Tử Điệp suy yếu ngồi dậy tựa lên tường, bởi vì mất máu quá nhiều chỉ có thể lấy tay chống đỡ mới có thể nâng người lên được tuy nhiên hai tay vẫn không chịu được mà run run.
“Hoàng Thượng, ngay từ đầu thần đã nói cho qua cho người, ta muốn là tình yêu duy nhất, chuyện này Hoàng Thượng người không cho được, Tử Điệp không thích cuộc sống trong cung ngươi lừa ta gạt, thầm nghĩ trải qua một cuộc sống thường thường bình thản, cả đời chỉ cần một đôi tay dẫn dắt nhau đến già, trước kia Hoàng Thượng từng nói qua sẽ để cho Tử Điệp một thân nhận sủng ái, cái này không phải kết quả Tử Điệp muốn, tình yêu của Hoàng Thượng hẳn là phải chia đều cho mỗi một vị phi tần trong hậu cung, kéo dài huyết mạch hoàng gia, thử hỏi Tử Điệp làm sao dám độc hưởng?
Giải tán hậu cung ? Tử Điệp chỉ nghĩ Hoàng Thượng đang vui đùa mà thôi, Tử Điệp không muốn bị người ta nói thành hồng nhan họa thủy, cũng không muốn nhìn Hoàng Thượng trầm mê trong sắc đẹp mà chậm trễ quốc sự, Hoàng Thượng hãy xem Tử Điệp là hồng nhan tri kỷ của người là tốt rồi” Tử Điệp thản nhiên nói.
“Ai nói ngươi là hồng nhan họa thủy ? Ngươi cũng không cần quá coi thường chính ngươi cùng Trẫm, Trẫm thích ngươi không đơn giản là vì dung mạo mà là trí tuệ độc hữu của ngươi, có ngươi bên người Trẫm tin tưởng Trẫm sẽ đem Thiệu Dương thống trị rất tốt” Phong Lạc Hiên xoay người nhìn Tử Điệp nói.
Huyết ở trên tường trắng có vẻ phi thường chói mắt, Tử Điệp nhìn cảm thấy choáng váng đành phải nhắm mắt lại không nhìn tới nữa.
“Không làm nữ nhân của người, Tử Điệp cũng sẽ giúp đỡ Hoàng Thượng ” Tử Điệp nói.
“Ngươi có biết Trẫm muốn là cái gì không ?” Phong Lạc Hiên nắm chặt tay nói.
“Nhưng thần cũng không thể cho nhiều như vậy” Tử Điệp nhắm mắt lại nói.
Vị thuốc thản nhiên lại mang theo mùi máu tươi lan tràn ở trong phòng, cổ hương vị này làm cho Tử Điệp khó chịu càng làm cho đầu óc thêm mơ hồ, Tử Điệp kiên trì không muốn cho mình ngã xuống .
“Hoàng Thượng ! Miệng vết thương của người nên để cho Thái y xử lý, Tử Điệp không thích thấy huyết, Tử Điệp thật sự rất mệt, muốn nghỉ ngơi, mời người trở về đi” Tử Điệp thở hổn hển nói.
“Vậy ngươi nghỉ ngơi đi, Trẫm khi khác lại đến thăm ngươi, cố gắng dưỡng tốt thân thể, mặc kệ ngươi nói thế nào, Trẫm chỉ có một câu, sẽ không buông tha ngươi” Phong Lạc Hiên như trảm đinh thiết nói.
Tử Điệp không nói gì, hai mắt nhìn Phong Lạc Hiên, ánh mắt xuyên thấu qua Phong Lạc Hiên giống như nhìn thấy thân ảnh Lạc Hàn, ánh mắt Tử Điệp bỗng nhiên trở nên nhu hòa, vươn tay muốn bắt giữa cái gì, Tử Điệp mở to mắt ảo giác đã không còn thấy, trước mắt vẫn là thân ảnh của Phong Lạc Hiên, Lạc Hàn đã biến mất không thấy.
Phong Lạc Hiên không có lại quay đầu, sải bước rời đi.
Nhìn Phong Lạc Hiên rời đi Tử Điệp mới theo dọc tường ngồi xuống, thân tựa trên giường, mái tóc phân tán, khuôn mặt tái nhợt, hai tròng mắt vô thần, quỷ dị nói không nên lời.
Phong Lạc Hiên đi rồi bọn nha hoàn mới run rẩy đứng lên, trong đó một người tiến lên trước nói.
“Tiểu thư, người mau uống thuốc đi” .
“Trước hãy để đó, ta mệt mỏi nghỉ ngơi xong sẽ uống, các ngươi cứ đi làm việc đi, không cần hầu hạ ta” Tử Điệp hai tay ôm bả vai nói.
Nha hoàn cầm đầu hơi hơi cúi đầu cùng bọn nha hoàn khác rời đi, trong phòng nhất thời trống rỗng. Trong phòng không còn ai khác, Tử Điệp rốt cục cũng nhịn không được khóc òa lên, tiếng khóc áp lực làm cho người ta nghe đau lòng chua xót.
Trong Cõi trần điện Đổng hoàng hậu đang tao nhã uống trà hoa cúc, lan hoa chỉ hơi hơi nhếch lên, chiếc nhẫn trên ngón áp út phát ra ánh sáng ngọc, nha hoàn tiểu Diệp cung kính đứng ở một bên.
“Tiểu Diệp, chuyện ai gia cho ngươi điều tra có tin tức chưa” Đổng hoàng hậu tùy ý hỏi.
“Bẩm nương nương, không có, nô tỳ chỉ biết bên trong Tử Điệp có một vị nữ tử bị thương, còn lại cái khác thì không biết, Hoàng Thượng không cho bất luận kẻ nào biết” tiểu Diệp cung kính trả lời.
“Một vị nữ tử bị thường? Có biết vì nguyên nhân gì mà bị thương không ?” Đổng hoàng hậu mê hoặc hỏi.
“Không biết, nô tỳ cũng từng dò hỏi đám Thái y nhưng bọn hắn đều nói không biết, sợ bọn họ hoài nghi nên nô tỳ không dám tiếp tục hỏi nữa” tiểu Diệp trả lời.
Sẽ là ai đây? Đổng hoàng hậu càng cảm thấy mơ hồ.
“Hoàng Thượng, ngay từ đầu thần đã nói cho qua cho người, ta muốn là tình yêu duy nhất, chuyện này Hoàng Thượng người không cho được, Tử Điệp không thích cuộc sống trong cung ngươi lừa ta gạt, thầm nghĩ trải qua một cuộc sống thường thường bình thản, cả đời chỉ cần một đôi tay dẫn dắt nhau đến già, trước kia Hoàng Thượng từng nói qua sẽ để cho Tử Điệp một thân nhận sủng ái, cái này không phải kết quả Tử Điệp muốn, tình yêu của Hoàng Thượng hẳn là phải chia đều cho mỗi một vị phi tần trong hậu cung, kéo dài huyết mạch hoàng gia, thử hỏi Tử Điệp làm sao dám độc hưởng?
Giải tán hậu cung ? Tử Điệp chỉ nghĩ Hoàng Thượng đang vui đùa mà thôi, Tử Điệp không muốn bị người ta nói thành hồng nhan họa thủy, cũng không muốn nhìn Hoàng Thượng trầm mê trong sắc đẹp mà chậm trễ quốc sự, Hoàng Thượng hãy xem Tử Điệp là hồng nhan tri kỷ của người là tốt rồi” Tử Điệp thản nhiên nói.
“Ai nói ngươi là hồng nhan họa thủy ? Ngươi cũng không cần quá coi thường chính ngươi cùng Trẫm, Trẫm thích ngươi không đơn giản là vì dung mạo mà là trí tuệ độc hữu của ngươi, có ngươi bên người Trẫm tin tưởng Trẫm sẽ đem Thiệu Dương thống trị rất tốt” Phong Lạc Hiên xoay người nhìn Tử Điệp nói.
Huyết ở trên tường trắng có vẻ phi thường chói mắt, Tử Điệp nhìn cảm thấy choáng váng đành phải nhắm mắt lại không nhìn tới nữa.
“Không làm nữ nhân của người, Tử Điệp cũng sẽ giúp đỡ Hoàng Thượng ” Tử Điệp nói.
“Ngươi có biết Trẫm muốn là cái gì không ?” Phong Lạc Hiên nắm chặt tay nói.
“Nhưng thần cũng không thể cho nhiều như vậy” Tử Điệp nhắm mắt lại nói.
Vị thuốc thản nhiên lại mang theo mùi máu tươi lan tràn ở trong phòng, cổ hương vị này làm cho Tử Điệp khó chịu càng làm cho đầu óc thêm mơ hồ, Tử Điệp kiên trì không muốn cho mình ngã xuống .
“Hoàng Thượng ! Miệng vết thương của người nên để cho Thái y xử lý, Tử Điệp không thích thấy huyết, Tử Điệp thật sự rất mệt, muốn nghỉ ngơi, mời người trở về đi” Tử Điệp thở hổn hển nói.
“Vậy ngươi nghỉ ngơi đi, Trẫm khi khác lại đến thăm ngươi, cố gắng dưỡng tốt thân thể, mặc kệ ngươi nói thế nào, Trẫm chỉ có một câu, sẽ không buông tha ngươi” Phong Lạc Hiên như trảm đinh thiết nói.
Tử Điệp không nói gì, hai mắt nhìn Phong Lạc Hiên, ánh mắt xuyên thấu qua Phong Lạc Hiên giống như nhìn thấy thân ảnh Lạc Hàn, ánh mắt Tử Điệp bỗng nhiên trở nên nhu hòa, vươn tay muốn bắt giữa cái gì, Tử Điệp mở to mắt ảo giác đã không còn thấy, trước mắt vẫn là thân ảnh của Phong Lạc Hiên, Lạc Hàn đã biến mất không thấy.
Phong Lạc Hiên không có lại quay đầu, sải bước rời đi.
Nhìn Phong Lạc Hiên rời đi Tử Điệp mới theo dọc tường ngồi xuống, thân tựa trên giường, mái tóc phân tán, khuôn mặt tái nhợt, hai tròng mắt vô thần, quỷ dị nói không nên lời.
Phong Lạc Hiên đi rồi bọn nha hoàn mới run rẩy đứng lên, trong đó một người tiến lên trước nói.
“Tiểu thư, người mau uống thuốc đi” .
“Trước hãy để đó, ta mệt mỏi nghỉ ngơi xong sẽ uống, các ngươi cứ đi làm việc đi, không cần hầu hạ ta” Tử Điệp hai tay ôm bả vai nói.
Nha hoàn cầm đầu hơi hơi cúi đầu cùng bọn nha hoàn khác rời đi, trong phòng nhất thời trống rỗng. Trong phòng không còn ai khác, Tử Điệp rốt cục cũng nhịn không được khóc òa lên, tiếng khóc áp lực làm cho người ta nghe đau lòng chua xót.
Trong Cõi trần điện Đổng hoàng hậu đang tao nhã uống trà hoa cúc, lan hoa chỉ hơi hơi nhếch lên, chiếc nhẫn trên ngón áp út phát ra ánh sáng ngọc, nha hoàn tiểu Diệp cung kính đứng ở một bên.
“Tiểu Diệp, chuyện ai gia cho ngươi điều tra có tin tức chưa” Đổng hoàng hậu tùy ý hỏi.
“Bẩm nương nương, không có, nô tỳ chỉ biết bên trong Tử Điệp có một vị nữ tử bị thương, còn lại cái khác thì không biết, Hoàng Thượng không cho bất luận kẻ nào biết” tiểu Diệp cung kính trả lời.
“Một vị nữ tử bị thường? Có biết vì nguyên nhân gì mà bị thương không ?” Đổng hoàng hậu mê hoặc hỏi.
“Không biết, nô tỳ cũng từng dò hỏi đám Thái y nhưng bọn hắn đều nói không biết, sợ bọn họ hoài nghi nên nô tỳ không dám tiếp tục hỏi nữa” tiểu Diệp trả lời.
Sẽ là ai đây? Đổng hoàng hậu càng cảm thấy mơ hồ.
/124
|