Chí Tôn Nữ Hoàng Quật Khởi Ở Mạt Thế

Chương 92 - Chương 64.2

/136


Thời điểm mọi người không chú ý Sở Thanh mang theo Mặc Phỉ lặng lẽ tiến vào hầm, đem đi phần lớn thức ăn dự trữ, đương nhiên cũng có không ít hạt giống bị cô ném vào Tử Phủ, trong không gian của Sở Thanh mặc dù có không ít linh quả, nhưng những thứ đó lấy ra cũng quá lộ liễu, cô quyết định tìm thời gian trồng tòan bộ chỗ hạt giống kia, đợi đến lúc có thể cho mọi người biết về không gian, tự nhiên cô có thể đem cơm gạo đã chuẩn bị xong lấy ra.

Sở Thanh hiểu đạo lý “thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội”*, nếu có kẻ biết Sở Thanh có không gian kỳ lạ như vậy, nói không chừng sẽ bắt cô đi làm thí nghiệm, phải biết rằng, sinh vật điên khùng nhất trên thế giới này chính là nhà khoa học!

(*: kẻ thường dân vốn không có tội, chỉ vì có ngọc bích mà thành có tội. Ý nói người thường không có tội, nhưng có vật quý bên mình hay như có nhan sắc, tài hoa thì sẽ mang lại tai họa)

“A Thanh, còn phải để lại đồ cho bọn họ sao?” Mặc dù trong khoảng thời gian này thái độ của những người đó với Sở Thanh không tệ, nhưng Mặc Phỉ lại biết tất cả chỉ vì Cận Hi, kì thật nếu không có Cận Hi thì bọn họ sẽ xem thường Sở Thanh, mà dọc đường đi đều là bọn anh bảo vệ đám người vô dụng kia, hiện tại vì sao còn muốn chia thức ăn cho bọn họ!?

“Không sao, để lại chút đồ cũng không có vấn đề gì, hơn nữa anh khôngdien.d.l.qd cảm thấy để lại ít đồ mới càng thú vị sao?” Nhìn Mặc Phỉ hiểu lầm ý đồ của mình Sở Thanh cảm thấy hơi buồn cười, chẳng lẽ anh cho rằng cô để lại những thứ này là vì báo ân? Những người đó thì có ân huệ gì với cô đâu!

Cô để lại những thứ này cũng chỉ vì muốn xem trò vui thôi, sau mạt thế lòng người tham lam như vậy, thời điểm đối mặt với thức ăn làm sao có thể dễ dàng bỏ qua như vậy?

Hai người cứ ở trong phòng thu thập một lát rồi mang theo thịt thú biến dị đi ra ngoài.

Thời điểm đi ra khỏi phòng, bên ngoài đã được quét dọn sạch sẽ, ở cửa thôn có một đống tro tàn màu đen thật cao, nghĩ chút là biết đây tất nhiên là đám tang thi trong thôn bị chất thành đống rồi thiêu hủy.

Mặc kệ sắc mặt người khác như thế nào, Sở Thanh cùng Mặc Phỉ bắt đầu chuẩn bị nướng thịt. Nếu là ngày thường, nhất định sẽ có không ít người dày mặt tới đây ăn chực chút thịt nướng, nhưng hôm nay rõ ràng tất cả mọi người đều không có lá gan đó, mới vừa nhìn thấy cảnh máu thịt văng tung tóe như vậy, đoán là không để lại bóng ma trong lòng đã không tệ rồi, lại còn ăn thịt? Đây là đang nói giỡn sao!

Nhưng hai người “bạo thi” là Sở Thanh và Mặc Phỉ lại một chút bóng ma cũng không có, vẫn vui vẻ ăn uống, người xung quanh nhìn khôngdien.d.l.qd khỏi nuốt một ngụm nước bọt, cuối cùng có người ngửi mùi thịt nướng thơm không nhịn được đi tới, chuẩn bị làm mặt dày ăn ké một chút.

Nhưng nhìn thịt đỏ treo trên nhánh cây, dầu mỡ trắng bệch, trong nháy mắt người đó liền cảm thấy dạ dày mình cuộn trào, ngay sau đó chỉ có thể che miệng chạy ra cửa thôn ói lên ói xuống.

Giống như vậy, cũng bởi một cảnh tượng này, mọi người xung quanh vốn đang rục rịch liền bỏ qua suy nghĩ vừa rồi. Đùa sao, nhìn thấy cảnh chém giết đâu chỉ có mình người kia, bọn họ xem tố chất tâm lí của người nọ đã tốt rồi, tàn sát hàng loạt dân chúng trong thôn như vậy, nếu là bọn họ có khi còn hôn mê bất tỉnh, loại chuyện ngu ngốc như vậy bọn họ mới không làm.

Mà những người này hoàn toàn không biết đấy chính là mục đích của Sở Thanh, thật ra ăn uống là sở thích của cô, hồi đầu cô ăn dien.d.l.qdcũng rất vui vẻ, nhưng lại bởi vì sự cố là mấy người này, Sở Thanh vẫn luôn chưa thỏa mãn được cái bụng của mình, mỗi lần ăn thịt nướng đều sẽ có đám người vô liêm sỉ này tới ăn nhờ, hơn nữa mỗi lần lại ăn nhiều hơn, kiên nhẫn của Sở Thanh đã sớm bị bọn họ náo loạn cho cạn sạch, hôm nay bọn họ xui xẻo là đáng đời!

Dĩ nhiên, những kẻ xui xẻo kia tuyệt đối sẽ không biết đây là kế hoạch của Sở Thanh, vì không để bọn họ ăn chực mới làm như vậy, nếu như bọn họ hiểu rõ, đoán chừng sẽ khóc không ra nước mắt, vì không để bọn họ giành thịt Sở Thanh đúng là đã dùng hết ý tưởng rồi!

“A Thanh, ăn xong muốn làm gì?” Mặc Phỉ biết sau khi ăn cơm Sở Thanh rất thích đi loanh quanh một chút, hơn nữa nơi này rất an toàn, dù là đi lung tung một chút cũng không thành vấn đề.

“Lát nữa trở về nghỉ ngơi đi, sợ là hôm nay sẽ có mưa.” Sở Thanh nhìn trời một chút, mặc dù không còn nhìn ra cái gì, nhưng một loạt tiếng sấm trên trời lại làm cho Sở Thanh thấy không bình thường, nhưng dù có thế nào, nếu như không có liên quan gì tới cô, cô tuyệt dien.d.l.qdđối sẽ không tranh vào đám nước đục này, hơn nữa đoán rằng Dạ Lan cũng đang chờ, cô cũng không muốn thầy người đàn ông kia, bản thân cô với nhà họ Khổng, hay người nhà đó cũng chưa có cảm giác gì tốt, hôm nay bởi vì Khổng Phàm Vũ và Dạ Lan, cô lại càng không có cái cảm giác tốt đẹp gì với nhà họ Khổng!

“Ừ, nếu cô muốn nghỉ ngơi vậy nghỉ cho tốt đi.” Mặc dù không biết mục đích của Sở Thanh là gì, nhưng chỉ cần là cô nói, Mặc Phỉ sẽ không phản bác, bởi vì từ trước tới giờ Sở Thanh đều có kế hoạch riêng của mình, tuyệt đối sẽ không bởi vì người khác mà thay đổi.

Cuối cùng, dưới ánh mắt quái dị của người khác, hai người trở lại lựa chọn phòng của mình, mặc dù ở cùng một nhà, nhưng cũng không phải cùng một phòng, mà khi Cận Hi chuẩn bị tìm hai người nói chuyện một chút, ai ngờ lại bị Mặc Phỉ đuổi đi, lí do rất đơn giản, bởi vì Sở Thanh đi ngủ rồi.

Điều này làm Cận Hi chẳng còn cách nào khác, nếu người ta đã nghỉ ngơi, cũng không thể đi quấy nhiễu được!

Lúc nửa đêm, ngoài cửa sổ truyền đến một loạt tiếng sấm, Sở Thanh từ từ mở mắt ra, trong mắt xuất hiện tia tức giận hiếm hoi, trong thế giới này rất ít chuyện có thể thu hút chú ý của cô, nhưng lúc này, tiếng sấm kia lại làm Sở Thanh tức giận lạ thường. dien.d.l.qd

Không hiểu vì sao, rõ ràng thiên kiếp này không có quan hệ gì với cô, nhưng Sở Thanh lại cảm thấy tim đập rất nhanh, như có chuyện xấu gì sắp xảy ra vậy.

Mà Sở Thanh lại không biết, vào thời khắc này, ở một thế giới khác…

Trong trận pháp thật to, đôi mắt thiếu niên mang theo kiên định, trong con ngươi màu tím tràn đầy khổ sở, nhưng khóe miệng lại nâng thật cao, mang theo một loại vẻ mặt cơ hồ tên là hạnh phúc, cuối cùng, cậu ngẩng đầu nhìn trời cao, cười.

Mở ra màn chắn thời không không thể nào không cần trả giá lớn, cậu đã dùng ba ngàn năm tu vi đổi lấy trận pháp có thể xuyên phá thời không này, không biết bảy nghìn năm tu vi còn dư lại có thể giúp cậu chịu đựng chín chín thiên kiếp này hay không.

Cậu là yêu quái, lôi quang phá tà*, cậu không biết tu vi của mình có thể chống nổi không, vốn là yêu tiên, nhưng vì tìm kiếm chủ nhân, cậu dùng tiên căn của mình cùng ba ngàn năm tu vi đổi lấy phương pháp phá vỡ bức chắn ngăn cản thời không, tiếp theo, cậu không thể dùng bất kỳ pháp thuật trung cấp nào để chịu chín chín tám mốt đạo thiên lôi, nếu thành công hắn có thể đi sang một thế giới khác, nếu như thất bại, như vậy sẽ hồn bay phách tán, hình thần câu diệt*, thế gian này sẽ không còn có cậu.

(*sấm sét thì khắc chế tà ma; *: hình dáng và tinh thần đều tan biến)

Thế nhưng cậu lại không hối hận, chuyện duy nhất cậu hối hận là khi chủ nhân còn ở bên cạnh đã không tỏ rõ tình cảm của mình.

Ở trong mắt chủ nhân cậu vĩnh viễn đều là một sủng vật, là một đứa bé, cậu vẫn muốn nói cho chủ nhân,d.d.l.q.d cậu đã trưởng thành, cậu cũng đã hơn một vạn tuổi, chênh lệch với chủ nhân càng ngày càng nhỏ, thế nhưng cậu lại không dám nói, cậu sợ, sợ một khi nói rồi, trong mắt chủ nhân sẽ không còn có cậu, cho nên cậu tình nguyện chịu đựng đau khổ, chỉ cần có thể hầu hạ bên cạnh chủ nhân là tốt rồi!

Thế nhưng cậu không thể nghĩ tới, tất cả đều ứng phó không kịp, cậu đang cho rằng có thể cùng chủ nhân ở trong Điện Thiên Ma vĩnh viễn, nhưng một ngày chủ nhân lại biến mất, mặc dù cơ thể vẫn ở đây, nhưng linh hồn lại không ở!

Cậu đã sợ hãi, cậu đã tìm kiếm, nhưng lại lần nữa thất vọng, thậm chí cho đến khi cậu cho rằng chủ nhân sẽ vĩnh viễn không trở về, chuẩn bị kết thúc tính mạng của mình.

Không ngờ, khoảnh khắc cậu kích động muốn kết thúc mạng sống kia, lại cảm thấy linh hồn của chủ nhân dao động, mặc dù cùng trước kia khác nhau một chút, nhưng cậu biết đó chính là chủ nhân, tâm tâm niệm niệm của cậu, cùng chủ nhân sống bên nhau vạn năm!

Chỉ là khi cậu đang chuẩn bị tìm tung tích chính xác của chủ nhân, chủ nhân lại cắt đứt liên lạc thời gian với cậu…

Cho nên, để tìm lại chủ nhân lần nữa, cậu đi tìm Tiên Tôn, dùng tiên căn của mình cùng ba ngàn năm tu vi trao đổi, để Tiên Tôn nghĩ cách đưa cậu tới bên cạnh chủ nhân.dien.d.l.q.d

Cuối cùng cậu cũng thành công, chỉ cần có thể trở lại bên cạnh chủ nhân, như vậy cái gì cũng đều đáng giá!

Đứng ở trong trận pháp, thiếu niên từ từ nhắm hai mắt lại, đem yêu khí của chính mình và trận pháp dung hợp thành một.

Dĩ nhiên, cậu cũng không sợ phương pháp của Tiên Tôn là sai, bởi vì tiên căn của cậu là cho cô con gái Tiên Tôn yêu chiều nhất, thời điểm ông ta lấy đi tiên căn, cậu đã để cho Tiên Tôn lấy tâm thề, một khi làm chuyện gì không nên làm, tự nhiên Đạo Trời sẽ trừng phạt Tiên Tôn, hủy diệt tâm đạo của ông ta mãi mãi!

Sau khi thiếu niên dung hợp với trận pháp, cậu cảm thấy có một năng lượng quỷ dị đang từ từ dung hợp với cơ thể cậu, vì đã từng trải qua thăng thiên, cậu biết đó chính là Thời Không Chi Lực, mặc dù thời điểm phi thăng trước kia đã được trải qua một lần, nhưng lại không có cảm giác rõ ràng như vậy.

Nhìn sắc trời càng ngày càng trở nên đáng sợ, thiếu niên biết cậu sắp sửa phải đối mặt với cái gì, cuối cùng, một tia sấm sét màu tím tê liệt phía chân trời, đánh thẳng vào người cậu, chỉ là đánh xuống, cậu đã cảm thấy sắp hộc máu, quả nhiên thiên uy không thể khinh thường!

Nhưng cậu sẽ không từ bỏ, nếu sau lần này không còn được gặp lại chủ nhân, cậu tình nguyện hình thần câu diệt !

Một đạo sấm sét lại bổ xuống, làm toàn thân thiếu niên run lên, nguyên bản hình dáng của cậu chỉ là thiếu niên, dien.d.l.qd nhưng dưới sấm sét liên tục, trên đầu của cậu mọc ra một đôi tai, phía sau là chín cái đuôi khổng lồ, màu tím trong mắt cũng càng ngày càng đậm.

Thời gian trôi qua, lôi điện vẫn chưa kết thúc, ngược lại càng mạnh bạo hơn, lúc này thiếu niên cũng không còn khả năng giữ vững hình dáng con người, trong trận pháp là một con hồ li chín đuôi khổng lồ, da lông vốn màu bạc giờ đã u ám, cứ mỗi đạo sét rơi vào người cậu, thân hình của cậu lại nhỏ đi một vòng, đợi đến sau 73 đạo còn lại, hồ li khổng lồ đã co lại nhỏ xíu, khoảng chừng chỉ còn nửa thước.

Một tia sét bổ vào người cậu,vốn là chín chiếc đuôi mạnh mẽ đã rơi xuống một cái, cơ thể hồ li chợt co rụt lại, nhưng ánh mắt vẫn kiên định như trước, nhìn vào không trung, trong mắt


/136

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status