Chí Tôn Nữ Hoàng Quật Khởi Ở Mạt Thế

Chương 110 - Chương 73

/136


Mặc kệ kết quả như thế nào, nhóm Sở Thanh vẫn theo hướng đi đã định, sau đó cả đoàn tới nơi dừng chân đầu tiên – huyện Thanh.

“Nơi này…có vẻ rất hoang vu…” Mặc dù ở mạt thế rất nhiều địa phương đã trở nên vô cùng hoang tàn, nhưng cô quạnh như vậy vẫn cực kỳ hiếm thấy. Mà Mạc Phỉ Phỉ nhìn thế trận này tự nhiên cảm thấy hơi sợ, chẳng còn cách nào, coi như cô là nhà khoa học, nhưng tương tự cũng là một cô gái mà thôi.

“Yên tâm, bây giờ là mạt thế, chứ không phải thời đại của ma quỷ, sẽ không có mấy cái đầu con quỷ nhảy ra từ gương đâu.” Vừa vào huyện Thanh mọi người đã phát hiện nơi này vắng lặng đáng sợ, nhưng giống như Sở Thanh nói, bây giờ chỉ là mạt thế, cũng không phải quay phim ma, tự nhiên sẽ không có mấy chuyện ma quỷ quấy rối gì.

Mà lời này của Sở Thanh làm Mạc Phỉ Phỉ không đáp lại được, có cảm giác như kiểu “cậu nói rất đúng, tôi không có cách nào phản bác nổi”, đúng là hiện tại sẽ không ma quỷ nháo loạn, nhưng cứ nói thẳng ra sự thật như vậy mới được sao?

Có điều cũng vì Sở Thanh ngắt lời, tự nhiên Mạc Phỉ Phỉ cũng không còn cảm thấy phải sợ như vậy nữa, mặc dù bên ngoài nhìn qua hơi vắng vẻ, nhưng không còn đáng sợ như lúc nãy. Trong mắt Mạc Phỉ Phỉ tràn đầy cảm kích, mà mấy nhà khoa học già ở một bên đều cười tủm tỉm nhìn Mạc Phỉ Phỉ.

Bọn họ hiểu rất rõ thành viên nhỏ này trong đội khoa học, mặc dù Mạc Phỉ Phỉ là nhà khoa học, hơn nữa nắm giữ kiến thức cũng rất chắc, nhưng lại có một nhược điểm rất nghiêm trọng, chính là sợ ma, thời gian dài như vậy, chỉ cần nhìn thấy ma trong phim cũng sẽ sợ không chịu nổi, hôm nay khó mà thấy được cô kiên cường như vậy!

Mà Sở Thanh cũng là không phản bác được, ha ha, thân là một nhà khoa học mà lại sợ ma, chuyện như vậy nói ra cũng sẽ làm cho người ta cảm thấy rất đáng xấu hổ được chứ! ?

Chỉ là lúc này Sở Thanh ngược lại không nói thêm gì, chỉ hơi hơi cong môi một, dù sao vừa đến thành phố B là có thể thoát khỏi những người này, cho nên lúc này Mạc Phỉ Phỉ có hành động quái dị gì đều không liên quan đến cô!

Mà Mạc Phỉ Phỉ hoàn toàn không biết ở trong lòng Sở Thanh mình đã bị xem thường rồi, vẫn cẩn thận nhìn một màu tối đen bên ngoài cửa sổ.

Dĩ nhiên, bây giờ Mạc Phỉ Phỉ đã không còn sợ hãi như lúc đầu, lời nói của Sở Thanh tất nhiên có tác dụng nhất định, nhưng quan trọng là bây giờ trên xe có rất nhiều người nha!

Vốn dĩ sáng nay mọi người đều ngồi trong các xe con, nhưng Triển phi cảm thấy như vậy sẽ có khả năng phân tán, cho nên bất đắc dĩ toàn bộ đều lên một chiếc xe quân dụng cải trang, xe này chứa hai mươi ba người chắc chắn không thành vấn đề. Mặc dù Sở Thanh cũng không muốn chung đụng với những người này quá nhiều,d.dlqd nhưng bởi vì cô là người hộ tống, bất đắc dĩ vẫn phải ngồi chung xe với bọn họ, chính vì thế mới có chuyện vừa rồi.

“Mặc Phỉ, bây giờ chúng ta đang ở chỗ nào?” Thời điểm vừa lên xe Sở Thanh đã giao bản đồ cho Mặc Phỉ, mặc dù cô cũng sẽ nhìn bản đồ, nhưng có người thay mình làm thì sao phải tự tìm mệt? Cho nên nhiệm vụ nhớ bản đồ liền giao cho Mặc Phỉ.

“Vừa mới tiến vào huyện Thanh, vẫn ở ven giải đất bỏ hoang, cũng có thể nói chưa thực sự đi vào huyện, muốn vào đến nơi ít nhất còn hai mươi phút đến nửa giờ đường xe.” Bởi vì thường làm chuyện loại này, một lần hai lần Mặc Phỉ quen thuộc đến mức coi như không biết tốc độ hiện tại của xe là bao nhiêu vẫn có thể phán đoán chuẩn xác ra còn mất bao nhiêu thời gian mới có thể đến huyện Thanh.

Nghe được Mặc Phỉ trả lời, Sở Thanh gật đầu một, sau đó từ từ nhắm hai mắt lại, sắc trời đã tối dần, đối với Sở Thanh mà nói mấy ngày nay dù là dị năng hay tinh thần cũng tiêu hao quá lớn, chỉ cần trời tối chính là thời gian nghỉ ngơi rồi, về phần những chuyện khác có quan hệ gì với cô?

Chỉ cần gặp phải địch tấn công Sở Thanh vẫn có thể nhàn nhã như vậy, bây giờ hai người một cương thi bên cạnh Sở Thanh đều không phải là hạng người lương thiện gì, nếu có thứ gì gây rối trước mặt Sở Thanh, ha ha, biết cái gì gọi là mông cọp cái không thể sờ không? Cái gì? Không biết? Ha ha, vậy thì rất nhanh sẽ biết thôi!

“Ngủ đi.” Mặc Phỉ vỗ vỗ Sở Thanh tựa vào trên vai mình, nhìn mắt cô khẽ nhắm lại, phát ra tiếng thở nho nhỏ.

Mà Mạc Phỉ Phỉ ở chung một chỗ thấy một màn như vậy bày tỏ hoàn toàn đã bình tĩnh, khác với lúc ban ngày bị đánh thẳng vào, lúc này Mạc Phỉ Phỉ đã hiểu rõ đầu đuôi ngọn nguồn – những d.đanl,qdngười này trong mắt Sở Thanh chính là anh trai, giờ trước mặt anh làm nũng gì đó hoàn toàn không có vấn đề nha, mặc dù thoạt nhìn Sở Thanh không hề giống mấy người biết làm nũng, nhưng lại không cản trở người khác mơ mộng nha.

Vì vậy, trong mắt Mạc Phỉ Phỉ, Sở Thanh liền trở thành một đứa bé ưa làm nũng nhưng lại có chút kiêu ngạo, trong nháy mắt bị sự đáng yêu này làm đỏ mặt.

Dĩ nhiên, hiện tại Sở Thanh căn bản cũng không biết cô đang suy nghĩ gì, nếu không, ừ. . . . . . Cô còn có thể sống được đến thành phố M sao?

Lúc Sở Thanh đang ngủ say, xe chợt thắng gấp, cô thiếu chút nữa bị trọng tâm không vững làm văng ra ngoài, Mặc Phỉ bên cạnh vội vàng đỡ cô một sau đó nhìn về phía người lái xe, ánh mắt lạnh lẽo dọa người kia khẽ run rẩy, không khỏi cảm khái Mặc Phỉ thật sự không phải đáng sợ bình thường đâu!

“Chuyện gì xảy ra! ? Đánh thức Sở Thanh ở trong lòng Mặc Phỉ chính là tội ác tày trời, mà không vui tương tự còn có Thương Cốt cùng Khổng Phàm Dương.

“Cái…cái đó là bởi vì… phía trước có người cản đường. Giọng của tài xế hơi lắp bắp, ánh nhìn chằm chằm như vậy của Mặc Phỉ quả nhiên giống hệt Alexander*, sau đó anh ta đưa mắt nhìn Sở Thanh, mang theo tín hiệu cầu cứu rõ rệt.

(*: Tên vị vua anh hùng nước Macedoin, 356 — 323 trước TL, từng chinh phục vùng Trung Đông và Tây Ấn Độ)

Lúc trước bọn họ đã nghe đội trưởng nói rồi, mấy người này đều vô

/136

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status