói, nếu không phải Trần Thiên Hương đang lái xe, cô nhất định lao đến ôm lấy tay người kia.
– Em giỏi hành hạ lắm đấy.
Sắc mặt Trần Thiên Hương rất tươi, nở nụ cười đẹp đẽ nhìn Hương Ly, làm người kia suýt đứng hình, tim đập liên tục.
– Khoan, từ từ, ngồi im nhé.
Hương Ly rút điện thoại từ trong túi ra nhanh chóng đưa tới chụp khuôn mặt Trần Thiên Hương.
– Yes, tuyệt vời.
– Gì thế? xoá đi.
Trần Thiên Hương bị bất ngờ, thật muốn đánh cho Hương Ly một cái.
– Đẹp thế này xoá gì.
Hương Ly nhìn hình ảnh vừa chụp được, vô cùng phấn khích, Trần Thiên Hương cười rộ như vậy là đẹp nhất.
Trần Thiên Hương ngạc nhiên.
– Em với cậu ấy học chung lớp, hôm nay em nói chuyện với cậu ấy nên cũng biết tình hình, chị để Hoàng Anh ở đây đi không sao đâu.
Trần Hà My nhẹ nhàng nói, mong muốn duy nhất bây giờ là Trần Thiên Hương đồng ý cho Nguyễn Hoàng Anh ở lại nhà mình.
– Đợi chị một chút, chị qua nhà em.
Trần Thiên Hương nói xong liền tắt điện thoại, trong lòng có chút nhẹ nhõm, may là tìm thấy Nguyễn Hoàng Anh rồi.
– Tìm thấy rồi à chị?
Hương Ly nghe qua Trần Thiên Hương nói chuyện cũng mang máng hiểu được.
– Ừm, Hoàng Anh đang ở nhà em họ chị.
Trần Thiên Hương lái xe, nhanh chóng đến nhà Trần Hà My, trong lòng có chút hồi hộp, gặp được Nguyễn Hoàng Anh rồi sẽ làm như thế nào? Xin lỗi vì đã nặng lời hay mắng một trận đây. Nhưng thôi, còn xem thái độ thế nào đã.
Trần Thiên Hương dừng xe trước cổng nhà Trần Hà My, sau đó tự mở cổng nhà đi vào, Hương Ly cũng đi ngay sau.
Qua một khoảng sân rộng, Hương Ly nhìn quanh, cũng đánh giá luôn, công nhận họ hàng nhà Trần Thiên Hương giàu có thật.
– Chị Hương.
Trần Hà My nhìn thấy Trần Thiên Hương liền chạy đến ôm lấy, mà Trần Thiên Hương cũng như thói quen, vòng tay ôm lại người kia. Một cảnh chị em ôm nhau đầy tình nghĩa này làm cho Hương Ly vô cùng ngứa mắt, chỉ muốn đến đẩy người kia ra mà nói:” Chị Hương là của tôi”. Nhưng muốn chỉ là muốn, bên ngoài Hương Ly vẫn lặng im đứng thưởng thức màn chị em gặp gỡ này.
Nguyễn Hoàng Anh từ cầu thang đi xuống cũng nhìn thấy Trần Thiên Hương và Trần Hà My đang ôm nhau, mà Trần Thiên Hương trên môi còn nở nụ cười làm cho Nguyễn Hoàng Anh khó chịu vô cùng.
– Lâu lắm không nhìn thấy rồi, Hà My lớn thế, càng lớn càng xinh.
Trần Thiên Hương xoa xoa đầu Trần Hà My mỉm cười. Hương Ly đứng bên cạnh càng thêm khó chịu, chị em thôi mà, có cần ngọt ngào thế không? Trần Thiên Hương còn chẳng bao giờ khen mình đẹp.
– Em xinh giống chị Hương.
Trần Hà My giọng nói trong trẻo.
– Hoàng Anh đâu My?
Trần Thiên Hương kết thúc tiết mục hỏi thăm, liền hỏi ngay đến Nguyễn Hoàng Anh.
– Ở đây.
Nguyễn Hoàng Anh từ cầu thang đi xuống.
Trần Thiên Hương rõ ràng có rất nhiều phương án để nói chuyện với Nguyễn Hoàng Anh, nhưng bây giờ đứng trước mặt, lại không biết nói như thế nào.
– Chị định đến đón em về à?
Nguyễn Hoàng Anh cười cười, nói đùa với chị họ đang đứng im kia.
Trần Hà My bây giờ mới được nhìn thấy mặt này của Nguyễn Hoàng Anh, không lạnh lùng, không xa cách, lại rất gần gũi cười đùa. Từ sáng tới giờ mình có nói cái gì cũng không thấy người kia vui vẻ, vậy mà vừa mới nhìn thấy Trần Thiên Hương đã cười thành như thế này rồi.
– Thế em có định về không?
Trần Thiên Hương không cười mà đáp lại. Đã bỏ đi không nói khiến chị phải đi tìm rồi, giờ lại nhờn nhã trêu chị. Vậy ở đây luôn đi.
– Chị cất công đi tìm em à?
Nguyễn Hoàng Anh thực ra thấy Trần Thiên Hương đến đây thì rất vui, chị ấy thực sự đi tìm mình, thế nhưng muốn nghe xem Trần Thiên Hương nói như thế nào.
– Không, về nhà không thấy em đâu chị cũng đi tắm rồi, vừa rồi nhận được điện thoại của My nên sang xem thế nào thôi.
Trần Thiên Hương nói, thế nhưng Nguyễn Hoàng Anh thừa sức nhận ra, rõ ràng là mâu thuẫn, có ai tắm xong rồi còn mặc quần áo công sở đâu, tóc còn nguyên như lúc sáng mới đi làm. Trần Thiên Hương như vậy làm cho Nguyễn Hoàng Anh vô cùng vui vẻ, cười rộ lên.
– Cười gì chứ?
Trần Thiên Hương thấy người kia cười vui vẻ cũng hơi khó chịu, nhưng thôi, tìm thấy Nguyễn Hoàng Anh rồi cũng an lòng phần nào.
– Chị Hương, ở lại ăn cơm đi, em làm đồ ăn xong rồi.
Trần Hà My lên tiếng, lại nhìn thấy Hương Ly từ nãy tới giờ đứng im lặng bên cạnh Trần Thiên Hương.
– Ô, chị Hương Ly đây mà, chị đẹp quá, tối nào em cũng xem phim của chị luôn, hay chị cũng ở nhà em ăn cơm luôn đi.
Trần Hà My hào hứng.
– Cảm ơn em.. thế nhưng
Hương Ly nhận được lời mời không biết nói như thế nào liền nhìn sang Trần Thiên Hương.
– Thôi chị còn phải tiếp khách, chị mời Hương Ly tối dùng cơm rồi, hôm khác nhé My.
Trần Thiên Hương biết Hương Ly ngại, liền từ chối Trần Hà My.
– Thế Hoàng Anh, có về không?
– Thôi, chị để cậu ấy ở lại đây đi, về gì nữa, lại mất công đem đồ về.
Trần Hà My thấy Trần Thiên Hương có ý mang Nguyễn Hoàng Anh về liền ngăn chặn ngay, cô lại sợ Nguyễn Hoàng Anh quý mến chị họ kia quá sẽ lại theo về thì mình thảm rồi, lại tiếp tục ở một mình.
– Ý Hoàng Anh thế nào?
Trần Thiên Hương nhìn Nguyễn Hoàng Anh, thực sự cô nửa muốn người kia về nửa muốn ở lại.
– Em ở lại. Chị về đi.
Nguyễn Hoàng Anh thoải mái nói, dù sao thì hôm nay được biết Trần Thiên Hương vất vả đi tìm mình là rất mãn nhãn rồi, sau này cứ từ từ tấn công cũng không sao, còn rất nhiều cơ hội, bây giờ theo về sợ mấy hôm nữa không kiềm được lại đối với Trần Thiên Hương làm mấy hành động không tốt thì hỏng chuyện, nên tạm thời chọn cách ở lại nhà Trần Hà My là tốt nhất.
– Đấy, chị thấy chưa, Hoàng Anh bảo ở lại.
Trần Hà My nghe được Nguyễn Hoàng Anh nói, trong lòng sung sướng, liền cho thêm mấy câu phụ hoạ.
– Ừ được rồi, vậy thỉnh thoảng hai đứa dẫn nhau qua nhà chị chơi.
– Vâng
– À, bố My đi công tác à? Bao giờ chú về?
Trần Thiên Hương quan tâm hỏi.
– Bố em chắc khoảng cuối tháng mới về, mà chưa chắc đã về nhà, bố em toàn ở công ty với đi tiếp khách thôi.
– Ừ, thế nếu bố về bảo chị Hương hỏi thăm sức khoẻ bố nhé.
– Vâng chị.
Trần Thiên Hương và Hương Ly rời khỏi nhà Trần Hà My. Ngồi trên ô tô, Hương Ly có cảm giác rất sung sướng, ngay khi Nguyễn Hoàng Anh nói sẽ ở lại cô đã muốn nhảy lên rồi. Trần Thiên Hương để ý Hương Ly suốt từ nãy tới giờ cười thầm, liền hỏi.
– Sao em lại cười?
– Hả? Có gì đâu mà.
– Bây giờ muốn ăn gì? Chị đưa em đi ăn.
Trần Thiên Hương vừa lái xe vừa hỏi, làm phiền Hương Ly cả buổi tối rồi, bây giờ nên mời một bữa cơm, vậy đi.
– À, em muốn ăn cơm chị Hương nấu.
– Sao? Thôi để chị đưa em ra nhà hàng, để em ăn nhà chị ít món ngại lắm, đã thế chị nấu cũng không được ngon bằng nhà hàng.
– Ai dà chị khách sáo làm gì chứ, ngại ngùng gì, chị cứ nấu đi, em ăn hết.
Hương Ly ngăn cản ngay ý định ăn cơm hàng của Trần Thiên Hương, tưởng ai cũng có cơ hội ăn cơm tổng giám đốc nấu chắc, cơ hội như thế này không thể bỏ qua.
– Còn cả tháng mà, nhất định phải ăn hôm nay sao?
Trần Thiên Hương quay sang hỏi, Hương Ly này đúng là, ăn ở nhà hàng chẳng phải là ngon hơn sao.
– Ơ, thế là chị đồng ý cho em theo chị cả tháng hả?
– Ừ thì, ừ đồng ý.
– Ok, vậy bắt đầu từ tối nay đi. Về nhà thôi, chị nấu cơm cho em.
Hương Ly hưng phấn nói, nếu không phải Trần Thiên Hương đang lái xe, cô nhất định lao đến ôm lấy tay người kia.
– Em giỏi hành hạ lắm đấy.
Sắc mặt Trần Thiên Hương rất tươi, nở nụ cười đẹp đẽ nhìn Hương Ly, làm người kia suýt đứng hình, tim đập liên tục.
– Khoan, từ từ, ngồi im nhé.
Hương Ly rút điện thoại từ trong túi ra nhanh chóng đưa tới chụp khuôn mặt Trần Thiên Hương.
– Yes, tuyệt vời.
– Gì thế? xoá đi.
Trần Thiên Hương bị bất ngờ, thật muốn đánh cho Hương Ly một cái.
– Đẹp thế này xoá gì.
Hương Ly nhìn hình ảnh vừa chụp được, vô cùng phấn khích, Trần Thiên Hương cười rộ như vậy là đẹp nhất.
/82
|