Có lẽ mọi người ngồi tách xe xảy ra chút vấn đề làm người ta nhức đầu, nên Sở Thanh quyết định hôm nay cả đoàn sẽ ngồi cùng một chỗ, dù sao xe quân dụng chứa hai mươi, ba mươi người tuyệt đối không có vấn đề, lựa chọn ở chung một chỗ hệ số an toàn cũng có thể cao một chút.
Bởi vì tất cả mọi người ngồi cùng một xe, cho nên chuyện phát sinh ngày hôm qua một lần nữa lại bị mọi người đem ra bàn tán, nhất là việc xảy ra hôm qua với Mạc Phỉ Phỉ đích thực đã hù sợ không ít người.
“Sở Thanh, hôm qua, chỗ đó thật sự là quỷ thành sao?” Là một nhà khoa học, dù thế nào cũng không thể tin nổi trên thế giới này tồn tại thứ gọi là ma quỷ. Mặc dù linh hồn đã được công nhận bởi không ít nhà khoa học, nhưng trên thực tế trong lòng mọi người cũng tồn tại những nghi vấn nhất định.
“Phải hay không thì ông Mạc càng phải rõ hơn tôi chứ?” Tùy tiện nghịch đồng tiền xu trong tay, Sở Thanh mỉm cười: “Đến giờ lượng kiến thức hẳn cũng không ít rồi, ngài cũng nên biết, có tồn tại, thì sẽ có đạo lý của nó, không thể vì một câu mê tín liền bác bỏ toàn bộ, tôi nói có đúng không?”
Rất nhiều người nhìn nhận ma quỷ không phải mê tín, mặc dù rất nhiều nhà khoa học phản đối niềm tin này không khoa học, nhưng vẫn có không ít người vẫn giữ niềm tin của mình, chẳngd.dlqd qua không biết ông Mạc thuộc kiểu người nào.
Nghe Sở Thanh nói, ông Mạc hơi sững sờ, sau đó cũng cười một tiếng. Đúng vậy nha, ngay cả có thật thì cũng sẽ có đạo lý của nó, không nên phủ nhận hoàn toàn cái gì.
Đồng thời ông Mạc cũng thầm cảm khái, dù không biết đứa nhỏ này có thân phận gì, nhưng chắc là con em của một đại gia tộc đi? Nếu vậy thật là đáng tiếc, người như cô mà chịu dụng tâm nghiên cứu khoa học, đoán rằng so với những lão già kém may mắn như bọn họ sẽ còn có thành tựu cao hơn, đáng tiếc, có lẽ gia đình đứa nhỏ này sẽ không cho phép cô đầu quân vào lĩnh vực khoa học, nhất là trong thời đại mạt thế này.
Mạc Phỉ Phỉ ở một bên nhìn một già một trẻ này cũng không nói gì, thật ra có một số việc so với người khác cô cảm thấy nhận càng rõ ràng hơn, bởi vì cô mới bị quỷ hồn thật ám vào, loại cảm giác ấy, làm người ta thấy vô cùng không thoải mái, cảm giác rất âm u lạnh lẽo.
Cô nhớ trước kia đã từng thấy trong truyện ma, chỉ cần đến thời điểm ma quỷ xuất hiện, không khí xung quanh sẽ trở nên âm lãnh. Ngày hôm qua Mạc Phỉ Phỉ đã cảm nhận được thật sự rõ ràng, hơn nữa cũng chính vì cái này, cô càng cảm thấy Sở Thanh thật đáng sợ.
Cuối cùng, thời điểm quỷ hồn muốn rời khỏi cơ thể Mạc Phỉ Phỉ cũng đã có ý thức rồi, mà trước khi đi quỷ hồn truyền tới sự sợ hãi ấy, khiến Mạc Phỉ Phỉ sâu sắc cảm nhận được người này rốt cuộc kinh khủng đến mức nào, chính vì vậy, đối với Sở Thanh Mạc Phỉ Phỉ sinh d.đan.lqdra một nỗi sợ không giải thích được, ngay cả quỷ hồn còn sợ, còn có thứ gì sẽ không sợ cô?
“Sở Thanh, ngày hôm qua đã có chuyện gì? Tôi cảm thấy dường như có thứ gì đó không tốt ở trong người mình, cuối cùng tôi đã tỉnh lại thế nào?” Mạc Phỉ Phỉ cảm thấy chuyện cô giữa đường tỉnh lại tuyệt đối không thể Sở Thanh biết được, nếu không, nói không chừng cô sẽ bị giết người diệt khẩu!
Thật ra chuyện giết người diệt khẩu gì đó ngược lại nói hơi quá, chỉ là có một số việc Sở Thanh chắc chắn sẽ làm, ví như xóa đi trí nhớ của Mạc Phỉ Phỉ.
“Chắc là bị ma quỷ ám vào, có điều những quỷ hồn đó không cách rời khỏi Khôn thành, cho nên sau khi chúng ta rời đi con ma đó liền vội vàng thoát ra khỏi cơ thể cô.” Lời này của Sở Thanh cũng không hoàn toàn là giả, ngày hôm qua quỷ hồn đã thật sự hoảng sợ thoát ra, nhưng rốt cuộc vì sao nó làm vậy thì Sở Thanh cũng không nói thật. Mặc dù trong thời gian này cô đã phô bày rất nhiều thứ trước mắt bọn họ, nhưng không có nghĩa sẽ phơi bày tất cả của bản thân cho người ngoài biết.
“Là…là vậy sao? Hóa ra là vậy.” Sắc mặt của Mạc Phỉ Phỉ hơi khó nhìn, cô biết có vài chuyện Sở Thanh chắc sẽ không nói thẳng ra, nhưng lại không ngờ cô lại lựa chọn hoàn toàn giấu diếm. Nhưng vì thế cô d.danlequydon biết mình không thể nói ra cái gì, một khi làm vậy, hậu quả nhất định sẽ vô cùng nghiêm trọng!
Sở Thanh cười gật đầu một, nhưng lại không nói gì tiếp , tới chỗ này nên dừng lại, nếu như nói thêm gì chỉ sợ càng nói càng sai!
Sở Thanh hiểu đạo lý này, cho nên không nhiều lời, chỉ mìm cười khiến Mạc Phỉ cảm thấy Sở Thanh hơi đáng sợ, vốn dĩ cô cho rằng Sở Thanh chỉ hơi kiêu căng, nhưng vẫn là một thiếu niên rất hiền lành. Có điều bây giờ xem ra, tất cả đều không giống trong tưởng tượng của cô, thiếu niên này là hạng người tâm cơ thâm trầm sao?
Thật ra điểm này thì Mạc Phỉ Phỉ nghĩ cực đoan quá mức rồi, trên thế giới này không có mấy người có thể hoàn toàn tin tưởng. Cho nên để bảo vệ mình nói ra mấy câu nói dối nho nhã vô hại cũng không hề sai, nhất là tại thời điểm mạt thế này, trừ phi có thể khiến Sở Thanh thấy đó là người tin tưởng được, nếu không cô tuyệt đối sẽ không lộ con át chủ bài của mình ra trước mặt một người.
Mà Mạc Phỉ Phỉ căn bản không phải người cô có thể tin được, có lẽ tính tình của cô ấy không khiến Sở Thanh ghét bỏ, nhưng cũng không phải một người đáng để làm bạn, ngày hôm qua trong hoàn cảnh đó, nhiều người ở đây như vậy, duy nhất chỉ có Mạc Phỉ Phỉ bị tác động, chứng tỏ điều gì thì người khác có thể không rõ, nhưng Sở Thanh lại rất rõ ràng, điều đó chỉ có thể đại biểu cho Mạc Phỉ Phỉ là một người không đủ kiên định vững vàng.
Người như vậy dễ dàng bị kẻ khác chi phối, một khi biết được quá nhiều bí mật, khó bảo toàn sẽ không nói lỡ miệng cái gì. Sở Thanh tuyệt đối không để cho chuyện nguy hiểm như thế xảy ra!
‘Đúng vậy, cho nên mấy ngày này cô nên nghỉ ngơi cho tốt, dù sao cơ thể sau khi bị quỷ nhập sẽ bị áp chế dương khí đi mấy phần, lúc này người sẽ tương đối dễ ngã bệnh.” Nói vô ý, nghe có lòng, Sở Thanh nói như vậy d.dlqdchỉ là vì muốn Mạc Phỉ Phỉ chăm sóc bản thân thật tốt thôi.
Mà Mạc Phỉ Phỉ nhớ tới ngày hôm qua nữ quỷ rời đi trong hoảng sợ, trong lòng không khỏi hơi oán hận. Bằng vào bản lĩnh của Sở Thanh, chỉ cần cô muốn, tự nhiên có thể giúp cô(MPP) không bị những con quỷ kia quấy nhiễu, nhưng Sở Thanh lại chẳng làm gì.
Dĩ nhiên, ý nghĩ như vậy chỉ là một thoáng rồi biến mất, dù sao đối với người của đội khoa học, Sở Thanh chỉ là một người ngoài mà thôi, trợ giúp cho bọn họ cũng không phải nghĩa vị của cô.
Thật ra người trong đội khoa học đều hiểu, dù Sở Thanh là người hộ tống của bọn họ, nhưng một khi nguy hiểm đến quyền lợi của cô và người bên cạnh cô, Sở Thanh sẽ bỏ đi không do dự, căn bản sẽ không cứu trợ bọn họ.
“Cám ơn, tôi sẽ tự cẩn thận một chút, các cậu cũng phải chú ý thân thể nhé.” Mạc Phỉ Phỉ hơi cười cười, có vẻ xa cách hơn nhiều, không còn vẻ thân thiết thường ngày.
Mà một màn này lại làm Sở Thanh nhíu mày, dường như đoán được cái gì, nhưng lại không nói ra. Biết chút bí mật râu ria không nên biết, nếu miệng Mạc Phỉ Phỉ đủ chặt thì không sao, nhưng nếu cô thích há mồm tùy tiện nói, Sở Thanh cũng không chắc mình sẽ không làm gì nha.
Hiển nhiên, phát hiện điểm này cũng không chỉ có Sở Thanh, kể cả ông Mạc đứng cạnh cũng phát giác chỗ không đúng, Mạc Phỉ Phỉ vẫn luôn rất quấn Sở Thanh, lúc trước ở Khôn thành hình như còn chưa có chuyện gì, nhưng chẳng qua là một đoạn thời gian, làm sao đã trở thành kỳ lạ thế này rồi, chẳng lẽ bọn họ xảy ra chuyện gì mà ông không biết?
“Ông Mạc, kế tiếp ngài còn có sắp xếp gì không, nếu có gì cần tôi phối hợp, , kính xin ngài cho sớm cho tôi biết, nếu không tôi không có cách nào bảo đảm có sự tình bất ngờ gì cũng sẽ đi theo lộ trình của ngài.” Sở Thanh biết rõ những nhà khoa học này có thói quen nói gió thì có mưa. Cô cũng muốn chờ đến sau này phải làm bảo mẫu toàn chức, như vậy tinh thần sẽ mệt mỏi vô cùng.
“Chuyện này…Sở Thanh này, bây giờ cậu hỏi như thế tôi cũng chịu, hay là trước d.đ/lqdhết để tôi suy nghĩ đã, hôm nay tôi sẽ suy tính cẩn thận hai ngày đường, có thể có vài địa phương cần ghé qua, hi vọng cậu không quá để ý.” Mặc dù biết như vậy có hơi làm người khác khó chịu, nhưng vì nghiên cứu khoa học ông Mạc vẫn nói ra lời đấy.
Yên tâm, chỉ cần phương hướng cơ bản không sai lệch, tôi nhất định sẽ phụng bồi ông Mạc đi.” Sở Thanh nói ngắn gọn, lại chặn toàn bộ lời của đối phương.
Mọi người lập tức cảm thấy nghẹn họng, ngày hôm qua trong thời khắc nguy cấp, những người này đều thấy được vị Sở thiếu gia này ra tay, vì vậy mọi người đối với cô bội phục vô cùng. Cho nên đi những địa phương khác nếu có Sở Thanh đồng hành, , hệ số an toàn nhất định có thể tăng lên rất nhiều, nhưng đề nghị còn chưa nói ra, đối phương đã mở miệng từ chối trước rồi, thật là ra quân bất lợi!
“Được, chúng tôi nhất định sẽ suy nghĩ kĩ những chỗ muốn đi.” Thật ra lấy được câu trả lời này của Sở Thanh, ông Mạc cũng vô cùng thất vọng, bây giờ xem như ông đã biết vì sao mọi người ở thành phố A coi cô như anh hùng, cô thật sự có tư cách đó.
Mà Triển Phi ở một bên nghe hai phe nói chuyện, ở trong lòng cười cười nhìn hai phe này đấu trí đấu dũng đúng là có ý tứ.
Thật ra anh có thể cảm nhận được Sở Thanh cũng không ghét những người này, nhưng tương tự cũng không phải thích, cho nên hiện tại Sở Thanh sảng khoái đồng ý đem họ đi quanh xem một chút, nhưng cũng chỉ trong trường hợp bọn họ tuân theo quy tắc, mà hiển nhiên là những người làm khoa học này không thấy rõ được thực tế, vài người vẫn đem Sở Thanh trở thành nhân viên hộ vệ chân chính, chuẩn bị muốn vênh mặt hất hàm sai khiến, nhưng lại bị ông Mạc ngăn lại, không thể không nói, gừng càng già càng cay, vào lúc này, ông Mạc là người duy nhất hiểu rõ thế cuộc.
“Nếu vậy thì tốt, hi vọng tương lai chúng ta có một thời gian vui vẻ đồng hành.” Sở Thanh khẽ mỉm cười, nhưng sắc mặt người xung quanh đều rất không đẹp mắt,d.đan.lqdon vốn dĩ lần này bọn họ ra ngoài để tiến hành nghiên cứu khoa học, bây giờ nhân viên hộ tống này lại không chịu đi vài chỗ, đây là đạo lí gì!?
Sở Thanh, tại sao cậu muốn hộ tống chúng tôi? Là do cậu chấp hành nhiệm vụ gì sao?” Một người thận trọng hỏi , nhưng trong lòng vô cùng khinh thường, nếu như không phải là nhận nhiệm vụ thì trong mạt thế nguy hiểm như vậy ai sẽ rảnh rỗi mang theo người khác lắc lư xung quanh?
Không phải, chỉ vì tôi và Đỗ đại ca có quen biết, mà lần này mục đích của tôi cũng là thành phố B, nói một câu thật lòng, nếu như không phải nể tình cảm và thể diện của Đỗ đại ca nên không tiện từ chối, nếu không tôi sẽ không tình quyện mang theo bất kì kẻ nào, nhất là đám người bình thường ngay cả chút dị năng cũng không có.” Mặc dù ở mạt thế thường ngày Sở Thanh cũng không xa lánh người bình thường như vậy, nhưng tại thời điểm đối mặt với nguy hiểm thì mọi người vẫn không muốn mang theo người bình thường, dù sao bọn họ không có năng lực tự bảo vệ ở mạt thế, còn trông cậy làm được chuyện gì khác sao?
Lời này chẳng khác gì một cú đánh mạnh vào mặt đội khoa học, vốn cho rằng Sở Thanh chấp hành nhiệm vụ hộ tống bọn họ tới thành phố B, nhưng lại không ngời là vì nhân tình, như vậy bọn họ ra yêu cầu gì cũng sẽ có vẻ được voi đòi tiên, hơn nữa Sở Thanh cũng hoàn toàn có thể cự tuyệt yêu cầu của bọn họ!
Nhận thức như vậy khiến đội khoa học khó chịu khác thường, nhưng lập tức như thế nghĩa là bọn họ muốn hay không cũng phải đối mặt với thực tế, dù sao Sở Thanh thực sự nói thật, nếu không phó đội trưởng Triển Phi vẫn đi theo nhất định sẽ d.đ.lqdphủ nhận, mà anh lại im lặng, đại biểu Sở Thanh không hề nói láo.
Cái kết quả này làm người ở đây đều không thoải mái, bọn họ vốn còn nghĩ đến dùng nhiệm vụ bắt Sở Thanh thỏa hiệp, mang bọn họ tới mọi chỗ bọn họ muốn đi, mà bây giờ, đã hoàn toàn không còn cơ hội này. Bọn họ có một dự cảm, một khi người nào đưa ra yêu cầu gì quá đáng, Sở Thanh có thể sẽ lập tức rời đi.
Mạt thế thì thứ gì không đáng tiền nhất? Đáp án viết: nhân tình.
Bởi ở nơi mạt thế này ai cũng không biết mình có thể sống tới khi nào, thứ nhân tình này chỉ có người sống thiếu nợ mới có ý nghĩa, nếu như là người chết nhân tình này hoàn toàn không lấy về được.
Đúng rồi, Sở Thanh, vật gây truyền nhiễm lần trước có phải vẫn ở chỗ cậu không?” Các nhà khoa học nhớ khi đi đội trưởng Đỗ đã từng nói, anh đã giao vật đó cho Sở Thanh, như vậy bây giờ những thứ đó hẳn là Sở Thanh giữ rồi!
“Đúng, hiện tại vật gây truyền nhiễm đó đang ở trong tay tôi, các ông cần sao?” Sở Thanh nói xong, không biết lấy ra từ đâu một hộp. Khi mở hộp ra hô hấp mọi người đều chậm lại, nhịn không được phải lùi về sau một bước. Mặc dù bọn họ là nhà khoa học, nhưng không có nghĩa sức chống cự với thứ này sẽ cao hơn so với người bình thường, cho nên khi đối với mặt với uy lực của nó vẫn phải yên lặng lùi lại.
“Sở Thanh, đóng cái hộp lại, những người tay chân già yếu như chúng ta không chịu nổi uy lực của thứ này.” Ông Mạc nhìn dáng vẻ của Sở Thanh hoàn toàn không ảnh hưởng tí nào, trong lòng không khỏi cảm khái bản thân đã già rồi, ngay cả một xíu uy lực cũng không chịu nổi, tựa hồ ngay cả máu trong người cũng muốn xao động.
Thật ra đây không phải vấn đề của ông Mạc, mà vì uy lực của vật gây truyền nhiễm đúng là không tầm thường. Hiện tại gắt gao cảm thấy máu sôi sục còn nhờ Sở Thanh đã giúp mọi người ngăn cản một
Bởi vì tất cả mọi người ngồi cùng một xe, cho nên chuyện phát sinh ngày hôm qua một lần nữa lại bị mọi người đem ra bàn tán, nhất là việc xảy ra hôm qua với Mạc Phỉ Phỉ đích thực đã hù sợ không ít người.
“Sở Thanh, hôm qua, chỗ đó thật sự là quỷ thành sao?” Là một nhà khoa học, dù thế nào cũng không thể tin nổi trên thế giới này tồn tại thứ gọi là ma quỷ. Mặc dù linh hồn đã được công nhận bởi không ít nhà khoa học, nhưng trên thực tế trong lòng mọi người cũng tồn tại những nghi vấn nhất định.
“Phải hay không thì ông Mạc càng phải rõ hơn tôi chứ?” Tùy tiện nghịch đồng tiền xu trong tay, Sở Thanh mỉm cười: “Đến giờ lượng kiến thức hẳn cũng không ít rồi, ngài cũng nên biết, có tồn tại, thì sẽ có đạo lý của nó, không thể vì một câu mê tín liền bác bỏ toàn bộ, tôi nói có đúng không?”
Rất nhiều người nhìn nhận ma quỷ không phải mê tín, mặc dù rất nhiều nhà khoa học phản đối niềm tin này không khoa học, nhưng vẫn có không ít người vẫn giữ niềm tin của mình, chẳngd.dlqd qua không biết ông Mạc thuộc kiểu người nào.
Nghe Sở Thanh nói, ông Mạc hơi sững sờ, sau đó cũng cười một tiếng. Đúng vậy nha, ngay cả có thật thì cũng sẽ có đạo lý của nó, không nên phủ nhận hoàn toàn cái gì.
Đồng thời ông Mạc cũng thầm cảm khái, dù không biết đứa nhỏ này có thân phận gì, nhưng chắc là con em của một đại gia tộc đi? Nếu vậy thật là đáng tiếc, người như cô mà chịu dụng tâm nghiên cứu khoa học, đoán rằng so với những lão già kém may mắn như bọn họ sẽ còn có thành tựu cao hơn, đáng tiếc, có lẽ gia đình đứa nhỏ này sẽ không cho phép cô đầu quân vào lĩnh vực khoa học, nhất là trong thời đại mạt thế này.
Mạc Phỉ Phỉ ở một bên nhìn một già một trẻ này cũng không nói gì, thật ra có một số việc so với người khác cô cảm thấy nhận càng rõ ràng hơn, bởi vì cô mới bị quỷ hồn thật ám vào, loại cảm giác ấy, làm người ta thấy vô cùng không thoải mái, cảm giác rất âm u lạnh lẽo.
Cô nhớ trước kia đã từng thấy trong truyện ma, chỉ cần đến thời điểm ma quỷ xuất hiện, không khí xung quanh sẽ trở nên âm lãnh. Ngày hôm qua Mạc Phỉ Phỉ đã cảm nhận được thật sự rõ ràng, hơn nữa cũng chính vì cái này, cô càng cảm thấy Sở Thanh thật đáng sợ.
Cuối cùng, thời điểm quỷ hồn muốn rời khỏi cơ thể Mạc Phỉ Phỉ cũng đã có ý thức rồi, mà trước khi đi quỷ hồn truyền tới sự sợ hãi ấy, khiến Mạc Phỉ Phỉ sâu sắc cảm nhận được người này rốt cuộc kinh khủng đến mức nào, chính vì vậy, đối với Sở Thanh Mạc Phỉ Phỉ sinh d.đan.lqdra một nỗi sợ không giải thích được, ngay cả quỷ hồn còn sợ, còn có thứ gì sẽ không sợ cô?
“Sở Thanh, ngày hôm qua đã có chuyện gì? Tôi cảm thấy dường như có thứ gì đó không tốt ở trong người mình, cuối cùng tôi đã tỉnh lại thế nào?” Mạc Phỉ Phỉ cảm thấy chuyện cô giữa đường tỉnh lại tuyệt đối không thể Sở Thanh biết được, nếu không, nói không chừng cô sẽ bị giết người diệt khẩu!
Thật ra chuyện giết người diệt khẩu gì đó ngược lại nói hơi quá, chỉ là có một số việc Sở Thanh chắc chắn sẽ làm, ví như xóa đi trí nhớ của Mạc Phỉ Phỉ.
“Chắc là bị ma quỷ ám vào, có điều những quỷ hồn đó không cách rời khỏi Khôn thành, cho nên sau khi chúng ta rời đi con ma đó liền vội vàng thoát ra khỏi cơ thể cô.” Lời này của Sở Thanh cũng không hoàn toàn là giả, ngày hôm qua quỷ hồn đã thật sự hoảng sợ thoát ra, nhưng rốt cuộc vì sao nó làm vậy thì Sở Thanh cũng không nói thật. Mặc dù trong thời gian này cô đã phô bày rất nhiều thứ trước mắt bọn họ, nhưng không có nghĩa sẽ phơi bày tất cả của bản thân cho người ngoài biết.
“Là…là vậy sao? Hóa ra là vậy.” Sắc mặt của Mạc Phỉ Phỉ hơi khó nhìn, cô biết có vài chuyện Sở Thanh chắc sẽ không nói thẳng ra, nhưng lại không ngờ cô lại lựa chọn hoàn toàn giấu diếm. Nhưng vì thế cô d.danlequydon biết mình không thể nói ra cái gì, một khi làm vậy, hậu quả nhất định sẽ vô cùng nghiêm trọng!
Sở Thanh cười gật đầu một, nhưng lại không nói gì tiếp , tới chỗ này nên dừng lại, nếu như nói thêm gì chỉ sợ càng nói càng sai!
Sở Thanh hiểu đạo lý này, cho nên không nhiều lời, chỉ mìm cười khiến Mạc Phỉ cảm thấy Sở Thanh hơi đáng sợ, vốn dĩ cô cho rằng Sở Thanh chỉ hơi kiêu căng, nhưng vẫn là một thiếu niên rất hiền lành. Có điều bây giờ xem ra, tất cả đều không giống trong tưởng tượng của cô, thiếu niên này là hạng người tâm cơ thâm trầm sao?
Thật ra điểm này thì Mạc Phỉ Phỉ nghĩ cực đoan quá mức rồi, trên thế giới này không có mấy người có thể hoàn toàn tin tưởng. Cho nên để bảo vệ mình nói ra mấy câu nói dối nho nhã vô hại cũng không hề sai, nhất là tại thời điểm mạt thế này, trừ phi có thể khiến Sở Thanh thấy đó là người tin tưởng được, nếu không cô tuyệt đối sẽ không lộ con át chủ bài của mình ra trước mặt một người.
Mà Mạc Phỉ Phỉ căn bản không phải người cô có thể tin được, có lẽ tính tình của cô ấy không khiến Sở Thanh ghét bỏ, nhưng cũng không phải một người đáng để làm bạn, ngày hôm qua trong hoàn cảnh đó, nhiều người ở đây như vậy, duy nhất chỉ có Mạc Phỉ Phỉ bị tác động, chứng tỏ điều gì thì người khác có thể không rõ, nhưng Sở Thanh lại rất rõ ràng, điều đó chỉ có thể đại biểu cho Mạc Phỉ Phỉ là một người không đủ kiên định vững vàng.
Người như vậy dễ dàng bị kẻ khác chi phối, một khi biết được quá nhiều bí mật, khó bảo toàn sẽ không nói lỡ miệng cái gì. Sở Thanh tuyệt đối không để cho chuyện nguy hiểm như thế xảy ra!
‘Đúng vậy, cho nên mấy ngày này cô nên nghỉ ngơi cho tốt, dù sao cơ thể sau khi bị quỷ nhập sẽ bị áp chế dương khí đi mấy phần, lúc này người sẽ tương đối dễ ngã bệnh.” Nói vô ý, nghe có lòng, Sở Thanh nói như vậy d.dlqdchỉ là vì muốn Mạc Phỉ Phỉ chăm sóc bản thân thật tốt thôi.
Mà Mạc Phỉ Phỉ nhớ tới ngày hôm qua nữ quỷ rời đi trong hoảng sợ, trong lòng không khỏi hơi oán hận. Bằng vào bản lĩnh của Sở Thanh, chỉ cần cô muốn, tự nhiên có thể giúp cô(MPP) không bị những con quỷ kia quấy nhiễu, nhưng Sở Thanh lại chẳng làm gì.
Dĩ nhiên, ý nghĩ như vậy chỉ là một thoáng rồi biến mất, dù sao đối với người của đội khoa học, Sở Thanh chỉ là một người ngoài mà thôi, trợ giúp cho bọn họ cũng không phải nghĩa vị của cô.
Thật ra người trong đội khoa học đều hiểu, dù Sở Thanh là người hộ tống của bọn họ, nhưng một khi nguy hiểm đến quyền lợi của cô và người bên cạnh cô, Sở Thanh sẽ bỏ đi không do dự, căn bản sẽ không cứu trợ bọn họ.
“Cám ơn, tôi sẽ tự cẩn thận một chút, các cậu cũng phải chú ý thân thể nhé.” Mạc Phỉ Phỉ hơi cười cười, có vẻ xa cách hơn nhiều, không còn vẻ thân thiết thường ngày.
Mà một màn này lại làm Sở Thanh nhíu mày, dường như đoán được cái gì, nhưng lại không nói ra. Biết chút bí mật râu ria không nên biết, nếu miệng Mạc Phỉ Phỉ đủ chặt thì không sao, nhưng nếu cô thích há mồm tùy tiện nói, Sở Thanh cũng không chắc mình sẽ không làm gì nha.
Hiển nhiên, phát hiện điểm này cũng không chỉ có Sở Thanh, kể cả ông Mạc đứng cạnh cũng phát giác chỗ không đúng, Mạc Phỉ Phỉ vẫn luôn rất quấn Sở Thanh, lúc trước ở Khôn thành hình như còn chưa có chuyện gì, nhưng chẳng qua là một đoạn thời gian, làm sao đã trở thành kỳ lạ thế này rồi, chẳng lẽ bọn họ xảy ra chuyện gì mà ông không biết?
“Ông Mạc, kế tiếp ngài còn có sắp xếp gì không, nếu có gì cần tôi phối hợp, , kính xin ngài cho sớm cho tôi biết, nếu không tôi không có cách nào bảo đảm có sự tình bất ngờ gì cũng sẽ đi theo lộ trình của ngài.” Sở Thanh biết rõ những nhà khoa học này có thói quen nói gió thì có mưa. Cô cũng muốn chờ đến sau này phải làm bảo mẫu toàn chức, như vậy tinh thần sẽ mệt mỏi vô cùng.
“Chuyện này…Sở Thanh này, bây giờ cậu hỏi như thế tôi cũng chịu, hay là trước d.đ/lqdhết để tôi suy nghĩ đã, hôm nay tôi sẽ suy tính cẩn thận hai ngày đường, có thể có vài địa phương cần ghé qua, hi vọng cậu không quá để ý.” Mặc dù biết như vậy có hơi làm người khác khó chịu, nhưng vì nghiên cứu khoa học ông Mạc vẫn nói ra lời đấy.
Yên tâm, chỉ cần phương hướng cơ bản không sai lệch, tôi nhất định sẽ phụng bồi ông Mạc đi.” Sở Thanh nói ngắn gọn, lại chặn toàn bộ lời của đối phương.
Mọi người lập tức cảm thấy nghẹn họng, ngày hôm qua trong thời khắc nguy cấp, những người này đều thấy được vị Sở thiếu gia này ra tay, vì vậy mọi người đối với cô bội phục vô cùng. Cho nên đi những địa phương khác nếu có Sở Thanh đồng hành, , hệ số an toàn nhất định có thể tăng lên rất nhiều, nhưng đề nghị còn chưa nói ra, đối phương đã mở miệng từ chối trước rồi, thật là ra quân bất lợi!
“Được, chúng tôi nhất định sẽ suy nghĩ kĩ những chỗ muốn đi.” Thật ra lấy được câu trả lời này của Sở Thanh, ông Mạc cũng vô cùng thất vọng, bây giờ xem như ông đã biết vì sao mọi người ở thành phố A coi cô như anh hùng, cô thật sự có tư cách đó.
Mà Triển Phi ở một bên nghe hai phe nói chuyện, ở trong lòng cười cười nhìn hai phe này đấu trí đấu dũng đúng là có ý tứ.
Thật ra anh có thể cảm nhận được Sở Thanh cũng không ghét những người này, nhưng tương tự cũng không phải thích, cho nên hiện tại Sở Thanh sảng khoái đồng ý đem họ đi quanh xem một chút, nhưng cũng chỉ trong trường hợp bọn họ tuân theo quy tắc, mà hiển nhiên là những người làm khoa học này không thấy rõ được thực tế, vài người vẫn đem Sở Thanh trở thành nhân viên hộ vệ chân chính, chuẩn bị muốn vênh mặt hất hàm sai khiến, nhưng lại bị ông Mạc ngăn lại, không thể không nói, gừng càng già càng cay, vào lúc này, ông Mạc là người duy nhất hiểu rõ thế cuộc.
“Nếu vậy thì tốt, hi vọng tương lai chúng ta có một thời gian vui vẻ đồng hành.” Sở Thanh khẽ mỉm cười, nhưng sắc mặt người xung quanh đều rất không đẹp mắt,d.đan.lqdon vốn dĩ lần này bọn họ ra ngoài để tiến hành nghiên cứu khoa học, bây giờ nhân viên hộ tống này lại không chịu đi vài chỗ, đây là đạo lí gì!?
Sở Thanh, tại sao cậu muốn hộ tống chúng tôi? Là do cậu chấp hành nhiệm vụ gì sao?” Một người thận trọng hỏi , nhưng trong lòng vô cùng khinh thường, nếu như không phải là nhận nhiệm vụ thì trong mạt thế nguy hiểm như vậy ai sẽ rảnh rỗi mang theo người khác lắc lư xung quanh?
Không phải, chỉ vì tôi và Đỗ đại ca có quen biết, mà lần này mục đích của tôi cũng là thành phố B, nói một câu thật lòng, nếu như không phải nể tình cảm và thể diện của Đỗ đại ca nên không tiện từ chối, nếu không tôi sẽ không tình quyện mang theo bất kì kẻ nào, nhất là đám người bình thường ngay cả chút dị năng cũng không có.” Mặc dù ở mạt thế thường ngày Sở Thanh cũng không xa lánh người bình thường như vậy, nhưng tại thời điểm đối mặt với nguy hiểm thì mọi người vẫn không muốn mang theo người bình thường, dù sao bọn họ không có năng lực tự bảo vệ ở mạt thế, còn trông cậy làm được chuyện gì khác sao?
Lời này chẳng khác gì một cú đánh mạnh vào mặt đội khoa học, vốn cho rằng Sở Thanh chấp hành nhiệm vụ hộ tống bọn họ tới thành phố B, nhưng lại không ngời là vì nhân tình, như vậy bọn họ ra yêu cầu gì cũng sẽ có vẻ được voi đòi tiên, hơn nữa Sở Thanh cũng hoàn toàn có thể cự tuyệt yêu cầu của bọn họ!
Nhận thức như vậy khiến đội khoa học khó chịu khác thường, nhưng lập tức như thế nghĩa là bọn họ muốn hay không cũng phải đối mặt với thực tế, dù sao Sở Thanh thực sự nói thật, nếu không phó đội trưởng Triển Phi vẫn đi theo nhất định sẽ d.đ.lqdphủ nhận, mà anh lại im lặng, đại biểu Sở Thanh không hề nói láo.
Cái kết quả này làm người ở đây đều không thoải mái, bọn họ vốn còn nghĩ đến dùng nhiệm vụ bắt Sở Thanh thỏa hiệp, mang bọn họ tới mọi chỗ bọn họ muốn đi, mà bây giờ, đã hoàn toàn không còn cơ hội này. Bọn họ có một dự cảm, một khi người nào đưa ra yêu cầu gì quá đáng, Sở Thanh có thể sẽ lập tức rời đi.
Mạt thế thì thứ gì không đáng tiền nhất? Đáp án viết: nhân tình.
Bởi ở nơi mạt thế này ai cũng không biết mình có thể sống tới khi nào, thứ nhân tình này chỉ có người sống thiếu nợ mới có ý nghĩa, nếu như là người chết nhân tình này hoàn toàn không lấy về được.
Đúng rồi, Sở Thanh, vật gây truyền nhiễm lần trước có phải vẫn ở chỗ cậu không?” Các nhà khoa học nhớ khi đi đội trưởng Đỗ đã từng nói, anh đã giao vật đó cho Sở Thanh, như vậy bây giờ những thứ đó hẳn là Sở Thanh giữ rồi!
“Đúng, hiện tại vật gây truyền nhiễm đó đang ở trong tay tôi, các ông cần sao?” Sở Thanh nói xong, không biết lấy ra từ đâu một hộp. Khi mở hộp ra hô hấp mọi người đều chậm lại, nhịn không được phải lùi về sau một bước. Mặc dù bọn họ là nhà khoa học, nhưng không có nghĩa sức chống cự với thứ này sẽ cao hơn so với người bình thường, cho nên khi đối với mặt với uy lực của nó vẫn phải yên lặng lùi lại.
“Sở Thanh, đóng cái hộp lại, những người tay chân già yếu như chúng ta không chịu nổi uy lực của thứ này.” Ông Mạc nhìn dáng vẻ của Sở Thanh hoàn toàn không ảnh hưởng tí nào, trong lòng không khỏi cảm khái bản thân đã già rồi, ngay cả một xíu uy lực cũng không chịu nổi, tựa hồ ngay cả máu trong người cũng muốn xao động.
Thật ra đây không phải vấn đề của ông Mạc, mà vì uy lực của vật gây truyền nhiễm đúng là không tầm thường. Hiện tại gắt gao cảm thấy máu sôi sục còn nhờ Sở Thanh đã giúp mọi người ngăn cản một
/136
|