Có trẻ con ở đây.
Miệng sạch sẽ một chút.
Giọng điệu của Giang Nghiễn lạnh đi ít nhất dưới âm mười độ, những con báo đang đùa giỡn lập tức im lặng.
Cô gái nhỏ chưa đến tuổi trưởng thành, bị Giang Nghiễn che tai qua lớp áo hoodie. Bây giờ đứng yên lặng ở đó, ánh mắt mờ mịt không biết nhìn đi đâu, giống như một con thỏ nhỏ vô tình rơi vào bẫy của thợ săn.
"Em gái, ngại quá, em cứ coi như chưa nghe thấy gì..."
"Đúng đúng, họ ăn nói bậy bạ, đói rồi phải không? Ăn cơm đi, ăn cơm nào!"
Tay bên tai buông xuống, âm thanh náo nhiệt lập tức ùa vào, nhịp tim vừa rồi đột ngột tăng nhanh giờ dần dần bình ổn.
Hôm nay anh cảnh sát trực ban ở sở công an cũng có mặt, anh kéo ghế bên cạnh: "Lại đây ngồi với anh này!"
Cố An do dự không biết có nên ngồi xuống không, quay đầu nhìn người bên cạnh.
Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, trong lòng có chút cảm giác không thể diễn tả, trước đây chưa từng có.
Đôi mắt đẹp của Giang Nghiễn bình thản vô cùng nhưng ngay sau đó giúp cô kéo ghế ra, khẽ nâng cằm ra hiệu cho cô ngồi xuống, sau đó tự mình ngồi cạnh cô.
Chân anh dài, không gian dường như hơi chật chội, đôi tay trắng lạnh tách đũa dùng một lần ra, xác nhận không có gai gỗ nào, mới đặt vào đĩa trước mặt cô.
Cố An để tránh trở thành tâm điểm chú ý lần nữa, nhỏ giọng nói lời cảm ơn.
Giang Nghiễn "ừm" một tiếng, giọng nói lạnh lùng nhưng vì hạ thấp mà trở nên mềm mại: "Có kiêng ăn món nào không?"
"Không ạ!" Cố An lắc đầu, mặt trẻ con căng thẳng nói từng chữ: "Cái gì em cũng ăn được ạ!"
Không khí ngưng lại trong chốc lát, anh cảnh sát đã gặp cô một lần hỏi: "Nghe giọng điệu, em gái không phải người phương Nam?"
"Em là người phương Nam, nhưng bạn cùng bàn của em là người Đông Bắc," Cố An gãi đầu, cười mím môi hơi ngại ngùng: "Kết quả là em không cẩn thận bị ảnh hưởng chút ít."
Cô gái đáng yêu như viên bánh nếp, giọng nói mềm mại của phương Nam, pha lẫn chút âm vị địa phương Đông Bắc, khiến các thành viên đội hình sự cảm thấy đáng yêu muốn xỉu, coi em gái của đồng đội như em gái của mình, nhiệt tình nói: "Nào, thử món tôm om dầu này!"
Con tôm biển to hơn lòng bàn tay, được bọc một lớp sốt vàng rực rỡ.
Cố An cảm thấy may mắn khi cúi đầu ăn không bị ai chú ý, chuyên tâm bóc tôm.
"Còn chưa khai lai lịch miếng băng cá nhân này đâu, chắc là cô gái nhỏ dán đúng không? Sao, có chuyện thật à?"
Gò má của Cố An như bị ai đó châm lửa "phừng" một cái đỏ bừng. Trong lúc mất tập trung, mũi nhọn của đầu tôm đâm thẳng vào ngón tay, vài giây sau cảm giác đau từ đầu ngón tay truyền đến.
Cô lặng lẽ lấy giấy ăn lau ngón tay, da bị trầy, không chảy máu.
"Ngứa da thì nói." Giang Nghiễn nhướng mắt lên, khuôn mặt như núi băng lại lạnh thêm vài phần, cụp mắt nhìn ngón tay của Cố An, lông mày khẽ nhíu lại.
Khuôn mặt trẻ con của cô vì lo lắng mà căng thẳng, từ góc độ của anh nhìn sang, hàng mi dài khẽ rủ xuống, cô cẩn thận nhấm nháp thức ăn trước mặt, giống như một bé chuột hamster nhút nhát, cực lực hạ thấp sự hiện diện của mình.
Ngón tay bị xước, Cố An bỏ qua món tôm om dầu.
Trong lòng nghĩ, Cố Trinh mau tới đi, bữa cơm nhanh chóng kết thúc đi.
Người bên cạnh cả buổi tối không động đũa, ngay lúc này, anh đeo găng tay dùng một lần.
Sau đó, có một miếng thịt tôm đã bóc vỏ được đặt vào đĩa trước mặt cô.
Miếng tôm có hoa văn đẹp mắt, chỉ cần nhìn thôi cũng có thể tưởng tượng ra vị ngon của nó.
Ánh mắt cô di chuyển lên, đó là tay của Giang Nghiễn.
Qua lớp găng tay nilon, vẫn có thể thấy ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng nhưng không nhô lên, dưới ánh đèn làn da trắng lạnh.
Mu bàn tay có gân xanh nổi lên nhưng vẫn nhìn rất sạch sẽ.
Cô cắn miếng thịt tôm, len lén nhìn anh.
Anh lấy khăn ướt khử trùng từ tốn lau tay, mắt nhìn xuống lắng nghe đồng nghiệp nói chuyện, thỉnh thoảng mới phát biểu ý kiến, cũng chỉ vài từ, là những thông tin về vụ án mà cô không hiểu lắm.
Hơn 9 giờ, cửa phòng bao được đẩy ra. Một người đàn ông cao ráo, chân dài, chiều cao hơn 1m85, đầu đinh, đường nét khuôn mặt sắc bén.
"Cố Trinh, cuối cùng cậu cũng đến." Những người vừa rồi còn đang đùa giỡn, ngoài miệng nói "Cố Trinh không đến nhanh thì mình ăn hết rồi giải tán lẹ", giờ mới thực sự bắt đầu ăn như gió cuốn mây bay.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
"Cố An, mập lên rồi." Cố Trinh ngồi xuống bên cạnh cô, không chút nể tình véo mạnh hai má cô.
Cố An nuốt thức ăn trong miệng, mắt hạnh trợn tròn.
Trước mặt bao nhiêu người như thế này...
Còn có cả người bên cạnh cô...
Anh ấy lại nói cô mập!
Cô - Cố An! Không còn mặt mũi gì nữa rồi!
Tâm trạng ảo não lan tràn, Cố An xoa xoa má bị véo đau, nhíu mày nhỏ giọng: "Em chỉ mặt tròn thôi, em không mập!"
—
Ngày hôm sau, Cố Trinh xin nghỉ một tiếng để đưa Cố An đến trường Trung học số 1 thành phố Kinh báo danh.
Chủ nhiệm lớp 11/7 tên là La Bắc, là một người đàn ông trung niên khoảng bốn, năm mươi tuổi, có mái đầu địa trung hải (hói), đeo kính gọng, người rất hòa nhã.
"Học sinh giỏi nhất lớp chúng ta tên là Giang Ninh, tính cách rất cởi mở, để em ấy ngồi cùng bàn với em, có gì không hiểu cứ nhờ em ấy chỉ dẫn."
Cố An đến lớp, tự giới thiệu ngắn gọn, các nam sinh trong lớp âm thầm xôn xao, khi sắp xếp chỗ ngồi, thậm chí có người chủ động yêu cầu được ngồi cùng bàn với cô.
"Bọn con trai mấy cậu, đang tính toán gì trong đầu vậy," một cô gái tóc ngắn ngang tai, mắt tròn giơ tay: "Thầy ơi, để Cố An ngồi cạnh em đi!"
Cố An ngồi xuống mới biết, bạn cùng bàn mới của cô chính là Giang Ninh mà chủ nhiệm nói.
Trong lúc thu xếp sách vở, Giang Ninh giúp cô lấy sách toán cần cho tiết học đầu tiên, quay mặt lại hỏi: "Sao cậu chuyển trường vậy, dù là đề cương hay đề thi cũng có nhiều khác biệt mà?"
Cố An mỉm cười: "Anh trai mình chuyển công tác đến đây."
"Ở đâu á, xa trường không?" Giang Ninh nhìn cô bạn mới dễ thương, tự nhiên sinh ra cảm giác muốn bảo vệ: "Bây giờ ký túc xá của trường hình như đã đầy, không thể sắp xếp ở nội trú."
"Không xa đâu, ở Sở Công an thành phố Kinh." Cố An sắp xếp xong sách, nhận sách và vở bài tập toán từ Giang Ninh: "Cảm ơn cậu!"
"Chú út của mình cũng ở Sở Công an thành phố Kinh!" Giang Ninh tròn mắt ngạc nhiên: "Nhưng chú ấy là một ác quỷ, mùa hè sau kỳ thi đại học, ổng phụ đạo môn toán cho mình, trung bình mỗi ngày mình khóc mười lần..."
Cố An ngây người.
"Trí thông minh của học thần khác hẳn người phàm chúng ta, giảng bài thì từ bước một nhảy thẳng đến bước năm," Giang Ninh bĩu môi: "Nghe không hiểu thì ổng muốn ném bút, còn nói trên cổ mình chỉ gắn quả bóng, không có chút khả năng tư duy..."
Nhớ lại mùa hè bị ác quỷ khống chế, Giang Ninh không khỏi rùng mình.
Không trách đến giờ vẫn chưa cưới được vợ, ai lại nghĩ quẩn, muốn lấy một "sát thần mặt ngọc" chứ? Nhưng mà, biết đâu được, ổng có thể dùng vẻ ngoài xuất sắc lừa được một cô gái ngây thơ.
May mắn gia đình đã dự đoán trước, đã đính hôn cho chú ấy.
Giang Ninh nghĩ đến người thím út chưa từng gặp có hôn ước với chú mình, lắc đầu, tội nghiệp, thật đáng thương.
Cố An chọc chọc vào người bạn đang ngẩn ngơ, cười lộ răng khểnh, vui vẻ: "Biết đâu anh trai mình lại quen chú út cậu."
"Chắc chắn có quen, nói cho cậu biết, chú út của mình dù là ma quỷ nhưng rất đẹp trai, là hotboy của sở công an."
Cố An tự nhiên xuất hiện một suy nghĩ trong lòng.
Suy nghĩ này làm mặt cô có chút nóng.
-- Vị hotboy trong truyền thuyết này, có đẹp hơn Giang Nghiễn không?
—
Đã khai giảng một tháng, trường Trung học số 1 thành phố Kinh là trường trọng điểm của thành phố, tiến độ giảng dạy rõ ràng nhanh hơn trường trước, Cố An cảm thấy khá vất vả.
Các thầy cô bộ môn đều rất tò mò về học sinh mới này, mỗi lần đặt câu hỏi mà mọi người đều cúi đầu làm bộ không nghe thấy thì họ sẽ gọi tên cô.
Khi chuông tan học vang lên, Cố An đã như một quả bóng bị rút khí, xẹp xuống bằng một cách mắt thường có thể nhìn thấy.
Bài kiểm tra nhỏ trên lớp môn toán toàn dấu X, nhìn thấy mà giật mình.
Cố An phồng má thở mạnh một hơi, làm mấy lọn tóc mái bay tứ tung.
Khi Cố An về đến nhà, trong nhà không có ai.
Mãi đến 9 giờ, khi cô sửa một nửa số bài toán sai, Cố Trinh và Giang Nghiễn mới về.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cô lon ton chạy tới: "Lại tăng ca ạ?"
"Ừm." Cố Trinh treo chiếc áo khoác màu đen lên móc treo ở cửa: "Hôm nay ở trường ổn chứ?"
"Tất nhiên rồi!" Cố An liếc thấy miếng băng cá nhân trên cằm Giang Nghiễn đã không còn, nhưng vết thương có dấu hiệu bị viêm.
"Thế thì tốt." Cố Trinh rót một cốc nước uống, một hơi cạn sạch: "Anh hai đi chạy bộ một lát, đói thì trong tủ lạnh có há cảo đông lạnh."
Cố An lục trong hòm thuốc nhỏ ra thuốc mua hôm qua, gõ cửa phòng Giang Nghiễn. Cô như một học sinh tiểu học bị gọi vào văn phòng để phê bình, ngón tay cầm chặt bao thuốc, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy hồi hộp thấp thỏm.
Cửa mở ra, mùi sữa tắm thơm mát xộc thẳng vào mặt. Anh mặc áo phông trắng ngắn tay, quần thể thao đen ngắn, tóc vẫn còn ướt, rủ xuống trán, đôi mắt càng thêm đen sâu.
"Giang Nghiễn..." Cố An khẽ xoa xoa mũi, không biết nên gọi anh là cảnh sát hay anh trai, cuối cùng nhấp môi dưới: "Vết thương của anh có chút bị viêm, nếu không muốn dán băng cá nhân thì phải bôi chút thuốc mới nhanh khỏi."
"Cảm ơn." Giọng Giang Nghiễn lạnh lùng không quan tâm, nhưng thấy cô gái nhỏ như hoàn thành một nhiệm vụ lớn, thở phào nhẹ nhõm khi anh nhận thuốc.
Nụ cười lan từ khóe miệng lên gò má mềm mại, đến cả đôi mắt cũng thành hình trăng lưỡi liềm, hòa hợp với bọng mắt.
Cô chắp tay ra sau lưng, lùi lại hai bước, nghiêng đầu nhìn anh cười: "Vậy chúc anh ngủ ngon!"
"Ừ."
Nét mặt cẩn thận, ánh mắt toát lên sự vui vẻ từ trong lòng, rất giống với người anh đã từng mắng trước kia.
Là bánh bao nhỏ mà khi anh quay lưng rời đi, nước mắt cứ thế rơi không dứt.
Cố An nghiêm túc viết lại một lần bài toán sai từ đầu đến cuối, vô cùng khó khăn. Cuối cùng nản lòng, cô nằm bò trên bàn ăn trong phòng khách đợi Cố Trinh về.
Giang Nghiễn ra ngoài rót nước, thấy cảnh tượng này.
Cô gái nhỏ chống đỡ trên sách, trông như một cây nấm tự kỷ.
Tiếng ly nước đặt trên bàn vang lên thanh thúy.
Cố An ngẩng đầu, trên đầu có một lọn tóc ngốc ngốc dựng đứng lên như đang nảy mầm.
Giang Nghiễn lười biếng nâng mi mắt: "Sao thế?"
Cố An xoa xoa mặt cho tỉnh táo, lông mày nhỏ nhíu thành sóng lượn: "Bài này làm em bế tắc quá."
Anh khom lưng xem bài tập trước mặt cô, tay trái đặt lên lưng ghế sau cô, tay phải vô thức chống lên bàn.
Cả người cô bị bao phủ bởi mùi bạc hà mát lạnh của anh, như chỉ cần sơ ý là có thể ngã vào lòng anh.
Cố An không tự giác nín thở. Ở vai phải, một bên mặt lạnh lùng của anh đang tập trung, sống mũi thẳng tắp, vì khoảng cách quá gần, cô thậm chí có thể nhìn rõ hàng mi dài và dày của anh.
Ngón tay thon dài của anh chỉ vào bài toán: "Đạo hàm từ đoạn này bắt đầu sai rồi."
Cố An ngoan ngoãn gật đầu, mắt tròn xoe đầy mơ hồ.
"Vẫn không hiểu?" Giọng anh lạnh lùng pha chút lười biếng, nhưng âm sắc sạch sẽ như thiếu niên lại trong trẻo như nước suối.
Cố An như một đứa trẻ sợ bị mắng, mím môi, khẩn trương nhìn anh.
Nếu Giang Ninh thấy cậu ấm nhà họ Giang rủ lòng từ bi giảng giải những nguyên lý toán cơ bản mà không tức giận ném bút, chắc chắn sẽ nghi ngờ chú út của mình bị ai đó nhập vào.
Giang Nghiễn kéo ghế ngồi xuống, tư thế thoải mái tự nhiên, ánh đèn chiếu xuống, làm nổi bật đường nét gương mặt của anh, càng thêm phần tuấn tú.
Nếu bỏ qua từ trường chặn người ngàn dặm kia, ánh mắt anh thực ra rất dịu dàng đa tình, hốc mắt sâu thăm thẳm, con ngươi tỏa ra ấm áp, lúc yên lặng nhìn ai đó, sự dịu dàng có thể nhấn chìm người ta.
"Học sinh cấp ba."
"Hả?"
"Hiểu chưa?" Ngón tay trắng lạnh của anh gõ nhẹ lên cuốn sách bài tập.
Cố An lắc đầu.
Giang Nghiễn hơi nghiêng người, khoảng cách đột ngột gần hơn.
Ở khoảng cách gần như vậy, cô có thể thấy chính mình trong con ngươi sâu thẳm của anh, hàng mi dài và mềm mại, còn đẹp hơn cả của con gái.
Cô ngẩn ngơ nhìn anh, trong đầu mọi công thức toán học như đang dắt tay nhau nhảy múa trong màn sương, dần dần thành một mớ bòng bong không thể gỡ.
Anh dùng đầu bút nhẹ nhàng chọc vào trán cô, giọng lạnh lùng trong trẻo pha chút bất lực: "Nhìn sách, đừng nhìn anh."
Miệng sạch sẽ một chút.
Giọng điệu của Giang Nghiễn lạnh đi ít nhất dưới âm mười độ, những con báo đang đùa giỡn lập tức im lặng.
Cô gái nhỏ chưa đến tuổi trưởng thành, bị Giang Nghiễn che tai qua lớp áo hoodie. Bây giờ đứng yên lặng ở đó, ánh mắt mờ mịt không biết nhìn đi đâu, giống như một con thỏ nhỏ vô tình rơi vào bẫy của thợ săn.
"Em gái, ngại quá, em cứ coi như chưa nghe thấy gì..."
"Đúng đúng, họ ăn nói bậy bạ, đói rồi phải không? Ăn cơm đi, ăn cơm nào!"
Tay bên tai buông xuống, âm thanh náo nhiệt lập tức ùa vào, nhịp tim vừa rồi đột ngột tăng nhanh giờ dần dần bình ổn.
Hôm nay anh cảnh sát trực ban ở sở công an cũng có mặt, anh kéo ghế bên cạnh: "Lại đây ngồi với anh này!"
Cố An do dự không biết có nên ngồi xuống không, quay đầu nhìn người bên cạnh.
Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, trong lòng có chút cảm giác không thể diễn tả, trước đây chưa từng có.
Đôi mắt đẹp của Giang Nghiễn bình thản vô cùng nhưng ngay sau đó giúp cô kéo ghế ra, khẽ nâng cằm ra hiệu cho cô ngồi xuống, sau đó tự mình ngồi cạnh cô.
Chân anh dài, không gian dường như hơi chật chội, đôi tay trắng lạnh tách đũa dùng một lần ra, xác nhận không có gai gỗ nào, mới đặt vào đĩa trước mặt cô.
Cố An để tránh trở thành tâm điểm chú ý lần nữa, nhỏ giọng nói lời cảm ơn.
Giang Nghiễn "ừm" một tiếng, giọng nói lạnh lùng nhưng vì hạ thấp mà trở nên mềm mại: "Có kiêng ăn món nào không?"
"Không ạ!" Cố An lắc đầu, mặt trẻ con căng thẳng nói từng chữ: "Cái gì em cũng ăn được ạ!"
Không khí ngưng lại trong chốc lát, anh cảnh sát đã gặp cô một lần hỏi: "Nghe giọng điệu, em gái không phải người phương Nam?"
"Em là người phương Nam, nhưng bạn cùng bàn của em là người Đông Bắc," Cố An gãi đầu, cười mím môi hơi ngại ngùng: "Kết quả là em không cẩn thận bị ảnh hưởng chút ít."
Cô gái đáng yêu như viên bánh nếp, giọng nói mềm mại của phương Nam, pha lẫn chút âm vị địa phương Đông Bắc, khiến các thành viên đội hình sự cảm thấy đáng yêu muốn xỉu, coi em gái của đồng đội như em gái của mình, nhiệt tình nói: "Nào, thử món tôm om dầu này!"
Con tôm biển to hơn lòng bàn tay, được bọc một lớp sốt vàng rực rỡ.
Cố An cảm thấy may mắn khi cúi đầu ăn không bị ai chú ý, chuyên tâm bóc tôm.
"Còn chưa khai lai lịch miếng băng cá nhân này đâu, chắc là cô gái nhỏ dán đúng không? Sao, có chuyện thật à?"
Gò má của Cố An như bị ai đó châm lửa "phừng" một cái đỏ bừng. Trong lúc mất tập trung, mũi nhọn của đầu tôm đâm thẳng vào ngón tay, vài giây sau cảm giác đau từ đầu ngón tay truyền đến.
Cô lặng lẽ lấy giấy ăn lau ngón tay, da bị trầy, không chảy máu.
"Ngứa da thì nói." Giang Nghiễn nhướng mắt lên, khuôn mặt như núi băng lại lạnh thêm vài phần, cụp mắt nhìn ngón tay của Cố An, lông mày khẽ nhíu lại.
Khuôn mặt trẻ con của cô vì lo lắng mà căng thẳng, từ góc độ của anh nhìn sang, hàng mi dài khẽ rủ xuống, cô cẩn thận nhấm nháp thức ăn trước mặt, giống như một bé chuột hamster nhút nhát, cực lực hạ thấp sự hiện diện của mình.
Ngón tay bị xước, Cố An bỏ qua món tôm om dầu.
Trong lòng nghĩ, Cố Trinh mau tới đi, bữa cơm nhanh chóng kết thúc đi.
Người bên cạnh cả buổi tối không động đũa, ngay lúc này, anh đeo găng tay dùng một lần.
Sau đó, có một miếng thịt tôm đã bóc vỏ được đặt vào đĩa trước mặt cô.
Miếng tôm có hoa văn đẹp mắt, chỉ cần nhìn thôi cũng có thể tưởng tượng ra vị ngon của nó.
Ánh mắt cô di chuyển lên, đó là tay của Giang Nghiễn.
Qua lớp găng tay nilon, vẫn có thể thấy ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng nhưng không nhô lên, dưới ánh đèn làn da trắng lạnh.
Mu bàn tay có gân xanh nổi lên nhưng vẫn nhìn rất sạch sẽ.
Cô cắn miếng thịt tôm, len lén nhìn anh.
Anh lấy khăn ướt khử trùng từ tốn lau tay, mắt nhìn xuống lắng nghe đồng nghiệp nói chuyện, thỉnh thoảng mới phát biểu ý kiến, cũng chỉ vài từ, là những thông tin về vụ án mà cô không hiểu lắm.
Hơn 9 giờ, cửa phòng bao được đẩy ra. Một người đàn ông cao ráo, chân dài, chiều cao hơn 1m85, đầu đinh, đường nét khuôn mặt sắc bén.
"Cố Trinh, cuối cùng cậu cũng đến." Những người vừa rồi còn đang đùa giỡn, ngoài miệng nói "Cố Trinh không đến nhanh thì mình ăn hết rồi giải tán lẹ", giờ mới thực sự bắt đầu ăn như gió cuốn mây bay.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
"Cố An, mập lên rồi." Cố Trinh ngồi xuống bên cạnh cô, không chút nể tình véo mạnh hai má cô.
Cố An nuốt thức ăn trong miệng, mắt hạnh trợn tròn.
Trước mặt bao nhiêu người như thế này...
Còn có cả người bên cạnh cô...
Anh ấy lại nói cô mập!
Cô - Cố An! Không còn mặt mũi gì nữa rồi!
Tâm trạng ảo não lan tràn, Cố An xoa xoa má bị véo đau, nhíu mày nhỏ giọng: "Em chỉ mặt tròn thôi, em không mập!"
—
Ngày hôm sau, Cố Trinh xin nghỉ một tiếng để đưa Cố An đến trường Trung học số 1 thành phố Kinh báo danh.
Chủ nhiệm lớp 11/7 tên là La Bắc, là một người đàn ông trung niên khoảng bốn, năm mươi tuổi, có mái đầu địa trung hải (hói), đeo kính gọng, người rất hòa nhã.
"Học sinh giỏi nhất lớp chúng ta tên là Giang Ninh, tính cách rất cởi mở, để em ấy ngồi cùng bàn với em, có gì không hiểu cứ nhờ em ấy chỉ dẫn."
Cố An đến lớp, tự giới thiệu ngắn gọn, các nam sinh trong lớp âm thầm xôn xao, khi sắp xếp chỗ ngồi, thậm chí có người chủ động yêu cầu được ngồi cùng bàn với cô.
"Bọn con trai mấy cậu, đang tính toán gì trong đầu vậy," một cô gái tóc ngắn ngang tai, mắt tròn giơ tay: "Thầy ơi, để Cố An ngồi cạnh em đi!"
Cố An ngồi xuống mới biết, bạn cùng bàn mới của cô chính là Giang Ninh mà chủ nhiệm nói.
Trong lúc thu xếp sách vở, Giang Ninh giúp cô lấy sách toán cần cho tiết học đầu tiên, quay mặt lại hỏi: "Sao cậu chuyển trường vậy, dù là đề cương hay đề thi cũng có nhiều khác biệt mà?"
Cố An mỉm cười: "Anh trai mình chuyển công tác đến đây."
"Ở đâu á, xa trường không?" Giang Ninh nhìn cô bạn mới dễ thương, tự nhiên sinh ra cảm giác muốn bảo vệ: "Bây giờ ký túc xá của trường hình như đã đầy, không thể sắp xếp ở nội trú."
"Không xa đâu, ở Sở Công an thành phố Kinh." Cố An sắp xếp xong sách, nhận sách và vở bài tập toán từ Giang Ninh: "Cảm ơn cậu!"
"Chú út của mình cũng ở Sở Công an thành phố Kinh!" Giang Ninh tròn mắt ngạc nhiên: "Nhưng chú ấy là một ác quỷ, mùa hè sau kỳ thi đại học, ổng phụ đạo môn toán cho mình, trung bình mỗi ngày mình khóc mười lần..."
Cố An ngây người.
"Trí thông minh của học thần khác hẳn người phàm chúng ta, giảng bài thì từ bước một nhảy thẳng đến bước năm," Giang Ninh bĩu môi: "Nghe không hiểu thì ổng muốn ném bút, còn nói trên cổ mình chỉ gắn quả bóng, không có chút khả năng tư duy..."
Nhớ lại mùa hè bị ác quỷ khống chế, Giang Ninh không khỏi rùng mình.
Không trách đến giờ vẫn chưa cưới được vợ, ai lại nghĩ quẩn, muốn lấy một "sát thần mặt ngọc" chứ? Nhưng mà, biết đâu được, ổng có thể dùng vẻ ngoài xuất sắc lừa được một cô gái ngây thơ.
May mắn gia đình đã dự đoán trước, đã đính hôn cho chú ấy.
Giang Ninh nghĩ đến người thím út chưa từng gặp có hôn ước với chú mình, lắc đầu, tội nghiệp, thật đáng thương.
Cố An chọc chọc vào người bạn đang ngẩn ngơ, cười lộ răng khểnh, vui vẻ: "Biết đâu anh trai mình lại quen chú út cậu."
"Chắc chắn có quen, nói cho cậu biết, chú út của mình dù là ma quỷ nhưng rất đẹp trai, là hotboy của sở công an."
Cố An tự nhiên xuất hiện một suy nghĩ trong lòng.
Suy nghĩ này làm mặt cô có chút nóng.
-- Vị hotboy trong truyền thuyết này, có đẹp hơn Giang Nghiễn không?
—
Đã khai giảng một tháng, trường Trung học số 1 thành phố Kinh là trường trọng điểm của thành phố, tiến độ giảng dạy rõ ràng nhanh hơn trường trước, Cố An cảm thấy khá vất vả.
Các thầy cô bộ môn đều rất tò mò về học sinh mới này, mỗi lần đặt câu hỏi mà mọi người đều cúi đầu làm bộ không nghe thấy thì họ sẽ gọi tên cô.
Khi chuông tan học vang lên, Cố An đã như một quả bóng bị rút khí, xẹp xuống bằng một cách mắt thường có thể nhìn thấy.
Bài kiểm tra nhỏ trên lớp môn toán toàn dấu X, nhìn thấy mà giật mình.
Cố An phồng má thở mạnh một hơi, làm mấy lọn tóc mái bay tứ tung.
Khi Cố An về đến nhà, trong nhà không có ai.
Mãi đến 9 giờ, khi cô sửa một nửa số bài toán sai, Cố Trinh và Giang Nghiễn mới về.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cô lon ton chạy tới: "Lại tăng ca ạ?"
"Ừm." Cố Trinh treo chiếc áo khoác màu đen lên móc treo ở cửa: "Hôm nay ở trường ổn chứ?"
"Tất nhiên rồi!" Cố An liếc thấy miếng băng cá nhân trên cằm Giang Nghiễn đã không còn, nhưng vết thương có dấu hiệu bị viêm.
"Thế thì tốt." Cố Trinh rót một cốc nước uống, một hơi cạn sạch: "Anh hai đi chạy bộ một lát, đói thì trong tủ lạnh có há cảo đông lạnh."
Cố An lục trong hòm thuốc nhỏ ra thuốc mua hôm qua, gõ cửa phòng Giang Nghiễn. Cô như một học sinh tiểu học bị gọi vào văn phòng để phê bình, ngón tay cầm chặt bao thuốc, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy hồi hộp thấp thỏm.
Cửa mở ra, mùi sữa tắm thơm mát xộc thẳng vào mặt. Anh mặc áo phông trắng ngắn tay, quần thể thao đen ngắn, tóc vẫn còn ướt, rủ xuống trán, đôi mắt càng thêm đen sâu.
"Giang Nghiễn..." Cố An khẽ xoa xoa mũi, không biết nên gọi anh là cảnh sát hay anh trai, cuối cùng nhấp môi dưới: "Vết thương của anh có chút bị viêm, nếu không muốn dán băng cá nhân thì phải bôi chút thuốc mới nhanh khỏi."
"Cảm ơn." Giọng Giang Nghiễn lạnh lùng không quan tâm, nhưng thấy cô gái nhỏ như hoàn thành một nhiệm vụ lớn, thở phào nhẹ nhõm khi anh nhận thuốc.
Nụ cười lan từ khóe miệng lên gò má mềm mại, đến cả đôi mắt cũng thành hình trăng lưỡi liềm, hòa hợp với bọng mắt.
Cô chắp tay ra sau lưng, lùi lại hai bước, nghiêng đầu nhìn anh cười: "Vậy chúc anh ngủ ngon!"
"Ừ."
Nét mặt cẩn thận, ánh mắt toát lên sự vui vẻ từ trong lòng, rất giống với người anh đã từng mắng trước kia.
Là bánh bao nhỏ mà khi anh quay lưng rời đi, nước mắt cứ thế rơi không dứt.
Cố An nghiêm túc viết lại một lần bài toán sai từ đầu đến cuối, vô cùng khó khăn. Cuối cùng nản lòng, cô nằm bò trên bàn ăn trong phòng khách đợi Cố Trinh về.
Giang Nghiễn ra ngoài rót nước, thấy cảnh tượng này.
Cô gái nhỏ chống đỡ trên sách, trông như một cây nấm tự kỷ.
Tiếng ly nước đặt trên bàn vang lên thanh thúy.
Cố An ngẩng đầu, trên đầu có một lọn tóc ngốc ngốc dựng đứng lên như đang nảy mầm.
Giang Nghiễn lười biếng nâng mi mắt: "Sao thế?"
Cố An xoa xoa mặt cho tỉnh táo, lông mày nhỏ nhíu thành sóng lượn: "Bài này làm em bế tắc quá."
Anh khom lưng xem bài tập trước mặt cô, tay trái đặt lên lưng ghế sau cô, tay phải vô thức chống lên bàn.
Cả người cô bị bao phủ bởi mùi bạc hà mát lạnh của anh, như chỉ cần sơ ý là có thể ngã vào lòng anh.
Cố An không tự giác nín thở. Ở vai phải, một bên mặt lạnh lùng của anh đang tập trung, sống mũi thẳng tắp, vì khoảng cách quá gần, cô thậm chí có thể nhìn rõ hàng mi dài và dày của anh.
Ngón tay thon dài của anh chỉ vào bài toán: "Đạo hàm từ đoạn này bắt đầu sai rồi."
Cố An ngoan ngoãn gật đầu, mắt tròn xoe đầy mơ hồ.
"Vẫn không hiểu?" Giọng anh lạnh lùng pha chút lười biếng, nhưng âm sắc sạch sẽ như thiếu niên lại trong trẻo như nước suối.
Cố An như một đứa trẻ sợ bị mắng, mím môi, khẩn trương nhìn anh.
Nếu Giang Ninh thấy cậu ấm nhà họ Giang rủ lòng từ bi giảng giải những nguyên lý toán cơ bản mà không tức giận ném bút, chắc chắn sẽ nghi ngờ chú út của mình bị ai đó nhập vào.
Giang Nghiễn kéo ghế ngồi xuống, tư thế thoải mái tự nhiên, ánh đèn chiếu xuống, làm nổi bật đường nét gương mặt của anh, càng thêm phần tuấn tú.
Nếu bỏ qua từ trường chặn người ngàn dặm kia, ánh mắt anh thực ra rất dịu dàng đa tình, hốc mắt sâu thăm thẳm, con ngươi tỏa ra ấm áp, lúc yên lặng nhìn ai đó, sự dịu dàng có thể nhấn chìm người ta.
"Học sinh cấp ba."
"Hả?"
"Hiểu chưa?" Ngón tay trắng lạnh của anh gõ nhẹ lên cuốn sách bài tập.
Cố An lắc đầu.
Giang Nghiễn hơi nghiêng người, khoảng cách đột ngột gần hơn.
Ở khoảng cách gần như vậy, cô có thể thấy chính mình trong con ngươi sâu thẳm của anh, hàng mi dài và mềm mại, còn đẹp hơn cả của con gái.
Cô ngẩn ngơ nhìn anh, trong đầu mọi công thức toán học như đang dắt tay nhau nhảy múa trong màn sương, dần dần thành một mớ bòng bong không thể gỡ.
Anh dùng đầu bút nhẹ nhàng chọc vào trán cô, giọng lạnh lùng trong trẻo pha chút bất lực: "Nhìn sách, đừng nhìn anh."
/30
|