Chương 13.1 đăng ký kết hôn
“Anh điều tra tôi?” Bạch Hiểu Nguyệt có chút tức giận. Anh nói có lý nhưng tại sao phải điều tra về cô như vậy?
“Những người tới gần tôi, tôi nhất định phải biết mục đích của họ là gì. Đương nhiên, bao gồm cả cô. Bây giờ, buổi xem mắt của cô đã bị phá hỏng, cô định kiếm tiền chữa bệnh cho cha mình như thế nào? Cô định tiếp tục sống cuộc sống chui rúc, bị người ta chế giễu nữa sao? Hay là cô muốn lại quay lại cái nhà đó, mỗi ngày nhìn thấy bạn trai cũ cùng với chị họ âu âu yếm yếm, hay là đồng ý với yêu cầu vô lý của Tần Lệ, bán mình cho những lão già ghê tởm đó?!”
“Tôi…”
“Tiền với tôi không thành vấn đề. Tôi có thể giúp cô tìm một bác sỹ tốt nhất để cha cô được trị liệu thật tốt. Có lẽ, ông ấy có thể tỉnh lại. Lấy tôi, cô không cần lo lắng tới cuộc sống cùng công việc, còn có thể mượn tay tôi báo thù những người đã có lỗi với cô. Tôi tin rằng, với tính cách của cô Bạch đây, cô sẽ không cam tâm. Hoằng Đằng vốn thuộc về cha cô, mợ cô đang tìm mọi cách để lấy được số cổ phần đó, chẳng lẽ cô không muốn lấy lại sao? Tôi có thể giúp cô một tay, khiến họ không được như ý muốn. Với tôi, chuyện đó không phải là vấn đề. Kết hôn với tôi sẽ không có hại cho cô.”
Vân Thiên Lâm giống như một vị vua, ngồi trước mặt Bạch Hiểu Nguyệt, nói chi tiết mọi thứ, giải thích tình hình hiện giờ một cách không thể cụ thể hơn. Những gì anh nói là đúng, kết hôn với anh Bạch Hiểu Nguyệt không có gì thiệt thòi, chỉ là…
Bạch Hiểu Nguyệt ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo sâu thẳm đó. Những lời nói giống như ma chú quanh quẩn bên tai cô.
Giai Giai bị đuổi khỏi nhà, cuộc sống của cô gặp khó khăn. Cô không đủ khả năng chi trả chi phí y tế vô cùng cao đó hàng tháng. Cô có thể tin tưởng người đàn ông trước mặt cô không?
“Cô Bạch, nếu cô không muốn bị gả cho những lão già ghê tớm đó thì sao cô không suy nghĩ. Đều là lấy chồng, sao không chọn người tốt hơn?”
Cũng đúng, đều là bị gả đi… Mợ cô muốn cô kết hôn với những người đó, sao cô không thể…
“Tại sao lại là tôi?” Bạch Hiểu Nguyệt nhìn Vân Thiên Lâm, hy vọng cô có thể nhận được câu trả lời mình mong muốn. Chỉ là, đôi mắt đó thật khó dò.
Vân Thiên Lâm cũng đã từng hỏi mình câu này, vì sao anh lại chọn cô? Giống như A Nham đã nói, thay vì để mẹ anh giới thiệu cho anh những người phụ nữ đạo đức giả cùng ghê tởm đó, anh có thể lựa chọn cô gái trong sạch trước mặt này.
Ít nhất, cô sẽ không làm phiền anh.
“Tôi cần một người vợ, một người vợ không khiến tôi chán ghét.”
Câu trả lời khiến Bạch Hiểu Nguyệt kinh ngạc. Một người vợ không khiến người ta chán ghét?
Những người mà anh gặp chắc chắn là những quý cô nổi tiếng của thành phố này. Ai ai cũng muốn tốt với anh mới đúng. Nhưng mà, câu trả lời này thực sự không thể bác bỏ.
Cho dù bạn có thích câu trả lời này hay không thì lời của anh nói mới là lời cuối cùng.
“Sao nào?”
“Tôi… để tôi suy nghĩ.”
“Được, cô ăn trước đi. Beefsteak ở đây rất ngon, cô thử một chút.”
Beefsteak rất ngon, nhưng mà trong suốt bữa ăn, Bạch Hiểu Nguyệt không nuốt nổi. Chỉ cần nhớ tới những gì Vân Thiên Lâm nói, nhìn Vân Thiên Lâm ưu nhã ăn beefsteak, nhìn dáng vẻ cao quý của anh, cô lại cảm thấy, hai người đến từ hai thế giới khác nhau, hoàn toàn không giống nhau.
Nếu hai người thực sự kết hôn, thì cuộc sống của cô sẽ như thế nào.
Nhưng rồi, Bạch Hiểu Nguyệt cũng không thể cưỡng lại món tráng miệng của nhà hàng, vui vẻ ăn hết món ăn. Vân Thiên Lâm vô cùng kiên nhẫn nhìn cô ăn xong, thưởng thức vẻ đáng yêu của cô khi ăn ngon, uống rượu hợp.
Anh nhìn khuôn mặt của Bạch Hiểu Nguyệt, nếu khuôn mặt này sẽ luôn xuất hiện trong cuộc sống sau này của anh thì sẽ như thế nào nhỉ?
Sẽ không quá phiền phức.
Căn nhà của anh hiện giờ hơi quạnh quẽ.
/3109
|