Chương 1.2: Chị họ ngủ với bạn trai của tôi.
“À! Muốn tôi đi phải không? Được thôi…”. Ánh mắt Bạch Hiểu Nguyệt lạnh lẽo, đột nhiên giơ tay lên, đánh về phía Bạch Vân Khê, bảo cô đi, chẳng phải là được hời cho con tiện nhân này sao?
Từ trước đến nay cô chưa bao giờ biết rằng chị họ của cô lại đê hèn như vậy, dụ dỗ bạn trai của cô, cô làm sao có thể nhịn được cục tức này?
“Điên đủ chưa?”. Bạch Hiểu Nguyệt còn muốn tát cái thứ hai thì bị Tịch Trạch bắt lại, đẩy sang một bên.
Bạch Hiểu Nguyệt ngồi sụp xuống đất, nhìn người đàn ông mình yêu thật lòng, bây giờ chỉ quan tâm đến sự chống chết của một người phụ nữ khác.
Bạch Vân Khê yếu ớt dựa vào lòng Tịch Trạch, hai mắt long lanh nước, một tay che mặt khóc thút thít. Tịch Trạch nhíu mày lại, nhìn về phía Bạch Hiểu Nguyệt.
“Ha ha!”. Bạch Hiểu Nguyệt cười lạnh, đứng lên khỏi mặt đất, nhặt túi quà trên đất lên: “Anh biết không? Bây là món quà tân niên tôi thức đêm thức hôm chuẩn bị cho anh đấy, bây giờ, anh không xứng đáng có được nó. Xem như Bạch Hiểu Nguyệt tôi bị mù đi…”.
Bạch Hiểu Nguyệt tìm lấy cái bật lửa, châm lửa cả túi quà, nhìn cái túi giấy dần dần bị đốt cháy rồi biến mất, cũng giống như tình yêu trong lòng cô vậy.
Khoảnh khắc tiếp theo, cô ném chiếc túi đang cháy sáng lên giường, rồi dứt khoát xoay người bước đi.
Phía sau vang lên tiếng hét hoảng sợ của phụ nữ và tiếng tức giận chửi rủa của đàn ông, Bạch Hiểu Nguyệt không để ý đến nữa.
Tối nay gió cực kỳ lạnh lẽo, đến nỗi mắt cô chảy nước mắt, Bạch Hiểu Nguyệt cười cười, lau nước mắt, kéo vali, móc điện thoại từ trong túi ra.
“Đang ở đây, ra ngoài uống rượu với mình, chờ cậu ở chỗ cũ”. Bạch Hiểu Nguyệt cúp điện thoại, ngồi vào taxi. Bây giờ cô chỉ muốn giải tỏa một chút.
Trong không gian xa hoa trụy lạc, ầm ĩ không dứt, Bạch Hiểu Nguyệt để vali sang một bên, liên tục rót rượu cho mình, cô cũng không biết mình rốt cuộc đã uống bao nhiêu rồi.
Chỗ này là nơi mà trước đây cô và bạn thân Trần Giai Giai hay đến, đương nhiên, đối với kẻ nghèo túng như cô mà nói, căn bản trả không nổi, lúc nào cũng là Trần Giai Giai tính tiền, cô ấy cũng không cho Bạch Hiểu Nguyệt khách sáo với cô ấy.
Tối nay là đêm giáng sinh, khắp nơi đều hân hoan vui sướng, vừa qua mười hai giờ, trận cuồng hoan mới chỉ bắt đầu. Nhìn nụ cười của người xung quanh, Bạch Hiểu Nguyệt càng thêm khó chịu trong lòng.
Đêm giáng sinh năm nay, đúng là khiến người ta khó quên.
Lúc Trần Giai Giai chạy tới thì Bạch Hiểu Nguyệt đã uống rất nhiều rồi.
“Tiểu Bạch, làm sao vậy?”. Chỉ có Giai Giai mới gọi Bạch Hiểu Nguyệt như vậy, ban đầu cô không thích, luôn cảm thấy nó như tên của một con chó, nhưng sau này dần dần quen.
“A! Giai Giai, ức…Cậu tới rồi à! Tốt quá, mình nói cậu nghe, cậu đoán xem vừa rồi mình mới đi tìm Tịch Trạch, mình đã nhìn thấy cái gì nào? Con mẹ nó mình thấy thằng khốn kia đang ngủ với Bạch Vân Khê, haha, mình ngu lắm đúng không, Giai Giai, cậu nói xem có phải mình là người phụ nữ ngu xuẩn nhất trên đời này không? Thật ra, cũng không khổ sở như trong tưởng tượng, chỉ cảm thấy, mình rất ngu, nào, chúc mừng mình, đã thấy rõ một thằng đàn ông cặn bã, haha!”.
Bạch Hiểu Nguyệt đỡ tay Giai Giai, điên cuồng gào to, khi thì cười khúc khích, âm thanh nhanh chóng bị tiếng nhạc xung quanh nuốt chửng. Bạch Hiểu Nguyệt cũng không biết rằng bây giờ mình đang đau khổ, hay đang vui nữa.
Cô chỉ muốn để cho mình quên đi, quên đi tất cả. Cũng chỉ tối nay, qua đêm nay, cô vẫn có thể là Bạch Hiểu Nguyệt ban đầu, là Bạch Hiểu Nguyệt kiên cường.
Trên đời này, không có gì là có thể hạ gục cô, bất cứ chuyện gì, cũng không thể.
/3109
|