Chương 10.2: Bị hiểu lầm rồi.
“Xong rồi, mình đã gây ra phiền toái cho anh ấy rồi, nhìn điệu bộ của mẹ anh ấy, dường như đã hiểu lầm cái gì đó, bây giờ phải làm sao đây?”. Bạch Hiểu Nguyệt đi chân trần trong phòng, lẩm bẩm một mình, lúc vào cũng không tìm thấy quần áo của mình, đúng là bực bội.
Cửa phòng đột nhiên mở ra, Bạch Hiểu Nguyệt quay đầu lại thì thấy Vân Thiên Lâm đứng ở cửa, mặc bộ đồ thoải mái ở nhà, trông như sinh viên đại học, chỉ liếc mắt một cái là có thể mất hồn.
“Quần áo của cô, lát nữa A Nham sẽ mang đến, bữa sáng ở dưới lầu, tự cô xuống ăn đ”.
“Ồ”. Bạch Hiểu Nguyệt ngây ngốc “ồ” một tiếng, Vân Thiên Lâm nhìn thoáng qua, cô mặc áo sơ mi trắng của mình, đôi chân thon dài thẳng tắp lộ ra ngoài, lại khiến anh nhớ lại dáng vẻ hấp dẫn của cô tối hôm qua.
Vân Thiên Lâm ho khan một tiếng để che giấu sự bối rối của mình, không nói gf thêm, xoay người đóng cửa lại.
Bạch Hiểu Nguyệt cúi đầu nhìn mình một chút, lẽ nào mình thật sự kém cỏi như vậy, ngay cả nhìn anh ta cũng không muốn nhìn sao? Bạch Hiểu Nguyệt có chút không cam lòng đi tới phòng tắm, quan sát mình cả buổi, cuối cùng cho ra kết luận, dáng người của mình hoàn toàn không có vấn đề gì, tuy rằng ngực không quá lớn, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có sức hấp dẫn.
Chắc chắn mình không có vấn đề gì, nhưng kỳ lạ là tại sao mình phải xoắn xuýt về ánh mắt của anh ta? Đúng là kỳ lạ, Bạch Hiểu Nguyệt hừ một tiếng, lười quan tâm đến anh. Sau khi vệ sinh cá nhân xong, cô chạy xuống lầu ăn sáng, lại nhìn thấy dì Ngô, cô cười híp mắt chào hỏi với dì Ngô.
Một lát sau, có người đến, Bạch Hiểu Nguyệt nhìn, là tài xế A Nham, cô thân thiện chào hỏi với anh ta.
“Cô Bạch, đây là quần áo cậu Vân phân phó tôi chuẩn bị cho cô, tôi để ở đây nhé”.
“Ừm, cảm ơn anh”. Bạch Hiểu Nguyệt ăn một cách không hề có hình thường, đôi mắt cong thành vầng trăng khuyết, rất là vui vẻ, A Nham nói xong thì lập tức đi lên lầu.
Trong phòng sách, Vân Thiên Lâm nhìn tư liệu trong tay, những thứ này đều là tư liệu về Bạch Hiểu Nguyệt, năm hơn mười tuổi xảy ra tai nạn giao thông, mẹ chết, cha biến thành người thực vật.
Từ thiên kim tiểu thư biến thành đứa trẻ ăn nhờ ở đậu, sống với chú thím, nhưng thím lại vô cùng xấu xa, có một người chị họ.
Mắt Vân Thiên Lâm nhìn lên một tấm hình khác, thiếu gia của tập đoàn Vinh Thăng, Tịch Trạch, là người cũng có chút thủ đoạn trên thương trường, cũng xem như là có chút thân phận địa vị, chính là người đàn ông đã gặp trên đường ngày đó, thế mà lại là bạn trai cũ của cô nhóc kia.
Vân Thiên Lâm đọc tư liệu, lập tức nghĩ đến những gì mẹ nói với anh, không khỏi trở nên đau đầu.
“Vào đi”. Một tràng tiếng gõ cửa phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trong phòng sách, Vân Thiên Lâm lên tiếng, cửa phòng bị đẩy ra, A Nham cung kính đi vào, mắt nhìn tư liệu trên bàn.
“Cậu chủ, quần áo đã đem tới”.
“Ừm, biết rồi”.
“Cậu chủ, cậu vẫn đang phiền não vì những tin đồn bên ngoài à?”.
Vân Thiên Lâm nhìn thoáng qua A Nham, chuyện này quả thật khiến anh rất phiền, cũng không thể tìm một người phụ nữ mình không thích mà lấy về nhà được!!! Anh chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy đau đầu.
“Cậu chủ, thứ cho tôi lắm mồm, vừa rồi lúc tới, tôi thấy xe của nhà tổ”.
“Đúng vậy, mẹ tôi hiểu lầm quan hệ giữa tôi với Bạch Hiểu Nguyệt”.
“Cậu chủ, cái đó, sớm muộn gì cũng phải cưới, tôi thấy cậu chủ cũng không ghét cô Bạch, bà chủ cũng thích cô ấy, cậu chủ còn chờ gì mà không thực hiện tâm nguyện của bà chủ?”.
Vân Thiên Lâm không nói gì, nhìn tư liệu trên bàn, rơi vào trầm tư. Nhìn vào những thông tin trong tư liệu, xem ra mình đã hiểu lầm cô ấy rồi.
/3109
|