Ánh mắt hai người đụng nhau, cùng nhau sững sờ.
Sau đó liền nhìn qua đối phương, ngừng động tác kế tiếp, không có bất cứ phản ứng dư thừa nào.
"Dì nhỏ, dì đến có chuyện gì sao?" Nghe thấy động tĩnh, Hàn Tri Cẩn không phát hiện được sự kì quặc giữa Hàn Kinh Niên và Hạ Vãn An, chỉ ngây thơ lên tiếng hỏi thăm.
Hạ Vãn An hoàn hồn, tránh đi ánh mắt nhìn không chớp mắt của Hàn Kinh Niên vào mình, mở miệng nói: "Bà nội và chị dâu bảo dì tới gọi hai người ra ăn cơm."
Hàn Tri Cẩn thất vọng "A" một tiếng, "Dì nhỏ, chú nhỏ, hai người cứ đi ăn trước đi, cháu làm xong dự án này sẽ ăn sau."
Hạ Vãn An căn bản không hề biết chuyện gì vừa xảy ra trong thư phòng, nhíu nhíu mày, có chút không đồng ý với câu trả lời của Hàn Tri Cẩn: "Ăn cơm xong làm dự án cũng được mà!"
Cháu cũng muốn ăn cơm, nhưng chú nhỏ không cho cháu ăn, Hàn Tri Cẩn lặng lẽ nhìn thoáng qua Hàn Kinh Niên, thấy sắc mặt anh không thay đổi, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh, khiến anh sợ hãi liền ném suy nghĩ kia ra khỏi đầu, yếu ớt mở miệng: "Dự án này rất gấp, cháu vẫn nên làm xong trước thì hơn."
Hạ Vãn An không nghĩ nhiều, nói tiếp: "Gấp nhưng vẫn phải ăn cơm, nào có chuyện để bụng đói làm việc, như ông chủ giữ nhân viên ở lại tăng ca, vẫn phải cho bọn họ cơm ăn đấy thôi, dì không tin, trong xã hội như bây giờ, vẫn còn có người vô nhân tính đến nỗi bắt làm việc mà không cho ăn cơm."
Hàn Tri Cẩn nhìn thoáng qua Hàn Kinh Niên, tâm tình xấu hổ lại có chút bối rối: "...."
Dì nhỏ, xã hội hiện nay thật sự vẫn có người vô nhân tính như dì nói, mà người đó lại gần kề dì nha!
"Tốt lắm Hàn Tri Cẩn, đừng giả vờ nữa, cháu thế nào cháu là người hiểu rõ nhất, cháu xem dù cháu có giả vờ trăm lần nữa thì cháu cũng không phải lại người chăm chỉ cố gắng đâu, nhanh lên, đừng để bà nội và mẹ cháu phải đợi!" Hạ Vãn An nghe thấy chị dâu đứng cách đó không xa lên tiếng gọi, không để Hàn Tri Cẩn kịp lên tiếng, liền bắt đầu thúc giục anh.
Hàn Tri Cẩn nào dám động đậy, chỉ rón rén nhìn Hàn Kinh Niên, cầu chỉ thị của anh: "Chú nhỏ, cháu..."
Hạ Vãn An thấy Hàn Tri Cẩn gọi Hàn Kinh Niên, buồn bực liếc anh một cái.
Ánh mắt cô vừa đảo qua người anh, một chữ đều không nói, thậm chí đến cả một cái phản ứng cũng không có, Hàn Kinh Niên liền mở miệng: "Anh cũng mới nói như vậy, nói nó ăn cơm xong rồi làm dự án sau, nhưng nó không chịu nghe."
Hạ Vãn An không nghĩ tới anh sẽ chủ động nói chuyện với mình, hơn nữa còn nói nhiều đến vậy, có chút ngoài ý muốn, liền ngẩn người.
Hàn Tri Cẩn trợn tròn mắt, lời nói đến cổ họng liền nghẹn lại: "...." Ai nói cho anh biết, rốt cuộc hành động của chú nhỏ anh đây là như nào?
Chú nhỏ ban nãy đâu có nói như vậy, chú ấy là trở ngại duy nhất kiến anh không dám bước ra ăn cơm cùng mọi người. Vì cái gì mà trước mặt dì nhỏ liền biến thành bộ dạng tới khuyên nhủ anh ra ăn cơm, nhưng anh không chịu nghe lời? Đây chính là đổi trắng thay đen a!
Sau đó liền nhìn qua đối phương, ngừng động tác kế tiếp, không có bất cứ phản ứng dư thừa nào.
"Dì nhỏ, dì đến có chuyện gì sao?" Nghe thấy động tĩnh, Hàn Tri Cẩn không phát hiện được sự kì quặc giữa Hàn Kinh Niên và Hạ Vãn An, chỉ ngây thơ lên tiếng hỏi thăm.
Hạ Vãn An hoàn hồn, tránh đi ánh mắt nhìn không chớp mắt của Hàn Kinh Niên vào mình, mở miệng nói: "Bà nội và chị dâu bảo dì tới gọi hai người ra ăn cơm."
Hàn Tri Cẩn thất vọng "A" một tiếng, "Dì nhỏ, chú nhỏ, hai người cứ đi ăn trước đi, cháu làm xong dự án này sẽ ăn sau."
Hạ Vãn An căn bản không hề biết chuyện gì vừa xảy ra trong thư phòng, nhíu nhíu mày, có chút không đồng ý với câu trả lời của Hàn Tri Cẩn: "Ăn cơm xong làm dự án cũng được mà!"
Cháu cũng muốn ăn cơm, nhưng chú nhỏ không cho cháu ăn, Hàn Tri Cẩn lặng lẽ nhìn thoáng qua Hàn Kinh Niên, thấy sắc mặt anh không thay đổi, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh, khiến anh sợ hãi liền ném suy nghĩ kia ra khỏi đầu, yếu ớt mở miệng: "Dự án này rất gấp, cháu vẫn nên làm xong trước thì hơn."
Hạ Vãn An không nghĩ nhiều, nói tiếp: "Gấp nhưng vẫn phải ăn cơm, nào có chuyện để bụng đói làm việc, như ông chủ giữ nhân viên ở lại tăng ca, vẫn phải cho bọn họ cơm ăn đấy thôi, dì không tin, trong xã hội như bây giờ, vẫn còn có người vô nhân tính đến nỗi bắt làm việc mà không cho ăn cơm."
Hàn Tri Cẩn nhìn thoáng qua Hàn Kinh Niên, tâm tình xấu hổ lại có chút bối rối: "...."
Dì nhỏ, xã hội hiện nay thật sự vẫn có người vô nhân tính như dì nói, mà người đó lại gần kề dì nha!
"Tốt lắm Hàn Tri Cẩn, đừng giả vờ nữa, cháu thế nào cháu là người hiểu rõ nhất, cháu xem dù cháu có giả vờ trăm lần nữa thì cháu cũng không phải lại người chăm chỉ cố gắng đâu, nhanh lên, đừng để bà nội và mẹ cháu phải đợi!" Hạ Vãn An nghe thấy chị dâu đứng cách đó không xa lên tiếng gọi, không để Hàn Tri Cẩn kịp lên tiếng, liền bắt đầu thúc giục anh.
Hàn Tri Cẩn nào dám động đậy, chỉ rón rén nhìn Hàn Kinh Niên, cầu chỉ thị của anh: "Chú nhỏ, cháu..."
Hạ Vãn An thấy Hàn Tri Cẩn gọi Hàn Kinh Niên, buồn bực liếc anh một cái.
Ánh mắt cô vừa đảo qua người anh, một chữ đều không nói, thậm chí đến cả một cái phản ứng cũng không có, Hàn Kinh Niên liền mở miệng: "Anh cũng mới nói như vậy, nói nó ăn cơm xong rồi làm dự án sau, nhưng nó không chịu nghe."
Hạ Vãn An không nghĩ tới anh sẽ chủ động nói chuyện với mình, hơn nữa còn nói nhiều đến vậy, có chút ngoài ý muốn, liền ngẩn người.
Hàn Tri Cẩn trợn tròn mắt, lời nói đến cổ họng liền nghẹn lại: "...." Ai nói cho anh biết, rốt cuộc hành động của chú nhỏ anh đây là như nào?
Chú nhỏ ban nãy đâu có nói như vậy, chú ấy là trở ngại duy nhất kiến anh không dám bước ra ăn cơm cùng mọi người. Vì cái gì mà trước mặt dì nhỏ liền biến thành bộ dạng tới khuyên nhủ anh ra ăn cơm, nhưng anh không chịu nghe lời? Đây chính là đổi trắng thay đen a!
/1162
|