Thần sắc mệt mỏi mở mắt tỉnh dậy nàng nhận ra đây không phải phòng nàng mà là nhà kho mục nát cũ kĩ,mình thì nằm trên chiếc sạp đã muốn gãy chân.Dưới chân sạp Tiểu linh đau đớn thở dốc,đôi chân đẫm máu ghê rợn.Nàng lo lắng ngồi dậy,nhích thân mình tới cạnh giường
-Tiểu Linh ngươi làm sao vậy,sao lại ra nông nổi này,ta sao lại ở đây,còn con ta đâu,con ta đâu
Tiểu Linh mấp máy khóe môi trả lời
-Thái tử người làm...đứa bé bị,,bị,,chôn sống..nương nương..người đừng..
Nghe Tiểu Linh chỉ nói có vài từ nhưng lại như hiểu cả câu chuyện,hắn sao lại hận nàng như vậy,nàng bao năm qua si mộng yêu hắn,mặc hắn có tình nhân bên người,mặc hắn không đoái hoài tới nàng nhưng nàng chưa từng oán hân hắn,chỉ mong hắn có thể để ý tới nàng dù chỉ là một ánh mắt.vậy mà giờ đây hắn không những nhốt nàng vào nhà kho,đã vậy còn khiến Tiểu Linh...những điều này thật khiến nàng xót xa mà.Chợt nhân ra..con nàng nó bị chôn sống,nàng bàng hoàng nhìn tiểu Linh
-Con ta nó bị..
Tiểu lInh nước mắt giàn giụa khóc nấc,ra dáng quỳ lạy nhưng lực bất tòng tâm,chỉ có thể khóc nấc mà van xin
-Nương nương xin hãy tha lỗi cho nô tì,là nô tì không tốt,nô tì đã không thể bảo vệ được đứa bé
Nàng cả người không chút khí lực ngã phịch xuống đất,tâm can như bị ai cắn xé,khuôn mặt trắng bệt không nói nên lời
-Con ta bị..chôn sống sao..không thể nào...ta không tin,hắn sẽ không nhân tâm như vậy
Rồi nàng xông cả cửa giãy giụa đập hét.Nhưng nàng có la hét thảm thiết,cầu xin van lạy cỡ nào cũng không ai mở cửa cho nàng.Hhắn đúng là không phải con người nữa mà,vẫn chưa phân biệt đứa bé là con ai,dù cho nó không phải con hắn đi nữa thì nó vẫn là một đứa bé.Chợt nhìn xuống góc tường có con dao đã mất cán nàng liền cầm lấy nó chạy tới cửa sổ mà cắt thanh gỗ.tiếng ma sát giữa con dao và thanh gỗ vang lên thanh âm quỷ dị.Con dao sắt cứa vào thanh gỗ đồng thời cũng cứa vào ta nàng,hằn sâu một vết thương thật lớn ở lòng bàn tay.Máu đỏ thẫm từ từ chảy,thấm ướt cả bàn tay nàng,một mảnh y phục cũng bị thấm đỏ,dưới đất tạo thành một vũng máu rợn người.Trong đầu nàng làm gì chú ý đến vết thương của mình,chỉ tâm tâm mặc niệm thoát ra ngoài.Nếu bây giờ nàng thoát được có lẽ nàng sẽ ngăn được bọn gia nhân đang chôn sống đứa bé,nàng sẽ cứu được nó,nhất định sẽ cứu được mà.
Trăng chiếu sáng vằng vặc,một vài con quạ khẽ kêu phá tan sự im lặng tĩnh mịch thường ngày.Trong nhà kho nàng mệt mỏi dựa vào cột,cả bộ đồ bạch y của nàng đều đã nhiễm huyết sắc đỏ rực,bàn tay đau đớn tê rần buông thả con dao.Bỗng chiếc cửa bật mở,hắn thong thẻ bước vào.nàng liếc nhìn hắn rồi im lặng không nói gì
-Muốn thoát khỏi đây sao,cô đừng mơ,ngoan ngoãn mà chết ở đây đi,còn con cô..
Nghe nhắc đến con mình nàng liền kích động ngồi bật dậy nhapf tới hắn
-Con ta đâu,con ta dâu,mau đưa con ta đây,trả đây cho ta
Hắn chán ghét đẩy nàng ra,nàng lại nhào tớ chôc hắn,ôm chân hắn không buông,nước mắt giàn giụa
-Ta van xin ngươi,hãy trả con cho ta,Tiểu Linh nói ngươi chôn sống đứa bé,là nàng ấy nói dối đúng không?đứa bé còn sống mà đúng không.Van cầu ngươi hãy trả con cho ta..
Hắn ý vị lạnh lùng nhìn nàng rồi dơ chân tung cước đá mạnh vào bụng nàng làm nàng ngã sóng soài ra đất
-Con ngươi chết rồi,thứ con ngoài dã thú,giữ làm gì chỉ thêm ô nhục thanh danh hoàng thất
Hắn dễ dàng nói ra chữ chết rồi như thể đó là chuyện bình thường,nàng thì lại như mất đi cọng rơm cứu mạng mà rơi xuống vực thẳm.Chút hy vọng cuối cùng đều bị hắn dẫm nát hết rồi.Đoạn nàng gạt phăng nước mắt,tay nắm chặt con dao cạnh nàng,máu còn chư kịp khô trên tay lại lần nữa tuôn trào.Hắn là người giết con nàng,nàng phải tả thù,phải giết hắn.Rồi nàng cầm con dao lao về phía hắn,Khi con dao đã ở ngực của hắn,hắn liền lắc mình tránh né.Bàn tay dùng một lực tát mạnh vào mặt nàng khiến mặt nàng sưng vù,tay cầm cổ tay nàng bẻ gãy.Rắc.Con dao trên tay nàng rơi xuống đất vang lên thanh âm thanh thúy keng.Rồi hắn rút trong người ra một thanh chùy thủ đâm mạnh vào bụng nàng.nàng bất lực ngã xuống đất.Hắn ngồi xổm nhìn nàng,trên tay cầm thanh chủy thù quay vòng vòng
-Muốn giết ta,ngươi cũng quá ngu ngốc rồi.Trước kia vì cha ngươi có lợi giúp ta lên ngôi.Bây giờ cha ngươi đã hết giá trị sử dụng ta cũng không cần quan tâm ngươi nữa.Cho nên nếu ngươi muốn chết -thanh chùy thủ trên tay hắn xẹt qua cổ nàng ghim xuống đất -ta liền giúp ngươi chết.Nhưng nếu ngươi muốn sống,thật ngại quá,ta không có ý định để ngươi sống
Rồi hắn cười ha hả bước ra ngoài.nàng ngước mắt tuyệt vọng nhìn cánh cửa đang đóng lại,trong lòng lạnh đi một khoản.Tiểu linyh từ cây cột bên kia lết về phía nàng,trên mặt đất nổi bật hai hàng máu từ chân tiểu linh,trông mà nhức mắt.Tiểu Linh nắm chặt tay nàng
-Nương..nương
Là ta hại ta,là ta hại con ta,là ta hại ngươi,tất cả là tại ta.Giá như lúc đầu ta đừng yêu hắn bất chấp mình đã không còn trong sạch.Giá như ta không kết hôn với hắn,giá như.Bây giờ hối hận có còn kịp
-Tiểu Linh ngươi làm sao vậy,sao lại ra nông nổi này,ta sao lại ở đây,còn con ta đâu,con ta đâu
Tiểu Linh mấp máy khóe môi trả lời
-Thái tử người làm...đứa bé bị,,bị,,chôn sống..nương nương..người đừng..
Nghe Tiểu Linh chỉ nói có vài từ nhưng lại như hiểu cả câu chuyện,hắn sao lại hận nàng như vậy,nàng bao năm qua si mộng yêu hắn,mặc hắn có tình nhân bên người,mặc hắn không đoái hoài tới nàng nhưng nàng chưa từng oán hân hắn,chỉ mong hắn có thể để ý tới nàng dù chỉ là một ánh mắt.vậy mà giờ đây hắn không những nhốt nàng vào nhà kho,đã vậy còn khiến Tiểu Linh...những điều này thật khiến nàng xót xa mà.Chợt nhân ra..con nàng nó bị chôn sống,nàng bàng hoàng nhìn tiểu Linh
-Con ta nó bị..
Tiểu lInh nước mắt giàn giụa khóc nấc,ra dáng quỳ lạy nhưng lực bất tòng tâm,chỉ có thể khóc nấc mà van xin
-Nương nương xin hãy tha lỗi cho nô tì,là nô tì không tốt,nô tì đã không thể bảo vệ được đứa bé
Nàng cả người không chút khí lực ngã phịch xuống đất,tâm can như bị ai cắn xé,khuôn mặt trắng bệt không nói nên lời
-Con ta bị..chôn sống sao..không thể nào...ta không tin,hắn sẽ không nhân tâm như vậy
Rồi nàng xông cả cửa giãy giụa đập hét.Nhưng nàng có la hét thảm thiết,cầu xin van lạy cỡ nào cũng không ai mở cửa cho nàng.Hhắn đúng là không phải con người nữa mà,vẫn chưa phân biệt đứa bé là con ai,dù cho nó không phải con hắn đi nữa thì nó vẫn là một đứa bé.Chợt nhìn xuống góc tường có con dao đã mất cán nàng liền cầm lấy nó chạy tới cửa sổ mà cắt thanh gỗ.tiếng ma sát giữa con dao và thanh gỗ vang lên thanh âm quỷ dị.Con dao sắt cứa vào thanh gỗ đồng thời cũng cứa vào ta nàng,hằn sâu một vết thương thật lớn ở lòng bàn tay.Máu đỏ thẫm từ từ chảy,thấm ướt cả bàn tay nàng,một mảnh y phục cũng bị thấm đỏ,dưới đất tạo thành một vũng máu rợn người.Trong đầu nàng làm gì chú ý đến vết thương của mình,chỉ tâm tâm mặc niệm thoát ra ngoài.Nếu bây giờ nàng thoát được có lẽ nàng sẽ ngăn được bọn gia nhân đang chôn sống đứa bé,nàng sẽ cứu được nó,nhất định sẽ cứu được mà.
Trăng chiếu sáng vằng vặc,một vài con quạ khẽ kêu phá tan sự im lặng tĩnh mịch thường ngày.Trong nhà kho nàng mệt mỏi dựa vào cột,cả bộ đồ bạch y của nàng đều đã nhiễm huyết sắc đỏ rực,bàn tay đau đớn tê rần buông thả con dao.Bỗng chiếc cửa bật mở,hắn thong thẻ bước vào.nàng liếc nhìn hắn rồi im lặng không nói gì
-Muốn thoát khỏi đây sao,cô đừng mơ,ngoan ngoãn mà chết ở đây đi,còn con cô..
Nghe nhắc đến con mình nàng liền kích động ngồi bật dậy nhapf tới hắn
-Con ta đâu,con ta dâu,mau đưa con ta đây,trả đây cho ta
Hắn chán ghét đẩy nàng ra,nàng lại nhào tớ chôc hắn,ôm chân hắn không buông,nước mắt giàn giụa
-Ta van xin ngươi,hãy trả con cho ta,Tiểu Linh nói ngươi chôn sống đứa bé,là nàng ấy nói dối đúng không?đứa bé còn sống mà đúng không.Van cầu ngươi hãy trả con cho ta..
Hắn ý vị lạnh lùng nhìn nàng rồi dơ chân tung cước đá mạnh vào bụng nàng làm nàng ngã sóng soài ra đất
-Con ngươi chết rồi,thứ con ngoài dã thú,giữ làm gì chỉ thêm ô nhục thanh danh hoàng thất
Hắn dễ dàng nói ra chữ chết rồi như thể đó là chuyện bình thường,nàng thì lại như mất đi cọng rơm cứu mạng mà rơi xuống vực thẳm.Chút hy vọng cuối cùng đều bị hắn dẫm nát hết rồi.Đoạn nàng gạt phăng nước mắt,tay nắm chặt con dao cạnh nàng,máu còn chư kịp khô trên tay lại lần nữa tuôn trào.Hắn là người giết con nàng,nàng phải tả thù,phải giết hắn.Rồi nàng cầm con dao lao về phía hắn,Khi con dao đã ở ngực của hắn,hắn liền lắc mình tránh né.Bàn tay dùng một lực tát mạnh vào mặt nàng khiến mặt nàng sưng vù,tay cầm cổ tay nàng bẻ gãy.Rắc.Con dao trên tay nàng rơi xuống đất vang lên thanh âm thanh thúy keng.Rồi hắn rút trong người ra một thanh chùy thủ đâm mạnh vào bụng nàng.nàng bất lực ngã xuống đất.Hắn ngồi xổm nhìn nàng,trên tay cầm thanh chủy thù quay vòng vòng
-Muốn giết ta,ngươi cũng quá ngu ngốc rồi.Trước kia vì cha ngươi có lợi giúp ta lên ngôi.Bây giờ cha ngươi đã hết giá trị sử dụng ta cũng không cần quan tâm ngươi nữa.Cho nên nếu ngươi muốn chết -thanh chùy thủ trên tay hắn xẹt qua cổ nàng ghim xuống đất -ta liền giúp ngươi chết.Nhưng nếu ngươi muốn sống,thật ngại quá,ta không có ý định để ngươi sống
Rồi hắn cười ha hả bước ra ngoài.nàng ngước mắt tuyệt vọng nhìn cánh cửa đang đóng lại,trong lòng lạnh đi một khoản.Tiểu linyh từ cây cột bên kia lết về phía nàng,trên mặt đất nổi bật hai hàng máu từ chân tiểu linh,trông mà nhức mắt.Tiểu Linh nắm chặt tay nàng
-Nương..nương
Là ta hại ta,là ta hại con ta,là ta hại ngươi,tất cả là tại ta.Giá như lúc đầu ta đừng yêu hắn bất chấp mình đã không còn trong sạch.Giá như ta không kết hôn với hắn,giá như.Bây giờ hối hận có còn kịp
/4
|