Kiều Dụ nhìn thấy đáy mắt cô chợt lóe qua một tia giảo hoạt, chỉ cảm thấy vui mừng, theo bản năng lên tiếng: "Hả?"
Kỷ Tư Tuyền mím môi: "Phó giáo sư vẫn luôn thích anh nhất, hơn nữa anh lại chuyển ngành rồi, tặng chút lễ vật khác chắc ông ấy sẽ không mang anh đuổi ra ngoài đâu a"
Kiều Dụ vẻ mặt bình thản gật đầu phụ họa: "Ừm, sẽ không đem anh đuổi ra ngoài, sau đó thì sao?"
"Sau đó. . . . . " Kỷ Tư Tuyền dừng một chút, vừa nhẹ nhàng vừa mau chóng nói ra miệng: "Cái mô hình kia của anh cho tôi đi"
Kiều Dụ nhìn cô không nói lời nào, thấy Kỷ Tư Tuyền chột dạ, trốn tránh tầm mắt không dám đối diện với anh.
Quả nhiên giây tiếp theo nghe thấy giọng nói của Kiều Dụ, có chút chần chờ: "Anh nhớ rõ trước kia em. . . . . . . .không phải như thế"
Kỷ Tư Tuyền từ giọng nói của anh có chút thất vọng, cúi đầu nhíu mày: "Tôi chính là. . . . . ."
Kiều Dụ lại nhanh mở miệng, ẩn ẩn hàm chứa ý cười: "Trước kia em luôn là nói thẳng, này, Kiều Dụ, mô hình này của anh không tồi, vừa đúng lúc em đây phải nộp bài tập, đưa em cầm đi. D.đ.l.q.đ. Em là từ lúc nào thì bắt đầu tốt như vậy, tính tình biết thương lượng?"
Anh học đến giống như in, Kỷ Tư Tuyền xấu hổ không thôi, xoa nhẹ cái trán hận không thể lập tức đẩy cửa xe nhảy xuống.
Nhưng rất nhanh cô lại nghe thấy giọng Kiều Dụ mang theo ý cười: "Đã biết em sẽ không làm, làm hai cái rồi, chia cho em một cái"
Kỷ Tư Tuyền thật sự nổi giận, ô tô vừa vững vàng dừng lại, cô ôm túi đẩy cửa xe bước ra lại hung hăng đóng sầm lại, cũng không quay đầu lại tiêu sái bước đi.
Kiều Dụ cũng không ngăn cô, nhìn thấy cô bước vào cửa tòa nhà mới khởi động xe chuẩn bị trở về, tay vô ý khoát lên ghế sau lại đụng thấy một chùm chìa khóa.
Lấy ra di động gọi điện cho cô, còn chưa kịp nói đã nghe thấy tiếng tiếng lục tìm đồ vật xen lẫn trong tiếng nói của cô trong điện thoại, diễn đàn lê quý đôn, một chút cũng không nhớ vừa rồi còn đang giận dỗi với anh, mơ hồ một chút sốt ruột: "Kiều Dụ, chìa khóa của tôi không tìm thấy"
Khi còn đi học, cô đã thường vứt đồ lung tung, thường xuyên đáng thương hề hề nói với anh.
"Kiều Dụ, phiếu cơm của em không tìm thấy"
"Kiều Dụ, thẻ sinh viên của em không tìm thấy"
"Kiều Dụ, thẻ mượn đọc của em hình như đã đánh mất"
. . . . . . . . .
Kiều Dụ cúi đầu nhìn chìa khóa trong tay, bỗng nhiên cười rộ lên, nghe thanh âm huyên náo đầu giây bên kia nhẹ giọng trả lời, ổn định lòng người: "Rơi trên xe rồi"
Kỷ Tư Tuyền nhẹ nhàng thở ra: "Tôi còn nghĩ đã đánh mất, tôi lập tức đi xuống lấy"
"Không cần, em nói cho anh biết phòng nào, anh đưa lên"
Kỷ Tư Tuyền cũng lười đi một chuyến, nói cho anh số phòng sau đó liền đứng chờ ở cửa.
Kiều Dụ vừa ra khỏi thang máy liền nhìn thấy Kỷ Tư Tuyền đang cùng một nhân viên chuyển phát nhanh nói chuyện, cầm cái bút trong tay cúi đầu ký tên trên giấy ký nhận.
Nhân viên chuyển phát hay nói, một bên chờ cô ký nhận, một bên nói chuyện phiếm.
"Vừa trở về a"
"Đúng vậy, tại sao trễ thế này còn giao hàng?"
"Mấy ngày nay việc tương đối nhiều"
Kiều Dụ đứng ở phía sau cô nghe xong một lát bỗng nhiên lách đến cạnh cửa, vừa cầm chìa khóa mở cửa vừa quay đầu nói với Kỷ Tư Tuyền: "Đèn phòng bếp bị hỏng rồi, anh đã mua mới, lát giúp anh thay"
Nghiễm nhiên một dạng nam chủ nhân.
Kỷ Tư Tuyền nhìn anh không hiểu ra sao, Kiều Dụ hướng cô nháy mắt ra hiệu.
Kỷ Tư Tuyền không biết ý gì, liền phối hợp "Ừm" một tiếng.
Chờ nhân viên chuyển phát nhanh đi rồi, Kỷ Tư Tuyền mới hỏi: "Anh vừa rồi có ý gì?"
Kiều Dụ mở cửa ra đem cái chìa khóa để trong tay của cô: "Không có gì, không muốn làm cho nhân viên chuyển hàng nghĩ em tự mình là chủ. Làm cho anh ta nghĩ rằng trong nhà có người đàn ông, an toàn chút"
Kỷ Tư Tuyền nhìn anh nửa ngày mới hạ mắt cúi đầu "À" một tiếng.
Hai người trong một cái cửa một đứng trong một đứng ngoài, ai cũng không nói, đột nhiên không khí có chút xấu hổ, diễn đàn LQĐ, Đại Miêu từ trong cửa lộ ra cái đầu, kêu meo meo hai tiếng.
Kiều Dụ ngồi xổm xuống gãi gãi cằm Đại Miêu mới đứng lên: "Mau vào đi thôi, anh đi trước"
Kỷ Tư Tuyền nắm tay cầm cánh cửa cúi đầu: "Ừm"
Kiều Dụ nhìn ngón tay nhỏ dài trắng nõn trên cửa : "Sáng mai anh tới đón em"
Kỷ Tư Tuyền lúc này mới ngẩng đầu nhìn hướng anh: "Ừm"
Cô vốn định nói tiễn anh đến cửa thang máy, nhưng Đại Miêu đã giành trước từng bước đuổi kịp Kiều Dụ, ngồi xổm trước thang máy nhìn theo anh.
Sau khi cửa thang máy đóng lại, Đại Miêu ngồi xổm tại chỗ hồi lâu mới trở về.
Kỷ Tư Tuyền ôm hai tay trước ngực, kiểu như khiêu khích nhìn Đại Miêu: "Ngươi cùng anh ta đi là được rồi? Còn trở về làm gì?"
Đại Miêu cũng không nhìn cô, vểnh đuôi ưỡn lưng bước nhẹ nhàng không một tiếng động từ bên cạnh cô lướt qua, vào cửa.
Mười giờ sáng hôm sau, Kiều Dụ tới đón cô. D.đ.l.q.đ. Khi hai người sóng vai vào khách sạn, một đám người liền náo động.
"Kỷ đại mỹ nữ ư, cô ấy trở về lúc nào?"
"Trời ơi, hai người này lại tụ hợp khi nào!"
"Đây rốt cuộc là tình huống gì? Không phải nói chia tay rồi sao?"
"Nữ thần của tôi, tôi hôm nay còn đang tính toán biểu hiên thật tốt!"
Hai người mới tiến vào, liền nhìn thấy Phó Hồng Mạc vẻ mặt ghét bỏ đang giáo huấn người.
"Ôi, kỹ sư Thẩm là bao nhiêu năm không tự mình động thủ rồi, cậu làm cái này gọi là mô hình giấy a, không nhìn kỹ ta còn tưởng là một tập giấy!"
Kỷ Tư Tuyền thăm dò nhìn mô hình giấy trong tay của Phó Hồng Mạc, lại cúi đầu nhìn mô hình giấy trong tay của chính mình.
Ặc, quả thật là tập giấy.
Phó Hồng mạc vẫn đang tiếp tục: "Kế tiếp! Ồ, tiểu tử cậu bây giờ làm tổng công rồi khoe với ta thuộc hạ là nhiều người sao? Đây là cậu làm? Đốt thành tro tôi cũng nhận ra không phải cậu làm! Khi dễ ta tuổi cao trí nhớ không tốt sao?"
Một đám nghiệp giới tinh anh bị phê đến thương tích đầy mình, qua ải ngồi ở trước bàn nước ăn hoa quả xem náo nhiệt, d.đ.lê.quý.đôn, còn những người đang xếp hàng vẻ mặt không yên.
Khi tức khắc đến phiên Kỷ Tư Tuyền, cô đột nhiên lùi bước. Nhìn một mạch bản mô hình, bỗng nhiên không cam lòng tặng đi, cầm ở trong tay không buông.
Tố chất chuyên ngành của Kiều Dụ luôn luôn vượt qua thử thách, bản mô hình làm ra đặc biệt xuất sắc, cảnh đẹp ý vui, tựa hồ mấy năm nay không tiếp xúc cũng không bỏ bê tay nghề.
Kiều Dụ xếp hàng ngay sau cô, thấy cô đứng im tại chỗ, thấp giọng hỏi: "Làm sao vậy?"
Kỷ Tư Tuyền liếc nhìn anh một cái, "tay nghề của sư huynh anh thật tốt, em rất thích cho nên không nghĩ tặng cho người khác", loại lời nói này cô khẳng định không nói nên lời, bĩu môi, nghĩ một đằng nói một nẻo: "Không có gì"
Kiều Dụ tựa hồ nhìn ra cái gì: "Không sao, em nói thích, anh làm lại cho em"
Kỷ Tư Tuyền vẻ mặt kiêu ngạo quay đầu đi: "Không thích!"
Kỷ Tư Tuyền vừa mới đưa bản mô hình trong tay qua, Phó Hồng Mạc liền nổi giận.
"Kỷ Tư Tuyền, em đứng qua kia cho ta! Còn em, Kiều Dụ! Khi còn đi học, em đã lừa Kiều Dụ giúp em sáng tác phác thảo, em nghĩ rằng ta không nhìn ra sao? Ta mở một mắt nhắm một mắt thôi, đều tốt nghiệp bao nhiêu năm, còn cái bộ này!"
Kỷ Tư Tuyền ngược lại nhẹ nhõm thở dài một hơi: "Ừm, vậy trả lại cho em đi. . . . Em trở về rảnh rỗi nộp lại cho thầy một cái"
Phó Hồng Mạc nhìn cô, nhìn Kiều Dụ, nhịn không được cảm thán: "Hai người các em thật đúng là sư huynh muội ruột a! Đều có tật xấu nộp bài tập rồi lại muốn quay đi!"
Kỷ Tư Tuyền không hiểu ra sao: "Sao?"
Vừa dứt lời liền có một người đàn ông nhảy ra, than thở khóc lóc lên án Kiều Dụ.
Người đàn ông này là lão Nhị ngàn năm trong khoa của bọn họ, vô luận là môn căn bản hay môn chuyên ngành, vĩnh viễn bị Kiều Dụ áp đảo một cái đầu, năm năm đại học, vẫn tận sức vượt qua Kiều Dụ.
"Đúng! Năm đó tôi thật vất vả có môn học đứng thứ nhất, kết quả một đám bọn họ đều âm dương quái khí khen tôi thật là lợi hại! diễn.đàn. l.q.đ.Tôi còn đắc ý rất lâu, rút cuộc sau đó mới biết được là cậu chủ động vứt bỏ! Cái bộ dạng không mang của cậu này nghiền ép người!"
Nói xong lại u oán nhìn Kỷ Tư Tuyền một cái: "Đều là bởi vì cô!"
Kỷ Tư Tuyền càng hoang mang: "Có quan hệ gì với tôi?"
Người nọ nói xong lại giữ chặt Kiều Dụ: "Kiều Dụ, năm đó tôi vẫn chưa chính miệng hỏi qua cậu, bài tập mô hình thiết kế kiến trúc, cậu nhớ không? D.đ.l.q.đ. Bọn họ nói là bởi vì Kỷ Tư Tuyền thích , cậu mới tự động vứt bỏ nhận xét xuất sắc, bởi vì không phải xuất sắc liền có thể tự mình giữ lại, chuyện này là gạt người? Nếu cô ấy thật sự thích, cậu làm lại cho cô ấy một cái là được!"
Một đám người lại âm dương quái khí đả kích hắn.
"Đúng vậy, làm lại một cái là được. Cậu a, xứng đáng độc thân!"
"Tình thương thấp kém quả thực làm kẻ khác giận!"
Một đám người huyên náo, Kiều Dụ cười xem bọn hắn cho nhau đả kích.
Kỉ Tư Tuyền nhìn sườn mặt của anh, tựa hồ mơ hồ nhớ tới cái gì.
Sau đó, đến giữa bữa tiệc cô tìm được Phó Hồng Mạc hỏi chuyện này.
"Anh ấy. . . . . . Thật là chính mình vứt bỏ xuất sắc?"
"Đúng vậy, năm đó cậu ta không tính toán xuất ngoại, được cái xuất sắc này có thể cộng thêm vài phần, hơn nữa, ta còn chuẩn bị đặt ở trưng bày trong tủ để các học trò sau này học tập. Ai ngờ cậu ta nhất định tự mình lưu trữ. Ta hỏi nửa ngày mới biết được, là em nói thích, cậu ta nghĩ muốn giữ lại cho em."
Kỉ Tư Tuyền cau mày suy nghĩ hồi lâu: "Có phải là cái mô hình bằng gỗ không?"
Phó Hồng Mạc ấn tượng rất sâu: "Đúng, quả nhiên là cho em?"
Kỉ Tư Tuyền bỗng nhiên chột dạ, như có chút giống như vô tình "à" một tiếng.
Phó Hồng Mạc thấy vẻ mặt của cô mất tự nhiên, thử thăm dò hỏi: " Không phải đã đánh mất chứ? Diễn.đàn.lê.quý.đôn.Nói thật a, sau này nhiều đệ tử như vậy, làm mô hình đều không bằng Kiều Dụ, đã đánh mất thật là đáng tiếc ."
Kỉ Tư Tuyền ho nhẹ một tiếng, nhưng rốt cuộc không đủ mạnh mẽ, nhỏ giọng phản bác: "Không mất."
Phó Hồng Mạc cái này yên tâm: "Vậy quay về lấy đến đây cho ta xem, cho các sinh viên xem, xem xong liền trả lại cho em."
Kỉ Tư Tuyền hết nhìn đông tới nhìn tây, chính là không dám nhìn ông, nhỏ giọng trả lời: "Để em đốt rồi."
". . . . . ."
Phó Hồng Mạc tức giận đến râu đều đang run, nửa ngày nghẹn ra một chữ: "Làm!"
Kỉ Tư Tuyền sợ tới mức co rụt lại đầu.
Cái mô hình kia, là thật đã bị nàng đốt.
Khi đó bọn họ vừa mới chia tay, rất nhiều mô hình cùng bản vẽ đều bị nàng một lần đem lửa thiêu đến sạch sẽ, đốt tới sau lại thật sự luyến tiếc mới để lại một ít.
Kỉ Tư Tuyền bỗng nhiên có chút hối hận bởi xúc động khi đó.
Kỷ Tư Tuyền mím môi: "Phó giáo sư vẫn luôn thích anh nhất, hơn nữa anh lại chuyển ngành rồi, tặng chút lễ vật khác chắc ông ấy sẽ không mang anh đuổi ra ngoài đâu a"
Kiều Dụ vẻ mặt bình thản gật đầu phụ họa: "Ừm, sẽ không đem anh đuổi ra ngoài, sau đó thì sao?"
"Sau đó. . . . . " Kỷ Tư Tuyền dừng một chút, vừa nhẹ nhàng vừa mau chóng nói ra miệng: "Cái mô hình kia của anh cho tôi đi"
Kiều Dụ nhìn cô không nói lời nào, thấy Kỷ Tư Tuyền chột dạ, trốn tránh tầm mắt không dám đối diện với anh.
Quả nhiên giây tiếp theo nghe thấy giọng nói của Kiều Dụ, có chút chần chờ: "Anh nhớ rõ trước kia em. . . . . . . .không phải như thế"
Kỷ Tư Tuyền từ giọng nói của anh có chút thất vọng, cúi đầu nhíu mày: "Tôi chính là. . . . . ."
Kiều Dụ lại nhanh mở miệng, ẩn ẩn hàm chứa ý cười: "Trước kia em luôn là nói thẳng, này, Kiều Dụ, mô hình này của anh không tồi, vừa đúng lúc em đây phải nộp bài tập, đưa em cầm đi. D.đ.l.q.đ. Em là từ lúc nào thì bắt đầu tốt như vậy, tính tình biết thương lượng?"
Anh học đến giống như in, Kỷ Tư Tuyền xấu hổ không thôi, xoa nhẹ cái trán hận không thể lập tức đẩy cửa xe nhảy xuống.
Nhưng rất nhanh cô lại nghe thấy giọng Kiều Dụ mang theo ý cười: "Đã biết em sẽ không làm, làm hai cái rồi, chia cho em một cái"
Kỷ Tư Tuyền thật sự nổi giận, ô tô vừa vững vàng dừng lại, cô ôm túi đẩy cửa xe bước ra lại hung hăng đóng sầm lại, cũng không quay đầu lại tiêu sái bước đi.
Kiều Dụ cũng không ngăn cô, nhìn thấy cô bước vào cửa tòa nhà mới khởi động xe chuẩn bị trở về, tay vô ý khoát lên ghế sau lại đụng thấy một chùm chìa khóa.
Lấy ra di động gọi điện cho cô, còn chưa kịp nói đã nghe thấy tiếng tiếng lục tìm đồ vật xen lẫn trong tiếng nói của cô trong điện thoại, diễn đàn lê quý đôn, một chút cũng không nhớ vừa rồi còn đang giận dỗi với anh, mơ hồ một chút sốt ruột: "Kiều Dụ, chìa khóa của tôi không tìm thấy"
Khi còn đi học, cô đã thường vứt đồ lung tung, thường xuyên đáng thương hề hề nói với anh.
"Kiều Dụ, phiếu cơm của em không tìm thấy"
"Kiều Dụ, thẻ sinh viên của em không tìm thấy"
"Kiều Dụ, thẻ mượn đọc của em hình như đã đánh mất"
. . . . . . . . .
Kiều Dụ cúi đầu nhìn chìa khóa trong tay, bỗng nhiên cười rộ lên, nghe thanh âm huyên náo đầu giây bên kia nhẹ giọng trả lời, ổn định lòng người: "Rơi trên xe rồi"
Kỷ Tư Tuyền nhẹ nhàng thở ra: "Tôi còn nghĩ đã đánh mất, tôi lập tức đi xuống lấy"
"Không cần, em nói cho anh biết phòng nào, anh đưa lên"
Kỷ Tư Tuyền cũng lười đi một chuyến, nói cho anh số phòng sau đó liền đứng chờ ở cửa.
Kiều Dụ vừa ra khỏi thang máy liền nhìn thấy Kỷ Tư Tuyền đang cùng một nhân viên chuyển phát nhanh nói chuyện, cầm cái bút trong tay cúi đầu ký tên trên giấy ký nhận.
Nhân viên chuyển phát hay nói, một bên chờ cô ký nhận, một bên nói chuyện phiếm.
"Vừa trở về a"
"Đúng vậy, tại sao trễ thế này còn giao hàng?"
"Mấy ngày nay việc tương đối nhiều"
Kiều Dụ đứng ở phía sau cô nghe xong một lát bỗng nhiên lách đến cạnh cửa, vừa cầm chìa khóa mở cửa vừa quay đầu nói với Kỷ Tư Tuyền: "Đèn phòng bếp bị hỏng rồi, anh đã mua mới, lát giúp anh thay"
Nghiễm nhiên một dạng nam chủ nhân.
Kỷ Tư Tuyền nhìn anh không hiểu ra sao, Kiều Dụ hướng cô nháy mắt ra hiệu.
Kỷ Tư Tuyền không biết ý gì, liền phối hợp "Ừm" một tiếng.
Chờ nhân viên chuyển phát nhanh đi rồi, Kỷ Tư Tuyền mới hỏi: "Anh vừa rồi có ý gì?"
Kiều Dụ mở cửa ra đem cái chìa khóa để trong tay của cô: "Không có gì, không muốn làm cho nhân viên chuyển hàng nghĩ em tự mình là chủ. Làm cho anh ta nghĩ rằng trong nhà có người đàn ông, an toàn chút"
Kỷ Tư Tuyền nhìn anh nửa ngày mới hạ mắt cúi đầu "À" một tiếng.
Hai người trong một cái cửa một đứng trong một đứng ngoài, ai cũng không nói, đột nhiên không khí có chút xấu hổ, diễn đàn LQĐ, Đại Miêu từ trong cửa lộ ra cái đầu, kêu meo meo hai tiếng.
Kiều Dụ ngồi xổm xuống gãi gãi cằm Đại Miêu mới đứng lên: "Mau vào đi thôi, anh đi trước"
Kỷ Tư Tuyền nắm tay cầm cánh cửa cúi đầu: "Ừm"
Kiều Dụ nhìn ngón tay nhỏ dài trắng nõn trên cửa : "Sáng mai anh tới đón em"
Kỷ Tư Tuyền lúc này mới ngẩng đầu nhìn hướng anh: "Ừm"
Cô vốn định nói tiễn anh đến cửa thang máy, nhưng Đại Miêu đã giành trước từng bước đuổi kịp Kiều Dụ, ngồi xổm trước thang máy nhìn theo anh.
Sau khi cửa thang máy đóng lại, Đại Miêu ngồi xổm tại chỗ hồi lâu mới trở về.
Kỷ Tư Tuyền ôm hai tay trước ngực, kiểu như khiêu khích nhìn Đại Miêu: "Ngươi cùng anh ta đi là được rồi? Còn trở về làm gì?"
Đại Miêu cũng không nhìn cô, vểnh đuôi ưỡn lưng bước nhẹ nhàng không một tiếng động từ bên cạnh cô lướt qua, vào cửa.
Mười giờ sáng hôm sau, Kiều Dụ tới đón cô. D.đ.l.q.đ. Khi hai người sóng vai vào khách sạn, một đám người liền náo động.
"Kỷ đại mỹ nữ ư, cô ấy trở về lúc nào?"
"Trời ơi, hai người này lại tụ hợp khi nào!"
"Đây rốt cuộc là tình huống gì? Không phải nói chia tay rồi sao?"
"Nữ thần của tôi, tôi hôm nay còn đang tính toán biểu hiên thật tốt!"
Hai người mới tiến vào, liền nhìn thấy Phó Hồng Mạc vẻ mặt ghét bỏ đang giáo huấn người.
"Ôi, kỹ sư Thẩm là bao nhiêu năm không tự mình động thủ rồi, cậu làm cái này gọi là mô hình giấy a, không nhìn kỹ ta còn tưởng là một tập giấy!"
Kỷ Tư Tuyền thăm dò nhìn mô hình giấy trong tay của Phó Hồng Mạc, lại cúi đầu nhìn mô hình giấy trong tay của chính mình.
Ặc, quả thật là tập giấy.
Phó Hồng mạc vẫn đang tiếp tục: "Kế tiếp! Ồ, tiểu tử cậu bây giờ làm tổng công rồi khoe với ta thuộc hạ là nhiều người sao? Đây là cậu làm? Đốt thành tro tôi cũng nhận ra không phải cậu làm! Khi dễ ta tuổi cao trí nhớ không tốt sao?"
Một đám nghiệp giới tinh anh bị phê đến thương tích đầy mình, qua ải ngồi ở trước bàn nước ăn hoa quả xem náo nhiệt, d.đ.lê.quý.đôn, còn những người đang xếp hàng vẻ mặt không yên.
Khi tức khắc đến phiên Kỷ Tư Tuyền, cô đột nhiên lùi bước. Nhìn một mạch bản mô hình, bỗng nhiên không cam lòng tặng đi, cầm ở trong tay không buông.
Tố chất chuyên ngành của Kiều Dụ luôn luôn vượt qua thử thách, bản mô hình làm ra đặc biệt xuất sắc, cảnh đẹp ý vui, tựa hồ mấy năm nay không tiếp xúc cũng không bỏ bê tay nghề.
Kiều Dụ xếp hàng ngay sau cô, thấy cô đứng im tại chỗ, thấp giọng hỏi: "Làm sao vậy?"
Kỷ Tư Tuyền liếc nhìn anh một cái, "tay nghề của sư huynh anh thật tốt, em rất thích cho nên không nghĩ tặng cho người khác", loại lời nói này cô khẳng định không nói nên lời, bĩu môi, nghĩ một đằng nói một nẻo: "Không có gì"
Kiều Dụ tựa hồ nhìn ra cái gì: "Không sao, em nói thích, anh làm lại cho em"
Kỷ Tư Tuyền vẻ mặt kiêu ngạo quay đầu đi: "Không thích!"
Kỷ Tư Tuyền vừa mới đưa bản mô hình trong tay qua, Phó Hồng Mạc liền nổi giận.
"Kỷ Tư Tuyền, em đứng qua kia cho ta! Còn em, Kiều Dụ! Khi còn đi học, em đã lừa Kiều Dụ giúp em sáng tác phác thảo, em nghĩ rằng ta không nhìn ra sao? Ta mở một mắt nhắm một mắt thôi, đều tốt nghiệp bao nhiêu năm, còn cái bộ này!"
Kỷ Tư Tuyền ngược lại nhẹ nhõm thở dài một hơi: "Ừm, vậy trả lại cho em đi. . . . Em trở về rảnh rỗi nộp lại cho thầy một cái"
Phó Hồng Mạc nhìn cô, nhìn Kiều Dụ, nhịn không được cảm thán: "Hai người các em thật đúng là sư huynh muội ruột a! Đều có tật xấu nộp bài tập rồi lại muốn quay đi!"
Kỷ Tư Tuyền không hiểu ra sao: "Sao?"
Vừa dứt lời liền có một người đàn ông nhảy ra, than thở khóc lóc lên án Kiều Dụ.
Người đàn ông này là lão Nhị ngàn năm trong khoa của bọn họ, vô luận là môn căn bản hay môn chuyên ngành, vĩnh viễn bị Kiều Dụ áp đảo một cái đầu, năm năm đại học, vẫn tận sức vượt qua Kiều Dụ.
"Đúng! Năm đó tôi thật vất vả có môn học đứng thứ nhất, kết quả một đám bọn họ đều âm dương quái khí khen tôi thật là lợi hại! diễn.đàn. l.q.đ.Tôi còn đắc ý rất lâu, rút cuộc sau đó mới biết được là cậu chủ động vứt bỏ! Cái bộ dạng không mang của cậu này nghiền ép người!"
Nói xong lại u oán nhìn Kỷ Tư Tuyền một cái: "Đều là bởi vì cô!"
Kỷ Tư Tuyền càng hoang mang: "Có quan hệ gì với tôi?"
Người nọ nói xong lại giữ chặt Kiều Dụ: "Kiều Dụ, năm đó tôi vẫn chưa chính miệng hỏi qua cậu, bài tập mô hình thiết kế kiến trúc, cậu nhớ không? D.đ.l.q.đ. Bọn họ nói là bởi vì Kỷ Tư Tuyền thích , cậu mới tự động vứt bỏ nhận xét xuất sắc, bởi vì không phải xuất sắc liền có thể tự mình giữ lại, chuyện này là gạt người? Nếu cô ấy thật sự thích, cậu làm lại cho cô ấy một cái là được!"
Một đám người lại âm dương quái khí đả kích hắn.
"Đúng vậy, làm lại một cái là được. Cậu a, xứng đáng độc thân!"
"Tình thương thấp kém quả thực làm kẻ khác giận!"
Một đám người huyên náo, Kiều Dụ cười xem bọn hắn cho nhau đả kích.
Kỉ Tư Tuyền nhìn sườn mặt của anh, tựa hồ mơ hồ nhớ tới cái gì.
Sau đó, đến giữa bữa tiệc cô tìm được Phó Hồng Mạc hỏi chuyện này.
"Anh ấy. . . . . . Thật là chính mình vứt bỏ xuất sắc?"
"Đúng vậy, năm đó cậu ta không tính toán xuất ngoại, được cái xuất sắc này có thể cộng thêm vài phần, hơn nữa, ta còn chuẩn bị đặt ở trưng bày trong tủ để các học trò sau này học tập. Ai ngờ cậu ta nhất định tự mình lưu trữ. Ta hỏi nửa ngày mới biết được, là em nói thích, cậu ta nghĩ muốn giữ lại cho em."
Kỉ Tư Tuyền cau mày suy nghĩ hồi lâu: "Có phải là cái mô hình bằng gỗ không?"
Phó Hồng Mạc ấn tượng rất sâu: "Đúng, quả nhiên là cho em?"
Kỉ Tư Tuyền bỗng nhiên chột dạ, như có chút giống như vô tình "à" một tiếng.
Phó Hồng Mạc thấy vẻ mặt của cô mất tự nhiên, thử thăm dò hỏi: " Không phải đã đánh mất chứ? Diễn.đàn.lê.quý.đôn.Nói thật a, sau này nhiều đệ tử như vậy, làm mô hình đều không bằng Kiều Dụ, đã đánh mất thật là đáng tiếc ."
Kỉ Tư Tuyền ho nhẹ một tiếng, nhưng rốt cuộc không đủ mạnh mẽ, nhỏ giọng phản bác: "Không mất."
Phó Hồng Mạc cái này yên tâm: "Vậy quay về lấy đến đây cho ta xem, cho các sinh viên xem, xem xong liền trả lại cho em."
Kỉ Tư Tuyền hết nhìn đông tới nhìn tây, chính là không dám nhìn ông, nhỏ giọng trả lời: "Để em đốt rồi."
". . . . . ."
Phó Hồng Mạc tức giận đến râu đều đang run, nửa ngày nghẹn ra một chữ: "Làm!"
Kỉ Tư Tuyền sợ tới mức co rụt lại đầu.
Cái mô hình kia, là thật đã bị nàng đốt.
Khi đó bọn họ vừa mới chia tay, rất nhiều mô hình cùng bản vẽ đều bị nàng một lần đem lửa thiêu đến sạch sẽ, đốt tới sau lại thật sự luyến tiếc mới để lại một ít.
Kỉ Tư Tuyền bỗng nhiên có chút hối hận bởi xúc động khi đó.
/60
|