Chỉ Hoan Không Yêu: Tổng Giám Đốc Xấu Xa Chớ Thô Lỗ

Chương 148 - Chương 144.3

/279


Editor: Mèo ™

Công ty nhà họ Diệp.

Màn đêm bao trùm cả căn phòng làm việc, tối đen như mực, chỉ có một đốm lửa nhấp nháy nhấp nháy.

Diệp Dịch Lỗi ngồi đó, đã nhiều ngày trôi qua, anh vẫn không muốn đối mặt với thực tế đau lòng này, anh luôn tin rằng Ngưng nhi của mình vẫn còn sống, chỉ cần ngày nào chưa tìm được thi thể của cô thì anh sẽ còn hy vọng ngày đó.

Ngưng nhi, quay về đi, em muốn gì anh cũng chấp nhận hết. Chỉ cần em quay về với anh thôi...

Ngưng nhi, làm sao bây giờ! Anh rất nhớ em...

Anh bật đèn bàn lên, trên bàn làm việc để một xấp tài liệu. Đây là tất cả những thông tin có liên quan đến Băng Ngưng mà lúc trước anh nhờ Văn Tuấn điều tra. Trong đây đều là những nơi, những sự kiện, những cột mốc mà Băng Ngưng đa trải qua từ nhỏ đến lớn, chi tiết từng chút một... Anh đã xem qua rất nhiều lần, cũng đau lòng bấy nhiêu lần, anh thật không ngờ thì ra Băng Ngưng đã phải trải qua những ngày tháng cực khổ như vậy...

Anh lật giở từng trang từng trang xem lại, sau đó đột nhiên cơ thể như bị sét đánh, sững sờ. Lẫn vào xấp tài liệu này là một tờ đơn đồng ý phẫu thuật. Anh bất động nhìn chằm chằm vào nó, đây là tờ đơn đồng ý phẫu thuật năm đó, có thể thấy được đấy là đơn đồng ý chấp nhận những rủi ro xảy ra trong quá trình phẫu thuật, mà kết quả ngoài ý muốn của cuộc phẫu thuật đó chính là đã không giữ được thai nhi. Mà trong phần kí tên của người giám hộ phía dưới cuối tờ đơn, rõ ràng là tên và chữ kí của Băng Ngưng.

Diệp Dịch Lỗi đứng bật dậy. Chuyện gì đây? Không phải Băng Ngưng là người ở bên trong làm phẫu thuật sao? Sao người giám hộ kí tên lại là cô ấy... Hai tay chống mặt bàn của Diệp Dịch Lỗi run rẩy không ngừng, đầu óc hỗn loạn mù mịt không thể suy nghĩ gì được...

Chẳng lẽ... Đúng như lời Nam Phong nói lúc trước, chuyện mẹ biết nhưng không nói là chuyện này ưh? Siết chặt tay thành nắm đấm, anh chạy đi như người lên cơn điên. Ngưng nhi, sao em không nói cho anh biết, sao em lại có thể gạt anh...

Nhà họ Diệp.

Chuyện Băng Ngưng mất tích đã khiến cho cả nhà họ Diệp như bị bao trùm một bầu không khí ảm đạm. Sau sự cố của Diệp Thiệu Kỳ, lần lượt những người giúp việc trong nhà đều bị cho thôi việc. Sau chuyện của Băng Ngưng, vú Lưu cũng xin nghỉ làm, một toà biệt thự rộng lớn lúc nào cũng náo nhiệt trong phút chốc trở nên vắng tanh lạnh ngắt.

Diệp Thiệu Quân ngồi ở trước cửa sổ sát đất nhìn ra vườn hoa. Không nhớ rõ bao lâu trước, từ đây nhìn ra vẫn còn nhìn thấy Băng Ngưng ngồi ngoài đó, yên lặng, dịu dàng như một bức tranh. Nhưng hôm nay ngồi đây nhìn ra... Ngoài chiếc ghế dài trống không và bãi cỏ khô vàng ra thì cũng không còn gì khác nữa.

Lâm Thanh Âm bưng thuốc đi tới, thấy Diệp Thiệu Quân đang ngồi ngẩn người, mặt của bà nhất thời đanh lại. “Không phải nói khó chịu trong người sao!”

“Tôi đang chờ xem Ngưng nhi có trở về hay không.” Giọng Diệp Thiệu Quân khàn khàn, tóc cũng bạc hơn phân nửa.

“Người đã chết rồi thì trở về kiểu gì!” Lâm Thanh Âm đặt cốc nước xuống bàn nghe cái cạch. “Nhìn hai cha con ông xem, thật hết thuốc chữa mà!” Bà châm chọc nói. “Không phải chỉ là một Lạc Băng Ngưng thôi sao. Chẳng lẽ các người muốn đi theo nó luôn àh!”

Diệp Thiệu Quân quay đầu nhìn người vợ lạnh lùng của mình. “Con bé là con gái của bà đó...”

“Nó là con gái của Phương Úc Đình!” Dáng vẻ chanh chua, khắc nghiệt của bà khiến tim Diệp Thiệu Quân thắt lại, đau nhói.

“Sao? Lạc Băng Ngưng cũng đã chết rồi, người duy nhất để ông có thể gửi gắm nỗi nhớ thương cũng không còn nữa, có phải ông cảm thấy sống trên đời này không còn ý nghĩa gì nữa đúng không?” Bà từ từ đến gần Diệp Thiệu Quân.

“Năm đó lúc nhà họ Lạc gặp chuyện không may, ông cũng bày ra vẻ mặt đáng ghét thế này, giống như là khổ sở đau đớn vì không thể chết theo cô ta vậy.”

Diệp Thiệu Quân nhìn Lâm Thanh Âm, sao bà lại trở nên xa lạ như vậy.

“Ông nhìn cái gì, không lẽ tôi sai sao?” Bà buồn cười. “Con bé giống như là cầu nối giữa ông với cô ta vậy! Có phải khi nhìn con bé thì ông có cảm tưởng như đang nhìn thấy tiểu Đình của ông đúng không.”

“Lâm Thanh Âm, bà biết mình đang nói gì không?” Diệp Thiệu Quân run giọng hỏi. “Con bé là đứa con gái mà nuôi nấng dạy dỗ suốt mười mấy năm trời, chẳng lẽ nó gặp chuyện không may mà bà cũng không có chút đau lòng nào sao!”

“Tại sao tôi phải đau lòng?” Lâm Thanh Âm châm biếm. “Phương Úc Đình con đàn bà đáng ghét đó hại tôi đau khổ cả một đời, thì sao tôi phải đau lòng cho con gái của cô ta.” Bà hỏi.

“Mỗi khi tôi nhìn vào hai chị em chúng nó, tôi đều nghĩ đến việc mẹ của chúng đã chiếm giữ lấy trái tim của chồng mình, ông có biết là những lúc đó tôi chỉ hận sao không bóp chết chúng nó cho rồi!”

“...”

“Năm đó ông cưới tôi là vì sự nghiệp của mình, nhưng trong lòng vẫn luôn không buông bỏ được con đàn bà kia, Diệp Thiệu Quân, tôi đã làm sai điều gì mà phải sống cuộc sống khốn khổ như thế này, tại sao ông lại đối xử với tôi như vậy chứ!” Lâm Thanh Âm hầm hừ, dần mất đi sự tỉnh táo, nỗi oán hận chất chứa trong lòng suốt mấy chục năm qua đã tích tụ thành một khối u nhọt không thể nào chữa lành được.

“Vậy... Vậy sao bà còn nhận nuôi hai đứa nó làm gì?” Diệp Thiệu Quân nhìn vợ mình. Năm đó, khi bà chủ động muốn nhận nuôi hai đứa bé, ông đã thật sự cảm động và biết ơn bà.

“Bởi vì tôi muốn trả thù.” Lâm Thanh Âm cười lạnh nói. “Con đàn bà kia cho dù đã chết rồi mà vẫn còn chiếm giữ lấy trái tim ông, tôi muốn mỗi ngày ông đều phải nhìn thấy đứa con của người đàn bà ông yêu cùng người đàn ông khác, tôi muốn Phương Úc Đình chết không nhắm mắt, tôi muốn huỷ hoại dằn vặt con gái của cô ta...”

“Lâm Thanh Âm, bà...” Diệp Thiệu Quân giận đến phát run.

“Ha ha... Hai con bé này lớn lên đúng thật là xinh đẹp.” Lâm Thanh Âm cười. “Ở nhà họ Diệp này tôi cho chúng nó cuộc sống sung sướng nhất, hiển nhiên, tôi thành công rồi, Lạc Tuyết Ngưng đã không phụ nỗi khổ tâm của tôi, con bé tham lam hống hách, không coi ai ra gì cả. Àh! Còn nữa, quan trọng nhất là... Hành động dâm đãng của nó... Ông nói xem, nó có giống với mẹ của nó không!”

“Bà câm miệng!” Diệp Thiệu Quân gầm lên. “Bà không được sỉ nhục cô ấy!”

“Sao? Tôi nói sai sao?” Lâm Thanh Âm cười. “ Lúc Phương Úc Đình 18 tuổi đã mang thai con của ông, không phải là loại đàn bà đê tiện thì là gì. Lạc Tuyết Ngưng năm 16 tuổi cũng bị sẩy thai, thậm chí còn không biết cha của đứa bé là ai.Cuối cùng cũng không thể sinh đứa bé ra được. Đó không phải là dâm đãng, không phải là loại đàn bà đê tiện đáng ghê tởm sao?”

“Bà im đi, im ngay!” Hai mắt Diệp Thiệu Quân đỏ ngầu, nổi điên mà rống lên, nhưng lúc này ông lại chỉ có thể ngồi


/279

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status