"Hửm?" Trợ lý Trương sững sờ, "Ai?"
"Cô ấy vào Hàn thị từ bao giờ?"
Trợ lý Trương vẫn chưa kịp phản ứng: "Hàn tổng, ngài là đang nói đến ai vậy?"
Hàn Kinh Niên trầm mặc một lúc rồi lên tiếng: "Hạ Vãn An."
Nghe được cái tên này, trợ lý Trương sững sờ: "Ngài là nói phu nhân? Phu nhân đã vào Hàn thị từ năm ngoái, đây là ý của Đại phu nhân, Đại phu nhân có nói với lão thái thái, lão thái thái gật đầu đồng ý, sau đó phu nhân liền vào Hàn thị làm việc, mới đó đã một năm rồi thì phải? Phu nhân ở bộ phận thiết kế, lúc ấy Đại phu nhân có nói rồi mà, ngài ở ngay bên cạnh mà không biết hay sao?"
Hạ Vãn An đi ra khỏi văn phòng, chuẩn bị gọi xe để về, mới chợt nhớ ra mình đi gấp, để quên điện thoại trong văn phòng của Hàn Kinh Niên.
Cô nghĩ đến hôm nay là thứ bảy, không có nhiều người đến công ty, mà bọn họ tám phần là đang họp đi, thế là liền vào thang máy lên Tống Kinh.
Kết quả cô vừa đi đến, liền thấy một đám người bước ra từ phòng họp.
Nhanh như vậy đã tan họp?
Hạ Vãn An bị hù vội vàng ấn thang máy đi xuống lầu một, sau đó cô chờ cho đến khi tất cả đám người kia rời đi mới vào thang máy bấm số lầu cao nhất.
Cửa phòng Hàn Kinh Niên không đóng, cô nhẹ nhàng đẩy cửa tiến vào trong.
Trong phòng trống không, không có ai, cô nghĩ rằng Hàn Kinh Niên hiện tại không ở đây, cho nên liền hướng phía phòng nghỉ đi đến.
Chỉ là nàng vừa đến cửa phòng nghỉ, nghe thấy bên trong truyền đến âm thanh của anh: "Cô ấy vào Hàn thị từ bao giờ?"
Cô ấy? Hàn Kinh Niên đang nói tới ai? Là ai vào Hàn thị từ bao giờ khiến anh quan tâm như vậy?
Hạ Vãn An thật ra không có ý nghe trộm, chỉ là ngẫu nhiên nghe thấy, sau đó cô nghe thấy âm thanh giống như nghi hoặc của trợ lý Trương, sau đó cô nghe thấy âm thanh của anh: "Hạ Vãn An."
Hạ Vãn An.
Ba chữ quen thuộc như vậy lại khiến Hạ Vãn An như bị điểm huyệt, cô đứng yên không nhúc nhích.
Trong trí nhớ của cô, đây là lần đầu tiên cô nghe từ miệng anh tên của cô a.
Sau khi cưới hai năm, cô và anh tiếp xúc cũng không nhiều, cũng chính là khoảng thời gian này có tiếp xúc nhiều hơn trước, nhưng trong suốt thời gian này, anh cũng không có gọi tên cô đến một lần.
Lúc trước cô một mực tưởng tượng, thanh âm của anh dễ nghe như vậy, nếu gọi tên cô, nhất định sẽ rất dễ nghe, cho tới hôm nay, cô mới biết được, không nhất định là dễ nghe, mà còn có thể là tàn khốc.
Lúc trước, cô vào Hàn thị, là chị dâu và bà nội nói ngay trước mặt anh, anh ngồi một bên một mực xem văn kiện, nghe được bà nội hỏi, anh nhẹ nhàng gật đầu, cô vẫn nghĩ rằng anh đã biết, nghĩ lại khi đó, anh chưa từng để ý đến bất cứ điều gì liên quan tới cô, đến cùng là không có ý nghĩa, không nhiều quan hệ, có cũng được mà không có cũng không sao, anh sao có thể đem cái luật thê tử coi thường cô như vậy?
Phòng nghỉ, Hàn Kinh Niên không hề biết Hạ Vãn An ở đây, trợ lý Trương bị hỏi có chút sửng sốt.
Cô đến Hàn thị, là chị dâu và bà nội của anh nói ngay trước mặt anh, vậy mà anh lại không có ấn tượng.
Tựa như là, cô bị thương rồi nằm viện, anh cũng là hoàn toàn không hề biết, trong suốt hai năm qua, anh vẫn luôn coi nhẹ cô như vậy ư?
Hàn Kinh Niên cụp mắt xuống, trầm mặc một lát rồi lên tiếng: "Tối hôm qua tôi gặp cô ấy."
"Trương Thừa, ngươi biết không? Nếu tối qua không phải là cô ấy, tôi khả năng đã chết rồi."
"Cô ấy vào Hàn thị từ bao giờ?"
Trợ lý Trương vẫn chưa kịp phản ứng: "Hàn tổng, ngài là đang nói đến ai vậy?"
Hàn Kinh Niên trầm mặc một lúc rồi lên tiếng: "Hạ Vãn An."
Nghe được cái tên này, trợ lý Trương sững sờ: "Ngài là nói phu nhân? Phu nhân đã vào Hàn thị từ năm ngoái, đây là ý của Đại phu nhân, Đại phu nhân có nói với lão thái thái, lão thái thái gật đầu đồng ý, sau đó phu nhân liền vào Hàn thị làm việc, mới đó đã một năm rồi thì phải? Phu nhân ở bộ phận thiết kế, lúc ấy Đại phu nhân có nói rồi mà, ngài ở ngay bên cạnh mà không biết hay sao?"
Hạ Vãn An đi ra khỏi văn phòng, chuẩn bị gọi xe để về, mới chợt nhớ ra mình đi gấp, để quên điện thoại trong văn phòng của Hàn Kinh Niên.
Cô nghĩ đến hôm nay là thứ bảy, không có nhiều người đến công ty, mà bọn họ tám phần là đang họp đi, thế là liền vào thang máy lên Tống Kinh.
Kết quả cô vừa đi đến, liền thấy một đám người bước ra từ phòng họp.
Nhanh như vậy đã tan họp?
Hạ Vãn An bị hù vội vàng ấn thang máy đi xuống lầu một, sau đó cô chờ cho đến khi tất cả đám người kia rời đi mới vào thang máy bấm số lầu cao nhất.
Cửa phòng Hàn Kinh Niên không đóng, cô nhẹ nhàng đẩy cửa tiến vào trong.
Trong phòng trống không, không có ai, cô nghĩ rằng Hàn Kinh Niên hiện tại không ở đây, cho nên liền hướng phía phòng nghỉ đi đến.
Chỉ là nàng vừa đến cửa phòng nghỉ, nghe thấy bên trong truyền đến âm thanh của anh: "Cô ấy vào Hàn thị từ bao giờ?"
Cô ấy? Hàn Kinh Niên đang nói tới ai? Là ai vào Hàn thị từ bao giờ khiến anh quan tâm như vậy?
Hạ Vãn An thật ra không có ý nghe trộm, chỉ là ngẫu nhiên nghe thấy, sau đó cô nghe thấy âm thanh giống như nghi hoặc của trợ lý Trương, sau đó cô nghe thấy âm thanh của anh: "Hạ Vãn An."
Hạ Vãn An.
Ba chữ quen thuộc như vậy lại khiến Hạ Vãn An như bị điểm huyệt, cô đứng yên không nhúc nhích.
Trong trí nhớ của cô, đây là lần đầu tiên cô nghe từ miệng anh tên của cô a.
Sau khi cưới hai năm, cô và anh tiếp xúc cũng không nhiều, cũng chính là khoảng thời gian này có tiếp xúc nhiều hơn trước, nhưng trong suốt thời gian này, anh cũng không có gọi tên cô đến một lần.
Lúc trước cô một mực tưởng tượng, thanh âm của anh dễ nghe như vậy, nếu gọi tên cô, nhất định sẽ rất dễ nghe, cho tới hôm nay, cô mới biết được, không nhất định là dễ nghe, mà còn có thể là tàn khốc.
Lúc trước, cô vào Hàn thị, là chị dâu và bà nội nói ngay trước mặt anh, anh ngồi một bên một mực xem văn kiện, nghe được bà nội hỏi, anh nhẹ nhàng gật đầu, cô vẫn nghĩ rằng anh đã biết, nghĩ lại khi đó, anh chưa từng để ý đến bất cứ điều gì liên quan tới cô, đến cùng là không có ý nghĩa, không nhiều quan hệ, có cũng được mà không có cũng không sao, anh sao có thể đem cái luật thê tử coi thường cô như vậy?
Phòng nghỉ, Hàn Kinh Niên không hề biết Hạ Vãn An ở đây, trợ lý Trương bị hỏi có chút sửng sốt.
Cô đến Hàn thị, là chị dâu và bà nội của anh nói ngay trước mặt anh, vậy mà anh lại không có ấn tượng.
Tựa như là, cô bị thương rồi nằm viện, anh cũng là hoàn toàn không hề biết, trong suốt hai năm qua, anh vẫn luôn coi nhẹ cô như vậy ư?
Hàn Kinh Niên cụp mắt xuống, trầm mặc một lát rồi lên tiếng: "Tối hôm qua tôi gặp cô ấy."
"Trương Thừa, ngươi biết không? Nếu tối qua không phải là cô ấy, tôi khả năng đã chết rồi."
/1162
|