Chỉ Phúc Vi Hôn: Vương Phi Bốn Ngón

Chương 99 - Chương 99

/123


Long Phụng Ngọc và Vu Thừa Phong theo sau chủ tớ Lê Thải Nhi, bởi vì Long Phụng Ngọc sợ mình đã bị nhiễm ho lao nên mới không dám đứng gần Lê Thải Nhi. Vu Thừa Phong đứng trước mặt Vương gia, càng tạo thêm khoảng cách cho 2 người kia. Hai người (LPN và VTP) đều muốn dùng khinh công mang nàng lên đỉnh núi nhưng cả hai lại đều có những ý nghĩ riêng.

Lê ma ma trượt chân, rơi xuống vách núi, Lê Thải Nhi không muốn Lê ma ma rơi xuống vách núi, liền nắm chặt tay Lê ma ma không buông, trọng lượng cơ thể của Lê ma ma khiến Lê Thải Nhi lảo đảo, nàng và Yến nhi bị Lê ma ma kéo dần xuống vách núi.

“Thải Nhi.” Long Phụng Ngọc thấy như vậy, trong lòng không khỏi sợ hãi. Hắn nhón người, đuổi theo Lê Thải Nhi đang rơi xuống vách núi, vừa đi vừa phân phó Vu Thừa Phong: “Vu thị vệ, kêu tất cả thị vệ đến đây, mọi người cùng tìm tung tích ba chủ tớ Thải Nhi.”

“Dạ, Vương gia.” Vu Thừa Phong ‘dạ’ một tiếng rồi cũng nhón người bay xuống. Hăn thi triển khinh công đứng ở trên cành cây, huýt sáo ra hiệu. Thị vệ cách đó không xa, nghe được tiếng huýt sáo, liền tức tốc chạy đến.

Lê Thải Nhi cùng Lê ma ma và Yến nhi nhanh chóng bị tách ra. Ba người họ nắm tay nhau rất chặt nhưng lại gặp phải nước bùn trơn trượt, cây cối um tùm nên liền bị tách ra, mỗi người một nơi khác nhau.

Lê Thải Nhi bị trượt xuống, thảm thiết gọi: “Lê ma ma, Yến nhi.” Âm thanh kia vang vọng đến từng ngóc ngách trong sơn cốc.

Lê Thải Nhi làm cách nào cũng không ngăn được cơ thể mình đang bị trượt xuống rất nhanh, trong lòng nàng vô cùng tuyệt vọng. Xem ra ngày nay năm sau chính là ngày giỗ của nàng rồi. Có lẽ phụ thân, mẫu thân thấy nàng quá khổ cực nên mới dùng tình huống này để đón nàng về Cực Lạc, nếu đã là ý trời, nàng chỉ có thể thuận theo thôi.

Đầu của Lê Thải Nhi chợt đụng phải một cành cây, đau đớn kịch liệt khiến nàng không nhịn được mà nhíu chặt chân mày, ngay sau đó, thân thể của nàng rơi ‘bịch’ một cái xuống đất.

Xem ra nàng đã ảơi xuống một vách đá, kinh hãi quá độ, nàng liền bị ngất đi.

Vu Thừa Phong nhanh chóng đuổi men theo nơi mà Lê Thải Nhi bị trượt, ở một sườn núi dốc thì phát hiện ra Yến nhi cô nương. Nàng đang năm ở trên một cây đại thụ, thân thể bị vắt ngược lên. Nàng vừa khóc vừa kêu ‘cứu mạng’!

Hắn vội vàng chạy đến ôm Yến nhi cô nương xuống. Trong lòng Yến nhi vô cùng xấu hổ. Hắn rất muốn đẩy Yến nhi ra nhưng lại cảm thấy như thế thì quá mức vô tình, nhưng nếu để cho nàng ở trong ngực hắn khóc thì lại sợ nàng hiểu lầm, tiến thoái lưỡng nan, hắn chỉ có thể vỗ vỗ sống lưng của nàng.

“Yến nhi cô nương, đừng khóc nữa, bây giờ đã an toàn rồi.” Vu Thừa Phong đợi cho cảm xúc Yến nhi ổn định lại mới bỏ nàng ra: “Yến nhi cô nương, Vương phi đâu? Lê ma ma đâu? Hai người đó rơi ở chỗ nào?”

Trong lòng của Yến nhi cảm thấy vô cùng cô đơn.

Trong thời khắc nguy hiểm, trong lòng của hắn chỉ nghĩ đến một mình tiểu thư. Mặc dù nàng may mắn được hắn cứu nhưng trong lòng của hắn, lại thủy chung nghĩ đến một mình tiểu thư.

“Vu thị vệ, ba người chúng tôi, ở giữa đường đã bị tách ra, ngay cả tôi cũng không biết tiểu thư cùng Lê ma ma bây giờ đang ở chỗ nào.” Yến nhi vô cùng đau khổ, tâm tư đều đặt trên người của Lê Thải Nhi và Lê ma ma, nàng nhìn u cốc sâu không thấy dáy, không nhịn được mà bật khóc.

“Tiểu thư, Lê ma ma.” Nếu tiểu thư đã rơi xuống vách đá thì không phải là lành ít dữ nhiều hay sao? Nghĩ đến tiểu thư có thể đã rời khỏi trần thế này, nghĩ đến tiểu thư đã đối xử với nàng vô cùng tốt, làm sao nàng có thể không bật khóc được chứ? Yến nhi khóc làm trong lòng Vu Thừa Phong cũng vô cùng đau khổ.

Lẽ nào ông trời thật sự muốn mang Lê Thải Nhi đi? Chẳng nhẽ ông trời, ngay cả cơ hội để hắn đứng xa xa nhìn nàng, cũng không cho hắn?

“Yến nhi cô nương, cô nương đứng chờ ở đây một lát, ngàn vạn lần không được chạy loạn. Một lát nữa, sẽ có người đến đưa cô nương trở về. Ta đến chỗ khác tìm thử xem có tung tích của hai người họ hay không.” Vu Thừa Phong an ủi Yến nhi xong, liền xoay người đi tìm Lê Thỉa Nhi và Lê ma ma, chỉ cần có một chút hi vọng thì hắn nhất định sẽ không từ bỏ. Vu Thừa Phong tìm rất lâu nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Lê Thải Nhi và Lê ma ma, trong lòng của hắn tràn đầy tuyệt vọng, xem ra, nàng và Lê ma ma

/123

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status