Editor: đỗ béo Betor: mèomỡ
“Ta gọi huynh đấy!”
“Ta cứ thích đợi đấy! Đây cũng chẳng phải là nhà huynh!”
Gân xanh trên trán Tiêu Long Vũ hiện cả lên, vén tay áo lên: “Muội muốn đánh nhau hả?”
Tôi nương ánh trăng nhìn người đàn ông trước mặt. Trong đêm, anh ta mặc một bộ quần áo màu xanh nhạt, cả lớp áo trong lẫn lớp áo ngoài đều thêu hoa văn hình mây bằng ba màu xanh, vẻ mặt ngả ngớn lạnh nhạt ngày thường đã mất hết. Cho dù không mặc đồ sặc sỡ thì vẫn cứ tỏa sáng rực rỡ như vậy.
Dưới ánh trăng, phần cằm trắng nõn của anh ta tạo thành độ cong lạnh như băng, bởi vì tức giận mà hơi quay đầu đi. Nhìn cơn giận ngập trời trong mắt anh ta, cơn tức của tôi từ từ xuôi xuống.
Lần đầu tiên gặp nhau, ánh mắt anh ta cũng như vậy.
Dương Quách, người chết là quan trọng nhất, số mày kiếp này chắc chắn là bị anh ta vứt bỏ rồi. Mày chính là nữ phụ chiếu sáng làm nền cho chân heo.
“Muội không đánh nhau với huynh.” Tôi bình tĩnh nói, “Muội đi đây.”
Tôi hít sâu một hơi, chạy tới cửa viện, lau nước mắt sắp chảy ra. Đúng lúc ấy từ đằng sau có người kéo giật tôi về.
“Đợi chút, tiền cũng không cần à.” Tiêu Long Vũ dùng sức ôm lấy eo tôi, lạnh lùng nói.
“Muội không cần. Muội muốn về nhà.”
“Muội là của ta, còn muốn về nhà nào nữa?”
Tôi quay đầu khó tin trợn mắt nhìn anh ta. Người này cổ quái, thay đổi thất thường, mạch suy nghĩ đúng là bá đạo vô đối. Tôi lấy hết sức vùng vẫy muốn thoát khỏi lòng anh ta, nhưng không được. Người này dường như đã biến thành dã thú, giữ chặt cánh tay tôi, muốn tôi hòa vào thân thể anh ta.
“Buông muội ra!”
Tiêu Long Vũ coi như không nghe thấy, nghiến răng nghiến lợi cốc lên đầu tôi, vừa cốc vừa mắng:
“Nói linh tinh nhiều như thế mà muội không chịu nhận sai sao. Chẳng nói chẳng rằng đã trốn nhà! Muội là đồ vô lương tâm! Ta đối xử tốt với muội như vậy, đưa muội đi cưỡi ngựa, dạy võ công cho muội, bị thương vì muội, còn làm bánh ngọt cho muội ăn. . . . . . Tiêu Long Vũ ta đời này chưa từng đối tốt với ai như vậy đâu! !
“. . . . . . Kết quả muội nói chạy là chạy, còn chạy đến chỗ ta không tìm thấy! Muội có biết mấy canh giờ vừa rồi ta đã lật hết thành Kiến Dương lên rồi không! Tìm ba lần quanh Phá Quân Tư, năm lượt từ cửa bắc đến cửa nam thành Kiến Dương, còn xông vào hoàng cung tìm lão hoàng đế đóng cửa thành! Sợ muội bị kẻ gian bắt cóc, lại sợ muội về Phá Quân Tư không tìm thấy ta! Muội. . . . . . Muội còn dám đi!”
Tôi vừa ôm đầu mình vừa trốn. Tôi chạy chưa được bao lâu đã muốn về rồi, ai bảo tên ngu ngốc này không dạy tôi nhớ đường! Anh ta còn dám lý sự, rõ ràng cợt nhả tôi là lỗi của anh ta, thế mà bây giờ còn dám lên án hùng hồn như thể tôi có lỗi với anh ta vậy.
Tôi ôm đầu ấp úng kêu to: “Huynh nghĩ muội không muốn về sao, muội ra ngoài mua đồ ăn lạc đường! Lúc huynh đưa muội đến đây không nói đường cho muội, thành Kiến Dương lớn như vậy, sao muội biết đường về được!”
Tiêu Long Vũ ngừng lại, nghi ngờ nhìn tôi: “Thật không? Không phải muội muốn về tìm Tra Chí Cực à?”
Tôi không quá tình nguyện, gật đầu “Không phải lần đầu tiên đến đây là do huynh đưa muội tới sao, khi đó trời còn chưa sáng, muội nhớ đường thế nào được.”
Anh ta nhìn tôi một lúc, cuối cùng nâng tay lên nhẹ nhàng sờ sờ tóc tôi: “Ta trách lầm muội rồi sao?”
Tôi rúc vào trong lòng anh ta thầm trợn mắt. Hừ, nếu không vì mạng sống, không biết tôi đã chạy đến đâu tiêu dao vui sướng rồi! Vì bò về mà chân tôi như muốn rụng ra đến nơi, thế mà tên công tử bột nhà anh còn dám bóp méo sự thật! Nếu, nếu mặt anh dám xấu thêm chút nữa, chỉ cần một chút thôi, tôi sẽ đấm một phát lên mặt anh ngay lập tức!!
Lại qua một lúc lâu sau, mới nghe thấy anh ta khẽ nói: “Sau này đừng không nói lời nào đã bỏ đi nữa.”
Anh ta thở dài, hình như muốn biết trong lòng tôi đang nghĩ gì, còn nói: “Lan Khanh là Lan Khanh, muội là muội. Ta thích muội, không phải vì muội giống nàng ấy.”
Tôi im lặng một lúc lâu, sau đấy đột nhiên hỏi không đầu không đuôi: “Cô gái đó là ai?”
“Cô nào?”
“Chính là lần đầu tiên muội gặp huynh. . . . . . Huynh. . . . . . Huynh. . . . . .”
“Người không quan trọng thôi.” Giọng anh ta rất hờ hững, giống như tâm tư vốn không ở đây, “Muộn quá rồi, muội đi nghỉ đi.”
Kỹ năng chuyển đề tài kiểu này cũng vụng thật.
Tôi đi được vài bước, lại quay đầu nhìn anh ta.”Vậy bây giờ huynh còn thích Lan Khanh không?”
Người Tiêu Long Vũ cứng lại, lẳng lặng nhìn tôi không nói.
Chắc chắn là thích. Tôi cười tự giễu, cảm thấy mình thật đúng là tự rước lấy nhục, xua tay với anh ta, xoay người đi về phòng mình. Lúc đẩy cửa ra, đột nhiên nghe thấy anh nói:
“Muội sẽ biết. Một ngày nào đó. . . . . . Muội sẽ biết.”
Tôi vào phòng, tựa vào khung giường ngồi yên đến hừng đông. Vốn định nói với Tiêu Long Vũ chuyện gặp Tư Đồ Lượng và nhóc con ở phố hoa, sau đấy lại mơ mơ màng màng quên mất.
Khi mặt trời ló dạng, ngoài cửa sổ vang lên tiếng sáo.
Là Tiêu Long Vũ thổi sáo trên nóc nhà.
Từ sau lần trở về từ Liên Giáo, tôi chưa thấy anh ta thổi sáo thêm lần nào. Tôi đẩy cửa sổ ra, nhìn thấy một người đang ngồi trên nóc nhà bằng gạch ngói màu đen phía đối diện, vẫn là áo trắng tóc đen, tiếng sáo khoan thai.
Tôi nghiêng tai lắng nghe một lúc lâu, sau đấy lặng lẽ tìm hai miếng bông nhét vào tai.
Không phải anh ta thổi không hay, mà là anh ta thổi không chuyên tâm.
Anh ta đang cười, nhưng trong tiếng sáo của anh ta không có tiếng cười. Rõ ràng là khúc Cô Tô Hành vô cùng thanh thoát, mà tôi lại không nghe thấy chút sung sướng hân hoan nào, chỉ toàn là bi thương và thê lương.
Tôi không hiểu anh ta đang nghĩ gì. Tôi không biết quá khứ của anh ta, anh ta cũng không muốn nói.
Có thể biết quá khứ của anh ta, chỉ có cô gái tên Lan Khanh kia.
Bầu trời trên tiểu viện dần sáng lên. Phía chân trời mây trôi lững lờ, ánh nắng lấp lánh chiếu rọi tháp Cửu Long cách đó không xa, đan vào nhau thành một cuốn tranh tuyệt sắc.
Ngẫm lại, trên đời này, có bao nhiêu núi sông bao la hùng vĩ, thúc ngựa giơ roi, uy vũ chạy băng băng, chớp mắt đã qua nghìn dặm.
Mà tôi lại gặp phải anh ta. Sau cánh cửa trong tiểu viện ở Kế Môn, một ánh nhìn lướt qua, tóc đen, áo thêu, rực rỡ chói mắt, hơi ấm vẫn vương vất.
Tôi không tài nào quên sắc đỏ hôm ấy, tinh tế tĩnh lặng nhưng vẫn hừng hực thiêu đốt, đốt tới mức núi sông cũng đổi sắc. Nhưng anh ta vẫn như ánh trăng ngoài cửa sổ kia, trường tồn, tĩnh lặng, không vương bụi trần.
Ngày mới bắt đầu, mái tóc dài rối tung lướt qua hai gò má, che đi gương mặt của anh ta.
Cũng che đi đôi lông mi ươn ướt của anh ta.
————
Tôi không ngủ đủ nên hôm sau nói chuyện với ai cũng nổi đóa.
Tôi phờ phạc ỉu xìu ra khỏi phòng, đã thấy cửa phòng Tiêu Long Vũ ở đối diện mở toang, không thấy người đâu.
Giỏi lắm, vết thương vừa khỏi, sáng sớm đã mất dạng rồi.
Trên đường đến phòng ăn gặp Mao Mâu, tôi thuận miệng hỏi một câu, Mao Mâu lắp bắp khoa tay múa chân nói: “Vừa nhìn thấy Tiêu tiền bối đến phòng bếp, mang một vò rượu rất lớn đi ra, Hoắc Béo ngăn cản, bị huynh ấy đấm một phát vào mặt, giờ trên mặt vẫn có một vết bầm rất to.”
À thì. . . . . .
Xem ra tâm trạng của Tiêu Long Vũ cũng không tốt lắm.
Mao Mâu nói tiếp: “Quách Quách, hôm qua cô có nghe thấy động tĩnh gì không? Có kẻ của Cúc Trạch Cung tập kích lúc nửa đêm!”
“Cái gì? !” Tôi sợ hết hồn.
“Sau đó Tiêu tiền bối lạnh mặt đi ra đánh gục cả lũ, rồi vội vàng ra ngoài, chỉ cho chúng tôi giết sạch sát thủ Cúc Trạch Cung rồi cho chó ăn.”
“. . . . . .”
Mao Mâu nhìn xung quanh, đột nhiên thần bí nói: “Dù cô có tin hay không, nhưng đêm qua tôi đi tuần tra, nghe thấy trong phòng huynh ấy có tiếng con gái.”
Tôi cười khan mấy tiếng: “Sao thế được. . . . . . Sao Phá Quân Tư có thể cho con gái vào được, ha ha, ha ha. . . . . .”
Vẻ mặt Mao Mâu như kiểu “Này cô không biết là huynh ấy có thể gọi đồ ăn bên ngoài à”, kề sát vào tai tôi thấp giọng nói: “Tôi đoán là huynh ấy muốn cưỡng bức cô dân nữ nào đấy, nhưng cuối cùng lại để xổng, anh ta mang dục hỏa đầy người đuổi theo!”
Thấy tôi không phản ứng, anh ta tiếp tục thêm mắm thêm muối: “Đến giờ mẹo [1] mới về, trông có vẻ chán nản lắm, chắc là không tìm được người. . . . . . Chẳng trách hôm nay tâm trạng không tốt.”
[1] Giờ mẹo: từ 5 giờ đến 7 giờ sáng.
Cuối cùng tôi không thể chịu được nữa, đánh cho anh ta u đầu.
————
Sau khi vết thương của Tiêu Long Vũ lành thì bắt đầu so chiêu với tôi, hoàn toàn không hề nhắc đến chuyện đêm đó. Những ngày sau đó trôi qua rất nhanh, đảo mắt, cách mười lăm tháng ba chỉ còn mười ngày nữa.
Chạng vạng hôm đó, đến lượt ba người tôi, Tiêu Long Vũ, Bạch Mao nhận nhiệm vụ đi mua đồ, mua một đống nguyên liệu nấu ăn từ ngoài thành ngoài. Khi đi qua một ngôi miếu đổ nát ở ngoại ô, Tiêu Long Vũ đột nhiên ngừng bước, đi tới ven rừng, lạnh nhạt nói: “Còn chưa đến lúc mà đã tìm tới tận đây rồi.”
Tôi không hiểu, quay đầu nhìn anh ta, chợt thấy sau cánh rừng có bóng người lóe lên, từ từ đi đến đây.
Là một người đàn ông áo xám đội đấu lạp.
Tiêu Long Vũ nhìn hắn ta, không nói gì.
Giọng nói của người áo xám rất nhẹ rất nhỏ, nhưng lại vang vọng mạnh mẹ, không hề vòng vo chút nào: “Giao nàng ta cho ta, ta tha chết cho ngươi.”
Từ khi nhìn thấy người đàn ông đó, sắc mặt Bạch Mao trở nên rất kỳ là, như bị hóa đá, trán đẫm mồ hôi lạnh. Một lát sau, anh ta đột nhiên tiến lên vài bước chắn trước mặt chúng tôi, xiết chặt kiếm bên hông.
“Sư công, người mau dẫn đại nhân đi đi, con ở lại chặn hắn!”
Tiêu Long Vũ nhìn Bạch Mao với vẻ coi thường, vẻ mặt trào phúng như nghe được chuyện gì buồn cười lắm.
Bạch Mao vội thấp giọng hét lên: “Đi nhanh lên!”
Tiêu Long Vũ cười nhạo một tiếng, nhàn nhã nói: “Hắn là đệ tử thứ ba của Cúc Trạch Cung, thực lực tuyệt đối không dưới sát thủ Ngân Sa cấp cao nhất của Phá Quân Tư. Ngươi muốn chết thì sang bên cạnh cắt cổ, không muốn chết thì đưa kiếm đây cho ta.”
Bạch Mao hoảng sợ, nhìn tôi ở phía sau anh ta, cuối cùng do dự cởi kiếm xuống đưa tới, lùi sang bên cạnh không nói gì. Tiêu Long Vũ nhận lấy kiếm, nụ cười lười nhác trên gương mặt biến mất, giơ thanh kiếm lên, chém tảng đá trước miếu.
Tảng đá bị một kiếm chẻ đôi, người áo xám vội đưa tay đỡ đá vụn, đã thấy Tiêu Long Vũ đặt ngang kiếm trước ngực, tay trái nhẹ nhàng khẽ bắn ra, ngay lập tức cả thanh kiếm rung lên, phát ra tiếng kêu leng keng.
Tôi mới chỉ nhìn thấy anh ta dùng vũ khí một lần, là ở đỉnh núi Thanh Trừng, anh ta dùng kiếm của Mao Mâu giết một ma nam tên Quý Lãng. Nhưng lần này, chiêu thức của anh ta hoàn toàn khác.
Tiếng kiếm vẫn chưa dừng lại, anh ta liền đưa tay cầm lưỡi kiếm gần chuôi kiếm.
Tay không nắm kiếm sắc, bàn tay anh ta lập tức bị nhuộm đỏ, máu tươi nhỏ tí tách xuống đất tạo thành một đóa hoa xinh đẹp.
Anh ta muốn làm gì?
“Mấy năm nay, ta chưa bao giờ để lộ sư thừa [2] trước mặt bất cứ ai. . . . . . Ngươi may mắn lắm đấy.”
[2] Sư thừa là một tư tưởng nho giáo trong đó coi việc học tập chủ yếu là việc thừa hưởng các kiến thức của người thầy (sư).
Dứt lời, anh ta mỉm cười, tung người lên chém về phía người kia.
“Ta gọi huynh đấy!”
“Ta cứ thích đợi đấy! Đây cũng chẳng phải là nhà huynh!”
Gân xanh trên trán Tiêu Long Vũ hiện cả lên, vén tay áo lên: “Muội muốn đánh nhau hả?”
Tôi nương ánh trăng nhìn người đàn ông trước mặt. Trong đêm, anh ta mặc một bộ quần áo màu xanh nhạt, cả lớp áo trong lẫn lớp áo ngoài đều thêu hoa văn hình mây bằng ba màu xanh, vẻ mặt ngả ngớn lạnh nhạt ngày thường đã mất hết. Cho dù không mặc đồ sặc sỡ thì vẫn cứ tỏa sáng rực rỡ như vậy.
Dưới ánh trăng, phần cằm trắng nõn của anh ta tạo thành độ cong lạnh như băng, bởi vì tức giận mà hơi quay đầu đi. Nhìn cơn giận ngập trời trong mắt anh ta, cơn tức của tôi từ từ xuôi xuống.
Lần đầu tiên gặp nhau, ánh mắt anh ta cũng như vậy.
Dương Quách, người chết là quan trọng nhất, số mày kiếp này chắc chắn là bị anh ta vứt bỏ rồi. Mày chính là nữ phụ chiếu sáng làm nền cho chân heo.
“Muội không đánh nhau với huynh.” Tôi bình tĩnh nói, “Muội đi đây.”
Tôi hít sâu một hơi, chạy tới cửa viện, lau nước mắt sắp chảy ra. Đúng lúc ấy từ đằng sau có người kéo giật tôi về.
“Đợi chút, tiền cũng không cần à.” Tiêu Long Vũ dùng sức ôm lấy eo tôi, lạnh lùng nói.
“Muội không cần. Muội muốn về nhà.”
“Muội là của ta, còn muốn về nhà nào nữa?”
Tôi quay đầu khó tin trợn mắt nhìn anh ta. Người này cổ quái, thay đổi thất thường, mạch suy nghĩ đúng là bá đạo vô đối. Tôi lấy hết sức vùng vẫy muốn thoát khỏi lòng anh ta, nhưng không được. Người này dường như đã biến thành dã thú, giữ chặt cánh tay tôi, muốn tôi hòa vào thân thể anh ta.
“Buông muội ra!”
Tiêu Long Vũ coi như không nghe thấy, nghiến răng nghiến lợi cốc lên đầu tôi, vừa cốc vừa mắng:
“Nói linh tinh nhiều như thế mà muội không chịu nhận sai sao. Chẳng nói chẳng rằng đã trốn nhà! Muội là đồ vô lương tâm! Ta đối xử tốt với muội như vậy, đưa muội đi cưỡi ngựa, dạy võ công cho muội, bị thương vì muội, còn làm bánh ngọt cho muội ăn. . . . . . Tiêu Long Vũ ta đời này chưa từng đối tốt với ai như vậy đâu! !
“. . . . . . Kết quả muội nói chạy là chạy, còn chạy đến chỗ ta không tìm thấy! Muội có biết mấy canh giờ vừa rồi ta đã lật hết thành Kiến Dương lên rồi không! Tìm ba lần quanh Phá Quân Tư, năm lượt từ cửa bắc đến cửa nam thành Kiến Dương, còn xông vào hoàng cung tìm lão hoàng đế đóng cửa thành! Sợ muội bị kẻ gian bắt cóc, lại sợ muội về Phá Quân Tư không tìm thấy ta! Muội. . . . . . Muội còn dám đi!”
Tôi vừa ôm đầu mình vừa trốn. Tôi chạy chưa được bao lâu đã muốn về rồi, ai bảo tên ngu ngốc này không dạy tôi nhớ đường! Anh ta còn dám lý sự, rõ ràng cợt nhả tôi là lỗi của anh ta, thế mà bây giờ còn dám lên án hùng hồn như thể tôi có lỗi với anh ta vậy.
Tôi ôm đầu ấp úng kêu to: “Huynh nghĩ muội không muốn về sao, muội ra ngoài mua đồ ăn lạc đường! Lúc huynh đưa muội đến đây không nói đường cho muội, thành Kiến Dương lớn như vậy, sao muội biết đường về được!”
Tiêu Long Vũ ngừng lại, nghi ngờ nhìn tôi: “Thật không? Không phải muội muốn về tìm Tra Chí Cực à?”
Tôi không quá tình nguyện, gật đầu “Không phải lần đầu tiên đến đây là do huynh đưa muội tới sao, khi đó trời còn chưa sáng, muội nhớ đường thế nào được.”
Anh ta nhìn tôi một lúc, cuối cùng nâng tay lên nhẹ nhàng sờ sờ tóc tôi: “Ta trách lầm muội rồi sao?”
Tôi rúc vào trong lòng anh ta thầm trợn mắt. Hừ, nếu không vì mạng sống, không biết tôi đã chạy đến đâu tiêu dao vui sướng rồi! Vì bò về mà chân tôi như muốn rụng ra đến nơi, thế mà tên công tử bột nhà anh còn dám bóp méo sự thật! Nếu, nếu mặt anh dám xấu thêm chút nữa, chỉ cần một chút thôi, tôi sẽ đấm một phát lên mặt anh ngay lập tức!!
Lại qua một lúc lâu sau, mới nghe thấy anh ta khẽ nói: “Sau này đừng không nói lời nào đã bỏ đi nữa.”
Anh ta thở dài, hình như muốn biết trong lòng tôi đang nghĩ gì, còn nói: “Lan Khanh là Lan Khanh, muội là muội. Ta thích muội, không phải vì muội giống nàng ấy.”
Tôi im lặng một lúc lâu, sau đấy đột nhiên hỏi không đầu không đuôi: “Cô gái đó là ai?”
“Cô nào?”
“Chính là lần đầu tiên muội gặp huynh. . . . . . Huynh. . . . . . Huynh. . . . . .”
“Người không quan trọng thôi.” Giọng anh ta rất hờ hững, giống như tâm tư vốn không ở đây, “Muộn quá rồi, muội đi nghỉ đi.”
Kỹ năng chuyển đề tài kiểu này cũng vụng thật.
Tôi đi được vài bước, lại quay đầu nhìn anh ta.”Vậy bây giờ huynh còn thích Lan Khanh không?”
Người Tiêu Long Vũ cứng lại, lẳng lặng nhìn tôi không nói.
Chắc chắn là thích. Tôi cười tự giễu, cảm thấy mình thật đúng là tự rước lấy nhục, xua tay với anh ta, xoay người đi về phòng mình. Lúc đẩy cửa ra, đột nhiên nghe thấy anh nói:
“Muội sẽ biết. Một ngày nào đó. . . . . . Muội sẽ biết.”
Tôi vào phòng, tựa vào khung giường ngồi yên đến hừng đông. Vốn định nói với Tiêu Long Vũ chuyện gặp Tư Đồ Lượng và nhóc con ở phố hoa, sau đấy lại mơ mơ màng màng quên mất.
Khi mặt trời ló dạng, ngoài cửa sổ vang lên tiếng sáo.
Là Tiêu Long Vũ thổi sáo trên nóc nhà.
Từ sau lần trở về từ Liên Giáo, tôi chưa thấy anh ta thổi sáo thêm lần nào. Tôi đẩy cửa sổ ra, nhìn thấy một người đang ngồi trên nóc nhà bằng gạch ngói màu đen phía đối diện, vẫn là áo trắng tóc đen, tiếng sáo khoan thai.
Tôi nghiêng tai lắng nghe một lúc lâu, sau đấy lặng lẽ tìm hai miếng bông nhét vào tai.
Không phải anh ta thổi không hay, mà là anh ta thổi không chuyên tâm.
Anh ta đang cười, nhưng trong tiếng sáo của anh ta không có tiếng cười. Rõ ràng là khúc Cô Tô Hành vô cùng thanh thoát, mà tôi lại không nghe thấy chút sung sướng hân hoan nào, chỉ toàn là bi thương và thê lương.
Tôi không hiểu anh ta đang nghĩ gì. Tôi không biết quá khứ của anh ta, anh ta cũng không muốn nói.
Có thể biết quá khứ của anh ta, chỉ có cô gái tên Lan Khanh kia.
Bầu trời trên tiểu viện dần sáng lên. Phía chân trời mây trôi lững lờ, ánh nắng lấp lánh chiếu rọi tháp Cửu Long cách đó không xa, đan vào nhau thành một cuốn tranh tuyệt sắc.
Ngẫm lại, trên đời này, có bao nhiêu núi sông bao la hùng vĩ, thúc ngựa giơ roi, uy vũ chạy băng băng, chớp mắt đã qua nghìn dặm.
Mà tôi lại gặp phải anh ta. Sau cánh cửa trong tiểu viện ở Kế Môn, một ánh nhìn lướt qua, tóc đen, áo thêu, rực rỡ chói mắt, hơi ấm vẫn vương vất.
Tôi không tài nào quên sắc đỏ hôm ấy, tinh tế tĩnh lặng nhưng vẫn hừng hực thiêu đốt, đốt tới mức núi sông cũng đổi sắc. Nhưng anh ta vẫn như ánh trăng ngoài cửa sổ kia, trường tồn, tĩnh lặng, không vương bụi trần.
Ngày mới bắt đầu, mái tóc dài rối tung lướt qua hai gò má, che đi gương mặt của anh ta.
Cũng che đi đôi lông mi ươn ướt của anh ta.
————
Tôi không ngủ đủ nên hôm sau nói chuyện với ai cũng nổi đóa.
Tôi phờ phạc ỉu xìu ra khỏi phòng, đã thấy cửa phòng Tiêu Long Vũ ở đối diện mở toang, không thấy người đâu.
Giỏi lắm, vết thương vừa khỏi, sáng sớm đã mất dạng rồi.
Trên đường đến phòng ăn gặp Mao Mâu, tôi thuận miệng hỏi một câu, Mao Mâu lắp bắp khoa tay múa chân nói: “Vừa nhìn thấy Tiêu tiền bối đến phòng bếp, mang một vò rượu rất lớn đi ra, Hoắc Béo ngăn cản, bị huynh ấy đấm một phát vào mặt, giờ trên mặt vẫn có một vết bầm rất to.”
À thì. . . . . .
Xem ra tâm trạng của Tiêu Long Vũ cũng không tốt lắm.
Mao Mâu nói tiếp: “Quách Quách, hôm qua cô có nghe thấy động tĩnh gì không? Có kẻ của Cúc Trạch Cung tập kích lúc nửa đêm!”
“Cái gì? !” Tôi sợ hết hồn.
“Sau đó Tiêu tiền bối lạnh mặt đi ra đánh gục cả lũ, rồi vội vàng ra ngoài, chỉ cho chúng tôi giết sạch sát thủ Cúc Trạch Cung rồi cho chó ăn.”
“. . . . . .”
Mao Mâu nhìn xung quanh, đột nhiên thần bí nói: “Dù cô có tin hay không, nhưng đêm qua tôi đi tuần tra, nghe thấy trong phòng huynh ấy có tiếng con gái.”
Tôi cười khan mấy tiếng: “Sao thế được. . . . . . Sao Phá Quân Tư có thể cho con gái vào được, ha ha, ha ha. . . . . .”
Vẻ mặt Mao Mâu như kiểu “Này cô không biết là huynh ấy có thể gọi đồ ăn bên ngoài à”, kề sát vào tai tôi thấp giọng nói: “Tôi đoán là huynh ấy muốn cưỡng bức cô dân nữ nào đấy, nhưng cuối cùng lại để xổng, anh ta mang dục hỏa đầy người đuổi theo!”
Thấy tôi không phản ứng, anh ta tiếp tục thêm mắm thêm muối: “Đến giờ mẹo [1] mới về, trông có vẻ chán nản lắm, chắc là không tìm được người. . . . . . Chẳng trách hôm nay tâm trạng không tốt.”
[1] Giờ mẹo: từ 5 giờ đến 7 giờ sáng.
Cuối cùng tôi không thể chịu được nữa, đánh cho anh ta u đầu.
————
Sau khi vết thương của Tiêu Long Vũ lành thì bắt đầu so chiêu với tôi, hoàn toàn không hề nhắc đến chuyện đêm đó. Những ngày sau đó trôi qua rất nhanh, đảo mắt, cách mười lăm tháng ba chỉ còn mười ngày nữa.
Chạng vạng hôm đó, đến lượt ba người tôi, Tiêu Long Vũ, Bạch Mao nhận nhiệm vụ đi mua đồ, mua một đống nguyên liệu nấu ăn từ ngoài thành ngoài. Khi đi qua một ngôi miếu đổ nát ở ngoại ô, Tiêu Long Vũ đột nhiên ngừng bước, đi tới ven rừng, lạnh nhạt nói: “Còn chưa đến lúc mà đã tìm tới tận đây rồi.”
Tôi không hiểu, quay đầu nhìn anh ta, chợt thấy sau cánh rừng có bóng người lóe lên, từ từ đi đến đây.
Là một người đàn ông áo xám đội đấu lạp.
Tiêu Long Vũ nhìn hắn ta, không nói gì.
Giọng nói của người áo xám rất nhẹ rất nhỏ, nhưng lại vang vọng mạnh mẹ, không hề vòng vo chút nào: “Giao nàng ta cho ta, ta tha chết cho ngươi.”
Từ khi nhìn thấy người đàn ông đó, sắc mặt Bạch Mao trở nên rất kỳ là, như bị hóa đá, trán đẫm mồ hôi lạnh. Một lát sau, anh ta đột nhiên tiến lên vài bước chắn trước mặt chúng tôi, xiết chặt kiếm bên hông.
“Sư công, người mau dẫn đại nhân đi đi, con ở lại chặn hắn!”
Tiêu Long Vũ nhìn Bạch Mao với vẻ coi thường, vẻ mặt trào phúng như nghe được chuyện gì buồn cười lắm.
Bạch Mao vội thấp giọng hét lên: “Đi nhanh lên!”
Tiêu Long Vũ cười nhạo một tiếng, nhàn nhã nói: “Hắn là đệ tử thứ ba của Cúc Trạch Cung, thực lực tuyệt đối không dưới sát thủ Ngân Sa cấp cao nhất của Phá Quân Tư. Ngươi muốn chết thì sang bên cạnh cắt cổ, không muốn chết thì đưa kiếm đây cho ta.”
Bạch Mao hoảng sợ, nhìn tôi ở phía sau anh ta, cuối cùng do dự cởi kiếm xuống đưa tới, lùi sang bên cạnh không nói gì. Tiêu Long Vũ nhận lấy kiếm, nụ cười lười nhác trên gương mặt biến mất, giơ thanh kiếm lên, chém tảng đá trước miếu.
Tảng đá bị một kiếm chẻ đôi, người áo xám vội đưa tay đỡ đá vụn, đã thấy Tiêu Long Vũ đặt ngang kiếm trước ngực, tay trái nhẹ nhàng khẽ bắn ra, ngay lập tức cả thanh kiếm rung lên, phát ra tiếng kêu leng keng.
Tôi mới chỉ nhìn thấy anh ta dùng vũ khí một lần, là ở đỉnh núi Thanh Trừng, anh ta dùng kiếm của Mao Mâu giết một ma nam tên Quý Lãng. Nhưng lần này, chiêu thức của anh ta hoàn toàn khác.
Tiếng kiếm vẫn chưa dừng lại, anh ta liền đưa tay cầm lưỡi kiếm gần chuôi kiếm.
Tay không nắm kiếm sắc, bàn tay anh ta lập tức bị nhuộm đỏ, máu tươi nhỏ tí tách xuống đất tạo thành một đóa hoa xinh đẹp.
Anh ta muốn làm gì?
“Mấy năm nay, ta chưa bao giờ để lộ sư thừa [2] trước mặt bất cứ ai. . . . . . Ngươi may mắn lắm đấy.”
[2] Sư thừa là một tư tưởng nho giáo trong đó coi việc học tập chủ yếu là việc thừa hưởng các kiến thức của người thầy (sư).
Dứt lời, anh ta mỉm cười, tung người lên chém về phía người kia.
/72
|