Chương 14.1 bác gái, cẩn thận một chút
“Tôi có thể về được, anh cứ đi làm việc đi.” Bạch Hiểu Nguyệt vẫy vẫy tay với người ngồi trong xe, mãi đến khi thấy chiếc xe khuất khỏi tầm mắt cô mới thở phào. Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời, bầu trời mặc dù vẫn âm u nhưng cô lại không cảm thấy phiền muộn chút nào.
Bạch Hiểu Nguyệt vốn định đi dạo một chút, tình cờ Trần Giai Giai gọi điện cho cô, rủ cô đi mua sắm, Bạch Hiểu Nguyệt vội vàng đồng ý.
Hai người đang cùng nhau đi mua sắm, nào người đường hẹp, gặp phải người không muốn gặp. Bạch Hiểu Nguyệt với Trần Giai Giai bắt gặp Tần Lệ đưa Bạch Vân Khê đi mua quần áo trong trung tâm thương mại.
Giai Giai mới nhìn thấy một bộ quần áo bằng lông màu trắng, định thử một chút, nào ngờ, có một người khác thò tay tới giật lấy bộ quần áo này.
“Tôi nhìn thấy ai thế này. Phục vụ đâu, trong cửa hàng hiện giờ không có để ý chuyện khách thử đồ nữa sao? Cẩn thận một chút. Hai người này không có 10.000 tệ trong túi đâu. Nếu để họ thử hỏng quần áo trong cửa hàng, lấy tiền đâu mà đền chứ.”
Giọng nói gay gắt cùng sắc bén của Tần Lệ vang vọng trong cửa hàng. Bà ta khoanh tay kiêu hãnh đứng trước mặt Bạch Hiểu Nguyệt, thỉnh thoảng trừng mắt nhìn cô.
Nếu không phải con ranh con này làm rối tung mọi chuyện lên thì bà ta cũng sẽ không bị chồng mắng. Suy cho cùng, mọi tội lỗi đều do con ranh thiếu hiểu biết này.
“A, tôi đang nhìn thấy ai vậy? Dì Tần sao? Nguy cơ của công ty dì giải quyết nhanh như vậy sao? Còn có tiền cho mẹ con dì tới đây phung phí.”
“Cô nói công ty của ai có vấn đề? Công ty của chồng tôi sao có thể có vấn đề chứ? Đùa cái gì vậy.” Tần Lê nhìn Trần Giai Giai, thực sự chỉ muốn xé rách cái miệng của Trần Giai Giai ra. Bà ta đã dặn dò Trần Giai Giai không được nói nhảm bên ngoài chuyện của công ty – những chuyện đó chỉ có người trong công ty biết được.
Tần Lê cần mặt mũi, sao bà ta có thể để người ngoài biết chuyện của Hoằng Đằng chứ. Chỉ là, Bạch Hiểu Nguyệt không chịu hợp tác, thậm chí còn làm Lưu Kỳ Sơn bị thương, thực là ăn gan hùm mật gấu mà.
“Bà như vậy không phải là tự vả mặt sao? Phục vụ, tôi muốn lấy bộ này.”
“Bộ này có giá 20 vạn, cô có tiền mua sao? Cô cho rằng cô vẫn còn là thiên kim tiểu thư như trước sao? Trần Giai Giai, cô đã bị đuổi khỏi nhà, đừng giả bộ sói đuôi dài nữa. Phục vụ, bộ quần áo này, chúng tôi lấy. Đúng vậy, quẹt thẻ.”
Bạch Vân Khê không hề muốn nhận ra Bạch Hiểu Nguyệt cùng Trần Giai Giai luôn thẳng cô ta, bất kể thời điểm nào, cô ta cũng sẽ phải tốt hơn Bạch Hiểu Nguyệt.
“Mẹ, Trạch có đưa cho con một tấm thẻ ngân hàng. Anh ấy nói, chỉ cần con vui vẻ con có thể tùy ý sử dụng. Đây là món quà nhỏ của con rể tương lai của mẹ tặng cho mẹ đó.”
“Cô…” Trần Giai Giai nổi giận, cô ta muốn bước tới mắng cho Bạch Vân Khê một trận. Rõ ràng là một con điếm, một con trà xanh, nhưng mà tên khốn nạn Tịch Trạch lại cặn bã như vậy. Hiểu Nguyệt nhà cô tốt biết bao nhiêu, vậy mà tên khốn nạn này không biết quý trọng, lại để cho con điếm trà xanh này chọc giận gia đình cô ta cùng với Hiểu Nguyệt, sao Trần Giai Giai có thể nén nổi cơn giận này chứ.
“Giai Giai, loại người này không cần tức giận. Bộ quần áo này dành cho người lớn tuổi. Cậu cũng biết nói đùa ghê, chúng ta trẻ như vậy, đương nhiên chúng ta sẽ không cần. Chẳng lẽ cậu muốn so đo với một người có tuổi rằng ai già hơn ai sao?”
Bạch Hiểu Nguyệt tươi cười, mở miệng khép miệng là người già với người lớn tuổi khiến Tần Lệ đỏ mặt tía tai, hai tay đang xách cái túi LV siết chặt lại.
“Ôi, mợ, mợ phải cẩn thận chứ. Mấy chiếc túi LV hàng fake này cũng không ít tiền, đừng để nó hỏng, nếu không nửa đêm nửa hôm còn thấy buồn bực trong lòng”.
Những người phục vụ ở gần đó, nghe thấy mấy từ LV hàng fake thì mọi ánh mắt lập tức đổ dồn lên người Tần Lệ. Trên người bà ta đeo đủ thứ châu báu, tất cả đều tỏa sáng rực rỡ.
/3109
|