Vũ Hương Ly sau khi đáp xuống máy bay đã có ngay người tới đón. Chính là Vũ Khánh Ly. Lần đầu tiên gặp mặt cô gái này, Vũ Hương Ly cũng không tránh khỏi kinh ngạc, cô gái này thực sự rất giống mình, có lẽ do cả hai đều giống bố, cao ráo, xinh đẹp. Thế nhưng cô không để ý nhiều lắm, bởi vì thực sự hiện tại Vũ Hương Ly cô không có tâm trạng mà để tâm những chuyện khác, cơ thể cô sau khi sinh xong vẫn còn đau nhức, vẫn chưa trở lại bình thường, hơn nữa, tâm lí vì chuyện kia mà bị đả kích nghiêm trọng, cho nên hiện tại không muốn để tâm tới bất cứ chuyện gì.
Hơn một tuần sau đó Vũ Hương Ly chỉ ở trong phòng, không giao tiếp với ai, cũng không làm gì khác, chỉ đơn giản ngồi thẫn thờ trong phòng. Cô nhớ Trần Thiên Hương, nhớ con của mình, có đôi khi cảm nhận sữa tràn về, bầu ngực căng lên đến phát đau càng khiến cho cô khổ sở cả về thể xác lẫn tâm hồn. Đôi mắt sớm đã hằn lên những tia đỏ, từ khi rời Trần Thiên Hương đi, Vũ Hương Ly không có một thời khắc nào được yên ổn, nhiều khi tự ép mình nhắm mắt lại, để tạm thời quên đi mọi chuyện, thế nhưng không cách nào ngủ nổi, có đôi khi ngủ được vài ba tiếng, cũng chỉ là do cô mệt mỏi quá bị ngất đi, nhưng trong mơ cũng là hình ảnh Trần Thiên Hương và đứa bé. Khi tỉnh dậy nước mắt lại tràn đầy.
Vũ Khánh Ly thấy chị gái như vậy cũng không tránh khỏi e ngại, mấy hôm nay bố thường xuyên gọi điện thoại cho mình hỏi thăm tình hình của chị ấy, Vũ Khánh Ly cũng chỉ biết đem sự tình kể lại cho Vũ Khánh, sau đó ông cũng buồn khổ, chỉ biết thở dài dặn dò cô chăm sóc, khuyên nhủ Vũ Hương Ly hộ ông.
Vũ Khánh Ly mỗi lần như vậy chỉ biết vâng dạ, thế nhưng cô cũng không biết phải làm thế nào để khuyên nhủ Vũ Hương Ly, bởi vì thực sự Vũ khánh Ly không biết đã xảy ra chuyện gì, mà cô cũng cảm nhận được chị ấy không thích mình, trong mắt chị ấy có lẽ mình và mẹ chỉ là kẻ thứ ba chen chân vào phá vỡ gia đình chị ấy mà thôi, có lẽ Vũ Hương Ly rất rất chán ghét và khinh bỉ cô. Cho nên Vũ Khánh Ly lựa chọn im lặng, tránh tiếp xúc với Vũ Hương Ly, chỉ sợ khi chị ấy trông thấy mình thì tâm trạng sẽ càng tệ hơn, mà hơn nữa Vũ Hương Ly suốt ngày chỉ nhốt mình trong phòng, muốn tiếp xúc cũng không được.
Đến ngày thứ mười, Vũ Hương Ly cuối cùng cũng suy nghĩ thông hơn một chút, trong lòng cô vẫn vô cùng khổ sở nhưng tự bản thân nhận thấy cứ mãi như vậy không phải chuyện tốt, cô nghĩ đến mục đích mình đến đây, mục đích khi phải dứt lòng rời xa hai người cô yêu thương nhất, là hoàn thiện bản thân, là thành công trở về, như thế mới có thể nhanh chóng đoàn tụ với họ. Như vậy, càng sớm càng tốt, bắt đầu nhanh một chút sẽ kết thúc sớm một chút, Vũ Hương Ly dằn lòng, nén hết đau thương lại, cố gắng gượng dậy.
Đứng trong phòng tắm, đối diện với tấm gương, với bản thân mình, tự Vũ Hương Ly còn không nhận ra chính mình, khuôn mặt tiều tụy, đôi mắt hằn đỏ, còn có quầng thâm, mười ngày qua trải qua không tốt một chút nào, giống như sống trong địa ngục vậy, dù bây giờ tâm trạng cô có thể thông suốt hơn một chút, nhưng cũng không cảm thấy thoải mái hơn được chút nào. Sống trong địa ngục thì dù là ở chỗ nào mà chẳng như nhau?
Cởi bỏ quần áo, cơ thể cô gầy mòn đi trông thấy, khiến cho Vũ Hương Ly không khỏi khiếp sợ, người luôn luôn yêu cái đẹp như cô cũng có ngày trở nên xấu xí đến phát ghê thế này sao? Thế nhưng đây cũng chẳng phải điều cô quan tâm, từ lâu rồi bản thân mình xinh đẹp cũng chỉ vì Trần Thiên Hương, chỉ để một người ngắm nhìn, bây giờ không có chị ấy bên cạnh, đẹp hay xấu có cái gì quan trọng?
Xả nước xuống, cô đem toàn thân mình gột rửa, chỉ mong có thể nhẹ nhàng hơn đôi chút.
***
Vũ Hương Ly bước xuống phòng khách, bắt gặp Vũ khánh Ly đang đọc báo. Cũng không nói gì, chị im lặng tiến đến ngồi lên ghế sofa đối diện. Mặc dù có điểm giống nhau nhưng so ra nhan sắc thì Vũ Hương Ly xinh đẹp hơn Vũ Khánh Ly nhiều. Không tính hình ảnh hiện tại mà lấy hình ảnh trước đây ra so sánh, nhất định Vũ Hương Ly ăn đứt mọi khoản, cô so với Vũ Khánh Ly cao hơn một chút, dáng người cũng đầy đặn hơn, khuôn mặt đẹp đẽ sắc nét, đặc biệt có đôi mắt màu cà phê giống mẹ, cho nên khiến người khác vừa nhìn phải động lòng ngay. Vũ Khánh Ly cũng cao ráo, nhưng nước da không trắng mịn được như chị gái cùng cha khác mẹ kia, khuôn mặt tinh tế nhưng không sắc nét như Vũ Hương Ly, tóm lại, nhìn thế nào cũng thấy Vũ Hương Ly đẹp hơn.
Vũ Khánh Ly vừa nhìn thấy cô đi xuống vô cùng ngạc nhiên, lần đầu tiên cô thấy chị ấy ra khỏi phòng từ sau mười ngày qua. Chỉ nhìn qua thôi, Vũ Hương Ly gầy quá, gầy đi rõ rệt so với ngày đầu tiên cô nhìn thấy. Vũ Khánh Ly nhớ rõ, ngày nào đến bữa mình cũng đem đồ ăn lên, hôm thì cơm, hôm thì cháo, nhưng khi cô lên dọn xuống thì hầu như vẫn y nguyên như vậy, cũng có những lúc cô đem nước ép, sinh tố lên, Vũ Hương Ly cũng chỉ dùng chút ít, vậy mười ngày qua chị ấy chị có uống nước qua ngày thôi sao? Nghĩ đến đây Vũ Khánh Ly bất giác ái ngại, như thể mình chưa làm tròn trách nhiệm, cô cảm thấy xấu hổ với bố. Sau đó liền lên tiếng, phá vỡ không gian im lặng.
– Chị Hương Ly, em xin lỗi, thời gian qua em đã chăm sóc chị không tốt, chị bỏ qua cho em.
Vũ Khánh Ly cúi mặt thấp xuống, chờ đợi người kia lên tiếng. Vũ Hương Ly khuôn mặt đã sớm lạnh như băng, nghe được ba chữ “chị Hương Ly” khiến cho cô cảm thấy buồn cười. Gì đây? Bây giờ cô em gái này đang tìm cách lấy lòng mình sao?
– Em tên là Khánh Ly. Sau này chị có gì cảm thấy không tốt cứ nói với em, em sẽ cố gắng…
Vũ Khánh Ly đang nói, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Vũ Hương Ly giọng càng ngày càng nhỏ lại, cuối cùng thì im bặt.
– Cô họ Vũ à?
Vũ Hương Ly lạnh giọng hỏi.
– Dạ?
Vũ Khánh Ly hỏi lại, cô sợ hãi nhìn ánh mắt người đối diện, sau đó lại cúi gằm mặt xuống.
– Sự xuất hiện của mẹ cô, sự ra đời của cô đã làm cho tôi cảm thấy không tốt rồi, phải, tôi không tốt một chút nào, cô cố gắng làm gì? Cô có biết hiện tại cuộc sống của tôi như địa ngục không? Tại sao tôi phải chịu sự bất hạnh này? Nếu không có sự xuất hiện của mẹ con cô có lẽ hiện tại cuộc sống của tôi đã khác, chúng tôi có lẽ không phải khổ sở như vậy, tôi cũng không phải thảm hại đến mức cái bằng đại học cũng không có, khổ sở nhục nhã ê chề cô có biết không? Cô sống trong nhung trong lụa, ra nước ngoài du học, trong khi đó tôi thì trật lưng ra kiếm tiền. Cô thấy có công bằng hay không? Có gì tốt hay không?
Vũ Hương Ly bật dậy khỏi ghế, nước mắt tuôn rơi, vừa nói vừa tự đấm mạnh vào lồng ngực, cô biết có nói gì đi nữa thì sự việc cũng đã vậy rồi, không thay đổi được gì, hơn nữa cô gái ngồi trước mặt mình đây vốn dĩ không có lỗi, sai là tại ông trời, ông ta không công bằng, ông ta đối xử bất công với cô. Nhưng hiện tại cô biết làm gì đây, muốn đem tất cả đau khổ trong lòng xỉ vả ra ngoài, đành trút giận lên Vũ Khánh Ly, cứ cho là cô sai, là cô nông cạn mới chửi bới quát mắng cô gái này hay cho là như thế nào cũng được, cô còn chẳng điều khiển được tâm lí của mình, ích kỉ, quá đáng, nông cạn chửi bới người khác một lần để đổi lấy chút thoải mái mà thôi. Cô biết vì tất cả hoàn cảnh trớ trêu trên mà sự việc thành ra thế này, thà rằng cứ chọn đại một người mà đổ tội đổ lỗi lên cho khuây khỏa.
Vũ Khánh Ly ngồi im nghe Vũ Hương Ly quát mắng. Cô biết chứ, biết mình và mẹ mình chỉ là kẻ thứ ba phá hoại một gia đình, biết bố vì mình mà từ bỏ Vũ Hương Ly và mẹ chị ấy, từ lúc cô nhận biết được điều này, chưa từng một giây một phút nào cô cảm thấy thoải mái, sống sung sướng trên những thứ đáng lẽ phải thuộc về người khác thì mỗi một khắc cô cũng cảm thấy nó nặng nề, cảm giác như trên vai mình bao giờ cũng nặng nề gánh chữ kẻ thứ ba đáng kinh tởm, cô nào có sung sướng gì, Vũ Khánh cho gì cô dùng nấy, bảo gì cô làm nấy, chưa bao giờ dám đòi hỏi, bởi vì càng xin xỏ, càng cảm thấy mình đáng khinh bỉ, phá vỡ hạnh phúc gia đình người ta, giờ còn muốn tốt tốt đẹp đẹp cái gì? Tuy cô biết mình không phải cố tình, nhưng cũng gián tiếp hủy hoại gia đình, cuộc sống tốt đẹp của Vũ Hương Ly, giờ phút này cô chỉ muốn nói xin lỗi, thực sự rất rất xin lỗi chị, em cũng không thoải mái gì, muốn nói hết tất cả điều mình suy nghĩ cho Vũ Hương Ly nghe, thế nhưng chỉ sợ chị ấy sẽ càng thêm tức giận nên đành im lặng ngồi nhận hết những lời chỉ trích từ Vũ Hương Ly, nếu làm vậy có thể làm cho chị ấy thoải mái, Vũ Khánh Ly tình nguyện ngồi đây để cho cô tiếp tục mắng chửi.
Hơn một tuần sau đó Vũ Hương Ly chỉ ở trong phòng, không giao tiếp với ai, cũng không làm gì khác, chỉ đơn giản ngồi thẫn thờ trong phòng. Cô nhớ Trần Thiên Hương, nhớ con của mình, có đôi khi cảm nhận sữa tràn về, bầu ngực căng lên đến phát đau càng khiến cho cô khổ sở cả về thể xác lẫn tâm hồn. Đôi mắt sớm đã hằn lên những tia đỏ, từ khi rời Trần Thiên Hương đi, Vũ Hương Ly không có một thời khắc nào được yên ổn, nhiều khi tự ép mình nhắm mắt lại, để tạm thời quên đi mọi chuyện, thế nhưng không cách nào ngủ nổi, có đôi khi ngủ được vài ba tiếng, cũng chỉ là do cô mệt mỏi quá bị ngất đi, nhưng trong mơ cũng là hình ảnh Trần Thiên Hương và đứa bé. Khi tỉnh dậy nước mắt lại tràn đầy.
Vũ Khánh Ly thấy chị gái như vậy cũng không tránh khỏi e ngại, mấy hôm nay bố thường xuyên gọi điện thoại cho mình hỏi thăm tình hình của chị ấy, Vũ Khánh Ly cũng chỉ biết đem sự tình kể lại cho Vũ Khánh, sau đó ông cũng buồn khổ, chỉ biết thở dài dặn dò cô chăm sóc, khuyên nhủ Vũ Hương Ly hộ ông.
Vũ Khánh Ly mỗi lần như vậy chỉ biết vâng dạ, thế nhưng cô cũng không biết phải làm thế nào để khuyên nhủ Vũ Hương Ly, bởi vì thực sự Vũ khánh Ly không biết đã xảy ra chuyện gì, mà cô cũng cảm nhận được chị ấy không thích mình, trong mắt chị ấy có lẽ mình và mẹ chỉ là kẻ thứ ba chen chân vào phá vỡ gia đình chị ấy mà thôi, có lẽ Vũ Hương Ly rất rất chán ghét và khinh bỉ cô. Cho nên Vũ Khánh Ly lựa chọn im lặng, tránh tiếp xúc với Vũ Hương Ly, chỉ sợ khi chị ấy trông thấy mình thì tâm trạng sẽ càng tệ hơn, mà hơn nữa Vũ Hương Ly suốt ngày chỉ nhốt mình trong phòng, muốn tiếp xúc cũng không được.
Đến ngày thứ mười, Vũ Hương Ly cuối cùng cũng suy nghĩ thông hơn một chút, trong lòng cô vẫn vô cùng khổ sở nhưng tự bản thân nhận thấy cứ mãi như vậy không phải chuyện tốt, cô nghĩ đến mục đích mình đến đây, mục đích khi phải dứt lòng rời xa hai người cô yêu thương nhất, là hoàn thiện bản thân, là thành công trở về, như thế mới có thể nhanh chóng đoàn tụ với họ. Như vậy, càng sớm càng tốt, bắt đầu nhanh một chút sẽ kết thúc sớm một chút, Vũ Hương Ly dằn lòng, nén hết đau thương lại, cố gắng gượng dậy.
Đứng trong phòng tắm, đối diện với tấm gương, với bản thân mình, tự Vũ Hương Ly còn không nhận ra chính mình, khuôn mặt tiều tụy, đôi mắt hằn đỏ, còn có quầng thâm, mười ngày qua trải qua không tốt một chút nào, giống như sống trong địa ngục vậy, dù bây giờ tâm trạng cô có thể thông suốt hơn một chút, nhưng cũng không cảm thấy thoải mái hơn được chút nào. Sống trong địa ngục thì dù là ở chỗ nào mà chẳng như nhau?
Cởi bỏ quần áo, cơ thể cô gầy mòn đi trông thấy, khiến cho Vũ Hương Ly không khỏi khiếp sợ, người luôn luôn yêu cái đẹp như cô cũng có ngày trở nên xấu xí đến phát ghê thế này sao? Thế nhưng đây cũng chẳng phải điều cô quan tâm, từ lâu rồi bản thân mình xinh đẹp cũng chỉ vì Trần Thiên Hương, chỉ để một người ngắm nhìn, bây giờ không có chị ấy bên cạnh, đẹp hay xấu có cái gì quan trọng?
Xả nước xuống, cô đem toàn thân mình gột rửa, chỉ mong có thể nhẹ nhàng hơn đôi chút.
***
Vũ Hương Ly bước xuống phòng khách, bắt gặp Vũ khánh Ly đang đọc báo. Cũng không nói gì, chị im lặng tiến đến ngồi lên ghế sofa đối diện. Mặc dù có điểm giống nhau nhưng so ra nhan sắc thì Vũ Hương Ly xinh đẹp hơn Vũ Khánh Ly nhiều. Không tính hình ảnh hiện tại mà lấy hình ảnh trước đây ra so sánh, nhất định Vũ Hương Ly ăn đứt mọi khoản, cô so với Vũ Khánh Ly cao hơn một chút, dáng người cũng đầy đặn hơn, khuôn mặt đẹp đẽ sắc nét, đặc biệt có đôi mắt màu cà phê giống mẹ, cho nên khiến người khác vừa nhìn phải động lòng ngay. Vũ Khánh Ly cũng cao ráo, nhưng nước da không trắng mịn được như chị gái cùng cha khác mẹ kia, khuôn mặt tinh tế nhưng không sắc nét như Vũ Hương Ly, tóm lại, nhìn thế nào cũng thấy Vũ Hương Ly đẹp hơn.
Vũ Khánh Ly vừa nhìn thấy cô đi xuống vô cùng ngạc nhiên, lần đầu tiên cô thấy chị ấy ra khỏi phòng từ sau mười ngày qua. Chỉ nhìn qua thôi, Vũ Hương Ly gầy quá, gầy đi rõ rệt so với ngày đầu tiên cô nhìn thấy. Vũ Khánh Ly nhớ rõ, ngày nào đến bữa mình cũng đem đồ ăn lên, hôm thì cơm, hôm thì cháo, nhưng khi cô lên dọn xuống thì hầu như vẫn y nguyên như vậy, cũng có những lúc cô đem nước ép, sinh tố lên, Vũ Hương Ly cũng chỉ dùng chút ít, vậy mười ngày qua chị ấy chị có uống nước qua ngày thôi sao? Nghĩ đến đây Vũ Khánh Ly bất giác ái ngại, như thể mình chưa làm tròn trách nhiệm, cô cảm thấy xấu hổ với bố. Sau đó liền lên tiếng, phá vỡ không gian im lặng.
– Chị Hương Ly, em xin lỗi, thời gian qua em đã chăm sóc chị không tốt, chị bỏ qua cho em.
Vũ Khánh Ly cúi mặt thấp xuống, chờ đợi người kia lên tiếng. Vũ Hương Ly khuôn mặt đã sớm lạnh như băng, nghe được ba chữ “chị Hương Ly” khiến cho cô cảm thấy buồn cười. Gì đây? Bây giờ cô em gái này đang tìm cách lấy lòng mình sao?
– Em tên là Khánh Ly. Sau này chị có gì cảm thấy không tốt cứ nói với em, em sẽ cố gắng…
Vũ Khánh Ly đang nói, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Vũ Hương Ly giọng càng ngày càng nhỏ lại, cuối cùng thì im bặt.
– Cô họ Vũ à?
Vũ Hương Ly lạnh giọng hỏi.
– Dạ?
Vũ Khánh Ly hỏi lại, cô sợ hãi nhìn ánh mắt người đối diện, sau đó lại cúi gằm mặt xuống.
– Sự xuất hiện của mẹ cô, sự ra đời của cô đã làm cho tôi cảm thấy không tốt rồi, phải, tôi không tốt một chút nào, cô cố gắng làm gì? Cô có biết hiện tại cuộc sống của tôi như địa ngục không? Tại sao tôi phải chịu sự bất hạnh này? Nếu không có sự xuất hiện của mẹ con cô có lẽ hiện tại cuộc sống của tôi đã khác, chúng tôi có lẽ không phải khổ sở như vậy, tôi cũng không phải thảm hại đến mức cái bằng đại học cũng không có, khổ sở nhục nhã ê chề cô có biết không? Cô sống trong nhung trong lụa, ra nước ngoài du học, trong khi đó tôi thì trật lưng ra kiếm tiền. Cô thấy có công bằng hay không? Có gì tốt hay không?
Vũ Hương Ly bật dậy khỏi ghế, nước mắt tuôn rơi, vừa nói vừa tự đấm mạnh vào lồng ngực, cô biết có nói gì đi nữa thì sự việc cũng đã vậy rồi, không thay đổi được gì, hơn nữa cô gái ngồi trước mặt mình đây vốn dĩ không có lỗi, sai là tại ông trời, ông ta không công bằng, ông ta đối xử bất công với cô. Nhưng hiện tại cô biết làm gì đây, muốn đem tất cả đau khổ trong lòng xỉ vả ra ngoài, đành trút giận lên Vũ Khánh Ly, cứ cho là cô sai, là cô nông cạn mới chửi bới quát mắng cô gái này hay cho là như thế nào cũng được, cô còn chẳng điều khiển được tâm lí của mình, ích kỉ, quá đáng, nông cạn chửi bới người khác một lần để đổi lấy chút thoải mái mà thôi. Cô biết vì tất cả hoàn cảnh trớ trêu trên mà sự việc thành ra thế này, thà rằng cứ chọn đại một người mà đổ tội đổ lỗi lên cho khuây khỏa.
Vũ Khánh Ly ngồi im nghe Vũ Hương Ly quát mắng. Cô biết chứ, biết mình và mẹ mình chỉ là kẻ thứ ba phá hoại một gia đình, biết bố vì mình mà từ bỏ Vũ Hương Ly và mẹ chị ấy, từ lúc cô nhận biết được điều này, chưa từng một giây một phút nào cô cảm thấy thoải mái, sống sung sướng trên những thứ đáng lẽ phải thuộc về người khác thì mỗi một khắc cô cũng cảm thấy nó nặng nề, cảm giác như trên vai mình bao giờ cũng nặng nề gánh chữ kẻ thứ ba đáng kinh tởm, cô nào có sung sướng gì, Vũ Khánh cho gì cô dùng nấy, bảo gì cô làm nấy, chưa bao giờ dám đòi hỏi, bởi vì càng xin xỏ, càng cảm thấy mình đáng khinh bỉ, phá vỡ hạnh phúc gia đình người ta, giờ còn muốn tốt tốt đẹp đẹp cái gì? Tuy cô biết mình không phải cố tình, nhưng cũng gián tiếp hủy hoại gia đình, cuộc sống tốt đẹp của Vũ Hương Ly, giờ phút này cô chỉ muốn nói xin lỗi, thực sự rất rất xin lỗi chị, em cũng không thoải mái gì, muốn nói hết tất cả điều mình suy nghĩ cho Vũ Hương Ly nghe, thế nhưng chỉ sợ chị ấy sẽ càng thêm tức giận nên đành im lặng ngồi nhận hết những lời chỉ trích từ Vũ Hương Ly, nếu làm vậy có thể làm cho chị ấy thoải mái, Vũ Khánh Ly tình nguyện ngồi đây để cho cô tiếp tục mắng chửi.
/82
|