Cùng công chúa điện hạ xem mặt trời mọc.
Thần vô cùng vinh hạnh.
Bình thường anh ấy nói chuyện với khuôn mặt lạnh nhạt và giọng nói lạnh lùng cũng đủ để thu hút người khác, huống chi hiện tại đôi môi mỏng khẽ mở, giọng nói hạ thấp mang theo âm mũi, nghe rất đỗi cưng chiều.
Khiến cho Cố An cảm thấy mình trước mặt anh như thế nào cũng được, yêu cầu đơn giản như ngắm mặt trời mọc căn bản không đáng kể, thậm chí yêu cầu quá đáng hơn cũng có vẻ không phải không thể...
Cô ngẩng đầu nhìn anh.
Giang Nghiễn trông thật sự rất mệt, đôi mắt hơi cụp xuống, nếp gấp mí mắt rõ ràng sâu sắc.
Anh ấy nheo mắt chạm vào tóc cô, kiểu xoa đầu rất chuẩn sách giáo khoa, hoàn toàn khác với kiểu xoa đầu như hận không thể chà trọc đầu cô của Cố Trinh...
Đây không phải là anh ấy cùng cô ngắm mặt trời mọc!
Mà là bắn pháo hoa trong tim cô!
Anh ấy cũng không phải đang xoa tóc cô!
Mà là đang làm cô phân tâm!
Đừng phát tán sức hút nữa, cái tên quyến rũ này!
Cô như từ Cố An mười tám tuổi, hoàn toàn biến thành một đứa trẻ được cưng chiều.
Bạn nhỏ đỏ mặt, tim đập thình thịch, rụt mặt vào khăn quàng, chỉ lộ ra đôi mắt đen trắng rõ ràng, lén lút nhìn gương mặt nghiêng và hàng mi dài của anh.
Cô lấy một viên kẹo trái cây vị nho yêu thích nhất, vị ngọt tan chảy trong lòng.
Giang Nghiễn đưa cô về nhà, rồi lập tức quay lại cơ quan.
Cố An chạy lên gác, lấy bảng vẽ số ra vẽ một bức tranh nhỏ.
Viết chú thích: Mình thật sự rất thích anh ấy.
[Tiếng gào của con chuột đất!!!]
[Trời ơi, quá đáng yêu rồi!]
[Huhuhu, công chúa điện hạ này quá hoàn hảo rồi, mình không thể chịu nổi nữa]
[Xếp hàng ở đâu để nhận được chú cảnh sát này vậy?]
[Trời ơi, người đàn ông này quá tốt rồi, quá tuyệt vời, aaahhh]
[Cô gái ơi, chúc mừng năm mới!!! Mười chín tuổi rồi!!! Mẹ cho phép con yêu đương!!!]
Cố An chống cằm, khuôn mặt nhỏ tròn trịa.
Ước nguyện năm mới từ "năm sau người này vẫn ở bên cạnh mình", trở thành "hãy sớm trở thành bạn trai của mình nhé"...
-
Sau ngày mùng ba Tết, Cố An lại tiếp tục đi làm gia sư cho học sinh trung học, bận rộn khiến kỳ nghỉ đông trôi qua rất nhanh.
Dù cô ở nhà mỗi ngày, thời gian gặp Cố Trinh và Giang Nghiễn cũng rất ít, bây giờ cô đi sớm về khuya, càng không gặp được họ.
Hai đồng chí cảnh sát hình sự bình thường đã bận rộn, đến những dịp lễ quan trọng thì càng bận rộn muốn liệm luôn, có khi Cố An mang cơm đến, đợi cả buổi chiều cũng không gặp được họ.
Cô vừa đau lòng vừa không có cách nào khác, chỉ có thể cố gắng gấp đôi làm tốt công việc hậu cần, lúc rảnh rỗi chỉ xem TV về dưỡng sinh và phối hợp món ăn.
Cố Trinh và Giang Nghiễn mỗi lần về nhà thời gian không cố định, nhưng dù là nửa đêm hay rạng sáng, luôn thấy nồi cơm điện đang trong chế độ giữ ấm.
Giống như túi thần của Doraemon, cái nồi cơm điện bình thường đó, luôn có thể biến ra các món ăn ngon.
Trên nồi luôn dán tờ ghi chú hoạt hình của ai đó, nét chữ tròn trịa của học sinh tiểu học: Hôm nay cũng vất vả rồi! Hai anh ăn ngon miệng nhé!
"Tôi nói sau này ai lấy được Cố An, có phải là quá hạnh phúc không," Cố Trinh mở nắp nồi, món bò hầm cà chua mềm mại nước súp đậm đà, Cố Trinh lấy bát múc cơm, lại nhíu mày nói: "Thôi, không nghĩ nữa, chỉ nghĩ thôi cũng muốn đánh người rồi."
Giang Nghiễn mím nhẹ môi, không nói gì.
-
Công việc gia sư của Cố An kết thúc vào buổi sáng ngày rằm tháng Giêng, hai ngày sau là ngày mười tám tháng Giêng, cô bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị trở lại trường.
Chỉ là không biết trước khi nhập học có thể gặp lại anh trai và Giang Nghiễn không.
Ngày mười tám tháng Giêng, Cố An thức dậy, ngáp một cái rồi xuống lầu, Cố Trinh đang đeo tạp dề nấu ăn trước bàn bếp, Giang Nghiễn bưng bát đĩa đặt lên bàn ăn, phân công rõ ràng, phối hợp nhịp nhàng.
Không khí xung quanh đều được phủ một lớp màu ấm áp, cảnh tượng trước mắt quá đỗi ấm cúng, khiến Cố An cảm thấy mũi cay cay và khóe miệng muốn trề ra, càng không muốn quay lại trường.
Cô vẫn còn tính trẻ con, thích Tết, thích pháo hoa, thích không khí náo nhiệt, thích tuyết rơi, kẹo hồ lô, bánh trôi và khoai lang nướng, và tất cả những điều tuyệt vời này chỉ có thể được trưng bày trong tủ kính mang tên "kỳ nghỉ đông".
"Anh hai ơi, hôm nay em phải về trường rồi..." Đôi mắt của Cố An tự nhiên hơi rũ xuống, khi nhìn người khác luôn mang vẻ đáng thương và vô tội, giống như một chú chó con Becgie.
"Ừm," Cố Trinh thờ ơ nói: "để Giang Nghiễn đưa em đi, anh có việc vào buổi chiều."
Cố An chậm chạp thốt ra một tiếng "a", ngạc nhiên phát hiện rằng nỗi buồn ly biệt trước khi nhập học của mình đã phần lớn tan biến vì câu nói "để Giang Nghiễn đưa em đi".
Sau bữa sáng, Cố Trinh vừa định dọn bát đĩa thì bị Cố An nhanh chóng giữ lại. Cô mặc áo hoodie trắng, trên áo toàn là hình trứng chiên, trông cô như một chiếc bánh trứng di động, chiếc bánh trứng có khuôn mặt tròn trịa, cười rạng rỡ và dễ thương: "Để em! Cảnh sát Cố, anh nghỉ ngơi đi!"
Cố Trinh không khách sáo, tựa lưng lên ghế sofa một cách thoải mái, bắt đầu xem One Piece cùng với cún con. Từ khi vào học viện cảnh sát, anh đã hoàn toàn không theo kịp tiến độ cập nhật của bộ truyện này.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cố An ôm bát đĩa vào bồn rửa, quay đầu liền thấy Giang Nghiễn bước tới: "Anh sẽ giúp em."
Hehe, lại mặc áo hoodie cùng màu! Chỉ có điều áo của anh không có hình trứng chiên, rất đơn điệu và nhạt nhẽo.
Nhưng phải thừa nhận rằng, khi Giang Nghiễn mặc áo hoodie trắng trông rất trẻ trung, nhìn có vẻ dịu dàng và vô hại, lại rất có cảm giác thanh xuân, chỉ là khuôn mặt quá đỗi lạnh lùng, đôi mắt và chân mày đều mang vẻ cấm dục không thể xâm phạm.
Không khí trở nên thơm nhẹ mùi bạc hà ngọt ngào, trong lòng Cố An bắt đầu xuất hiện những bong bóng màu hồng, má cô bắt đầu ấm lên, cô phồng má lên như một con cá vàng nhỏ, bắt đầu phun bong bóng:
"Hiếm khi được nghỉ một ngày, anh đừng làm việc, mau đi xem Luffy với anh trai em hoặc chợp mắt đi..."
"Anh rửa được." Giang Nghiễn mở miệng, giọng nói mát lạnh.
Anh xắn tay áo lên hai lần, để lộ cánh tay gầy guộc, vì chiều cao quá mức, khi rửa bát anh phải khom lưng, đường cong của lưng và eo được vải áo tôn lên rất rõ ràng.
Đôi tay với khớp xương rõ ràng, làn da trắng lạnh, tinh tế, trông giống như một cậu ấm mười ngón tay không dính nước. Nhưng thực ra trong lòng bàn tay có vết chai do cầm súng.
Bồn rửa chén nhỏ như vậy, hai người không thể cùng nhau rửa, Cố An đề nghị: "Vậy em làm bánh trôi, anh thích nhân gì?"
Giang Nghiễn: "Nhân gì cũng được."
"Vậy thì làm nhân mè đen và đậu đỏ, anh trai em thích mấy loại này."
Giọng cô trong trẻo, bắt đầu rang mè đen, vừa rang vừa không thể nhịn được mà cúi xuống gần chảo để ngửi mùi thơm.
Đôi mắt tròn vo hài lòng nheo lại thành khe, giống như một con mèo ăn vụng cá khô, Cố An cười lộ ra răng khểnh nhỏ: "Thơm quá thơm quá!"
Cố An không thể cưỡng lại được mọi món ăn dẻo dính.
Nhân được xay nhuyễn, thêm mỡ heo, đặt vào ngăn đá tủ lạnh.
Bột nếp trộn nước, nhồi thành bột, bọc nhân đã đông lại, cho vào nồi luộc.
Quá trình phức tạp và nhàm chán vẫn làm cô vui vẻ, đôi răng khểnh nhỏ dễ thương lúc nào cũng lộ ra.
Khi nấu bánh trôi, qua nắp nồi trong suốt, nhìn những viên bánh nếp lăn lộn bên trong, cô nhìn chăm chú như nhìn bảo bối.
Giang Nghiễn không kìm được, nụ cười từ đuôi mắt lan đến khóe miệng, thành lúm đồng tiền xinh đẹp.
"Chín rồi chín rồi chín rồi!"
Khoảnh khắc bánh trôi nổi lên, giọng nói của Cố An cực kỳ vui mừng, không kìm được mà dùng muỗng sứ trắng múc một viên bánh trôi.
Viên bánh nếp trong suốt, bên trong là nhân mè đen thơm phức, tỏa ra hơi nóng, nhìn thôi cũng đã tưởng tượng được vị mềm dẻo ngọt ngào.
Cô phồng má lên, thổi nguội, sau đó đưa đến trước mặt Giang Nghiễn, như đang dâng bảo bối, đầy mong đợi: "Anh thử xem, em nghĩ sẽ ngon lắm!"
Bánh trôi bất ngờ được đưa đến bên miệng, Giang Nghiễn cúi đầu nhìn vào đôi mắt ngoan ngoãn của cô.
Đột nhiên nhớ lại câu nói của Cố Trinh, sau này ai cưới được Cố An có phải là quá hạnh phúc không.
Cô vẫn còn nhỏ, đỉnh đầu vẫn chưa cao quá vai anh, tóc dài, lại như lần đầu tiên anh gặp cô, buộc thành hai bím nhỏ.
Có chút rối, rất đáng yêu.
Dường như cô lúc nào cũng quá đáng yêu.
Và bây giờ, đôi mắt tròn ướt của cô nhìn anh chằm chằm. Dưới ánh nhìn của anh, màu hồng nhạt từ má trắng như sứ lan đến tai, có xu hướng ngày càng đậm.
Sau vài giây yên lặng, Cố An đột nhiên nhận ra rằng, thực ra đây là... tư thế đút ăn.
Các cặp đôi đút nhau ăn, cô ít trải đời, chỉ thấy ở căn tin trường, xà nẹo xà nẹo, anh một miếng em một miếng. Còn cô đút Giang Nghiễn, thực sự là không phải phép...
Vừa rồi chỉ là nóng lòng muốn Giang Nghiễn thử, căn bản không nghĩ nhiều như vậy, muỗng hình như có ý nghĩ của riêng mình, tự bay đến bên miệng Giang Nghiễn.
Má bắt đầu nóng lên, huống chi Giang Nghiễn còn đang nhìn cô.
Chiếc muỗng trong tay không còn là muỗng, giống như một củ khoai lang nóng, đốt cháy ngón tay.
Cố An bối rối cắn môi, làm thế nào để tự nhiên rút muỗng về... Ai đó giúp tôi với, hu hu hu!
Cô tự lừa mình dối người, thầm nghĩ trong đầu "Giang Nghiễn không nhìn thấy, Giang Nghiễn mất trí nhớ, Giang Nghiễn không biết gì cả", từng chút một từ từ rút tay lại.
Và ngay lúc này, cổ tay cô bị nắm nhẹ.
Cổ tay áo hoodie của cô vừa rồi đã được kéo lên, nên dù bị nắm cổ tay, cũng là thật sự chạm vào da...
Ngón tay khớp xương rõ ràng của anh chạm vào xương cổ tay cô, nhiệt độ dường như còn thấp hơn cô một chút...
Ánh mắt cô từ ngón tay của anh di chuyển lên, dừng lại trên khuôn mặt thanh tú của anh.
Giang Nghiễn cúi xuống, giữ cổ tay cô, cắn viên bánh trôi nhân mè đen.
Đôi môi mỏng bình thường lạnh lùng giờ đây rõ ràng vô cùng, màu đỏ nhạt, mang một lớp ánh nước, khí chất cấm dục lại có sức hấp dẫn khó tả.
Đôi mắt lạnh nhạt trong trẻo như ngày thường, đen bóng sạch sẽ, từ đầu đến cuối không rời khỏi má cô.
Cố An "phừng" một cái đỏ như một quả cà chua nhỏ, chín mọng, tim đập mạnh như muốn nổ tung, đập thình thịch vào lồng ngực.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Còn anh đẹp trai môi hồng răng trắng, thản nhiên, môi mỏng hé mở, nói nhè nhẹ: "Ngọt."
—
Thành phố Kinh cách Đại học A không xa, lần trước khai giảng trúng mùa tắc đường, kẹt xe mất một tiếng đồng hồ, trong khi bình thường lái xe chỉ mất hai mươi phút.
Sau bữa trưa, tim Cố An mới dần dần bình tĩnh lại.
Cô thu dọn xong hành lý, buồn chán ngồi chơi trên vali. Đạp chân xuống đất, vali trượt đi xa, cô không kìm được mà cười tươi lộ ra răng khểnh nhỏ.
Nắng chiều ấm áp từ cửa sổ lớn chiếu vào, chú chó Becgie ngoan ngoãn nằm bên chân cô phơi nắng.
Vậy là kỳ nghỉ đông đã trôi qua nhanh chóng.
Quay lại trường, cô sẽ không gặp được anh hai, cũng không gặp được anh ấy.
Cô cảm thấy mình và Giang Nghiễn dường như trở nên gần gũi hơn một chút.
Nhưng không biết một chút này có phải là do cô tưởng tượng không.
Dù sao cũng không có thước đo nào để đo chính xác.
Cố An không muốn đến trường quá sớm, có thể kéo dài thêm chút nào hay chút ấy.
Cố Trinh vì tăng ca nên đã về đơn vị, Giang Nghiễn ngồi trên ghế sofa, tay cầm tạp chí quân sự, gò má trắng trẻo, sống mũi cao, đúng là nhân gian tuyệt sắc.
Anh thật sự rất đẹp trai, Cố An thầm nghĩ trong lòng.
Nhưng ngày mai sẽ không được thấy anh ấy, ngày kia cũng không thấy...
Cô không kìm được, nhìn trộm một lần, rồi một lần nữa, và lại một lần nữa...
Nhưng thường xuyên đi bên bờ sông sao tránh khỏi ướt chân, khi cô lén nhìn lần thứ không biết bao nhiêu, Giang Nghiễn gập tạp chí lại, đứng dậy đi tới.
Cố An vội nhìn trời, nhìn đất, nhìn chú chó dưới chân, còn cố tình hát lên để che giấu, cô định đạp chân để trượt vali chạy thoát, nhưng bị Giang Nghiễn chặn lại.
Chàng trai cao lớn 1m87, khi mặc áo trắng trông thật sáng sủa và sạch sẽ, đẹp đến mức khiến người ta hoa mắt.
"Sao thế?" Cố An mở miệng, lòng đầy lo lắng.
Cô vốn dĩ đã thấp, ngồi trên vali lại càng thấp hơn, nên phải ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh.
Giây tiếp theo, Giang Nghiễn ngồi xổm trước mặt cô, ngón tay khẽ gõ lên đầu cô: "Sao cứ nhìn anh mãi thế."
Đôi mắt xinh đẹp ấy không mang theo bất kỳ cảm xúc gì, lạnh lùng nhìn cô, nhưng giọng điệu lại dịu dàng.
Cận cảnh vẻ đẹp hoàn mỹ khiến người ta khó lòng chống đỡ, nhưng thua gì cũng không thể thua khí thế, Cố An mạnh miệng, giọng mũi nhỏ nhẹ có chút hung hăng, nhưng càng nói thì âm lượng càng nhỏ dần: "Sao, không cho nhìn à, nhìn một chút cũng không mất miếng thịt nào..."
Cô sắp phải quay lại trường rồi!
Nhìn một lần là mất một lần!
Vậy mà anh còn vì cô nhìn mà đến tìm cô tính sổ!
Đồ keo kiệt! ! !
Cả đời không lấy được vợ đâu!
Sau này anh chỉ có thể cưới mình tôi thôi!
Cố An mím môi, cúi đầu xuống, tỏ vẻ giận dỗi và tủi thân.
"Cho nhìn đó."
Cho... nhìn? ! !
Cô ngẩng đầu lên, gần như nghi ngờ mình nghe nhầm.
Vì ngồi trên vali, cô cao hơn Giang Nghiễn đang ngồi xổm, nhìn anh từ góc độ này lại thấy được toàn cảnh.
Đôi mắt anh kéo dài ở khóe trong, khóe ngoài nhếch lên, khi cười mắt đuôi cong lên tạo nên một đường cong tinh tế, đầy quyến rũ. Bình thường anh nghiêm túc và lạnh lùng, giờ lại thu hết khí thế đó lại, khiến người ta thấy tim đập thình thịch.
Ôi trời, anh đẹp như vậy thật sự là đang làm chậm trễ em đó!
Cố An nhớ lại câu "cho nhìn" anh nói, gần như sắp ngã khỏi vali...
"Vậy có điều gì muốn nói với anh không?"
Giang Nghiễn với đôi mắt đen sáng lấp lánh, nụ cười nhẹ nhàng ở khóe mắt.
Cố An hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế nhịp tim đập nhanh, nhỏ giọng hỏi: "Em về trường rồi, có thể nhắn tin WeChat cho anh không..."
Cô nói xong, cẩn thận bổ sung thêm: "Em sẽ không nhắn hàng ngày... Chỉ thỉnh thoảng thôi..."
Khi nhớ anh quá mà không kìm được.
"Còn gì nữa không."
Đôi mắt Giang Nghiễn đen bóng, ý cười nhàn nhạt ở đuôi mắt.
Cố An như một đứa trẻ không biết đủ, lại nhìn anh đầy đáng thương, hỏi: "Khi anh không bận, em có thể gọi điện thoại cho anh không?"
Bởi vì gọi điện có thể nghe giọng anh...
Nghe giọng anh, có thể tưởng tượng ra biểu cảm của anh khi nói chuyện.
Thì sẽ thấy cảm giác như không quá xa cách.
Cô nói xong, lại cúi đầu xuống.
Như một học sinh lớp một đang chờ kết quả thi.
Cô sờ sờ chóp mũi, lòng bàn tay cũng bắt đầu đổ mồ hôi.
Anh ấy có thấy mình phiền phức không, quá nhiều việc, công việc đã bận rộn, còn phải chăm sóc một cô gái kỳ quặc.
"Đối với anh, em muốn làm gì cũng được."
Từng chữ rõ ràng, rơi vào lòng cô.
Cố An như một viên bánh gạo nếp, viên gạo nếp nuốt nước bọt, lí nhí nói ba chữ, đầy vẻ không thể tin: "Tốt vậy sao?"
Giang Nghiễn cười nhẹ nhìn cô: "Ừm."
"Tại sao?" Đầu óc Cố An như bị đóng băng, ngơ ngác nhìn người trước mặt.
Ánh nắng chiều rơi trên lông mi anh, như có những tia sáng nhỏ lấp lánh, đôi mắt anh cũng trở nên dịu dàng hơn. Anh yên lặng nhìn cô, ánh mắt trong trẻo và dịu dàng, giọng nói nhạt nhòa cũng trở nên mềm mại.
"Đặc quyền của công chúa điện hạ."
Thần vô cùng vinh hạnh.
Bình thường anh ấy nói chuyện với khuôn mặt lạnh nhạt và giọng nói lạnh lùng cũng đủ để thu hút người khác, huống chi hiện tại đôi môi mỏng khẽ mở, giọng nói hạ thấp mang theo âm mũi, nghe rất đỗi cưng chiều.
Khiến cho Cố An cảm thấy mình trước mặt anh như thế nào cũng được, yêu cầu đơn giản như ngắm mặt trời mọc căn bản không đáng kể, thậm chí yêu cầu quá đáng hơn cũng có vẻ không phải không thể...
Cô ngẩng đầu nhìn anh.
Giang Nghiễn trông thật sự rất mệt, đôi mắt hơi cụp xuống, nếp gấp mí mắt rõ ràng sâu sắc.
Anh ấy nheo mắt chạm vào tóc cô, kiểu xoa đầu rất chuẩn sách giáo khoa, hoàn toàn khác với kiểu xoa đầu như hận không thể chà trọc đầu cô của Cố Trinh...
Đây không phải là anh ấy cùng cô ngắm mặt trời mọc!
Mà là bắn pháo hoa trong tim cô!
Anh ấy cũng không phải đang xoa tóc cô!
Mà là đang làm cô phân tâm!
Đừng phát tán sức hút nữa, cái tên quyến rũ này!
Cô như từ Cố An mười tám tuổi, hoàn toàn biến thành một đứa trẻ được cưng chiều.
Bạn nhỏ đỏ mặt, tim đập thình thịch, rụt mặt vào khăn quàng, chỉ lộ ra đôi mắt đen trắng rõ ràng, lén lút nhìn gương mặt nghiêng và hàng mi dài của anh.
Cô lấy một viên kẹo trái cây vị nho yêu thích nhất, vị ngọt tan chảy trong lòng.
Giang Nghiễn đưa cô về nhà, rồi lập tức quay lại cơ quan.
Cố An chạy lên gác, lấy bảng vẽ số ra vẽ một bức tranh nhỏ.
Viết chú thích: Mình thật sự rất thích anh ấy.
[Tiếng gào của con chuột đất!!!]
[Trời ơi, quá đáng yêu rồi!]
[Huhuhu, công chúa điện hạ này quá hoàn hảo rồi, mình không thể chịu nổi nữa]
[Xếp hàng ở đâu để nhận được chú cảnh sát này vậy?]
[Trời ơi, người đàn ông này quá tốt rồi, quá tuyệt vời, aaahhh]
[Cô gái ơi, chúc mừng năm mới!!! Mười chín tuổi rồi!!! Mẹ cho phép con yêu đương!!!]
Cố An chống cằm, khuôn mặt nhỏ tròn trịa.
Ước nguyện năm mới từ "năm sau người này vẫn ở bên cạnh mình", trở thành "hãy sớm trở thành bạn trai của mình nhé"...
-
Sau ngày mùng ba Tết, Cố An lại tiếp tục đi làm gia sư cho học sinh trung học, bận rộn khiến kỳ nghỉ đông trôi qua rất nhanh.
Dù cô ở nhà mỗi ngày, thời gian gặp Cố Trinh và Giang Nghiễn cũng rất ít, bây giờ cô đi sớm về khuya, càng không gặp được họ.
Hai đồng chí cảnh sát hình sự bình thường đã bận rộn, đến những dịp lễ quan trọng thì càng bận rộn muốn liệm luôn, có khi Cố An mang cơm đến, đợi cả buổi chiều cũng không gặp được họ.
Cô vừa đau lòng vừa không có cách nào khác, chỉ có thể cố gắng gấp đôi làm tốt công việc hậu cần, lúc rảnh rỗi chỉ xem TV về dưỡng sinh và phối hợp món ăn.
Cố Trinh và Giang Nghiễn mỗi lần về nhà thời gian không cố định, nhưng dù là nửa đêm hay rạng sáng, luôn thấy nồi cơm điện đang trong chế độ giữ ấm.
Giống như túi thần của Doraemon, cái nồi cơm điện bình thường đó, luôn có thể biến ra các món ăn ngon.
Trên nồi luôn dán tờ ghi chú hoạt hình của ai đó, nét chữ tròn trịa của học sinh tiểu học: Hôm nay cũng vất vả rồi! Hai anh ăn ngon miệng nhé!
"Tôi nói sau này ai lấy được Cố An, có phải là quá hạnh phúc không," Cố Trinh mở nắp nồi, món bò hầm cà chua mềm mại nước súp đậm đà, Cố Trinh lấy bát múc cơm, lại nhíu mày nói: "Thôi, không nghĩ nữa, chỉ nghĩ thôi cũng muốn đánh người rồi."
Giang Nghiễn mím nhẹ môi, không nói gì.
-
Công việc gia sư của Cố An kết thúc vào buổi sáng ngày rằm tháng Giêng, hai ngày sau là ngày mười tám tháng Giêng, cô bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị trở lại trường.
Chỉ là không biết trước khi nhập học có thể gặp lại anh trai và Giang Nghiễn không.
Ngày mười tám tháng Giêng, Cố An thức dậy, ngáp một cái rồi xuống lầu, Cố Trinh đang đeo tạp dề nấu ăn trước bàn bếp, Giang Nghiễn bưng bát đĩa đặt lên bàn ăn, phân công rõ ràng, phối hợp nhịp nhàng.
Không khí xung quanh đều được phủ một lớp màu ấm áp, cảnh tượng trước mắt quá đỗi ấm cúng, khiến Cố An cảm thấy mũi cay cay và khóe miệng muốn trề ra, càng không muốn quay lại trường.
Cô vẫn còn tính trẻ con, thích Tết, thích pháo hoa, thích không khí náo nhiệt, thích tuyết rơi, kẹo hồ lô, bánh trôi và khoai lang nướng, và tất cả những điều tuyệt vời này chỉ có thể được trưng bày trong tủ kính mang tên "kỳ nghỉ đông".
"Anh hai ơi, hôm nay em phải về trường rồi..." Đôi mắt của Cố An tự nhiên hơi rũ xuống, khi nhìn người khác luôn mang vẻ đáng thương và vô tội, giống như một chú chó con Becgie.
"Ừm," Cố Trinh thờ ơ nói: "để Giang Nghiễn đưa em đi, anh có việc vào buổi chiều."
Cố An chậm chạp thốt ra một tiếng "a", ngạc nhiên phát hiện rằng nỗi buồn ly biệt trước khi nhập học của mình đã phần lớn tan biến vì câu nói "để Giang Nghiễn đưa em đi".
Sau bữa sáng, Cố Trinh vừa định dọn bát đĩa thì bị Cố An nhanh chóng giữ lại. Cô mặc áo hoodie trắng, trên áo toàn là hình trứng chiên, trông cô như một chiếc bánh trứng di động, chiếc bánh trứng có khuôn mặt tròn trịa, cười rạng rỡ và dễ thương: "Để em! Cảnh sát Cố, anh nghỉ ngơi đi!"
Cố Trinh không khách sáo, tựa lưng lên ghế sofa một cách thoải mái, bắt đầu xem One Piece cùng với cún con. Từ khi vào học viện cảnh sát, anh đã hoàn toàn không theo kịp tiến độ cập nhật của bộ truyện này.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cố An ôm bát đĩa vào bồn rửa, quay đầu liền thấy Giang Nghiễn bước tới: "Anh sẽ giúp em."
Hehe, lại mặc áo hoodie cùng màu! Chỉ có điều áo của anh không có hình trứng chiên, rất đơn điệu và nhạt nhẽo.
Nhưng phải thừa nhận rằng, khi Giang Nghiễn mặc áo hoodie trắng trông rất trẻ trung, nhìn có vẻ dịu dàng và vô hại, lại rất có cảm giác thanh xuân, chỉ là khuôn mặt quá đỗi lạnh lùng, đôi mắt và chân mày đều mang vẻ cấm dục không thể xâm phạm.
Không khí trở nên thơm nhẹ mùi bạc hà ngọt ngào, trong lòng Cố An bắt đầu xuất hiện những bong bóng màu hồng, má cô bắt đầu ấm lên, cô phồng má lên như một con cá vàng nhỏ, bắt đầu phun bong bóng:
"Hiếm khi được nghỉ một ngày, anh đừng làm việc, mau đi xem Luffy với anh trai em hoặc chợp mắt đi..."
"Anh rửa được." Giang Nghiễn mở miệng, giọng nói mát lạnh.
Anh xắn tay áo lên hai lần, để lộ cánh tay gầy guộc, vì chiều cao quá mức, khi rửa bát anh phải khom lưng, đường cong của lưng và eo được vải áo tôn lên rất rõ ràng.
Đôi tay với khớp xương rõ ràng, làn da trắng lạnh, tinh tế, trông giống như một cậu ấm mười ngón tay không dính nước. Nhưng thực ra trong lòng bàn tay có vết chai do cầm súng.
Bồn rửa chén nhỏ như vậy, hai người không thể cùng nhau rửa, Cố An đề nghị: "Vậy em làm bánh trôi, anh thích nhân gì?"
Giang Nghiễn: "Nhân gì cũng được."
"Vậy thì làm nhân mè đen và đậu đỏ, anh trai em thích mấy loại này."
Giọng cô trong trẻo, bắt đầu rang mè đen, vừa rang vừa không thể nhịn được mà cúi xuống gần chảo để ngửi mùi thơm.
Đôi mắt tròn vo hài lòng nheo lại thành khe, giống như một con mèo ăn vụng cá khô, Cố An cười lộ ra răng khểnh nhỏ: "Thơm quá thơm quá!"
Cố An không thể cưỡng lại được mọi món ăn dẻo dính.
Nhân được xay nhuyễn, thêm mỡ heo, đặt vào ngăn đá tủ lạnh.
Bột nếp trộn nước, nhồi thành bột, bọc nhân đã đông lại, cho vào nồi luộc.
Quá trình phức tạp và nhàm chán vẫn làm cô vui vẻ, đôi răng khểnh nhỏ dễ thương lúc nào cũng lộ ra.
Khi nấu bánh trôi, qua nắp nồi trong suốt, nhìn những viên bánh nếp lăn lộn bên trong, cô nhìn chăm chú như nhìn bảo bối.
Giang Nghiễn không kìm được, nụ cười từ đuôi mắt lan đến khóe miệng, thành lúm đồng tiền xinh đẹp.
"Chín rồi chín rồi chín rồi!"
Khoảnh khắc bánh trôi nổi lên, giọng nói của Cố An cực kỳ vui mừng, không kìm được mà dùng muỗng sứ trắng múc một viên bánh trôi.
Viên bánh nếp trong suốt, bên trong là nhân mè đen thơm phức, tỏa ra hơi nóng, nhìn thôi cũng đã tưởng tượng được vị mềm dẻo ngọt ngào.
Cô phồng má lên, thổi nguội, sau đó đưa đến trước mặt Giang Nghiễn, như đang dâng bảo bối, đầy mong đợi: "Anh thử xem, em nghĩ sẽ ngon lắm!"
Bánh trôi bất ngờ được đưa đến bên miệng, Giang Nghiễn cúi đầu nhìn vào đôi mắt ngoan ngoãn của cô.
Đột nhiên nhớ lại câu nói của Cố Trinh, sau này ai cưới được Cố An có phải là quá hạnh phúc không.
Cô vẫn còn nhỏ, đỉnh đầu vẫn chưa cao quá vai anh, tóc dài, lại như lần đầu tiên anh gặp cô, buộc thành hai bím nhỏ.
Có chút rối, rất đáng yêu.
Dường như cô lúc nào cũng quá đáng yêu.
Và bây giờ, đôi mắt tròn ướt của cô nhìn anh chằm chằm. Dưới ánh nhìn của anh, màu hồng nhạt từ má trắng như sứ lan đến tai, có xu hướng ngày càng đậm.
Sau vài giây yên lặng, Cố An đột nhiên nhận ra rằng, thực ra đây là... tư thế đút ăn.
Các cặp đôi đút nhau ăn, cô ít trải đời, chỉ thấy ở căn tin trường, xà nẹo xà nẹo, anh một miếng em một miếng. Còn cô đút Giang Nghiễn, thực sự là không phải phép...
Vừa rồi chỉ là nóng lòng muốn Giang Nghiễn thử, căn bản không nghĩ nhiều như vậy, muỗng hình như có ý nghĩ của riêng mình, tự bay đến bên miệng Giang Nghiễn.
Má bắt đầu nóng lên, huống chi Giang Nghiễn còn đang nhìn cô.
Chiếc muỗng trong tay không còn là muỗng, giống như một củ khoai lang nóng, đốt cháy ngón tay.
Cố An bối rối cắn môi, làm thế nào để tự nhiên rút muỗng về... Ai đó giúp tôi với, hu hu hu!
Cô tự lừa mình dối người, thầm nghĩ trong đầu "Giang Nghiễn không nhìn thấy, Giang Nghiễn mất trí nhớ, Giang Nghiễn không biết gì cả", từng chút một từ từ rút tay lại.
Và ngay lúc này, cổ tay cô bị nắm nhẹ.
Cổ tay áo hoodie của cô vừa rồi đã được kéo lên, nên dù bị nắm cổ tay, cũng là thật sự chạm vào da...
Ngón tay khớp xương rõ ràng của anh chạm vào xương cổ tay cô, nhiệt độ dường như còn thấp hơn cô một chút...
Ánh mắt cô từ ngón tay của anh di chuyển lên, dừng lại trên khuôn mặt thanh tú của anh.
Giang Nghiễn cúi xuống, giữ cổ tay cô, cắn viên bánh trôi nhân mè đen.
Đôi môi mỏng bình thường lạnh lùng giờ đây rõ ràng vô cùng, màu đỏ nhạt, mang một lớp ánh nước, khí chất cấm dục lại có sức hấp dẫn khó tả.
Đôi mắt lạnh nhạt trong trẻo như ngày thường, đen bóng sạch sẽ, từ đầu đến cuối không rời khỏi má cô.
Cố An "phừng" một cái đỏ như một quả cà chua nhỏ, chín mọng, tim đập mạnh như muốn nổ tung, đập thình thịch vào lồng ngực.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Còn anh đẹp trai môi hồng răng trắng, thản nhiên, môi mỏng hé mở, nói nhè nhẹ: "Ngọt."
—
Thành phố Kinh cách Đại học A không xa, lần trước khai giảng trúng mùa tắc đường, kẹt xe mất một tiếng đồng hồ, trong khi bình thường lái xe chỉ mất hai mươi phút.
Sau bữa trưa, tim Cố An mới dần dần bình tĩnh lại.
Cô thu dọn xong hành lý, buồn chán ngồi chơi trên vali. Đạp chân xuống đất, vali trượt đi xa, cô không kìm được mà cười tươi lộ ra răng khểnh nhỏ.
Nắng chiều ấm áp từ cửa sổ lớn chiếu vào, chú chó Becgie ngoan ngoãn nằm bên chân cô phơi nắng.
Vậy là kỳ nghỉ đông đã trôi qua nhanh chóng.
Quay lại trường, cô sẽ không gặp được anh hai, cũng không gặp được anh ấy.
Cô cảm thấy mình và Giang Nghiễn dường như trở nên gần gũi hơn một chút.
Nhưng không biết một chút này có phải là do cô tưởng tượng không.
Dù sao cũng không có thước đo nào để đo chính xác.
Cố An không muốn đến trường quá sớm, có thể kéo dài thêm chút nào hay chút ấy.
Cố Trinh vì tăng ca nên đã về đơn vị, Giang Nghiễn ngồi trên ghế sofa, tay cầm tạp chí quân sự, gò má trắng trẻo, sống mũi cao, đúng là nhân gian tuyệt sắc.
Anh thật sự rất đẹp trai, Cố An thầm nghĩ trong lòng.
Nhưng ngày mai sẽ không được thấy anh ấy, ngày kia cũng không thấy...
Cô không kìm được, nhìn trộm một lần, rồi một lần nữa, và lại một lần nữa...
Nhưng thường xuyên đi bên bờ sông sao tránh khỏi ướt chân, khi cô lén nhìn lần thứ không biết bao nhiêu, Giang Nghiễn gập tạp chí lại, đứng dậy đi tới.
Cố An vội nhìn trời, nhìn đất, nhìn chú chó dưới chân, còn cố tình hát lên để che giấu, cô định đạp chân để trượt vali chạy thoát, nhưng bị Giang Nghiễn chặn lại.
Chàng trai cao lớn 1m87, khi mặc áo trắng trông thật sáng sủa và sạch sẽ, đẹp đến mức khiến người ta hoa mắt.
"Sao thế?" Cố An mở miệng, lòng đầy lo lắng.
Cô vốn dĩ đã thấp, ngồi trên vali lại càng thấp hơn, nên phải ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh.
Giây tiếp theo, Giang Nghiễn ngồi xổm trước mặt cô, ngón tay khẽ gõ lên đầu cô: "Sao cứ nhìn anh mãi thế."
Đôi mắt xinh đẹp ấy không mang theo bất kỳ cảm xúc gì, lạnh lùng nhìn cô, nhưng giọng điệu lại dịu dàng.
Cận cảnh vẻ đẹp hoàn mỹ khiến người ta khó lòng chống đỡ, nhưng thua gì cũng không thể thua khí thế, Cố An mạnh miệng, giọng mũi nhỏ nhẹ có chút hung hăng, nhưng càng nói thì âm lượng càng nhỏ dần: "Sao, không cho nhìn à, nhìn một chút cũng không mất miếng thịt nào..."
Cô sắp phải quay lại trường rồi!
Nhìn một lần là mất một lần!
Vậy mà anh còn vì cô nhìn mà đến tìm cô tính sổ!
Đồ keo kiệt! ! !
Cả đời không lấy được vợ đâu!
Sau này anh chỉ có thể cưới mình tôi thôi!
Cố An mím môi, cúi đầu xuống, tỏ vẻ giận dỗi và tủi thân.
"Cho nhìn đó."
Cho... nhìn? ! !
Cô ngẩng đầu lên, gần như nghi ngờ mình nghe nhầm.
Vì ngồi trên vali, cô cao hơn Giang Nghiễn đang ngồi xổm, nhìn anh từ góc độ này lại thấy được toàn cảnh.
Đôi mắt anh kéo dài ở khóe trong, khóe ngoài nhếch lên, khi cười mắt đuôi cong lên tạo nên một đường cong tinh tế, đầy quyến rũ. Bình thường anh nghiêm túc và lạnh lùng, giờ lại thu hết khí thế đó lại, khiến người ta thấy tim đập thình thịch.
Ôi trời, anh đẹp như vậy thật sự là đang làm chậm trễ em đó!
Cố An nhớ lại câu "cho nhìn" anh nói, gần như sắp ngã khỏi vali...
"Vậy có điều gì muốn nói với anh không?"
Giang Nghiễn với đôi mắt đen sáng lấp lánh, nụ cười nhẹ nhàng ở khóe mắt.
Cố An hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế nhịp tim đập nhanh, nhỏ giọng hỏi: "Em về trường rồi, có thể nhắn tin WeChat cho anh không..."
Cô nói xong, cẩn thận bổ sung thêm: "Em sẽ không nhắn hàng ngày... Chỉ thỉnh thoảng thôi..."
Khi nhớ anh quá mà không kìm được.
"Còn gì nữa không."
Đôi mắt Giang Nghiễn đen bóng, ý cười nhàn nhạt ở đuôi mắt.
Cố An như một đứa trẻ không biết đủ, lại nhìn anh đầy đáng thương, hỏi: "Khi anh không bận, em có thể gọi điện thoại cho anh không?"
Bởi vì gọi điện có thể nghe giọng anh...
Nghe giọng anh, có thể tưởng tượng ra biểu cảm của anh khi nói chuyện.
Thì sẽ thấy cảm giác như không quá xa cách.
Cô nói xong, lại cúi đầu xuống.
Như một học sinh lớp một đang chờ kết quả thi.
Cô sờ sờ chóp mũi, lòng bàn tay cũng bắt đầu đổ mồ hôi.
Anh ấy có thấy mình phiền phức không, quá nhiều việc, công việc đã bận rộn, còn phải chăm sóc một cô gái kỳ quặc.
"Đối với anh, em muốn làm gì cũng được."
Từng chữ rõ ràng, rơi vào lòng cô.
Cố An như một viên bánh gạo nếp, viên gạo nếp nuốt nước bọt, lí nhí nói ba chữ, đầy vẻ không thể tin: "Tốt vậy sao?"
Giang Nghiễn cười nhẹ nhìn cô: "Ừm."
"Tại sao?" Đầu óc Cố An như bị đóng băng, ngơ ngác nhìn người trước mặt.
Ánh nắng chiều rơi trên lông mi anh, như có những tia sáng nhỏ lấp lánh, đôi mắt anh cũng trở nên dịu dàng hơn. Anh yên lặng nhìn cô, ánh mắt trong trẻo và dịu dàng, giọng nói nhạt nhòa cũng trở nên mềm mại.
"Đặc quyền của công chúa điện hạ."
/30
|