Từ nhỏ đến lớn, Giang Nghiễn không biết bao nhiêu lần được bầu chọn là hot boy của trường, gương mặt thần thánh kiểu cấm dục của anh đã từng làm tan nát vận đào hoa của biết bao nam sinh trong trường cảnh sát, những cô gái theo đuổi anh có thể xếp thành hàng ba vòng quanh khu vực nhưng lại không một ai có thể đến gần anh.
Vậy mà giờ, anh cúi xuống nhìn cô, trai đẹp với làn da trắng, đôi mắt cong cong, lông mi dài và lúm đồng tiền ở khóe miệng thật sạch sẽ và dịu dàng.
Cố An không thể chống đỡ, bị mê hoặc bởi vẻ đẹp của anh.
Hu hu hu, mình chỉ muốn anh cười một chút, đừng lạnh lùng làm người khác sợ.
Nhưng anh cười! Thế! Này! Quá! Đẹp! Rồi!
Chú cảnh sát này như bắn pháo hoa trong lòng mình!
Cô cúi đầu, hít thở nhẹ nhàng để bình tĩnh lại nhịp tim, tự an ủi mình bằng những lời ám thị tâm lý:
Gương mặt của Giang Nghiễn thật ra rất bình thường, không có gì lạ.
Không phải là có mọc thêm mắt hay thiếu đi cái miệng.
Mày đừng tỏ ra như chưa từng thấy qua sự đời thế, nhịp tim lại đập nhanh như vậy...
"Em có thể đi được không?"
Cố An u mê trơ mắt gật đầu.
Lúc này cô mới nhớ ra mình vừa đến phòng y tế bằng cách nào.
Là được người này bế đến...
Một kiểu bế công chúa chuẩn mực.
Nhịp tim của cô vừa trở lại bình thường lại hoàn toàn loạn nhịp.
Trong khi người làm cô đỏ mặt tim đập lại thản nhiên, giơ tay nhẹ nhàng chạm vào tóc cô: "Vậy về nhà với anh."
—
Sau tháng Mười, thành phố phía Bắc này chỉ trong một giây đã vào đông, nhiệt độ giảm xuống dưới mười độ.
Sáng sớm thứ Bảy, trời vừa hửng sáng.
Khi Cố An ngồi vào bàn ăn, Cố Trinh đang chiên trứng, Giang Nghiễn đang múc cháo.
Hai anh cảnh sát trẻ phân công rõ ràng, làm việc nhịp nhàng, cho thấy họ là đồng đội tốt trong công việc lẫn cuộc sống.
Bộ đồ ngủ của cô đã chuyển từ áo dài tay cotton sang chất liệu lông mềm, toàn thân là một chú khủng long nhỏ màu xanh, trông tròn vo, có tay nhỏ chân ngắn và một cái đuôi nhỏ phía sau.
Chú khủng long nhỏ xuống lầu trong trạng thái mơ màng, dụi dụi mắt: "Hình như tóc em lại dài rồi."
Tóc mái dễ thương của cô đã dài qua lông mày vào tháng Mười Một, nhờ sự nỗ lực của bản thân.
Cố Trinh và Giang Nghiễn nhìn nhau, lựa chọn cúi đầu ăn cơm.
Không thể chọc ghẹo cũng không thể cười, sinh vật nhỏ loài người này quá dễ khóc nhè, khóc rồi lại phải dỗ, không nói lời nào, bảo đảm bình an.
Chú khủng long nhỏ thổi một hơi, tóc mái bay lên: "Sao hai người không nói gì vậy?"
Cố Trinh dừng lại, dùng đũa chung gắp cho Giang Nghiễn một quả trứng chiên, cười nhếch mép: "Giang sir, cậu thử món trứng chiên tôi làm sáng nay đi, tôi khống chế lửa rất chuẩn, ngoài giòn trong mềm."
Cậu chủ Giang hiếm khi hợp tác, cúi đầu cắn một miếng, giọng điệu lười biếng: "Ừm, tuyệt vời."
"Thật sao?" Cố An nhanh chóng gắp một chiếc bánh trứng, trong miệng căng phồng: "Wow! Ngon quá!"
Để tránh chọc bé mít ướt lần nữa, Cố Trinh và Giang Nghiễn ăn xong, nhanh chóng rút lui khỏi hiện trường.
Chăm sóc trẻ con không dễ, hai người bước ra khỏi nhà, quyết định đi chợ rau trong khu phố, dạo một vòng giải sầu.
—
Trải nghiệm cắt tóc lần trước thực sự quá đau thương, thợ cắt tóc không bao giờ hiểu được bạn nói "cắt một chút" là bao nhiêu.
Ngã một lần khôn hơn một chút, từ đó về sau, Cố An đã thu thập một loạt các hướng dẫn, không giới hạn hạng mục như: "Khiến nam thần mê mẩn với mái tóc mái thưa", "Tóc mái phong cách Pháp lười biếng", "Tóc mái giống nữ chính phim Hàn"...
Sau hai tháng chờ đợi dài đằng đẵng, tóc mái của cô cuối cùng đã dài từ trên lông mày xuống tới mắt.
Đây chính là thời điểm tốt để tạo kiểu.
Cố An vừa ngâm nga hát vừa gội đầu, vui mừng thổi khô tóc.
Phòng tắm trên gác xép không có ánh sáng tốt lắm, cô di chuyển gương toàn thân từ gác xép ra ban công phòng khách, rồi tìm một chiếc ghế nhỏ ngồi trước gương.
Dù sao thì Cố Trinh và Giang Nghiễn cũng chưa về ngay.
Bạn học Cố An hăm he xoa tay.
Bạn học Cố An háo hức.
"Hôm nay, mình sẽ tự cắt tóc mái thưa."
Tony Cố cẩn thận chải thẳng và làm ướt tóc mái, cầm lấy chiếc kéo chuyên dụng mua online, bộ dạng cẩn thận như thể đang làm thí nghiệm cao cấp.
“Ừm, có vẻ hơi dài.”
“Chúng ta cắt một chút nhé.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Ơ? Hai bên hình như không đều nhau?
Cắt một chút nữa.
Chỉnh lại một chút.
Hình như vẫn không đúng.
Cắt cắt cắt.
Chỉnh chỉnh chỉnh.
Tony Cố có mắt nhìn sắc bén, kỹ thuật chuyên nghiệp.
Quyết tâm trở thành thằng nhóc nổi bật nhất trên con phố này.
"Cố An, em đang làm gì vậy?"
Giọng Cố Trinh bất ngờ vang lên, khiến tim Cố An nhảy dựng.
Tay cô vô thức run lên, kéo phát ra tiếng "cạch" rõ ràng.
Không khí lập tức đông cứng lại, thế giới trở nên tĩnh lặng trong một giây.
Nhìn thấy gì đó, đồng tử Cố Trinh giãn ra, khóe miệng bắt đầu run rẩy. Một lúc sau, anh dùng một tay che mặt, như thể đau răng không chịu nổi, vỗ vỗ bả vai Giang Nghiễn, toàn thân run rẩy bước về phòng.
Giang Nghiễn quay lại, thấy Cố An đang ngồi ngốc trước gương trên ban công.
Trên bàn nhỏ có đặt lược, kéo, bình xịt và trên giá treo một chiếc khăn.
Giống như đang chơi trò chơi, cô tự dựng lên một tiệm cắt tóc mini cho mình.
Cố An đầy yêu thương nhìn anh ruột một cái, không biết ổng lại trúng ngọn gió nào.
Chỉ là vừa bị Cố Trinh làm gián đoạn, tóc gãy hình như vô tình rơi vào mắt.
Cô dụi mắt, cảm giác khó chịu ở mí mắt tăng lên, chỉ có thể một mắt nhắm một mắt mở, ngước khuôn mặt nhỏ nhìn Giang Nghiễn.
Nếu bây giờ cô soi gương, chắc chắn sẽ khóc òa lên.
Nếu cô bây giờ mở cửa phòng anh trai, sẽ thấy một anh chàng đẹp trai đang cười rũ rượi, như đang run cầm cập.
Nhưng hiện giờ trước mặt cô là Giang Nghiễn.
Cái đầu nhỏ của cô lập tức trở nên trống rỗng.
Giang Nghiễn mặc áo lông ngắn màu trắng, quần jean nhạt màu, và đôi Air Force 1 màu trắng. Anh mặc màu trắng thật đẹp, Cố An lặng lẽ nghĩ.
Trông anh sạch sẽ và cao ráo, mang khí chất thiếu niên rất hài hòa.
Giang Nghiễn cúi xuống nhìn cô, đôi mày thanh tú gần ngay trước mắt: "Tóc rơi vào mắt rồi."
Trước mắt là đôi môi mỏng và cằm trắng mịn của anh, những đường nét đẹp đẽ kéo xuống cổ áo sơ mi.
Khóa kéo áo lông không kéo lên đến cổ, có thể thấy áo sơ mi denim xanh nhạt bên trong, mùi hương từ người anh nhẹ nhàng và mát lạnh như sau một trận tuyết.
Anh cúi người xuống, dùng khăn ướt lau mắt cho cô.
Vẫn là gương mặt lạnh lùng ấy nhưng động tác lại dịu dàng đến mức khó tin.
Cố An vô thức nắm chặt ống tay áo ngủ.
"Mở mắt ra."
Cố An ngoan ngoãn mở mắt: "Hình như vẫn còn ngứa."
Khóe mắt cô tròn trịa, đuôi mắt cong xuống, trong sáng và ngây thơ như nai con Bambi, bây giờ không chớp nhìn anh.
"Để anh trai xem nào." Giọng Giang Nghiễn vốn lạnh lùng lại không tự chủ mềm xuống.
Anh nhẹ nhàng nâng cằm cô lên bằng đầu ngón tay.
Vì vừa từ ngoài về, ngón tay anh lạnh ngắt, Cố An không kìm được rùng mình.
Người trước mắt cúi đầu, lông mi dài và dịu dàng, tạo thành một bóng cong.
Hình như lại gần thêm một chút, chóp mũi anh sẽ chạm vào cô.
Cô thậm chí có thể thấy gốc râu xanh nhạt ở cằm của anh.
Cái đầu không mấy thông minh của Cố An đã bắt đầu trống rỗng, không khí dường như có gì đó đột nhiên thay đổi, vài giây như kéo dài vô tận, nhiệt độ từ gò má lan ra sau tai, nhịp tim ngày càng mạnh, thậm chí hơi run.
Nhưng cô vẫn còn phân ra chút tâm tư nghĩ, liệu có phải bây giờ mình giống như quả cà chua chín mọng, xấu xí đến mức không chịu nổi hay không.
"Xong rồi."
Cho đến khi hơi thở nhẹ nhàng của anh phả vào mắt cô, Cố An mới nhận ra, khoảng cách và tư thế này thực ra gần như là một nụ hôn.
Sau này anh nói chuyện yêu đương sẽ là bộ dáng gì nhỉ?
Cũng sẽ giống như nam chính trong tiểu thuyết, ôm cô gái trong vòng tay và hôn hôn sao?
Dừng lại! ! !
Cố An, mày đang nghĩ gì vậy! ! !
Khăn rơi trở lại giá treo, Giang Nghiễn đứng thẳng dậy.
Tim Cố An đã hoàn toàn ngừng đập, chậm chạp cảm ơn như một chú lười nhỏ, rồi chậm chạp quay lại nhìn gương.
Giang Nghiễn cắn môi, trực giác mách bảo nơi này không nên ở lâu.
"Ái dà --" Cố An nhìn tóc mái lại ngắn lên trên lông mày, đau đến từng khúc ruột, ôm trán khóc không ra nước mắt.
Tiếng rên rỉ nhỏ vang lên phía sau, Giang Nghiễn dừng chân.
Mặt cô bé đã nhăn lại như nếp gấp của bánh gạo nếp, đôi mắt tròn ướt át, đôi vai rũ xuống thật sâu.
Giang Nghiễn khẽ mím môi, không kìm được cúi đầu cười.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
—
Cố An cắt xong tóc mái, quyết định biến nỗi đau thành động lực, chăm chỉ học tập, ngày ngày tiến lên.
Cô ôm một chồng sách bài tập từ gác xép đi xuống.
Ánh sáng mặt trời chiếu qua cửa sổ lớn, trong phòng khách có hai anh đẹp trai, một người cúi đầu chơi game, một người ôm cuốn Tâm Lý Học Tội Phạm, năm tháng yên bình, khung cảnh đẹp mắt.
"Ồ hố! Hahaha!" Cố Trinh tưởng rằng mình đã cười xong trong phòng nên giờ đã không cảm giác nhưng khi nhìn thấy Cố An với mái tóc ngốc nghếch, anh vẫn không kiềm chế được: "Cố An, em đúng là một nhân tài đấy!"
Cố An yếu ớt ai oán liếc nhìn anh, nhỏ giọng lầm bầm: "Học sinh cấp ba phải làm bài tập, xin đừng làm ồn, cảm ơn."
Cô hít một hơi thật sâu, mở sách bài tập toán ra.
Không lâu sau, ghế đối diện bàn ăn bị kéo ra, Giang Nghiễn cầm một cuốn sách ngồi đối diện cô.
Cúc tay áo của anh chưa cài, để lộ cổ tay trắng gầy và cuốn Tâm Lý Học Tội Phạm hoàn toàn che khuất khuôn mặt điển trai của anh.
Cố An cúi đầu, tập trung giải đề.
Cuốn sách trong tay Giang Nghiễn lẳng lặng hạ xuống, cô bé đối diện dường như gặp phải đề bài khó.
Đôi mày nhỏ thanh tú nhíu lại thành sóng lượn, tay trái nắm chặt, tay phải cầm bút.
Anh thầm đếm ngược, ba, hai, một...
"Anh Giang Nghiễn, bài hình học này em không biết làm."
Cô vươn tay dài, đẩy cuốn sách bài tập đến trước mặt anh, chống cằm lên bàn ăn thở dài, chiếc áo ngủ lông mềm khiến cô trông như một em bé khủng long.
Giang Nghiễn gấp cuốn sách lại, lông mi dài rũ xuống, đường cong lãnh đạm.
Nhưng khóe miệng anh âm thầm nhếch lên, lúm đồng tiền thoáng ẩn thoáng hiện.
"Anh Giang Nghiễn, hôm nay tâm trạng anh rất tốt sao?"
Khóe miệng Giang Nghiễn khẽ mím, lạnh lùng nói: "Không."
Anh ngẩng đầu nhìn cô một cái, khóe miệng hơi cong lên.
Cố An nhìn chăm chú, thấy ý cười bên môi anh đẹp trai kia càng lúc càng tươi.
Cố An với mái tóc ngớ ngẩn, ánh mắt đầy oán trách nhìn Giang Nghiễn: "Vậy anh đang cười cái gì?"
Khóe miệng Giang Nghiễn đang hơi cong rất đẹp, lập tức hạ xuống, đường viền môi thẳng tắp, trở về vẻ cấm dục thường ngày, anh cúi đầu nhìn bài toán của cô: "Không có gì."
Cố An kéo tóc mái của mình: "Anh đang cười em, đúng không!"
Giang Nghiễn lắc đầu nhưng khóe miệng lại có xu hướng cong lên: "Không."
Cố An thầm nghĩ, em tin anh mới lạ!
Người này thường ngày lạnh lùng như núi băng, chưa bao giờ cười, đột nhiên cười thế này... không phải cười nhạo cô thì là gì?
Cô nổi tính trẻ con, lạch bạch tới gần Giang Nghiễn, giọng mềm mại không có chút uy lực nào: "Tóc mái của em buồn cười lắm phải không?"
Ánh mắt hai người gặp nhau, Cố An nhìn vào đôi mắt cong và lông mi dài của anh trai đẹp, mặt đỏ bừng lên, như miếng dưa hấu ngọt nhất.
"Phì --"
Cố An nhíu mày ngẩng đầu.
Cố Trinh uống nước bị sặc, vừa ho vừa cười ra nước mắt: "Xin lỗi xin lỗi, anh hai thật sự không cười em, anh cười Giang Nghiễn! Nó trông buồn cười quá hahaha!"
Nếu những cô gái từng theo đuổi ổng thời đi học biết rằng nam thần cao ngạo lạnh lùng của họ thực ra là một con gà ấu trĩ, không biết họ sẽ nghĩ gì.
Cố An nắm chặt tay, muốn chụp lại bộ dạng chó con này của Cố Trinh, đăng lên nhóm lớp của ổng quá...
"Phì hahahaha..." Cố Trinh cười đến muốn sập nhà.
Giang Nghiễn lạnh lùng liếc anh một cái, Cố Trinh liều mạng nhịn cười im lặng.
Cố An đứng trước mặt anh, khuôn mặt búp bê căng đến nghiêm túc nhưng tai đã đỏ rực.
Khóe miệng luôn cong lại mím chặt, đôi mắt tròn ướt át, tủi thân như một đứa trẻ bị bắt nạt.
Không biết bộ dạng này rất dễ thương.
Cố An mím chặt môi.
Sao Cố Trinh có thể cười cô mãi thế!
Quan trọng nhất là! Trước! Mặt! Giang! Nghiễn!
Mũi không kìm được mà cay cay, Cố An đưa tay dụi mắt.
"Cố An, lại đây." Giọng Giang Nghiễn lạnh lùng rơi vào tai cô.
Bé mít ướt chịu đủ đả kích liều mạng kìm nén tủi thân, bước về phía trước một bước.
Cô đứng, anh ngồi, Giang Nghiễn ngẩng đầu lên, vô cùng nghiêm túc nhìn cô.
Đôi mắt anh đẹp vô cùng, khi cười nhìn người, trong sáng và ấm áp, khiến người ta muốn chìm đắm mãi mãi.
Lúm đồng tiền của anh lộ rõ, khóe môi cong lên đẹp đẽ, khoảng cách gần, cô có thể đọc rõ khẩu hình của anh:
"Đẹp lắm."
Vậy mà giờ, anh cúi xuống nhìn cô, trai đẹp với làn da trắng, đôi mắt cong cong, lông mi dài và lúm đồng tiền ở khóe miệng thật sạch sẽ và dịu dàng.
Cố An không thể chống đỡ, bị mê hoặc bởi vẻ đẹp của anh.
Hu hu hu, mình chỉ muốn anh cười một chút, đừng lạnh lùng làm người khác sợ.
Nhưng anh cười! Thế! Này! Quá! Đẹp! Rồi!
Chú cảnh sát này như bắn pháo hoa trong lòng mình!
Cô cúi đầu, hít thở nhẹ nhàng để bình tĩnh lại nhịp tim, tự an ủi mình bằng những lời ám thị tâm lý:
Gương mặt của Giang Nghiễn thật ra rất bình thường, không có gì lạ.
Không phải là có mọc thêm mắt hay thiếu đi cái miệng.
Mày đừng tỏ ra như chưa từng thấy qua sự đời thế, nhịp tim lại đập nhanh như vậy...
"Em có thể đi được không?"
Cố An u mê trơ mắt gật đầu.
Lúc này cô mới nhớ ra mình vừa đến phòng y tế bằng cách nào.
Là được người này bế đến...
Một kiểu bế công chúa chuẩn mực.
Nhịp tim của cô vừa trở lại bình thường lại hoàn toàn loạn nhịp.
Trong khi người làm cô đỏ mặt tim đập lại thản nhiên, giơ tay nhẹ nhàng chạm vào tóc cô: "Vậy về nhà với anh."
—
Sau tháng Mười, thành phố phía Bắc này chỉ trong một giây đã vào đông, nhiệt độ giảm xuống dưới mười độ.
Sáng sớm thứ Bảy, trời vừa hửng sáng.
Khi Cố An ngồi vào bàn ăn, Cố Trinh đang chiên trứng, Giang Nghiễn đang múc cháo.
Hai anh cảnh sát trẻ phân công rõ ràng, làm việc nhịp nhàng, cho thấy họ là đồng đội tốt trong công việc lẫn cuộc sống.
Bộ đồ ngủ của cô đã chuyển từ áo dài tay cotton sang chất liệu lông mềm, toàn thân là một chú khủng long nhỏ màu xanh, trông tròn vo, có tay nhỏ chân ngắn và một cái đuôi nhỏ phía sau.
Chú khủng long nhỏ xuống lầu trong trạng thái mơ màng, dụi dụi mắt: "Hình như tóc em lại dài rồi."
Tóc mái dễ thương của cô đã dài qua lông mày vào tháng Mười Một, nhờ sự nỗ lực của bản thân.
Cố Trinh và Giang Nghiễn nhìn nhau, lựa chọn cúi đầu ăn cơm.
Không thể chọc ghẹo cũng không thể cười, sinh vật nhỏ loài người này quá dễ khóc nhè, khóc rồi lại phải dỗ, không nói lời nào, bảo đảm bình an.
Chú khủng long nhỏ thổi một hơi, tóc mái bay lên: "Sao hai người không nói gì vậy?"
Cố Trinh dừng lại, dùng đũa chung gắp cho Giang Nghiễn một quả trứng chiên, cười nhếch mép: "Giang sir, cậu thử món trứng chiên tôi làm sáng nay đi, tôi khống chế lửa rất chuẩn, ngoài giòn trong mềm."
Cậu chủ Giang hiếm khi hợp tác, cúi đầu cắn một miếng, giọng điệu lười biếng: "Ừm, tuyệt vời."
"Thật sao?" Cố An nhanh chóng gắp một chiếc bánh trứng, trong miệng căng phồng: "Wow! Ngon quá!"
Để tránh chọc bé mít ướt lần nữa, Cố Trinh và Giang Nghiễn ăn xong, nhanh chóng rút lui khỏi hiện trường.
Chăm sóc trẻ con không dễ, hai người bước ra khỏi nhà, quyết định đi chợ rau trong khu phố, dạo một vòng giải sầu.
—
Trải nghiệm cắt tóc lần trước thực sự quá đau thương, thợ cắt tóc không bao giờ hiểu được bạn nói "cắt một chút" là bao nhiêu.
Ngã một lần khôn hơn một chút, từ đó về sau, Cố An đã thu thập một loạt các hướng dẫn, không giới hạn hạng mục như: "Khiến nam thần mê mẩn với mái tóc mái thưa", "Tóc mái phong cách Pháp lười biếng", "Tóc mái giống nữ chính phim Hàn"...
Sau hai tháng chờ đợi dài đằng đẵng, tóc mái của cô cuối cùng đã dài từ trên lông mày xuống tới mắt.
Đây chính là thời điểm tốt để tạo kiểu.
Cố An vừa ngâm nga hát vừa gội đầu, vui mừng thổi khô tóc.
Phòng tắm trên gác xép không có ánh sáng tốt lắm, cô di chuyển gương toàn thân từ gác xép ra ban công phòng khách, rồi tìm một chiếc ghế nhỏ ngồi trước gương.
Dù sao thì Cố Trinh và Giang Nghiễn cũng chưa về ngay.
Bạn học Cố An hăm he xoa tay.
Bạn học Cố An háo hức.
"Hôm nay, mình sẽ tự cắt tóc mái thưa."
Tony Cố cẩn thận chải thẳng và làm ướt tóc mái, cầm lấy chiếc kéo chuyên dụng mua online, bộ dạng cẩn thận như thể đang làm thí nghiệm cao cấp.
“Ừm, có vẻ hơi dài.”
“Chúng ta cắt một chút nhé.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Ơ? Hai bên hình như không đều nhau?
Cắt một chút nữa.
Chỉnh lại một chút.
Hình như vẫn không đúng.
Cắt cắt cắt.
Chỉnh chỉnh chỉnh.
Tony Cố có mắt nhìn sắc bén, kỹ thuật chuyên nghiệp.
Quyết tâm trở thành thằng nhóc nổi bật nhất trên con phố này.
"Cố An, em đang làm gì vậy?"
Giọng Cố Trinh bất ngờ vang lên, khiến tim Cố An nhảy dựng.
Tay cô vô thức run lên, kéo phát ra tiếng "cạch" rõ ràng.
Không khí lập tức đông cứng lại, thế giới trở nên tĩnh lặng trong một giây.
Nhìn thấy gì đó, đồng tử Cố Trinh giãn ra, khóe miệng bắt đầu run rẩy. Một lúc sau, anh dùng một tay che mặt, như thể đau răng không chịu nổi, vỗ vỗ bả vai Giang Nghiễn, toàn thân run rẩy bước về phòng.
Giang Nghiễn quay lại, thấy Cố An đang ngồi ngốc trước gương trên ban công.
Trên bàn nhỏ có đặt lược, kéo, bình xịt và trên giá treo một chiếc khăn.
Giống như đang chơi trò chơi, cô tự dựng lên một tiệm cắt tóc mini cho mình.
Cố An đầy yêu thương nhìn anh ruột một cái, không biết ổng lại trúng ngọn gió nào.
Chỉ là vừa bị Cố Trinh làm gián đoạn, tóc gãy hình như vô tình rơi vào mắt.
Cô dụi mắt, cảm giác khó chịu ở mí mắt tăng lên, chỉ có thể một mắt nhắm một mắt mở, ngước khuôn mặt nhỏ nhìn Giang Nghiễn.
Nếu bây giờ cô soi gương, chắc chắn sẽ khóc òa lên.
Nếu cô bây giờ mở cửa phòng anh trai, sẽ thấy một anh chàng đẹp trai đang cười rũ rượi, như đang run cầm cập.
Nhưng hiện giờ trước mặt cô là Giang Nghiễn.
Cái đầu nhỏ của cô lập tức trở nên trống rỗng.
Giang Nghiễn mặc áo lông ngắn màu trắng, quần jean nhạt màu, và đôi Air Force 1 màu trắng. Anh mặc màu trắng thật đẹp, Cố An lặng lẽ nghĩ.
Trông anh sạch sẽ và cao ráo, mang khí chất thiếu niên rất hài hòa.
Giang Nghiễn cúi xuống nhìn cô, đôi mày thanh tú gần ngay trước mắt: "Tóc rơi vào mắt rồi."
Trước mắt là đôi môi mỏng và cằm trắng mịn của anh, những đường nét đẹp đẽ kéo xuống cổ áo sơ mi.
Khóa kéo áo lông không kéo lên đến cổ, có thể thấy áo sơ mi denim xanh nhạt bên trong, mùi hương từ người anh nhẹ nhàng và mát lạnh như sau một trận tuyết.
Anh cúi người xuống, dùng khăn ướt lau mắt cho cô.
Vẫn là gương mặt lạnh lùng ấy nhưng động tác lại dịu dàng đến mức khó tin.
Cố An vô thức nắm chặt ống tay áo ngủ.
"Mở mắt ra."
Cố An ngoan ngoãn mở mắt: "Hình như vẫn còn ngứa."
Khóe mắt cô tròn trịa, đuôi mắt cong xuống, trong sáng và ngây thơ như nai con Bambi, bây giờ không chớp nhìn anh.
"Để anh trai xem nào." Giọng Giang Nghiễn vốn lạnh lùng lại không tự chủ mềm xuống.
Anh nhẹ nhàng nâng cằm cô lên bằng đầu ngón tay.
Vì vừa từ ngoài về, ngón tay anh lạnh ngắt, Cố An không kìm được rùng mình.
Người trước mắt cúi đầu, lông mi dài và dịu dàng, tạo thành một bóng cong.
Hình như lại gần thêm một chút, chóp mũi anh sẽ chạm vào cô.
Cô thậm chí có thể thấy gốc râu xanh nhạt ở cằm của anh.
Cái đầu không mấy thông minh của Cố An đã bắt đầu trống rỗng, không khí dường như có gì đó đột nhiên thay đổi, vài giây như kéo dài vô tận, nhiệt độ từ gò má lan ra sau tai, nhịp tim ngày càng mạnh, thậm chí hơi run.
Nhưng cô vẫn còn phân ra chút tâm tư nghĩ, liệu có phải bây giờ mình giống như quả cà chua chín mọng, xấu xí đến mức không chịu nổi hay không.
"Xong rồi."
Cho đến khi hơi thở nhẹ nhàng của anh phả vào mắt cô, Cố An mới nhận ra, khoảng cách và tư thế này thực ra gần như là một nụ hôn.
Sau này anh nói chuyện yêu đương sẽ là bộ dáng gì nhỉ?
Cũng sẽ giống như nam chính trong tiểu thuyết, ôm cô gái trong vòng tay và hôn hôn sao?
Dừng lại! ! !
Cố An, mày đang nghĩ gì vậy! ! !
Khăn rơi trở lại giá treo, Giang Nghiễn đứng thẳng dậy.
Tim Cố An đã hoàn toàn ngừng đập, chậm chạp cảm ơn như một chú lười nhỏ, rồi chậm chạp quay lại nhìn gương.
Giang Nghiễn cắn môi, trực giác mách bảo nơi này không nên ở lâu.
"Ái dà --" Cố An nhìn tóc mái lại ngắn lên trên lông mày, đau đến từng khúc ruột, ôm trán khóc không ra nước mắt.
Tiếng rên rỉ nhỏ vang lên phía sau, Giang Nghiễn dừng chân.
Mặt cô bé đã nhăn lại như nếp gấp của bánh gạo nếp, đôi mắt tròn ướt át, đôi vai rũ xuống thật sâu.
Giang Nghiễn khẽ mím môi, không kìm được cúi đầu cười.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
—
Cố An cắt xong tóc mái, quyết định biến nỗi đau thành động lực, chăm chỉ học tập, ngày ngày tiến lên.
Cô ôm một chồng sách bài tập từ gác xép đi xuống.
Ánh sáng mặt trời chiếu qua cửa sổ lớn, trong phòng khách có hai anh đẹp trai, một người cúi đầu chơi game, một người ôm cuốn Tâm Lý Học Tội Phạm, năm tháng yên bình, khung cảnh đẹp mắt.
"Ồ hố! Hahaha!" Cố Trinh tưởng rằng mình đã cười xong trong phòng nên giờ đã không cảm giác nhưng khi nhìn thấy Cố An với mái tóc ngốc nghếch, anh vẫn không kiềm chế được: "Cố An, em đúng là một nhân tài đấy!"
Cố An yếu ớt ai oán liếc nhìn anh, nhỏ giọng lầm bầm: "Học sinh cấp ba phải làm bài tập, xin đừng làm ồn, cảm ơn."
Cô hít một hơi thật sâu, mở sách bài tập toán ra.
Không lâu sau, ghế đối diện bàn ăn bị kéo ra, Giang Nghiễn cầm một cuốn sách ngồi đối diện cô.
Cúc tay áo của anh chưa cài, để lộ cổ tay trắng gầy và cuốn Tâm Lý Học Tội Phạm hoàn toàn che khuất khuôn mặt điển trai của anh.
Cố An cúi đầu, tập trung giải đề.
Cuốn sách trong tay Giang Nghiễn lẳng lặng hạ xuống, cô bé đối diện dường như gặp phải đề bài khó.
Đôi mày nhỏ thanh tú nhíu lại thành sóng lượn, tay trái nắm chặt, tay phải cầm bút.
Anh thầm đếm ngược, ba, hai, một...
"Anh Giang Nghiễn, bài hình học này em không biết làm."
Cô vươn tay dài, đẩy cuốn sách bài tập đến trước mặt anh, chống cằm lên bàn ăn thở dài, chiếc áo ngủ lông mềm khiến cô trông như một em bé khủng long.
Giang Nghiễn gấp cuốn sách lại, lông mi dài rũ xuống, đường cong lãnh đạm.
Nhưng khóe miệng anh âm thầm nhếch lên, lúm đồng tiền thoáng ẩn thoáng hiện.
"Anh Giang Nghiễn, hôm nay tâm trạng anh rất tốt sao?"
Khóe miệng Giang Nghiễn khẽ mím, lạnh lùng nói: "Không."
Anh ngẩng đầu nhìn cô một cái, khóe miệng hơi cong lên.
Cố An nhìn chăm chú, thấy ý cười bên môi anh đẹp trai kia càng lúc càng tươi.
Cố An với mái tóc ngớ ngẩn, ánh mắt đầy oán trách nhìn Giang Nghiễn: "Vậy anh đang cười cái gì?"
Khóe miệng Giang Nghiễn đang hơi cong rất đẹp, lập tức hạ xuống, đường viền môi thẳng tắp, trở về vẻ cấm dục thường ngày, anh cúi đầu nhìn bài toán của cô: "Không có gì."
Cố An kéo tóc mái của mình: "Anh đang cười em, đúng không!"
Giang Nghiễn lắc đầu nhưng khóe miệng lại có xu hướng cong lên: "Không."
Cố An thầm nghĩ, em tin anh mới lạ!
Người này thường ngày lạnh lùng như núi băng, chưa bao giờ cười, đột nhiên cười thế này... không phải cười nhạo cô thì là gì?
Cô nổi tính trẻ con, lạch bạch tới gần Giang Nghiễn, giọng mềm mại không có chút uy lực nào: "Tóc mái của em buồn cười lắm phải không?"
Ánh mắt hai người gặp nhau, Cố An nhìn vào đôi mắt cong và lông mi dài của anh trai đẹp, mặt đỏ bừng lên, như miếng dưa hấu ngọt nhất.
"Phì --"
Cố An nhíu mày ngẩng đầu.
Cố Trinh uống nước bị sặc, vừa ho vừa cười ra nước mắt: "Xin lỗi xin lỗi, anh hai thật sự không cười em, anh cười Giang Nghiễn! Nó trông buồn cười quá hahaha!"
Nếu những cô gái từng theo đuổi ổng thời đi học biết rằng nam thần cao ngạo lạnh lùng của họ thực ra là một con gà ấu trĩ, không biết họ sẽ nghĩ gì.
Cố An nắm chặt tay, muốn chụp lại bộ dạng chó con này của Cố Trinh, đăng lên nhóm lớp của ổng quá...
"Phì hahahaha..." Cố Trinh cười đến muốn sập nhà.
Giang Nghiễn lạnh lùng liếc anh một cái, Cố Trinh liều mạng nhịn cười im lặng.
Cố An đứng trước mặt anh, khuôn mặt búp bê căng đến nghiêm túc nhưng tai đã đỏ rực.
Khóe miệng luôn cong lại mím chặt, đôi mắt tròn ướt át, tủi thân như một đứa trẻ bị bắt nạt.
Không biết bộ dạng này rất dễ thương.
Cố An mím chặt môi.
Sao Cố Trinh có thể cười cô mãi thế!
Quan trọng nhất là! Trước! Mặt! Giang! Nghiễn!
Mũi không kìm được mà cay cay, Cố An đưa tay dụi mắt.
"Cố An, lại đây." Giọng Giang Nghiễn lạnh lùng rơi vào tai cô.
Bé mít ướt chịu đủ đả kích liều mạng kìm nén tủi thân, bước về phía trước một bước.
Cô đứng, anh ngồi, Giang Nghiễn ngẩng đầu lên, vô cùng nghiêm túc nhìn cô.
Đôi mắt anh đẹp vô cùng, khi cười nhìn người, trong sáng và ấm áp, khiến người ta muốn chìm đắm mãi mãi.
Lúm đồng tiền của anh lộ rõ, khóe môi cong lên đẹp đẽ, khoảng cách gần, cô có thể đọc rõ khẩu hình của anh:
"Đẹp lắm."
/30
|