Buổi sáng hôm nói tạm biệt, bầu trời u ám mặt đất tối sẫm, dường như đang muốn mưa, tựa như trước ly biệt. Người mẹ ở bên cô trong năm năm nay cố nén nước mắt, không hề rơi lệ. Cho đến khi xe rời khỏi vùng núi, phía sau vang tiếng sấm chấn động, từ xa vẫn có thể nhận thấy mưa giàn giụa đất trời.
Bên trong xe, mưa cũng bắt đầu rơi lã chã.
Con đường tương lai đằng trước kia dường như cũng đầy mây đen âm u. Ai nói vậy nhỉ? Đến từ đâu, trở về đó, cô quên mình đến từ đâu, vậy cô phải đi về đâu đây?
Bốn giờ chạy xe hoàn toàn lặng thinh, bọn nhỏ vừa lên xe đã ngủ, còn mắt cô thì sưng đỏ, khiến anh không có dũng khí mở miệng cất lời trước.
Elliott rất chán nản phát hiện ra rằng, sau năm năm, anh thậm chí còn không biết cách làm cô vui hơn cả trước kia, anh thậm chí không dám xác định... con còn yêu anh không.
"Chúng ta đã đến rồi." Sau khe xe dừng lại, anh khẽ nhắc nhở cô.
Cô xuống xe tựa như con rối, ngẩng đầu đánh giá nhà ngôi nhà xinh đẹp nhưng xa lạ, không biết nên đi đâu.
"Di Hi, em vào trước đi." Elliott nhắc lấy hành lý đặt trong cốp xe, nghiêng người nói với cô gái đang ngẩn người.
Đi vào....Cô hoang mang nhìn cảnh vật xung quanh, chán nản tìm kiếm cửa vào. Ngay cả cửa ở đâu cô cũng không rõ nữa.
Elliott đột nhiên nhớ tới đây là "Lần đầu tiên" của cô, lòng chùng xuống, nhưng anh nhanh chóng chỉnh đốn lại cảm xúc buồn bã, không phải bây giờ ít ra cô đã trở lại bên anh rồi sao?
Anh quan tâm đi tới bên người cô, khoác lấy bả vai của cô. Vẻ mặt ngơ ngác không biết làm sao của cô khi ngước lên nhìn mình khiến anh đau lòng. Anh ôm cô vào lòng, ôm cô cánh tay mảnh khảnh của cô, vòng qua rừng cây, đi vào cửa hông theo đường nhỏ bên cạnh.
"Em sẽ quen mau thôi." Anh mỉm cười nói.
Anh nói quen, mà không phải nhớ lại... Không biết có phải ảo giác không, nhưng cô cảm thấy, hình như Elliott không hề nhiệt tình với chuyện giúp cô khôi phục lại trí nhớ.
"Đám trẻ thì sao?"
"Em vào nghỉ ngơi trước đi, rồi anh ôm chúng vào sau, đừng đánh thức chúng." Một tay nhấc hai valy to đùng, một tay ôm cô vào nhà.
Vừa mới vào phòng, cô đã bị tiếng gọi quá mức nhiệt tình làm cho sợ hãi.
"Tiểu thư!" Một phụ nữ trung niên tròn vo vui mừng chạy tới nắm lấy tay cô."Thật tốt quá! Rốt cuộc cô cũng trở lại rồ!"
Di Hi không tự nhiên lắm trước sự nhiệt tình của đối phương, rúc vào người Elliott theo bản năng, nhìn anh với ánh mắt cầu cứu.
"Vị này là bà Tiêu, bà giúp việc trong nhà từ trước, từ từ em sẽ quen với bà thôi. Em có muốn đi nghỉ ngơi trước không?"
Cô lắc đầu.
"Anh ra bế bọn trẻ vào."
Cô bất giác đi theo anh ra cửa, nhìn anh ôm con vào nhà rồi lại theo anh ra ngoài ôm bé. Đến khi hai đứa bé bìn yên nằm trên giường, cô đột nhiên ý thức được hành động nhắm mắt theo đuôi vừa nãy ngu xuẩn đến mức nào.
Cô tựa đầu lên cạnh cửa, nhìn anh vô cùng cẩn thận đắp chăn cho con. Hành động thương yêu lũ trẻ của anh giúp cô nhận ra quyết định của mình là đúng, mặc dù trong lòng vẫn còn tràn ngập cảm xúc do dự và bối rối... Nhưng bọn trẻ rất thích anh, gần như chấp nhận chuyện anh là cha mình ngay lập tức.
Như vậy rất tốt, nhưng mà, cô có thỏa mãn không? Mang theo quá khứ mơ hồ, có một người chồng, một ngôi nhà... Cô rất ngờ vực.
"Elliott..."
Anh tắt đèn, đi tới trước mặt cô, dịu dàng đợi cô nói.
"Em có thói quen viết nhật ký không?" Nếu có, cô có thể biết được chút chuyện quá khứ của mình!
"Không có. Em nói, bình thường chỉ có lúc đau khổ mới có thể viết nhật ký, em không muốn tương lai khi mở nhật ký ra chỉ nhớ được những điều đau khổ."
Cô nghiêng đầu suy nghĩ, không phán đoán được mình có phải là dạng người sẽ nói những lời như vậy không.
"Tại sao đột nhiên hỏi thế?"
"Em muốn biết trước kia em là người thế nào."
"Em không cần biết, em chỉ cần là em là đủ rồi." Anh không dám suy nghĩ nhiều, không dám nghĩ xa, ông trời thương hại đã cho cô trở lại bên anh, sao anh dám còn dám cầu mong gì nữa.
"Nếu em không bao giờ nhớ lại được thì sao đây?" Đối với anh, cô thật sự không thể nào bình tĩnh như vậy, dù sao cũng là quá khứ của cô. Mặc dù trước kia phần lớn cô vẫn đối mặt với mọi chuyện bằng thái độ trốn tránh, nhưng từ khi Elliott xuất hiện, cô lại để ý tới chuyện quá khứ của mình.
"Không sao." Anh ôm lấy cô."Bây giờ em chỉ cần nhớ em là ai, nhớ anh là ai là được rồi."
"Có phải anh hay không muốn em nhớ lại chuyện trước kia?"
Anh nở nụ cười còn khổ sở hơn khóc, “Anh hi vọng em có thể sống thật vui vẻ."
"Cho nên trước kia em không hạnh phúc lắm, phải không?"
"Anh chỉ ích kỷ hi vọng em không nhớ những chuyện tồi tệ anh đã làm, thà rằng em không nhớ ra..."
Cô hoàn toàn không có chút ấn tượng về quá khứ, nhưng cô lại không nhận thấy người đàn ông này sẽ đối xử tồi tệ với cô, hoặc là, từ khi cô biết anh tới nay, anh biểu hiện quá tốt.
"Em chỉ lo lắng.....hật ra người không tốt là em."
Mỗi buổi sáng, đầu giường trong phòng ngủ luôn có một đóa hồng trắng kiều diễm mới, mỗi khi cô mở mắt ra sẽ nó được đặt trên chiếc gối trống không bên cạnh.
Cô tò mò hỏi bà Tiêu, bà Tiêu nói Elliott đã có thói quen này suốt mấy năm. Lúc anh có ở đây sẽ đích thân đi mua hoa, khi anh không có thì sẽ nhờ bà. Mấy năm qua ngày nào cũng như ngày nào, không hề ngừng nghỉ, nhưng không biết nguyên nhân vì sao.
Làm trò thần bí!
Cô vươn tay ra từ chiếc chăn ấm áp, cầm lấy bông hoa đã tỉ mỉ cắt bỏ gai sắc, đặt trước mũi thưởng thức hương thơm.
"Chào buổi sáng, công chúa ngủ trong rừng." Elliott bước vào phòng, tình cờ thấy cảnh tượng này.
Anh đi tới bên giường, cúi đầu hôn trán cô.
"Em còn muốn ngủ." Cô rút tay vào trong chăn, không muốn rời giường."Bọn trẻ đâu?"
Anh cũng lên giường, nằm nghiêng bên cạnh cô.
"Đang ăn sáng."
"Anh ăn chưa?"
"Vẫn chưa, anh muốn đợi em cùng ăn." Anh vén sợi tóc trên gò má cô.
"Anh không cần chờ em..." Như vậy cô sẽ áy náy, cô nghi ngờ không biết có phải anh cố ý không.
"Anh muốn cùng ăn với em, năm năm qua anh đều ăn một mình, ta hi vọng thời gian về sau có người ăn cùng anh."
"Lời ngon tiếng ngọt." Nhưng cực kỳ thích thú, cô không thể không cảm động.
"Anh chỉ nói cho em nghe thôi." Anh nói vô cùng thận trọng, như đang nguyện thề.
"Chắc chắn anh nhầm rồi..." Lòng chua xót chua, mắt cũng ê ẩm, cô rất muốn khóc.
"Nhầm gì cơ?"
"Thật ra người không tốt là em có phải không? Vì anh không muốn làm em khổ sở nen mới gạt em, có phải không?" Là một người đàn ông tốt, điểm của anh chắc chắn trên một trăm, nhưng nếu anh như vậy thì không thể cho điểm, nhất nhất cô cũng chỉ có thể cho anh một trăm điểm, không thể nhiều hơn, anh cần gì phải biểu hiện hoàn hảo như thế? Lại càng khiến cô cảm thấy kém cỏi.
"Em nhầm rồi. Em không nhận ra chỉ đang cố gắng bù lại bổn phận người cha trước kia ư?"
"Nhưng là bây giờ đã thay đổi hoàn toàn rồi, cũng đã ghi điểm thêm rồi, anh đã hơn em rất rất nhiều điểm, anh định tiếp tục thật sao?"
"Anh vẫn muốn hơn em nhiều điểm hơn nữa, sau này còn muốn hơn rất rất nhiều."
"Tại sao anh lại muốn như vậy?" Cô có phần không cam lòng.
"Bởi vì anh là đàn ông, anh sĩ diện, ta không muốn cảm thấy thua thiệt."
"Anh học trộm lời thoại phim truyền hình."
Anh nghe vậy khẽ cười. "Có quy định như vậy là phạm quy sao?"
"Làm gì có..." Giọng nói của cô hơi tủi thân.
Bên trong xe, mưa cũng bắt đầu rơi lã chã.
Con đường tương lai đằng trước kia dường như cũng đầy mây đen âm u. Ai nói vậy nhỉ? Đến từ đâu, trở về đó, cô quên mình đến từ đâu, vậy cô phải đi về đâu đây?
Bốn giờ chạy xe hoàn toàn lặng thinh, bọn nhỏ vừa lên xe đã ngủ, còn mắt cô thì sưng đỏ, khiến anh không có dũng khí mở miệng cất lời trước.
Elliott rất chán nản phát hiện ra rằng, sau năm năm, anh thậm chí còn không biết cách làm cô vui hơn cả trước kia, anh thậm chí không dám xác định... con còn yêu anh không.
"Chúng ta đã đến rồi." Sau khe xe dừng lại, anh khẽ nhắc nhở cô.
Cô xuống xe tựa như con rối, ngẩng đầu đánh giá nhà ngôi nhà xinh đẹp nhưng xa lạ, không biết nên đi đâu.
"Di Hi, em vào trước đi." Elliott nhắc lấy hành lý đặt trong cốp xe, nghiêng người nói với cô gái đang ngẩn người.
Đi vào....Cô hoang mang nhìn cảnh vật xung quanh, chán nản tìm kiếm cửa vào. Ngay cả cửa ở đâu cô cũng không rõ nữa.
Elliott đột nhiên nhớ tới đây là "Lần đầu tiên" của cô, lòng chùng xuống, nhưng anh nhanh chóng chỉnh đốn lại cảm xúc buồn bã, không phải bây giờ ít ra cô đã trở lại bên anh rồi sao?
Anh quan tâm đi tới bên người cô, khoác lấy bả vai của cô. Vẻ mặt ngơ ngác không biết làm sao của cô khi ngước lên nhìn mình khiến anh đau lòng. Anh ôm cô vào lòng, ôm cô cánh tay mảnh khảnh của cô, vòng qua rừng cây, đi vào cửa hông theo đường nhỏ bên cạnh.
"Em sẽ quen mau thôi." Anh mỉm cười nói.
Anh nói quen, mà không phải nhớ lại... Không biết có phải ảo giác không, nhưng cô cảm thấy, hình như Elliott không hề nhiệt tình với chuyện giúp cô khôi phục lại trí nhớ.
"Đám trẻ thì sao?"
"Em vào nghỉ ngơi trước đi, rồi anh ôm chúng vào sau, đừng đánh thức chúng." Một tay nhấc hai valy to đùng, một tay ôm cô vào nhà.
Vừa mới vào phòng, cô đã bị tiếng gọi quá mức nhiệt tình làm cho sợ hãi.
"Tiểu thư!" Một phụ nữ trung niên tròn vo vui mừng chạy tới nắm lấy tay cô."Thật tốt quá! Rốt cuộc cô cũng trở lại rồ!"
Di Hi không tự nhiên lắm trước sự nhiệt tình của đối phương, rúc vào người Elliott theo bản năng, nhìn anh với ánh mắt cầu cứu.
"Vị này là bà Tiêu, bà giúp việc trong nhà từ trước, từ từ em sẽ quen với bà thôi. Em có muốn đi nghỉ ngơi trước không?"
Cô lắc đầu.
"Anh ra bế bọn trẻ vào."
Cô bất giác đi theo anh ra cửa, nhìn anh ôm con vào nhà rồi lại theo anh ra ngoài ôm bé. Đến khi hai đứa bé bìn yên nằm trên giường, cô đột nhiên ý thức được hành động nhắm mắt theo đuôi vừa nãy ngu xuẩn đến mức nào.
Cô tựa đầu lên cạnh cửa, nhìn anh vô cùng cẩn thận đắp chăn cho con. Hành động thương yêu lũ trẻ của anh giúp cô nhận ra quyết định của mình là đúng, mặc dù trong lòng vẫn còn tràn ngập cảm xúc do dự và bối rối... Nhưng bọn trẻ rất thích anh, gần như chấp nhận chuyện anh là cha mình ngay lập tức.
Như vậy rất tốt, nhưng mà, cô có thỏa mãn không? Mang theo quá khứ mơ hồ, có một người chồng, một ngôi nhà... Cô rất ngờ vực.
"Elliott..."
Anh tắt đèn, đi tới trước mặt cô, dịu dàng đợi cô nói.
"Em có thói quen viết nhật ký không?" Nếu có, cô có thể biết được chút chuyện quá khứ của mình!
"Không có. Em nói, bình thường chỉ có lúc đau khổ mới có thể viết nhật ký, em không muốn tương lai khi mở nhật ký ra chỉ nhớ được những điều đau khổ."
Cô nghiêng đầu suy nghĩ, không phán đoán được mình có phải là dạng người sẽ nói những lời như vậy không.
"Tại sao đột nhiên hỏi thế?"
"Em muốn biết trước kia em là người thế nào."
"Em không cần biết, em chỉ cần là em là đủ rồi." Anh không dám suy nghĩ nhiều, không dám nghĩ xa, ông trời thương hại đã cho cô trở lại bên anh, sao anh dám còn dám cầu mong gì nữa.
"Nếu em không bao giờ nhớ lại được thì sao đây?" Đối với anh, cô thật sự không thể nào bình tĩnh như vậy, dù sao cũng là quá khứ của cô. Mặc dù trước kia phần lớn cô vẫn đối mặt với mọi chuyện bằng thái độ trốn tránh, nhưng từ khi Elliott xuất hiện, cô lại để ý tới chuyện quá khứ của mình.
"Không sao." Anh ôm lấy cô."Bây giờ em chỉ cần nhớ em là ai, nhớ anh là ai là được rồi."
"Có phải anh hay không muốn em nhớ lại chuyện trước kia?"
Anh nở nụ cười còn khổ sở hơn khóc, “Anh hi vọng em có thể sống thật vui vẻ."
"Cho nên trước kia em không hạnh phúc lắm, phải không?"
"Anh chỉ ích kỷ hi vọng em không nhớ những chuyện tồi tệ anh đã làm, thà rằng em không nhớ ra..."
Cô hoàn toàn không có chút ấn tượng về quá khứ, nhưng cô lại không nhận thấy người đàn ông này sẽ đối xử tồi tệ với cô, hoặc là, từ khi cô biết anh tới nay, anh biểu hiện quá tốt.
"Em chỉ lo lắng.....hật ra người không tốt là em."
Mỗi buổi sáng, đầu giường trong phòng ngủ luôn có một đóa hồng trắng kiều diễm mới, mỗi khi cô mở mắt ra sẽ nó được đặt trên chiếc gối trống không bên cạnh.
Cô tò mò hỏi bà Tiêu, bà Tiêu nói Elliott đã có thói quen này suốt mấy năm. Lúc anh có ở đây sẽ đích thân đi mua hoa, khi anh không có thì sẽ nhờ bà. Mấy năm qua ngày nào cũng như ngày nào, không hề ngừng nghỉ, nhưng không biết nguyên nhân vì sao.
Làm trò thần bí!
Cô vươn tay ra từ chiếc chăn ấm áp, cầm lấy bông hoa đã tỉ mỉ cắt bỏ gai sắc, đặt trước mũi thưởng thức hương thơm.
"Chào buổi sáng, công chúa ngủ trong rừng." Elliott bước vào phòng, tình cờ thấy cảnh tượng này.
Anh đi tới bên giường, cúi đầu hôn trán cô.
"Em còn muốn ngủ." Cô rút tay vào trong chăn, không muốn rời giường."Bọn trẻ đâu?"
Anh cũng lên giường, nằm nghiêng bên cạnh cô.
"Đang ăn sáng."
"Anh ăn chưa?"
"Vẫn chưa, anh muốn đợi em cùng ăn." Anh vén sợi tóc trên gò má cô.
"Anh không cần chờ em..." Như vậy cô sẽ áy náy, cô nghi ngờ không biết có phải anh cố ý không.
"Anh muốn cùng ăn với em, năm năm qua anh đều ăn một mình, ta hi vọng thời gian về sau có người ăn cùng anh."
"Lời ngon tiếng ngọt." Nhưng cực kỳ thích thú, cô không thể không cảm động.
"Anh chỉ nói cho em nghe thôi." Anh nói vô cùng thận trọng, như đang nguyện thề.
"Chắc chắn anh nhầm rồi..." Lòng chua xót chua, mắt cũng ê ẩm, cô rất muốn khóc.
"Nhầm gì cơ?"
"Thật ra người không tốt là em có phải không? Vì anh không muốn làm em khổ sở nen mới gạt em, có phải không?" Là một người đàn ông tốt, điểm của anh chắc chắn trên một trăm, nhưng nếu anh như vậy thì không thể cho điểm, nhất nhất cô cũng chỉ có thể cho anh một trăm điểm, không thể nhiều hơn, anh cần gì phải biểu hiện hoàn hảo như thế? Lại càng khiến cô cảm thấy kém cỏi.
"Em nhầm rồi. Em không nhận ra chỉ đang cố gắng bù lại bổn phận người cha trước kia ư?"
"Nhưng là bây giờ đã thay đổi hoàn toàn rồi, cũng đã ghi điểm thêm rồi, anh đã hơn em rất rất nhiều điểm, anh định tiếp tục thật sao?"
"Anh vẫn muốn hơn em nhiều điểm hơn nữa, sau này còn muốn hơn rất rất nhiều."
"Tại sao anh lại muốn như vậy?" Cô có phần không cam lòng.
"Bởi vì anh là đàn ông, anh sĩ diện, ta không muốn cảm thấy thua thiệt."
"Anh học trộm lời thoại phim truyền hình."
Anh nghe vậy khẽ cười. "Có quy định như vậy là phạm quy sao?"
"Làm gì có..." Giọng nói của cô hơi tủi thân.
/20
|