Chí Tôn Nữ Hoàng Quật Khởi Ở Mạt Thế

Chương 130 - Chương 81.2

/136


Khi tất cả đều đã được chuẩn bị xong, Sở Thanh nhìn Triển Phi, trên mặt mang theo vẻ nghiêm túc, lời nói sau đó càng khiến người có mặt ở đây hoảng sợ không thôi: “Có chuyện này tôi cảm thấy phải nói với mọi người một chút, mặc dù có thể sẽ khiến cho mọi người đều cảm thấy rất sợ hãi, nhưng tôi lại cũng không thể không nói, bởi vì không nói có thể sẽ càng nguy hiểm hơn. Đến chỗ này, Sở Thanh dừng lại một chút, sau đó mới tiếp tục nói: “Những người đó sẽ chưa ngừng đuổi giết chúng ta, không, có lẽ phải nói đó chỉ là mới bắt đầu.”

Sở Thanh nói xong, cuối cùng có người nhát gan không chịu nổi sợ hãi nằm trên mặt đất khóc rống lên: ”Tại sao lại là chúng ta, chúng ta cũng không làm gì cả, đều là cậu, đều là lỗi của cậu, nếu không phải do cậu giết những tang thi kia...”

Câm mồm!” Đừng nói ông Mạc, ngay cả Triển Phi cũng không nghe nổi nữa: Nếu không giết những tang thi kia thì chúng ta vốn dĩ cũng không có cơ hội, chỉ có thể ở trong thành chờ tường bị phá, sau đó trở thành thức ăn cho tang thi,d.dlqd hay đây là điều cậu muốn? Nếu quả thật là vậy tôi nhất định sẽ thành toàn, dù sao thứ nhiều nhất ở mạt thế chính là tang thi!”

Đối với người như vậy, Triển Phi hiểu được uy hiếp mới là cách đúng đắn nhất, không phải sợ chết sao, như vậy tôi liền để cậu chết, chẳng những để cậu chết, còn để cậu chết một cách thê thảm!

Quả nhiên, sau khi Triển Phi nói những lời này, mọi người cũng ngây ngẩn, sau đó liền nổi lên một cảm giác sợ hãi theo bản năng, tại sao sẽ là như vậy, tại sao người bị uy hiếp lại là anh ta, lúc này không phải người bị khiển trách phải là Sở Thanh sao? Càng không phải tất cả tai họa đều do người này mang đến sao!?

Nhưng hiển nhiên anh ta đã quên rồi, mặc dù Sở Thanh mang đến ”tai họa”, nhưng cũng là anh hùng cứu tất cả mọi người, hơn nữa ở một phương diện khác, Sở Thanh cũng không phải người thực sự mang đến tai họa.

“Nếu như anh cảm thấy tôi nguy hiểm, tôi có thể rời đi, nhưng khi tôi giải quyết hết mọi vấn đề xong, anh không được để tôi ở trong đội hộ tống nữa, từ lúc bắt đầu tôi đã nói rồi, tôi cũng không phải nhận nhiệm vụ gì, việc tôi bảo vệ các anh là vì làm giúp anh Đỗ, anh đã cảm thấy tôi chỉ mang lại phiền toái cho anh, vậy thì về sau tôi sẽ cố gắng hết sức không xuất hiện bên cạnh các anh, dĩ nhiên, giống vậy, sống chết của anh cũng không còn liên quan gì tới tôi!” Sở Thanh nói rất rõ ràng, hơn nữa giọng điệu vô cùng ngay thẳng, khiến người ta không tìm được bất cứ lí do nào để phản bác lại.

Lúc này mọi người mới biết người Sở Thanh thoạt nhìn vô cùng ôn hòa này vốn dĩ không hề giống với bề ngoài, sâu trong xương cốt của cô cũng có sự kiêu ngạo của chính mình, bất kì kẻ nào cũng không thể chà đạp!

Triển Phi cũng hiểu nếu lúc này không chuyển sang chuyện khác nhanh một chút, thật sự sẽ xảy ra vấn đề, cho nên trước tiên anh liền dời đề tài: “Sở Thanh, làm sao cậu biết cuộc đuổi giết còn chưa kết thúc? Còn nữa, làm sao cậu biết d.dlqdngười kia là kẻ phản bội?” Vấn đề trước mắt chỉ là vì nói sang chuyện khác mà thôi, nhưng đằng sau vấn đề này cũng là điều Triển Phi muốn hỏi, dù sao ngay cả anh cũng không nhìn ra người kia là kẻ người khác đưa tới nằm vùng, làm sao Sở Thanh biết đây?

“Không phải tôi đã giải thích về trường mộ phần sao?” Nhìn mấy người gật đầu, Sở Thanh mới chậm rãi nói tiếp: “Trường mộ phần là vật chỉ có người huyện Tương mới biết được, cái gì là chuyện cũ có thật của người anh em, đó là chuyện tuyệt đối không thể xảy ra, trường mộ phần là bí mật của thế hệ trước, làm sao có thể để lộ ra ánh sáng như vậy, cho nên từ đầu tôi đã biết ngay có người nói dối, chỉ có điều không dám chắc cuối cùng thì người kia đang nói dối hay là người anh em của anh ta nói dối.”

Nghe Sở Thanh nói vậy, những người có mặt ở đây cũng gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, có điều vấn đề này đến đây cũng chưa tính là kết thúc, trong đó còn chút vấn đề mà bọn họ chưa thể giải thích: “Khi chuyện xảy ra ở bên ngoài từng cái từng cái trùng khớp với chuyện cũ của anh ta thì tôi đã biết ngay rồi, người nói dối là anh ta, dù sao trên thế giới này cũng không có nhiều sự trùng hợp đến vậy!”

“Mà điều cuối cùng khiến tôi chắc chắn nhất là khi tôi hỏi anh ta là người ở đâu? Người huyện Tương. Chỉ có người nơi đó mới biết tới trường mộ phần, bởi vì đó cũng là một trong những vu thuật của huyện Tương.” Sở Thanh giải thích toàn bộ xong, mọi người cũng thở phào nhẹ nhõm, không nghĩ tới chuyện này lại phức tạp như vậy.

“Vậy, Sở Thanh, làm thế nào cậu biết sẽ còn có người muốn đuổi giết chúng ta?” Đây là vấn đề ông Mạc muốn biết, vốn cho rằng một nhóm người cũng đã không sai biệt lắm, nhưng không ngờ lại còn xuất hiện nhóm người thứ hai, kết quả như thế thật sự làm trong lòng ông Mạc cảm thấy không thoải mái, những người đó thật sự muốn bọn họ chết đến vậy sao?

“Thật ra thì vấn đề này rất đơn giản,” Sở Thanh hơi thở dài một tiếng, không khỏi cảm thấy những nhà khoa học này quá đơn thuần: ”Ông Mạc, ông d.dlqdon không nghĩ đến, hiện giờ chúng ta đi trên đường lại bị người ta đào lên, đây rốt cuộc là công trình hạng nhất lớn nhường nào? Vì muốn chúng ta chết mà làm ra công trình lớn như vậy, ngài cho rằng bọn họ sẽ dễ dàng bỏ qua cho chúng ta sao?”

Lí do như vậy làm mọi người đều trầm mặc, đúng là vậy, bọn họ phải có tốn nhiều sức làm thành chuyện này, làm sao có thể dễ dàng buông tha như vậy, nếu là bọn họ thì cũng sẽ tuyệt đối không thể làm thế!

Trong lòng những người có mặt ở đây đều cảm thấy từng cơn khó chịu, nhưng lại không có bất kì cách nào, dù sao lúc này có ăn năn hối hận thì cũng sẽ không thay đổi được gì, chuyện duy nhất có thể làm lúc này chính là nỗ lực sống tiếp!

“Yên tâm, chỉ cần có tôi ở đây, chúng ta đều sẽ không chết.” Làm sao có thể dễ dàng để cho bọn họ chết được? Đối với Sở Thanh mà nói, nhất là sau khi thấy được bản lĩnh của ông Mạc, cô hieur cuối cùng những người này có sức mạnh thế nào, có lẽ hiện giờ trong mắt rất nhiều người cũng chưa thấy được giá trị của những người này, nhưng theo thời gian mạt thế càng ngày càng dài, giá trị của những người này chỉ có thể càng ngày càng lớn, dù sao bọn họ nghiên cứu ra được đồ, mặc dù trước kia có thể sẽ hủy diệt thế giới, nhưng nếu dùng đúng cách, cũng có thể cứu vớt thế giới, nếu như trong căn cứ có một đám nhà khoa học như vậy, sẽ đề cao danh tiếng không nhỏ với căn cứ, lúc này Sở Thanh cũng bắt đầu suy tính vấn đề căn cứ, vốn dĩ từ trước tới giờ cô chưa từng cân nhắc qua những vấn đề này, nhưng bây giờ, trải qua lần đuổi giết này, Sở Thanh cũng hiểu được tầm quan trọng của thực lực bản thân.

Bởi vì kiếp trước cô đã có thế lực mạnh này rồi, cho nên mới không cần phải đi để ý, mà đời này chỉ vì trải qua cuộc sống của người bình thường, cô cũng không để ý những thứ đó, nhưng bây giờ cô lại hiểu, có một số việc không phải cô không muốn liền không tồn tại, ở nơi mạt thế này, để có thể sống thật tốt, vậy thì nhất định phải có thực lưc, cũng như vậy, cũng phải có thế lưc, nếu thực lực mạnh mẽ mà sau lưngd.dlqd không có thế lực ủng hộ, cuối cùng chỉ có thể trở thành vật thí nghiệm của người khác, kết quả như vậy cũng không phải điều mà Sở Thanh muốn!

“A Thanh, không nên quá miễn cưỡng mình, dù là lúc nào, chỉ cần có thể hỗ trợ cô, tôi nhất định sẽ ra tay không chút do dự.” Cho nên, xin em không nên bức bách bản thân như vậy, thỉnh thoảng hưởng thụ cuộc sống cũng không phải tội ác tày trời gì.

“Ừ, tôi biết rõ, nếu như có chỗ cần đến anh, tôi nhất định sẽ không khách khí, điểm này thì anh cứ yên tâm. Đây là lần đầu tiên, Sở Thanh biểu hiện chút xíu lệ thuộc vào Mặc Phỉ, nhưng đối với Mặc Phỉ mà nói, cho dù là một tí tẹo như thế, cũng đủ để cho anh thỏa mãn, bởi vì anh thấy được A Thanh thay đổi, hơn nữa còn là thay đổi theo chiều hướng nghĩ tới những điều tốt đẹp, có phải anh cũng có thể nghĩ như vậy hay không? Sớm muộn cũng có một ngày trong mắt A Thanh có thể có bóng dáng của anh?

Mà sau khi Triển Phi nghe thấy cuộc nói chuyện này, ánh mắt nhìn Sở Thanh và Mặc Phỉ mang theo chút kì lạ, trước kia vẫn chưa cảm nhận được, không biết bắt đầu từ lúc nào, không khí giữa hai người này càng ngày càng kì lạ, rõ ràng là hai người đàn ông, nhưng tại sao phải khiến người ta cảm thấy một loại thân mật không nói ra được? Thậm chí đôi lúc cảm giác đó còn có thể phát triển thành mập mờ, có phải điều này hơi không hợp lí quá rồi không?

Dĩ nhiên, cuối cùng điều này có hợp lí hay không, anh cũng không biết, chỉ có điều ánh mắt nhìn hai người hơi kì lạ, cùng lúc đó, ánh mắt của Mạc Phỉ Phỉ nhìn Mặc Phỉ cũng rất kì quái, và khác với Triển Phi, dường như Mạc Phỉ Phỉ cảm thấy sự mập mờ giữa hai người này, không biết vì sao, trong lòng cô có một cảm giác rất không thoải mái, nhưng dù không thoải mái thì cô cũng không thể nói gì được.

Bây giờ cô biết trong lòng mình Sở Thanh có một vị trí không ai so sánh d.dlqdđược, nhưng tương tự cũng hiểu, Sở Thanh không phải người mà cô có thể với tới, mà Mặc Phỉ… Trừ giới tính ra, dù là cái gì, cũng sễ khiến Mạc Phỉ Phỉ cảm thấy vô cùng tự ti, đúng là vậy, tại sao mình có thể tranh được với một người đàn ông như vậy!

Có điều dù là như vậy, Mạc Phỉ Phỉ vẫn cười nhìn đối phương, chỉ hi vọng đối phương có thể nhìn mình một lần là đủ rồi, thậm chí cô còn tưởng tượng, nếu như thật sự có một ngày như thế, cô hi vọng có


/136

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status