Hương Tô thật sự ngủ không yên, liên tục mơ bậy bạ, lúc thì thấy nàng đi ra kết giới, bị Tỉ Luyện bắt lấy, lúc lại là Xích Lâm và Đông Thiên Vân bái đường thành thân, hoảng hốt lo sợ mà tỉnh lại, nàng quyết định dứt khoát không ngủ.
Đông Thiên Vân ngồi khoanh chân ở đầu giường, vận hành chân khí quanh thân, Hương Tô nâng má tựa vào bên cạnh chàng, mượn nhị hoa Cửu U làm đèn chong để quan sát chàng.
Nếu không thân phận khó xử nửa tiên nửa ma, pháp lực hao tổn. . . Dáng vẻ này của chàng càng đẹp hơn mấy phần, cũng xứng với tính tình của chàng, chân thật hơn nhiều so với trước kia tiên khí mông lung.
Ban đêm tĩnh mịch, âm thanh rất nhỏ cũng có thể nghe thấy vô cùng rõ ràng, có tiếng vang ‘cốc cốc’ nhỏ, lúc liên tục lúc lại gián đoạn. Hương Tô nhìn xung quanh để tìm nơi phát ra âm thanh, là trứng Côn Bằng mà nàng đặt trên gối? Nàng ôm trong ngực lâu như vậy, mỗi ngày trông mong Côn Bằng sớm sống lại, chẳng lẽ chính là hôm nay? Nàng bò qua muốn nhìn kỹ, một bàn tay thon dài quyến rũ cầm lấy quả trứng không ngừng vang lên ấy trước nàng một bước, Đông Thiên Vân nhìn kỹ một lúc, đột nhiên cầm trứng vội vàng ra sân sau. Hương Tô cũng nhanh chóng xuống giường, không muốn bỏ qua thời khắc Côn Bằng ra khỏi vỏ trứng, chờ nàng lảo đảo đi đến cạnh cửa sân sau, nhìn thấy dưới ánh trăng trong suốt, một con chim con lông màu đen sáng bóng đứng trên cổ tay Đông Thiên Vân, Đông Thiên Vân đang vô cùng uy nghiêm nói với nó: “Là ta ấp trứng nở ra ngươi, từ nay về sau, ta chính là chủ nhân của ngươi.” Dưới sự phác họa của ánh trăng, bóng lưng của Đông Thiên Vân rất tuấn tú mị hoặc, Côn Bằng còn nhỏ cũng có khí phách tàn độc bẩm sinh.
Hương Tô trợn mắt há mồm, ngược lại không phải hoàn toàn bị mê hoặc bởi vì một màn rung động lòng người mắt trước, Quân Thượng. . . chàng cũng thật không biết ngượng, ngay cả một con chim mới nở mà chàng cũng lừa cho được!
Tiểu Côn Bằng tin tưởng không hề nghi ngờ, cao ngạo lại thuần phục vẫy vẫy đôi cánh còn non nớt, bay đậu trên vai của Đông Thiên Vân. Đông Thiên Vân xoay người lại, không hề có vẻ xấu hổ mà nhìn Hương Tô mỉm cười, con chim Côn Bằng ỷ vào thế đứng trên cao mà ngẩng đầu nhìn xuống nàng, diện mạo kiêu ngạo ngang ngược giống trước kia như đúc.
Hương Tô vốn định nghiêm mặt phát cáu, nhưng Đông Thiên Vân mỉm cười, hơi thở quen thuộc của Côn Bằng, khiến cho nơi nào đó trong lòng nàng đột nhiên dâng trào một niềm xúc động mềm mại. Quân Thượng đã tìm được Côn Bằng trở về, nàng. . . cũng tìm được Quân Thượng trở về, tất cả đều sẽ khôi phục hoàn mỹ vô khuyết như trước kia.
Đông Thiên Vân đi về phòng, cầm lấy nước hoa ép vốn làm điểm tâm buổi sáng cho Hương Tô, “Cho Côn Bằng uống trước đi.” Nói xong nâng cằm về hướng Côn Bằng đang đậu trên vai, Côn Bằng tuy nhỏ, lại vô cùng ăn ý với chàng, bay đến đậu trên cổ tay chàng, từ từ uống hết nước hoa ép. Hương Tô lạnh lùng nhìn, còn thật sự có chút lên men chua, Quân Thượng đối xử với Côn Bằng cũng chẳng kém gì nàng. Đừng cho rằng nàng còn ngốc giống như trước kia, Côn Bằng thuộc về điểu tộc, lúc nở ra nhìn thấy ai thì sẽ nhận người đó làm chủ nhân, cả đời không thay đổi. Vừa rồi Quân Thượng còn cố ý chạy ra sân sau, không phải là sợ ngộ nhỡ người đầu tiên Côn Bằng nhìn thấy là nàng sao?
Côn Bằng uống xong, hài lòng thoả dạ nằm trên cánh tay của chàng, dáng vẻ xem ra rất mệt mỏi. Đông Thiên Vân vô cùng tự nhiên đặt nó trở lại trong lòng Hương Tô, “Ôm đi, cho con có bạn chơi cùng.”
Hương Tô ôm Côn Bằng đã ngủ, nghẹn họng nhìn trân trối, chàng được Côn Bằng nhận làm chủ nhân thì tốt rồi, giờ lại đưa trả cho nàng. Nàng nheo mắt nhìn chàng, sau năm mươi năm nàng đã thay đổi góc nhìn. . . Chàng vẫn thật vô sỉ lên đến đỉnh cao. Trong những tháng năm chờ đợi chàng, nghĩ đến câu nói “hôn cảm tạ”, “nghi thức ước định” mà chàng nói với nàng thì chỉ cảm thấy đau thấu tim, bây giờ suy nghĩ kỹ, có biết bao nhiêu là lừa gạt đáng xấu hổ!
“Ngủ thêm một chút đi.” Chàng vỗ nhẹ khuôn mặt hồng hào của nàng, Hương Tô đang đắm chìm trong oán niệm đối với chàng, giương mắt nghiêm khắc trừng, lại chạm phải đôi mắt đang mỉm cười của chàng. Vẫn còn trầm tĩnh sâu sắc như vậy, xinh đẹp như vậy, lúc nàng nhìn hàng lông mi dài rủ xuống, nhưng bên trong rõ ràng có niềm vui sướng sáng ngời, giống như ánh trăng tròn tỏa sáng trên mặt biển. Hương Tô sững sờ nhìn một lúc lâu, chẳng biết vì sao nàng lại mỉm cười, lúc chàng vui vẻ. . . nàng cũng vui vẻ.
Sáng sớm sẽ xuất phát đến cốc Tù Long, Hương Tô ôm cổ của Đông Thiên Vân, được một tay của chàng vững vàng ôm vào trong ngực, nhìn thấy được những người đi sau chàng, cũng cảm thấy rất hùng dũng oai nghiêm.
Côn Bằng đứng trên bờ vai Đông Thiên Vân, Hương Tô liếc nhìn nó, vẫn là con chim nhỏ, nhưng uy phong mạnh mẽ lại không thua gì năm đó. Điền duy nhất đáng ghét chính là diện mạo kiêu căng của nó, sự trung thành của điểu tộc đối với tín nghĩa của chủ nhân vẫn khiến cho lòng nàng nảy sinh sự ngưỡng mộ, bất kể lúc trước là một thiếu niên mặc áo đen hay là một con chim non nớt bây giờ, một khi đã nhận chủ nhân, rừng gươm biển lửa cũng không chùn bước. Hương Tô ôm cánh tay Đông Thiên Vân, nàng muốn làm tốt hơn so với Côn Bằng, đã nhìn thấy Côn Bằng đi theo Quân Thượng thong dong mà chết, nàng biết rất rõ, cảm giác bị bỏ lại khó chịu như thế nào!
Lúc Đông Thiên Vân dừng đụn mây lại, đã đi đến vùng sương mù mênh mông, đó là chướng khí mà gai quỷ hạn của cốc Tù Long phun ra. Tức Châu đã sớm được phân phát, Đông Thiên Vân lại kiểm tra một lần nữa rồi ấn nhập hai viên Tức Châu vào trong nguyên thần của Côn Bằng và Hương Tô, lúc này mới nói thật nhỏ: “Vào trong đi.”
Xích Lâm nhẹ ‘hừ’ một tiếng, nàng ta rất phản đối chuyện Đông Thiên Vân dẫn theo Hương Tô và Côn Bằng, vẫn mặt lạnh chống đối, nhưng cuối cùng cũng không nói ra miệng.
“Côn Bằng để cho ta trông nom?” Nguyên Hậu tươi cười trong mơ hồ có chút bất an, ngày hôm qua sau khi Thanh Tuế và Viêm Cập nói chuyện, thì tư tưởng của nàng vẫn không tập trung, hắn rất lưu ý quan sát nàng, Viêm Cập cũng trầm mặt, kiệm lời ít nói.
“Không cần.” Đông Thiên Vân lắc đầu, Côn Bằng chính là thần thú thượng cổ, cố gắng rèn luyện có thể giúp cho tiến cảnh của nó càng nhanh hơn.
Xích Lâm niệm chú, ánh sáng màu hồng của Hạo Thiên Tháp tay trong càng lúc càng phát sáng, Hương Tô nhìn thấy mà sợ hãi, ôm chặt cổ của Đông Thiên Vân, Đông Thiên Vân có chút cảm thấy kỳ lạ với phản ứng của Hương Tô, ôm sát nàng vỗ vỗ an ủi. Mộc Linh sợ lửa Hạo Thiên như vậy? Hắn liếc nhìn Kim Trản bên cạnh, sắc mặt của hắn cũng trắng bệch, xem ra quả thật như thế.
Xích Lâm điều khiển lửa mở đường ở phía trước, tuy rằng gai quỷ hạn bị đốt đều đổ rạp nhường đường, lại không thể xua đi là sương mù dày đặc che khuất mặt trời. Đầy lỗ tai Hương Tô đều nghe thấy gai quỷ hạn kêu gào thảm thiết, giống như đang ở trong địa ngục.
Càng đi vào trung tâm cốc sương mù càng dày đặc, cho dù Xích Lâm có Hạo Thiên Tháp trong tay, tốc độ đi về phía trước cũng thật sự rất chậm, đã tiến vào khu vực gai quỷ hạn ngàn năm, thường có quỷ hạn có tu vi thâm hậu xông tới cắn nàng một cái. Hương Tô cắn môi, nàng không thể gây phiền phức thêm cho Quân Thượng, Xích Lâm đã ngại nàng vướng chân vướng tay, nàng dù sợ cũng không thể cho Xích Lâm xem thường. Nàng quay đầu nhìn thấy dáng vẻ Kim Trản giống như đang gặp phải kẻ địch mạnh, sau lưng có hắn, cũng coi như an toàn đi?
Đông Thiên Vân vọt lên ra tay, mới rút Cô Vấn, kiếm chưa ra khỏi vỏ, đã nghe quỷ hạn khắp nơi kêu rên liên miên, đám người Nguyên Hậu Úc Mộc cũng cảm thấy pháp khí trong tay chấn động, ngón tay thấy đau. Cô Vấn quả là do Hiên Viên kiếm cổ xưa đúc lại, thần lực không nhỏ, Hương Tô cảm thấy cực kỳ khó chịu, lồng ngực khó chịu, có chút giống như lúc pháp lực thấp kém mà đến bên bờ U Hà, bị linh lực U Hà dè nén muốn thổ huyết. Côn Bằng cũng ỉu xìu trên vai Đông Thiên Vân, dáng vẻ rất khổ sở, Hương Tô lo lắng nó mới nở được ít ngày, duỗi tay ôm nó vào trong lòng, Côn Bằng ngọa ngậy một chút, có lẽ là lúc trước Hương Tô ngày đêm ấp nó nở, hơi thở vô cùng quen thuộc, cũng có thể là cảm nhận được thiện ý của Hương Tô, nó không kháng cự nữa, ngoan ngoãn trốn tránh, không động đậy nằm trong khuỷu tay của Hương Tô.
Đông Thiên Vân vốn có sở trướng chưởng quản gió, sấm, Cô Vấn khỏi động cuồng phong càng thêm mãnh liệt bá đạo hơn so với ngày xưa, Xích Lâm ăn ý thúc giục thế lửa, mượn sức gió của Cô Vấn, tạo nên một vùng biển lửa, khí nóng cùng kình phong thổi tan sương mù dày đặc trên con đường phía trước, giống như trong đêm tối tách ra một con đường sáng ngời, mọi người nhanh chóng thúc mây đuổi theo.
Hương Tô mượn ánh lửa cuối cùng cũng thấy rõ hình dạng của gai quỷ hạn, bị dọa đến thiếu chút nữa lăn từ trên lưng Đông Thiên Vân xuống. Bộ mặt nanh ác của quỷ hạn làn da khô màu nâu giống như thân cây, nửa người dưới không có hình dáng, chôn sâu trong đất, cánh tay đặc biệt tráng kiện dài ngoằn, ngón tay có móng sắc, trong miệng có răng nanh dài, cây không phải cây, thú không phải thú, mọc dày đặc trong vòng vài dặm, giống như rơi vào chỗ lệ quỷ ở địa ngục, khiến cho người ta sởn tóc gáy. Quỷ hạn gần sát bên cạnh bị lửa Hạo Thiên thiêu đốt, phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, ở trong ánh lửa kịch liệt lung lay giãy dụa, Hương Tô không dám nhìn kỹ, nhớ đến tiếng kêu khóc của mình trong lửa lúc trước, lại sinh lòng thương hại.
Đông Thiên Vân lại thúc giục mấy trận gió phối hợp với Xích Lâm, cuối cùng mọi người cũng đi qua khoảng rừng cây gai quỷ hạn, đều có chút thở hồng hộc.
Sương mù trong giữa rừng cây gai quỷ hạn so với bên ngoài còn dày đặc hơn, trải qua hơn ngàn năm tích lũy, dù cho là Cô Vấn gọi gió cũng không cách nào thổi tan được. Nguyên Hậu dùng Khai Thiên Phủ cố gắng tìm kiếm địa mạch, tiếc rằng khe mạch Tù Long hấp thu lệ khí của quỷ hạn nhiều năm, căn bản không bị Thổ Linh thần khí khống chế, ngược lại mặt đất bạo liệt cắn nuốt chống cự sự áp chế của Khai Thiên Phủ. Mặt đất rung chuyển không ngừng, Hương Tô cảm thấy ngũ tạng lục phủ đều bị chấn động đến sắp phun ra, chung quanh lại tối om om không cách nào nhìn thấy thứ gì, nàng chỉ có thể bám chặt lấy Quân Thượng, cầu nguyện nhanh chóng tìm được Thần Nông Đỉnh, mau chóng rời khỏi nơi ma quỷ này.
Úc Mộc thấy thế vội vàng đưa ra pháp khí Bích Tỷ Như Ý của hắn, Bích Tỷ Như Ý của Thiên Tộc là pháp khí thiện nhất trong Tam Hoàn dùng để an ủi vạn vật, lực công kích thấp kém, lại có thể hóa mưa to thành êm dịu, giải cuồng lôi thành tiếng sét đầu xuân. Địa mạch Tù Long dưới sự trấn an của Bách Tỷ Như Ý, từ từ bình tĩnh, tâm trạng phập phồng luống cuống của mọi người cũng dần dần thư giải.
“Hướng bên này.” Úc Mộc nhìn thấy phương hướng của Bích Tỷ Như Ý, không chắc chắn nói.
Mọi người đi theo Bích Tỷ Như Ý, lần mò về hướng trước, cảm giác mặt đất như chếch lên, nghĩ là địa hình đang lên dốc.
Vầng sáng dẫn đường của Bích Tỷ Như Ý đột nhiên tối sầm, bay xuống trở về trong tay Úc Mộc. “Chắc là ở gần đây, cũng có thể nơi này chính là trung tâm địa mạch, nghiệp lực ngăn cản linh lực của Như Ý.” Úc Mộc phán đoán nói.
Hương Tô có chút phát run, bọn họ nhất định leo đến một nơi tương tự như đỉnh núi, không khí rét lạnh, hơn nữa rất ẩm ướt, trên y phục đều thấm dính làn hơi nước mỏng.
Thanh Tuế hít thở sâu một chút, “Để ta” Nàng thân là Tư Mộc, dùng bí thuật vẫy gọi Thần Nông Đỉnh, hi vọng có thể cảm ứng được nơi của thần đỉnh.
Quả nhiên sau khi Thanh Tuế lặp lại mấy lần chú ngữ vẫy gọi, cao hơn không xa đó có ánh sáng màu lục mỹ lệ thoáng hiện lên, tinh thần Thanh Tuế phấn chấn vô cùng, “Là Thần Nông Đỉnh! Rốt cục cảm ứng được!” Nàng dùng càng nhiều pháp lực lèo lái câu chú ngữ, ánh sáng màu lục cũng càng lúc càng sáng, rốt cục xuyên thấu sương mù dày đặc, khiến cho mọi người mơ hồ nhìn rõ chung quanh.
“Thanh Tuế, không thể mạo hiểm!” Nguyên Hậu khẽ quát một tiếng, hắn lo lắng Thanh Tuế dùng hết toàn bộ pháp lực vẫy gọi Thần Nông Đỉnh, trong tình huống không rõ ràng ngược lại tự thương hại nguyên thần.
Hai mắt Thanh Tuế nhắm nghiền, sắc mặt dần dần tái nhợt, trán phủ lên một lớp mồ hôi tinh mịn. Bao nhiêu năm rồi, nàng đi qua biết bao nhiêu địa phương, mỗi một lần phí công niệm chú ngữ vẫy gọi, thân là Tư Mộc mà mất đi thần khí thật hổ thẹn, từ từ tích luỹ thất vọng, rốt cục ngày hôm nay mới được tiêu trừ hết, nàng đã không cách nào khống chế được niềm vui mừng của mình, chỉ nghĩ mau chóng triệu hồi Mộc Linh thần khí.
Mượn bảo quang của Thần Nông Đỉnh, mọi người nhìn rõ nơi đứng của mình đây quả thật là một ngọn núi, địa thế bằng phẳng, xa xa đối diện với đỉnh núi cô độc vây khốn Thần Nông Đỉnh, có vị thế thần phục.
“Quả nhiên là địa mạch ở giữa trung tâm cốc vây khốn thần đỉnh!” Nguyên Hậu nhíu mày, Thanh Tuế đã dùng chín phần pháp lực thúc giục chú ngữ, những vẫn không thể dùng Thần Nông Đỉnh đột phá khỏi sự trói buộc của địa mạch ở trung tâm cốc, lúc trước khi địa mạch chấn động đã có hiểu biết về uy lực của cốc Tù Long, tình huống trước mắt vô cùng nguy cấp. “Dừng lại, Thanh Tuế.” Hắn vội vàng quát bảo Thanh Tuế ngưng lại, nếu cứ để nàng tùy ý nỗ lực vẫy gọi như vậy, nàng sẽ chết vì kiệt sức trước khi thu lại được thần khí. “Tới đỉnh núi đó trước, xem xét tình huống rồi nói sau.”
Thanh Tuế cũng cảm thấy cổ họng tanh ngọt, đang cậy mạnh như sợ là thật sự đã bị thương.
Nguyên Hậu sử dụng Khai Thiên Phủ, từ từ xoay tròn nửa vòng trong không trung đã trở nên vô cùng to lớn, mọi người đều đi lên mặt rìu, mượn Thổ Linh thần khí áp chế địa mạch, từ từ đi đến gần đỉnh núi cô độc kia.
Bởi vì Thanh Tuế ngừng niệm chú, bảo quang của thần đỉnh đã cực kỳ ảm đạm, cho dù tới gần cũng nhìn không rõ tình hình xung quanh. Thanh Tuế muốn tiếp tục thúc giục chú ngữ, Nguyên Hậu nâng tay kéo cánh tay của nàng, “Thanh Tuế, bây giờ không phải là lúc lỗ mãng cậy mạnh. Tình thế nguy cấp, Úc Mộc ngươi cũng thử lại một lần nữa đi, cứ theo lời của ta nói. Kim Trản đã làm Mộc Linh Tương Quân, sau này tiếp chưởng Tư Mộc cũng xem như hợp tình hợp lý, hôm nay Thanh Tuế đem mật chú Thần Nông Đỉnh truyền cho Kim Trản, hợp sức hai người vẫy gọi thần khí, phần thắng cũng lớn hơn một chút.”
Úc Mộc không chút do dự gật đầu nói ‘được’, Thanh Tuế cũng tán đồng lời đề nghị này của Nguyên Hậu, dùng nguyên thần mật ngữ truyền mật chú cho Kim Trản.
Hai người đồng thời niệm chú ngữ, Thần Nông Đỉnh phát ra ánh sáng chói ngời lần nữa, nhấp nháy hào quang càng sáng hơn vừa rồi.
Mọi người dõi mắt nhìn kỹ, trên đỉnh núi cô độc đã hấp thu yêu khí địa khí hóa thành hình dạng đầu rồng, lại phối hợp dốc núi thẳng đứng, giống như một con Ác Long chiếm cứ trong trung tâm của cốc.
Nguyên Hậu thúc giục Khai Thiên Phủ tới gần đỉnh núi, lúc này mới nhìn rõ Thần Nông Đỉnh ở trong núi đá biến thành cái động cạn ở miệng rồng, xung quanh động cạn đều là cột đá, nhìn từ xa giống như răng nanh của rồng, cũng khiến cho hào quang của thần đỉnh có thể xuyên qua mà bắn ra ngoài.
Thanh Tuế có chút nóng vội, đi đến rìa rìu, duỗi tay muốn cầm, đỉnh núi cô độc lập tức rầm rầm kêu lên, cột đá chìm xuống, động cạn trở nên nhỏ hơn, giống như rồng ngậm chặt miệng, Thanh Tuế giật mình, lui về phía sau một bước chân, cột đá đang chìm xuống cũng ngừng lại.
Kim Trản nhíu mày, “Để ta.” Nếu lỡ miệng rồng khép kín, cái mạng này của hắn giao đi trong lúc này cũng được.
Thanh Tuế còn muốn ngăn cản, Kim Trản đã nhanh chóng bay đến gần cột đá, khe mạch Tù Long yêu dị, Kim Trản rời khỏi Khai Thiên Phủ nhưng lại không có cách nào đáp mây xuống, thân người đột nhiên rơi xuống, trong lúc hoảng loạn hắn bấu víu cột đá, kỳ dị là cột đá không những không có hạ thấp xuống, ngược lại từ từ dâng lên cao, khôi phục hình dạng lúc trước.
Đông Thiên Vân ngồi khoanh chân ở đầu giường, vận hành chân khí quanh thân, Hương Tô nâng má tựa vào bên cạnh chàng, mượn nhị hoa Cửu U làm đèn chong để quan sát chàng.
Nếu không thân phận khó xử nửa tiên nửa ma, pháp lực hao tổn. . . Dáng vẻ này của chàng càng đẹp hơn mấy phần, cũng xứng với tính tình của chàng, chân thật hơn nhiều so với trước kia tiên khí mông lung.
Ban đêm tĩnh mịch, âm thanh rất nhỏ cũng có thể nghe thấy vô cùng rõ ràng, có tiếng vang ‘cốc cốc’ nhỏ, lúc liên tục lúc lại gián đoạn. Hương Tô nhìn xung quanh để tìm nơi phát ra âm thanh, là trứng Côn Bằng mà nàng đặt trên gối? Nàng ôm trong ngực lâu như vậy, mỗi ngày trông mong Côn Bằng sớm sống lại, chẳng lẽ chính là hôm nay? Nàng bò qua muốn nhìn kỹ, một bàn tay thon dài quyến rũ cầm lấy quả trứng không ngừng vang lên ấy trước nàng một bước, Đông Thiên Vân nhìn kỹ một lúc, đột nhiên cầm trứng vội vàng ra sân sau. Hương Tô cũng nhanh chóng xuống giường, không muốn bỏ qua thời khắc Côn Bằng ra khỏi vỏ trứng, chờ nàng lảo đảo đi đến cạnh cửa sân sau, nhìn thấy dưới ánh trăng trong suốt, một con chim con lông màu đen sáng bóng đứng trên cổ tay Đông Thiên Vân, Đông Thiên Vân đang vô cùng uy nghiêm nói với nó: “Là ta ấp trứng nở ra ngươi, từ nay về sau, ta chính là chủ nhân của ngươi.” Dưới sự phác họa của ánh trăng, bóng lưng của Đông Thiên Vân rất tuấn tú mị hoặc, Côn Bằng còn nhỏ cũng có khí phách tàn độc bẩm sinh.
Hương Tô trợn mắt há mồm, ngược lại không phải hoàn toàn bị mê hoặc bởi vì một màn rung động lòng người mắt trước, Quân Thượng. . . chàng cũng thật không biết ngượng, ngay cả một con chim mới nở mà chàng cũng lừa cho được!
Tiểu Côn Bằng tin tưởng không hề nghi ngờ, cao ngạo lại thuần phục vẫy vẫy đôi cánh còn non nớt, bay đậu trên vai của Đông Thiên Vân. Đông Thiên Vân xoay người lại, không hề có vẻ xấu hổ mà nhìn Hương Tô mỉm cười, con chim Côn Bằng ỷ vào thế đứng trên cao mà ngẩng đầu nhìn xuống nàng, diện mạo kiêu ngạo ngang ngược giống trước kia như đúc.
Hương Tô vốn định nghiêm mặt phát cáu, nhưng Đông Thiên Vân mỉm cười, hơi thở quen thuộc của Côn Bằng, khiến cho nơi nào đó trong lòng nàng đột nhiên dâng trào một niềm xúc động mềm mại. Quân Thượng đã tìm được Côn Bằng trở về, nàng. . . cũng tìm được Quân Thượng trở về, tất cả đều sẽ khôi phục hoàn mỹ vô khuyết như trước kia.
Đông Thiên Vân đi về phòng, cầm lấy nước hoa ép vốn làm điểm tâm buổi sáng cho Hương Tô, “Cho Côn Bằng uống trước đi.” Nói xong nâng cằm về hướng Côn Bằng đang đậu trên vai, Côn Bằng tuy nhỏ, lại vô cùng ăn ý với chàng, bay đến đậu trên cổ tay chàng, từ từ uống hết nước hoa ép. Hương Tô lạnh lùng nhìn, còn thật sự có chút lên men chua, Quân Thượng đối xử với Côn Bằng cũng chẳng kém gì nàng. Đừng cho rằng nàng còn ngốc giống như trước kia, Côn Bằng thuộc về điểu tộc, lúc nở ra nhìn thấy ai thì sẽ nhận người đó làm chủ nhân, cả đời không thay đổi. Vừa rồi Quân Thượng còn cố ý chạy ra sân sau, không phải là sợ ngộ nhỡ người đầu tiên Côn Bằng nhìn thấy là nàng sao?
Côn Bằng uống xong, hài lòng thoả dạ nằm trên cánh tay của chàng, dáng vẻ xem ra rất mệt mỏi. Đông Thiên Vân vô cùng tự nhiên đặt nó trở lại trong lòng Hương Tô, “Ôm đi, cho con có bạn chơi cùng.”
Hương Tô ôm Côn Bằng đã ngủ, nghẹn họng nhìn trân trối, chàng được Côn Bằng nhận làm chủ nhân thì tốt rồi, giờ lại đưa trả cho nàng. Nàng nheo mắt nhìn chàng, sau năm mươi năm nàng đã thay đổi góc nhìn. . . Chàng vẫn thật vô sỉ lên đến đỉnh cao. Trong những tháng năm chờ đợi chàng, nghĩ đến câu nói “hôn cảm tạ”, “nghi thức ước định” mà chàng nói với nàng thì chỉ cảm thấy đau thấu tim, bây giờ suy nghĩ kỹ, có biết bao nhiêu là lừa gạt đáng xấu hổ!
“Ngủ thêm một chút đi.” Chàng vỗ nhẹ khuôn mặt hồng hào của nàng, Hương Tô đang đắm chìm trong oán niệm đối với chàng, giương mắt nghiêm khắc trừng, lại chạm phải đôi mắt đang mỉm cười của chàng. Vẫn còn trầm tĩnh sâu sắc như vậy, xinh đẹp như vậy, lúc nàng nhìn hàng lông mi dài rủ xuống, nhưng bên trong rõ ràng có niềm vui sướng sáng ngời, giống như ánh trăng tròn tỏa sáng trên mặt biển. Hương Tô sững sờ nhìn một lúc lâu, chẳng biết vì sao nàng lại mỉm cười, lúc chàng vui vẻ. . . nàng cũng vui vẻ.
Sáng sớm sẽ xuất phát đến cốc Tù Long, Hương Tô ôm cổ của Đông Thiên Vân, được một tay của chàng vững vàng ôm vào trong ngực, nhìn thấy được những người đi sau chàng, cũng cảm thấy rất hùng dũng oai nghiêm.
Côn Bằng đứng trên bờ vai Đông Thiên Vân, Hương Tô liếc nhìn nó, vẫn là con chim nhỏ, nhưng uy phong mạnh mẽ lại không thua gì năm đó. Điền duy nhất đáng ghét chính là diện mạo kiêu căng của nó, sự trung thành của điểu tộc đối với tín nghĩa của chủ nhân vẫn khiến cho lòng nàng nảy sinh sự ngưỡng mộ, bất kể lúc trước là một thiếu niên mặc áo đen hay là một con chim non nớt bây giờ, một khi đã nhận chủ nhân, rừng gươm biển lửa cũng không chùn bước. Hương Tô ôm cánh tay Đông Thiên Vân, nàng muốn làm tốt hơn so với Côn Bằng, đã nhìn thấy Côn Bằng đi theo Quân Thượng thong dong mà chết, nàng biết rất rõ, cảm giác bị bỏ lại khó chịu như thế nào!
Lúc Đông Thiên Vân dừng đụn mây lại, đã đi đến vùng sương mù mênh mông, đó là chướng khí mà gai quỷ hạn của cốc Tù Long phun ra. Tức Châu đã sớm được phân phát, Đông Thiên Vân lại kiểm tra một lần nữa rồi ấn nhập hai viên Tức Châu vào trong nguyên thần của Côn Bằng và Hương Tô, lúc này mới nói thật nhỏ: “Vào trong đi.”
Xích Lâm nhẹ ‘hừ’ một tiếng, nàng ta rất phản đối chuyện Đông Thiên Vân dẫn theo Hương Tô và Côn Bằng, vẫn mặt lạnh chống đối, nhưng cuối cùng cũng không nói ra miệng.
“Côn Bằng để cho ta trông nom?” Nguyên Hậu tươi cười trong mơ hồ có chút bất an, ngày hôm qua sau khi Thanh Tuế và Viêm Cập nói chuyện, thì tư tưởng của nàng vẫn không tập trung, hắn rất lưu ý quan sát nàng, Viêm Cập cũng trầm mặt, kiệm lời ít nói.
“Không cần.” Đông Thiên Vân lắc đầu, Côn Bằng chính là thần thú thượng cổ, cố gắng rèn luyện có thể giúp cho tiến cảnh của nó càng nhanh hơn.
Xích Lâm niệm chú, ánh sáng màu hồng của Hạo Thiên Tháp tay trong càng lúc càng phát sáng, Hương Tô nhìn thấy mà sợ hãi, ôm chặt cổ của Đông Thiên Vân, Đông Thiên Vân có chút cảm thấy kỳ lạ với phản ứng của Hương Tô, ôm sát nàng vỗ vỗ an ủi. Mộc Linh sợ lửa Hạo Thiên như vậy? Hắn liếc nhìn Kim Trản bên cạnh, sắc mặt của hắn cũng trắng bệch, xem ra quả thật như thế.
Xích Lâm điều khiển lửa mở đường ở phía trước, tuy rằng gai quỷ hạn bị đốt đều đổ rạp nhường đường, lại không thể xua đi là sương mù dày đặc che khuất mặt trời. Đầy lỗ tai Hương Tô đều nghe thấy gai quỷ hạn kêu gào thảm thiết, giống như đang ở trong địa ngục.
Càng đi vào trung tâm cốc sương mù càng dày đặc, cho dù Xích Lâm có Hạo Thiên Tháp trong tay, tốc độ đi về phía trước cũng thật sự rất chậm, đã tiến vào khu vực gai quỷ hạn ngàn năm, thường có quỷ hạn có tu vi thâm hậu xông tới cắn nàng một cái. Hương Tô cắn môi, nàng không thể gây phiền phức thêm cho Quân Thượng, Xích Lâm đã ngại nàng vướng chân vướng tay, nàng dù sợ cũng không thể cho Xích Lâm xem thường. Nàng quay đầu nhìn thấy dáng vẻ Kim Trản giống như đang gặp phải kẻ địch mạnh, sau lưng có hắn, cũng coi như an toàn đi?
Đông Thiên Vân vọt lên ra tay, mới rút Cô Vấn, kiếm chưa ra khỏi vỏ, đã nghe quỷ hạn khắp nơi kêu rên liên miên, đám người Nguyên Hậu Úc Mộc cũng cảm thấy pháp khí trong tay chấn động, ngón tay thấy đau. Cô Vấn quả là do Hiên Viên kiếm cổ xưa đúc lại, thần lực không nhỏ, Hương Tô cảm thấy cực kỳ khó chịu, lồng ngực khó chịu, có chút giống như lúc pháp lực thấp kém mà đến bên bờ U Hà, bị linh lực U Hà dè nén muốn thổ huyết. Côn Bằng cũng ỉu xìu trên vai Đông Thiên Vân, dáng vẻ rất khổ sở, Hương Tô lo lắng nó mới nở được ít ngày, duỗi tay ôm nó vào trong lòng, Côn Bằng ngọa ngậy một chút, có lẽ là lúc trước Hương Tô ngày đêm ấp nó nở, hơi thở vô cùng quen thuộc, cũng có thể là cảm nhận được thiện ý của Hương Tô, nó không kháng cự nữa, ngoan ngoãn trốn tránh, không động đậy nằm trong khuỷu tay của Hương Tô.
Đông Thiên Vân vốn có sở trướng chưởng quản gió, sấm, Cô Vấn khỏi động cuồng phong càng thêm mãnh liệt bá đạo hơn so với ngày xưa, Xích Lâm ăn ý thúc giục thế lửa, mượn sức gió của Cô Vấn, tạo nên một vùng biển lửa, khí nóng cùng kình phong thổi tan sương mù dày đặc trên con đường phía trước, giống như trong đêm tối tách ra một con đường sáng ngời, mọi người nhanh chóng thúc mây đuổi theo.
Hương Tô mượn ánh lửa cuối cùng cũng thấy rõ hình dạng của gai quỷ hạn, bị dọa đến thiếu chút nữa lăn từ trên lưng Đông Thiên Vân xuống. Bộ mặt nanh ác của quỷ hạn làn da khô màu nâu giống như thân cây, nửa người dưới không có hình dáng, chôn sâu trong đất, cánh tay đặc biệt tráng kiện dài ngoằn, ngón tay có móng sắc, trong miệng có răng nanh dài, cây không phải cây, thú không phải thú, mọc dày đặc trong vòng vài dặm, giống như rơi vào chỗ lệ quỷ ở địa ngục, khiến cho người ta sởn tóc gáy. Quỷ hạn gần sát bên cạnh bị lửa Hạo Thiên thiêu đốt, phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, ở trong ánh lửa kịch liệt lung lay giãy dụa, Hương Tô không dám nhìn kỹ, nhớ đến tiếng kêu khóc của mình trong lửa lúc trước, lại sinh lòng thương hại.
Đông Thiên Vân lại thúc giục mấy trận gió phối hợp với Xích Lâm, cuối cùng mọi người cũng đi qua khoảng rừng cây gai quỷ hạn, đều có chút thở hồng hộc.
Sương mù trong giữa rừng cây gai quỷ hạn so với bên ngoài còn dày đặc hơn, trải qua hơn ngàn năm tích lũy, dù cho là Cô Vấn gọi gió cũng không cách nào thổi tan được. Nguyên Hậu dùng Khai Thiên Phủ cố gắng tìm kiếm địa mạch, tiếc rằng khe mạch Tù Long hấp thu lệ khí của quỷ hạn nhiều năm, căn bản không bị Thổ Linh thần khí khống chế, ngược lại mặt đất bạo liệt cắn nuốt chống cự sự áp chế của Khai Thiên Phủ. Mặt đất rung chuyển không ngừng, Hương Tô cảm thấy ngũ tạng lục phủ đều bị chấn động đến sắp phun ra, chung quanh lại tối om om không cách nào nhìn thấy thứ gì, nàng chỉ có thể bám chặt lấy Quân Thượng, cầu nguyện nhanh chóng tìm được Thần Nông Đỉnh, mau chóng rời khỏi nơi ma quỷ này.
Úc Mộc thấy thế vội vàng đưa ra pháp khí Bích Tỷ Như Ý của hắn, Bích Tỷ Như Ý của Thiên Tộc là pháp khí thiện nhất trong Tam Hoàn dùng để an ủi vạn vật, lực công kích thấp kém, lại có thể hóa mưa to thành êm dịu, giải cuồng lôi thành tiếng sét đầu xuân. Địa mạch Tù Long dưới sự trấn an của Bách Tỷ Như Ý, từ từ bình tĩnh, tâm trạng phập phồng luống cuống của mọi người cũng dần dần thư giải.
“Hướng bên này.” Úc Mộc nhìn thấy phương hướng của Bích Tỷ Như Ý, không chắc chắn nói.
Mọi người đi theo Bích Tỷ Như Ý, lần mò về hướng trước, cảm giác mặt đất như chếch lên, nghĩ là địa hình đang lên dốc.
Vầng sáng dẫn đường của Bích Tỷ Như Ý đột nhiên tối sầm, bay xuống trở về trong tay Úc Mộc. “Chắc là ở gần đây, cũng có thể nơi này chính là trung tâm địa mạch, nghiệp lực ngăn cản linh lực của Như Ý.” Úc Mộc phán đoán nói.
Hương Tô có chút phát run, bọn họ nhất định leo đến một nơi tương tự như đỉnh núi, không khí rét lạnh, hơn nữa rất ẩm ướt, trên y phục đều thấm dính làn hơi nước mỏng.
Thanh Tuế hít thở sâu một chút, “Để ta” Nàng thân là Tư Mộc, dùng bí thuật vẫy gọi Thần Nông Đỉnh, hi vọng có thể cảm ứng được nơi của thần đỉnh.
Quả nhiên sau khi Thanh Tuế lặp lại mấy lần chú ngữ vẫy gọi, cao hơn không xa đó có ánh sáng màu lục mỹ lệ thoáng hiện lên, tinh thần Thanh Tuế phấn chấn vô cùng, “Là Thần Nông Đỉnh! Rốt cục cảm ứng được!” Nàng dùng càng nhiều pháp lực lèo lái câu chú ngữ, ánh sáng màu lục cũng càng lúc càng sáng, rốt cục xuyên thấu sương mù dày đặc, khiến cho mọi người mơ hồ nhìn rõ chung quanh.
“Thanh Tuế, không thể mạo hiểm!” Nguyên Hậu khẽ quát một tiếng, hắn lo lắng Thanh Tuế dùng hết toàn bộ pháp lực vẫy gọi Thần Nông Đỉnh, trong tình huống không rõ ràng ngược lại tự thương hại nguyên thần.
Hai mắt Thanh Tuế nhắm nghiền, sắc mặt dần dần tái nhợt, trán phủ lên một lớp mồ hôi tinh mịn. Bao nhiêu năm rồi, nàng đi qua biết bao nhiêu địa phương, mỗi một lần phí công niệm chú ngữ vẫy gọi, thân là Tư Mộc mà mất đi thần khí thật hổ thẹn, từ từ tích luỹ thất vọng, rốt cục ngày hôm nay mới được tiêu trừ hết, nàng đã không cách nào khống chế được niềm vui mừng của mình, chỉ nghĩ mau chóng triệu hồi Mộc Linh thần khí.
Mượn bảo quang của Thần Nông Đỉnh, mọi người nhìn rõ nơi đứng của mình đây quả thật là một ngọn núi, địa thế bằng phẳng, xa xa đối diện với đỉnh núi cô độc vây khốn Thần Nông Đỉnh, có vị thế thần phục.
“Quả nhiên là địa mạch ở giữa trung tâm cốc vây khốn thần đỉnh!” Nguyên Hậu nhíu mày, Thanh Tuế đã dùng chín phần pháp lực thúc giục chú ngữ, những vẫn không thể dùng Thần Nông Đỉnh đột phá khỏi sự trói buộc của địa mạch ở trung tâm cốc, lúc trước khi địa mạch chấn động đã có hiểu biết về uy lực của cốc Tù Long, tình huống trước mắt vô cùng nguy cấp. “Dừng lại, Thanh Tuế.” Hắn vội vàng quát bảo Thanh Tuế ngưng lại, nếu cứ để nàng tùy ý nỗ lực vẫy gọi như vậy, nàng sẽ chết vì kiệt sức trước khi thu lại được thần khí. “Tới đỉnh núi đó trước, xem xét tình huống rồi nói sau.”
Thanh Tuế cũng cảm thấy cổ họng tanh ngọt, đang cậy mạnh như sợ là thật sự đã bị thương.
Nguyên Hậu sử dụng Khai Thiên Phủ, từ từ xoay tròn nửa vòng trong không trung đã trở nên vô cùng to lớn, mọi người đều đi lên mặt rìu, mượn Thổ Linh thần khí áp chế địa mạch, từ từ đi đến gần đỉnh núi cô độc kia.
Bởi vì Thanh Tuế ngừng niệm chú, bảo quang của thần đỉnh đã cực kỳ ảm đạm, cho dù tới gần cũng nhìn không rõ tình hình xung quanh. Thanh Tuế muốn tiếp tục thúc giục chú ngữ, Nguyên Hậu nâng tay kéo cánh tay của nàng, “Thanh Tuế, bây giờ không phải là lúc lỗ mãng cậy mạnh. Tình thế nguy cấp, Úc Mộc ngươi cũng thử lại một lần nữa đi, cứ theo lời của ta nói. Kim Trản đã làm Mộc Linh Tương Quân, sau này tiếp chưởng Tư Mộc cũng xem như hợp tình hợp lý, hôm nay Thanh Tuế đem mật chú Thần Nông Đỉnh truyền cho Kim Trản, hợp sức hai người vẫy gọi thần khí, phần thắng cũng lớn hơn một chút.”
Úc Mộc không chút do dự gật đầu nói ‘được’, Thanh Tuế cũng tán đồng lời đề nghị này của Nguyên Hậu, dùng nguyên thần mật ngữ truyền mật chú cho Kim Trản.
Hai người đồng thời niệm chú ngữ, Thần Nông Đỉnh phát ra ánh sáng chói ngời lần nữa, nhấp nháy hào quang càng sáng hơn vừa rồi.
Mọi người dõi mắt nhìn kỹ, trên đỉnh núi cô độc đã hấp thu yêu khí địa khí hóa thành hình dạng đầu rồng, lại phối hợp dốc núi thẳng đứng, giống như một con Ác Long chiếm cứ trong trung tâm của cốc.
Nguyên Hậu thúc giục Khai Thiên Phủ tới gần đỉnh núi, lúc này mới nhìn rõ Thần Nông Đỉnh ở trong núi đá biến thành cái động cạn ở miệng rồng, xung quanh động cạn đều là cột đá, nhìn từ xa giống như răng nanh của rồng, cũng khiến cho hào quang của thần đỉnh có thể xuyên qua mà bắn ra ngoài.
Thanh Tuế có chút nóng vội, đi đến rìa rìu, duỗi tay muốn cầm, đỉnh núi cô độc lập tức rầm rầm kêu lên, cột đá chìm xuống, động cạn trở nên nhỏ hơn, giống như rồng ngậm chặt miệng, Thanh Tuế giật mình, lui về phía sau một bước chân, cột đá đang chìm xuống cũng ngừng lại.
Kim Trản nhíu mày, “Để ta.” Nếu lỡ miệng rồng khép kín, cái mạng này của hắn giao đi trong lúc này cũng được.
Thanh Tuế còn muốn ngăn cản, Kim Trản đã nhanh chóng bay đến gần cột đá, khe mạch Tù Long yêu dị, Kim Trản rời khỏi Khai Thiên Phủ nhưng lại không có cách nào đáp mây xuống, thân người đột nhiên rơi xuống, trong lúc hoảng loạn hắn bấu víu cột đá, kỳ dị là cột đá không những không có hạ thấp xuống, ngược lại từ từ dâng lên cao, khôi phục hình dạng lúc trước.
/46
|