Phong Lạc Hiên trở lại Ngự thư phòng chính là lẳng lặng ngồi ở đàng kia, mặt ngoài thực bình tĩnh trong lòng lại ba đào mãnh liệt, Phong Lạc Hiên suy nghĩ nên dùng biện pháp gì hoặc là dùng một lý do nào đó đem Tử Điệp trở lại trong cung, chỉ cần ở lại trong cung hắn liền có cơ hội đem nàng giữ ở bên người, chỉ cần giữ ở bên người hắn liền có cơ hội làm cho Tử Điệp dần dần quên Lạc Hàn mà từ từ yêu thượng chính hắn, trước kia đối với gì sự tình hắn cũng không cùng Lạc Hàn đi tranh, chính là lúc này đây hắn không nghĩ buông tay, Phong Lạc Hiên trong lòng nghĩ cho dù là hận cũng muốn đem Tử Điệp ở lại bên người hắn, ngay tại lúc Phong Lạc Hiên trầm tư suy nghĩ vẫn không có tìm được biện pháp tốt nhất, lúc Lưu công công nói một vấn đề Phong Lạc Hiên đột nhiên linh quang chợt hiện lên biện pháp, nguyên lai Lưu công công hướng Phong Lạc Hiên bẩm báo nhóm hoàng tử lại làm cho một Thái Phó nữa sinh khí đi rồi, mà Phong Lạc Hiên lúc này đã nghĩ đến một cái lý do tuyệt hảo làm cho Tử Điệp không thể không tiến cung, đó chẳng phải là làm lão sư cho đám hoàng tử sao.
Ngày hôm sau ngay tại lúc Tử Điệp tính đi gặp Lạc Hàn một đạo thánh chỉ liền rơi vào tay Lam phủ, trong thánh chỉ mệnh Lam Tử Điệp làm Thái Phó hoàng tử tùy ý tiến cung, cũng ban thưởng một khối lệnh bài có thể tùy ý tự do xuất nhập cung, ở trong cung còn ban cho Tử Điệp một chỗ ở, ban thưởng danh “Tử Điệp các” có thể tùy thời vào ở, quá trình có không ít các đại thần phản đối Phong Lạc Hiên làm như vậy là không phù hợp tổ chế, Phong Lạc Hiên lấy tổ chế thì chết mà người có thể linh hoạt sửa đổi, đồng thời hướng nhóm thần tử thuyết minh Tử Điệp thân thể không tốt, cho nên ban cho Tử Điệp các không có ý tứ khác chỉ là cho Tử Điệp dễ dàng nghỉ ngơi, giải thích cuối cùng này ngăn chặn lại miệng của các đại thần, Lam Hoài Thêm đứng ở phía dưới lại đột nhiên cảm thấy cả người rét lạnh, hắn biết đây là Phong Lạc Hiên lấy một cái cớ, chân chính mục đích là đem Tử Điệp ở lại trong cung, mà Lam Hoài Thêm không mong muốn nhất chính là để Tử Điệp cùng hoàng gia có gì quan hệ, gả cho Lạc Hàn đã là cực hạn của hắn, gả cho Hoàng Thượng là chuyện Lam Hoài Thêm không mong muốn nhất, chính là quân mệnh nan vi, hắn hiện tại cũng không có cách nào giải quyết.
Mà ở trong phủ Tử Điệp nghe xong đạo thánh chỉ này tức giận đến nghĩ phải bắt nó dập nát, Tử Điệp biết trong chuyện này ai cũng không giúp được, làm Thái Phó Tử Điệp nghĩ vậy đã muốn cười, Tử Điệp vì không cho người nhà lo lắng quyết định ngày hôm sau liền tiến cung, nhưng là Tử Điệp trong lòng rõ ràng biết đây là do Phong Lạc Hiên muốn đem nàng ở lại trong cung, trong lòng nghĩ ai sợ ai a, không phải là cho bọn nhỏ đi học sao, chuyện nhỏ ấy còn không làm khó được ta, cái gì Tử Điệp các bổn tiểu thư không hiếm lạ cũng tuyệt không vào ở, giảng giải xong ta liền trở về nhà không có việc gì quyết không bước vào cung nửa, ta muốn nhìn xem ngươi có thể đem ta ở lại như thế nào, lúc này Tử Điệp phi thường tưởng niệm Lạc Hàn, Tử Điệp chạy nhanh tiến vào trong phòng của mình thay đổi quần áo cùng người nhà nói qua rồi chạy nhanh đi.
Tuy rằng Lạc Hàn không cần mỗi ngày vào triều nhưng chuyện này vẫn trước tiên liền rơi vào trong tai hắn, lúc này Lạc Hàn đang ngồi ở bên hồ nước im lặng uống trà, đàn tranh bên cạnh, vẫn như cũ một thân nội y trắng cùng áo khoác màu lam nhạt trường bào bất nhiễm một hạt bụi nhỏ, hai tay trắng thuần vuốt ve đàn tranh, tiêm chỉ nhẹ nhàng vân vê hình như có một cỗ sầu bi theo dây đàn chảy ra, trong hai tròng mắt toát ra đau thương người khác dễ dàng nhìn thấy, chỉ có lúc một mình một người Lạc Hàn hắn mới có thể toát ra loại biểu tình đau thương này, ở trước mặt người khác hắn vĩnh viễn là một bộ thản nhiên không có bộ dạng phong ba này, ở trước mặt Tử Điệp hắn là một bộ nhu tình ngàn vạn, sẽ không dễ dàng đem ưu thương toát ra, lúc Lạc Hàn nghe được Phong Lạc Hiên muốn Tử Điệp tiến cung làm Thái Phó hắn chỉ biết Phong Lạc Hiên hoàn toàn sẽ không buông tay cùng với hắn nhất tranh cao thấp, Lạc Hàn không nghĩ vì nữ nhân mà huynh đệ trở mặt thành thù, nhưng là đối với Tử Điệp vô luận đối phương là ai Lạc Hàn cũng không lựa chọn buông tay, trong lòng hắn hiểu được chỉ có Tử Điệp mới là nữ tử duy nhất cả đời này hắn muốn kết hôn.
Tử Điệp không có phá nhiễu Lạc Hàn mà lẳng lặng đứng ở cách đó không xa, Tử Điệp từ trong mắt Lạc Hàn thấy được sầu lo cùng đau thương, trong lòng lại bắt đầu ẩn ẩn đau, Tử Điệp biết Lạc Hàn đang đau thương cái gì, nàng rất muốn đi qua thay Lạc Hàn vuốt lên cái đau thương tẩm tận xương ấy, nhưng lại sợ quấy rầy Lạc Hàn suy nghĩ sâu xa. Lạc Hàn không biết Tử Điệp đang đứng cách mình không xa, Lạc Hàn đem đàn tranh lấy qua, cúi đầu khinh nhẹ dây đàn, nhất thời làn điệu ưu thương theo ngón tay đưa xuống đi ra, chung quanh có một loại thản nhiên sầu bi, Tử Điệp nhìn Lạc Hàn cảm thấy hắn không nên làm phàm nhân , hẳn là thần tiên, như vậy đứng ở trên đám mây xanh kia mà xem thế gian biến đổi, không nên có sầu bi của nhân gian mà hẳn là tiêu dao như thần tiên.
Một khúc xong Lạc Hàn vẫn cúi đầu Tử Điệp khinh khẽ đi tới phía sau Lạc Hàn lấy tay hoàn trụ hắn, Tử Điệp muốn đem khoái hoạt của mình đều đưa cho Lạc Hàn chính là không muốn người thấy hắn như bây giờ, cảm nhận được từ phía sau mềm nhẹ Lạc Hàn cả người run lên, Lạc Hàn không có quay đầu mà thản nhiên nói:
“Tử Điệp ta nên bắt ngươi làm sao bây giờ” ?
“Lạc Hàn, còn nhớ rõ lời nói của ta sao, thế gian này mặc cho ai cũng đừng mơ tưởng tách chúng ta ra, cho dù là Hoàng Thượng cũng đừng mơ tưởng, ta biết ngươi khẳng định đã biết chuyện Hoàng Thượng cho ta làm Thái Phó, ngươi chính là vì chuyện này mà đang lo lắng phải không, yên tâm đi, ta biết nên làm cái gì bây giờ, ta sẽ không cấp bất luận kẻ nào bên ngoài trừ ngươi ra cơ hội” Tử Điệp nói.
“Ta là tin tưởng ngươi, nhưng là ngươi không biết hoàng huynh, hắn không phải một người dễ dàng lựa chọn buông tha cho người khác” Lạc Hàn nói.
“Vậy cũng không có nghĩa là bao hàm chuyện của ta, việc ta cần phải làm là đem nhóm hoàng tử giáo tốt, chuyện còn lại ta một mực không đi để ý tới, chẳng lẽ hắn còn có thể làm gì ngoài giam lỏng bất thành” Tử Điệp nói.
“Tóm lại, sau khi tiến cung cẩn thận một chút” Lạc Hàn nói.
“Lạc Hàn, đáp ứng ta một việc, về sau đừng đau thương như vậy nữa, ta biết kỳ thật trong lòng ngươi có rất nhiều chuyện không có cùng ta nói qua, không quan hệ, ta chờ ngươi, chờ ngươi mở rộng cửa lòng hướng ta kể ra vào ngày nào đó, ta muốn ngươi mỗi ngày đều vui vẻ, đây mới là ta thích, Lạc Hàn, được không ?” Tử Điệp mềm nhẹ hỏi Lạc Hàn.
“Được, ta đáp ứng ngươi, về sau làm cho chính mình vui vẻ” Lạc Hàn đáp.
Tử Điệp ở sau ôm Lạc Hàn không có nói nữa, Lạc Hàn tùy ý Tử Điệp ôm, hai tay khinh xoa sợi tóc Tử Điệp, lúc này không một âm thanh nào phát ra nữa.
Ngày hôm sau ngay tại lúc Tử Điệp tính đi gặp Lạc Hàn một đạo thánh chỉ liền rơi vào tay Lam phủ, trong thánh chỉ mệnh Lam Tử Điệp làm Thái Phó hoàng tử tùy ý tiến cung, cũng ban thưởng một khối lệnh bài có thể tùy ý tự do xuất nhập cung, ở trong cung còn ban cho Tử Điệp một chỗ ở, ban thưởng danh “Tử Điệp các” có thể tùy thời vào ở, quá trình có không ít các đại thần phản đối Phong Lạc Hiên làm như vậy là không phù hợp tổ chế, Phong Lạc Hiên lấy tổ chế thì chết mà người có thể linh hoạt sửa đổi, đồng thời hướng nhóm thần tử thuyết minh Tử Điệp thân thể không tốt, cho nên ban cho Tử Điệp các không có ý tứ khác chỉ là cho Tử Điệp dễ dàng nghỉ ngơi, giải thích cuối cùng này ngăn chặn lại miệng của các đại thần, Lam Hoài Thêm đứng ở phía dưới lại đột nhiên cảm thấy cả người rét lạnh, hắn biết đây là Phong Lạc Hiên lấy một cái cớ, chân chính mục đích là đem Tử Điệp ở lại trong cung, mà Lam Hoài Thêm không mong muốn nhất chính là để Tử Điệp cùng hoàng gia có gì quan hệ, gả cho Lạc Hàn đã là cực hạn của hắn, gả cho Hoàng Thượng là chuyện Lam Hoài Thêm không mong muốn nhất, chính là quân mệnh nan vi, hắn hiện tại cũng không có cách nào giải quyết.
Mà ở trong phủ Tử Điệp nghe xong đạo thánh chỉ này tức giận đến nghĩ phải bắt nó dập nát, Tử Điệp biết trong chuyện này ai cũng không giúp được, làm Thái Phó Tử Điệp nghĩ vậy đã muốn cười, Tử Điệp vì không cho người nhà lo lắng quyết định ngày hôm sau liền tiến cung, nhưng là Tử Điệp trong lòng rõ ràng biết đây là do Phong Lạc Hiên muốn đem nàng ở lại trong cung, trong lòng nghĩ ai sợ ai a, không phải là cho bọn nhỏ đi học sao, chuyện nhỏ ấy còn không làm khó được ta, cái gì Tử Điệp các bổn tiểu thư không hiếm lạ cũng tuyệt không vào ở, giảng giải xong ta liền trở về nhà không có việc gì quyết không bước vào cung nửa, ta muốn nhìn xem ngươi có thể đem ta ở lại như thế nào, lúc này Tử Điệp phi thường tưởng niệm Lạc Hàn, Tử Điệp chạy nhanh tiến vào trong phòng của mình thay đổi quần áo cùng người nhà nói qua rồi chạy nhanh đi.
Tuy rằng Lạc Hàn không cần mỗi ngày vào triều nhưng chuyện này vẫn trước tiên liền rơi vào trong tai hắn, lúc này Lạc Hàn đang ngồi ở bên hồ nước im lặng uống trà, đàn tranh bên cạnh, vẫn như cũ một thân nội y trắng cùng áo khoác màu lam nhạt trường bào bất nhiễm một hạt bụi nhỏ, hai tay trắng thuần vuốt ve đàn tranh, tiêm chỉ nhẹ nhàng vân vê hình như có một cỗ sầu bi theo dây đàn chảy ra, trong hai tròng mắt toát ra đau thương người khác dễ dàng nhìn thấy, chỉ có lúc một mình một người Lạc Hàn hắn mới có thể toát ra loại biểu tình đau thương này, ở trước mặt người khác hắn vĩnh viễn là một bộ thản nhiên không có bộ dạng phong ba này, ở trước mặt Tử Điệp hắn là một bộ nhu tình ngàn vạn, sẽ không dễ dàng đem ưu thương toát ra, lúc Lạc Hàn nghe được Phong Lạc Hiên muốn Tử Điệp tiến cung làm Thái Phó hắn chỉ biết Phong Lạc Hiên hoàn toàn sẽ không buông tay cùng với hắn nhất tranh cao thấp, Lạc Hàn không nghĩ vì nữ nhân mà huynh đệ trở mặt thành thù, nhưng là đối với Tử Điệp vô luận đối phương là ai Lạc Hàn cũng không lựa chọn buông tay, trong lòng hắn hiểu được chỉ có Tử Điệp mới là nữ tử duy nhất cả đời này hắn muốn kết hôn.
Tử Điệp không có phá nhiễu Lạc Hàn mà lẳng lặng đứng ở cách đó không xa, Tử Điệp từ trong mắt Lạc Hàn thấy được sầu lo cùng đau thương, trong lòng lại bắt đầu ẩn ẩn đau, Tử Điệp biết Lạc Hàn đang đau thương cái gì, nàng rất muốn đi qua thay Lạc Hàn vuốt lên cái đau thương tẩm tận xương ấy, nhưng lại sợ quấy rầy Lạc Hàn suy nghĩ sâu xa. Lạc Hàn không biết Tử Điệp đang đứng cách mình không xa, Lạc Hàn đem đàn tranh lấy qua, cúi đầu khinh nhẹ dây đàn, nhất thời làn điệu ưu thương theo ngón tay đưa xuống đi ra, chung quanh có một loại thản nhiên sầu bi, Tử Điệp nhìn Lạc Hàn cảm thấy hắn không nên làm phàm nhân , hẳn là thần tiên, như vậy đứng ở trên đám mây xanh kia mà xem thế gian biến đổi, không nên có sầu bi của nhân gian mà hẳn là tiêu dao như thần tiên.
Một khúc xong Lạc Hàn vẫn cúi đầu Tử Điệp khinh khẽ đi tới phía sau Lạc Hàn lấy tay hoàn trụ hắn, Tử Điệp muốn đem khoái hoạt của mình đều đưa cho Lạc Hàn chính là không muốn người thấy hắn như bây giờ, cảm nhận được từ phía sau mềm nhẹ Lạc Hàn cả người run lên, Lạc Hàn không có quay đầu mà thản nhiên nói:
“Tử Điệp ta nên bắt ngươi làm sao bây giờ” ?
“Lạc Hàn, còn nhớ rõ lời nói của ta sao, thế gian này mặc cho ai cũng đừng mơ tưởng tách chúng ta ra, cho dù là Hoàng Thượng cũng đừng mơ tưởng, ta biết ngươi khẳng định đã biết chuyện Hoàng Thượng cho ta làm Thái Phó, ngươi chính là vì chuyện này mà đang lo lắng phải không, yên tâm đi, ta biết nên làm cái gì bây giờ, ta sẽ không cấp bất luận kẻ nào bên ngoài trừ ngươi ra cơ hội” Tử Điệp nói.
“Ta là tin tưởng ngươi, nhưng là ngươi không biết hoàng huynh, hắn không phải một người dễ dàng lựa chọn buông tha cho người khác” Lạc Hàn nói.
“Vậy cũng không có nghĩa là bao hàm chuyện của ta, việc ta cần phải làm là đem nhóm hoàng tử giáo tốt, chuyện còn lại ta một mực không đi để ý tới, chẳng lẽ hắn còn có thể làm gì ngoài giam lỏng bất thành” Tử Điệp nói.
“Tóm lại, sau khi tiến cung cẩn thận một chút” Lạc Hàn nói.
“Lạc Hàn, đáp ứng ta một việc, về sau đừng đau thương như vậy nữa, ta biết kỳ thật trong lòng ngươi có rất nhiều chuyện không có cùng ta nói qua, không quan hệ, ta chờ ngươi, chờ ngươi mở rộng cửa lòng hướng ta kể ra vào ngày nào đó, ta muốn ngươi mỗi ngày đều vui vẻ, đây mới là ta thích, Lạc Hàn, được không ?” Tử Điệp mềm nhẹ hỏi Lạc Hàn.
“Được, ta đáp ứng ngươi, về sau làm cho chính mình vui vẻ” Lạc Hàn đáp.
Tử Điệp ở sau ôm Lạc Hàn không có nói nữa, Lạc Hàn tùy ý Tử Điệp ôm, hai tay khinh xoa sợi tóc Tử Điệp, lúc này không một âm thanh nào phát ra nữa.
/124
|