Cổ mộ bị vỡ thành hai khúc, một địa đạo liền xuất hiện trước mặt bốn người, Tiết Lăng Vân đi vào trong cổ mộ đầu tiên, Hạ Tùng, Lữ Nhật, Lữ Nguyệt đều gắt gao đi phía sau lưng Tiết Lăng Vân.
Khắp nơi trong đại đạo đều tràn ngập ma khí, xung quanh hết sức u ám, Tiết Lăng Vân cầm Hàn Ngọc Kiếm trong tay, trong nội tâm cũng vô cùng coi chừng. Uẩn Bảo Phong hôm này xuất hiện dị trạng đều là do tòa cổ mộ này gây nên, nơi này nhất định tương đối nguy hiểm.
Đi được một đoạn, Tiết Lăng Vân cảm giác được cái địa đạo này giống như một cầu thang không ngừng xoay tròn xuống dưới, thần thức của hắn ở chỗ này không hề có chút tác dụng nào, vì điều này nên hắn càng thêm cẩn thận.
Lại đi thêm một đoạn, trước mắt bọn hắn đột nhiên xuất hiện một điểm ánh sáng, nội tâm của Tiết Lăng Vân sững sờ, hắn quay đầu đối với ba người Hạ Tùng nói:
- Tất cả mọi người hãy cẩn thận một chút, ta sợ đến thời điểm nào đó ta chưa chắc có thể bảo vệ được ba người các ngươi!
Hạ Tùng cùng huynh đệ họ Lữ đều gật đầu, ba người liền đề cao cảnh giác, đi theo phía sau lưng Tiết Lăng Vân tiến về phía trước.
Ánh sáng ớ phía trước càng lúc càng sáng, Tiết Lăng Vân cũng đã thấy rõ ràng tình hình ở phía trước, hắn thấp giọng nói:
- Chúng ta đã đến điểm cuối cùng của địa đạo, phía trước là một cái đại sảnh!
Tiết Lăng Vân, Hạ Tùng, Lữ Nhật, Lữ Nguyệt rất nhanh liền tiến vào đại sảnh, trong đại sảnh trống rỗng, ngoại trừ trên vách tường có mấy viên Dạ Minh Châu dùng để chiếu sáng thì không có bất kỳ vật gì khác, Tiết Lăng Vân đi dọc theo đại sảnh dạo một vòng, có chút kỳ quái nói:
- Nơi này tại sao không có thông đạo đi tiếp? Chẳng lẽ nơi này đã là điểm cuối cùng?
Hạ Tùng, Lữ Nhật, Lữ Nguyệt cũng hết sức hoang mang, bọn hắn tìm kiếm trong đại sảnh một chút, nhưng vẫn không tìm được bất luận cái cơ quan gì, đột nhiên Lữ Nhật nói:
- Sư phụ, nhanh nhìn, phía trên cái đại sảnh này có rất nhiều đồ án!
Tiết Lăng Vân cùng Hạ Tùng, Lữ Nguyệt đều nhìn lên phía trên đại sảnh, phía trên đại sảnh quả thực có vô số đồ án, những đồ án này đều dùng kim tuyến khắc họa mà thành, có núi, có dòng sông, có thế gian nam nữ, có bay trên bầu trời Tu Chân giả, có người đang luyện công, có người đang quyết đấu,...
Tiết Lăng Vân chăm chú nhìn những đồ án phía trên, đột nhiên hắn cảm giác được một tia không ổn, những đồ án phía trên giống như phát ra một tia hào quang mê hoặc người khác, thậm chí khiến tinh thần của hắn có chút hoảng hốt.
- Không tốt!
Tiết Lăng Vân kêu to một tiếng, hắn đang muốn nhắc nhở chính mình cùng đệ tử của mình nhanh chóng di dời ánh mắt đi, đột nhiên trước mắt của hắn trở nên sáng ngời, hắn giống như đã đi ra khỏi cổ mộ, đi tới một không gian khác...
******
- Nơi này là nơi nào? Đầu của ta đau quá, tại sao ta không thể nhớ ra chuyện lúc trước?
Tiết Lăng Vân xuất hiện ở trước mặt một đại sơn, hắn cảm giác đầu của mình rất đau, những chuyện đã xảy ra ở trong cổ mộ hắn đã hoàn toàn quyên mất.
- Nơi này là Trường Sinh Sơn! Ta ly khai Trường Sinh Sơn đã hơn một năm rồi, không biết A Dao cùng Chân nhi như thế nào rồi?
Tiết Lăng Vân rốt cục nhận ra ngọn núi lớn trước mắt này rồi, thì ra ngọn núi này chính là nơi hắn đã sinh sống hơn hai mươi năm "Trường Sinh Sơn", trước mắt của hắn chính là Ngọc Trúc Phong, là nơi mà hắn từ nhỏ lớn lên.
Hắn phảng phất đã quên đi chuyện Ngô Minh đuổi giết hắn, bây giờ hắn chỉ muốn gặp lại hai người Tống Ngọc Dao cùng Lý Ngọc Chân, chỉ muốn mang theo hai nàng rời khỏi Trường Sinh Sơn.
Đáp xuống rừng trúc trên Ngọc Trúc Phong, Tiết Lăng Vân cảm giác vô cùng thoải mái dễ chịu, nơi này là nơi hắn đã sinh sống hơn hai mươi năm trời, bây giờ rốt cục lần nữa trở về. Nơi này còn có hai nữ nhân âu yếm của hắn.
Hắn đi về phía trước vài bước, trước mắt hắn liền xuất hiện một căn nhà trúc, Tiết Lăng Vân hưng phấn hét to một tiếng:
- A Dao, Chân nhi, ta đã trở về!
Đáng tiếc không có người nào trả lời hắn, nội tâm Tiết Lăng Vân sững sờ, hắn đẩy cửa nhà trúc ra, trong nhà không có một bóng người nào. Tiết Lăng Vân nghĩ nghĩ, hắn ly khai nhà trúc hướng phía trước tiếp tục đi.
Phía trước chính là rừng trúc mọc lên rậm rạp chằng chịt, đi được một khoảng cách, Tiết Lăng Vân vậy mà nghe được một âm thanh truyền đến, hắn mừng rỡ trong lòng, vội vàng nhanh hơn bộ pháp, nhanh chóng hướng phía phóng đi.
Cảnh tượng phía trước lại khiến cho râu tóc hắn dựng ngược lên, chỉ thấy Tống Ngọc Dao cùng Lý Ngọc Chân đang quỳ trên mặt đất, một lão đầu tóc trắng, râu ria cũng trắng phau đang hung hăng quát mắng Tống Ngọc Dao cùng Lý Ngọc Chân.
- Hai tên nghịch đồ các ngươi, vậy mà cùng đệ tử của mình thông gian. Hôm nay ta không thể tha cho các ngươi được!
Người nói dĩ nhiên là Ngô Minh.
Ngô Minh vừa nói vừa hung hăng giơ một ngón tay lên chỉ về phía hai nàng, một đạo bạch quang liền bao phủ Tống Ngọc Dao cùng Lý Ngọc Chân, Ngô Minh liền cười ha hả nói:
- Đây là Cửu Âm Chỉ, nó có thể khiến cho tinh thần của các ngươi cực kỳ thống khổ. Hừ, trước hết cho các ngươi nếm thử mùi vị đó như thế nào!
Sắc mặt của Tống Ngọc Dao cùng Lý Ngọc Chân phi thường tái nhợt, mồ hôi lạnh từ trán các nàng liên tục nhỏ giọt, các nàng đều cắn chặt hàm răng cố nén đau đớn kịch liệt.
- Các ngươi còn yêu thích tên Tiết Lăng Vân nghiệp chướng kia nữa không? Chỉ cần các ngươi nói không thích hắn nữa, hôm nay ta sẽ bỏ qua cho các ngươi!
Ngô Minh lạnh lùng hướng Tống Ngọc Dao cùng Lý Ngọc Chân nói.
Tống Ngọc Dao cùng Lý Ngọc Chân đều lắc lắc đầu, Tống Ngọc Dao nói:
- Cho dù người có giết chúng ta thì chúng ta cũng sẽ không thay đổi ý nghĩ của mình!
Lý Ngọc Chân thì hừ nhẹ một tiếng, nàng căn bản chẳng thèm nhòm ngó tới Ngô Minh.
- A... Hai tên nghịch đồ các ngươi!
Ngô Minh tức giận hét to lên.
Hắn một lần nữa giơ một ngón tay chỉ về phía hai nàng, một ngọn lửa màu tím hướng tới chỗ Tống Ngọc Dao cùng Lý Ngọc Chân vọt đến, ngọn lửa màu tím đó nhanh chóng bao phủ lấy hai nàng, nhiệt độ của ngọn lửa đó cao tới mức khiến cho những cây trúc cùng cây cỏ mọc xung quanh đó đều bị đốt trụi.
- Đây là Phần Thân Tử Diễm, các ngươi có thay đổi ý nghĩ hay không?
Ngô Minh lại lạnh lùng hỏi.
Trong ngọn lửa, thân ảnh của Tống Ngọc Dao cùng Lý Ngọc Chân đã không thể thấy rõ ràng được nữa, nhưng thanh âm của Tống Ngọc Dao vẫn có thể truyền ra rõ ràng, nàng nói:
- Tuyệt đối sẽ không thay đổi!
- A... Hôm nay ta phải xử tử hai tên nghịch đồ các ngươi!
Ngô Minh hét lên một tiếng đầy giận dữ, một thanh trường kiếm liền xuất hiện trong tay của hắn, toàn thân trường kiếm đều tỏa ra khí tức lăng lệ ác liệt, râu tóc trên mặt của Ngô Minh bị kiếm khí của mình thổi quét bay phấp phới.
******
- Dừng tay!
Từ trong rừng trúc có một âm hét lớn truyền đến, một bóng người nhanh như thiểm điện vọt tới chỗ Ngô Minh, Ngô Minh ngừng lại, hắn quay đầu lại nhìn thì phát hiện người tới chính là cái tên nghiệp chướng Tiết Lăng Vân kia.
- Ha ha ha ha ha...!
Ngô Minh điên cuồng cười to, nói:
- Tên nghiệp chướng này, ta đã tìm kiếm ngươi tròn một năm rồi, nhưng vẫn một mực không tìm được tung tích của ngươi, thật không ngờ, bây giờ ngươi lại tự mình xuất hiện ở nơi này!
- Hôm nay ta muốn thay trời hành đạo, giết chết tên nghiệp chướng nhà ngươi!
Ngô Minh lại kêu to một tiếng, trường kiếm trong tay của hắn liền vọt thẳng tới chỗ Tiết Lăng Vân.
Thân thể của Tiết Lăng Vân thối lui về phía sau một bước, hắn cũng không để ý tới công kích của Ngô Minh, mà đối với hai người Tống Ngọc Dao cùng Lý Ngọc Chân nói:
- A Dao, Chân nhi, các ngươi thế nào rồi? Tên Ngô Minh kia vậy mà dùng biện này tra tấn các ngươi, ta tuyệt đối sẽ ko bỏ qua cho hắn!
- Hừ!
Ngô Minh hừ lạnh một tiếng, nói:
- Nghiệp chướng, sắp chết đến nơi rồi mà còn ăn nói lớn lối như vây, ngày này sang năm sẽ là ngày giỗ của ngươi!
Ngô Minh bận rộn đối phó với Tiết Lăng Vân, ở gần đó, ngọn lửa màu tím bao phủ lấy hai người Tống Ngọc Dao cùng Lý Ngọc Chân đã biến mất, Tống Ngọc Dao sợ hãi nói:
- Lăng Vân, chạy mau, chạy mau...! Ngươi căn bản không phải là đối thủ của sư thúc đâu!
Một đạo kiếm khí thật dài hướng về phía Tiết Lăng Vân vọt tới, Tiết Lăng Vân bị đạo kiếm khí đó đánh trúng, hắn khó chịu hừ một tiếng, ngẩng đầu đối với Tống Ngọc Dao cùng Lý Ngọc Chân nói:
- Ta sẽ không chạy trốn tiếp nữa! Hôm nay, hoặc là ta cứu các ngươi đi ra, hoặc là ta sẽ chết ở chỗ này!
- Nghiệp chướng!
Ngô Minh lại tiếp tục đuổi theo phía sau Tiết Lăng Vân, hắn liên tục hướng về phía không trung điên cuồng vung lên trường kiếm, vô số đạo kiếm quang từ phía trên không trung vọt xuống, đó đúng là chiêu thức lợi hại nhất trong Thu Thủy Tam Kiếm - Lạc Anh.
- A...!
Tiết Lăng Vân căn bản không có biện pháp nào tránh né được, một đạo kiếm khí đánh trúng thân thể của hắn, hắn hét thảm một tiếng.
- Lăng Vân....!
Tống Ngọc Dao cùng Lý Ngọc Chân cũng rống lên một tiếng đầy thê lương, bên trong vành mắt của các nàng đã tràn ngập nước mắt, nhưng lại không có năng lực trợ giúp Tiết Lăng Vân!
Khắp nơi trong đại đạo đều tràn ngập ma khí, xung quanh hết sức u ám, Tiết Lăng Vân cầm Hàn Ngọc Kiếm trong tay, trong nội tâm cũng vô cùng coi chừng. Uẩn Bảo Phong hôm này xuất hiện dị trạng đều là do tòa cổ mộ này gây nên, nơi này nhất định tương đối nguy hiểm.
Đi được một đoạn, Tiết Lăng Vân cảm giác được cái địa đạo này giống như một cầu thang không ngừng xoay tròn xuống dưới, thần thức của hắn ở chỗ này không hề có chút tác dụng nào, vì điều này nên hắn càng thêm cẩn thận.
Lại đi thêm một đoạn, trước mắt bọn hắn đột nhiên xuất hiện một điểm ánh sáng, nội tâm của Tiết Lăng Vân sững sờ, hắn quay đầu đối với ba người Hạ Tùng nói:
- Tất cả mọi người hãy cẩn thận một chút, ta sợ đến thời điểm nào đó ta chưa chắc có thể bảo vệ được ba người các ngươi!
Hạ Tùng cùng huynh đệ họ Lữ đều gật đầu, ba người liền đề cao cảnh giác, đi theo phía sau lưng Tiết Lăng Vân tiến về phía trước.
Ánh sáng ớ phía trước càng lúc càng sáng, Tiết Lăng Vân cũng đã thấy rõ ràng tình hình ở phía trước, hắn thấp giọng nói:
- Chúng ta đã đến điểm cuối cùng của địa đạo, phía trước là một cái đại sảnh!
Tiết Lăng Vân, Hạ Tùng, Lữ Nhật, Lữ Nguyệt rất nhanh liền tiến vào đại sảnh, trong đại sảnh trống rỗng, ngoại trừ trên vách tường có mấy viên Dạ Minh Châu dùng để chiếu sáng thì không có bất kỳ vật gì khác, Tiết Lăng Vân đi dọc theo đại sảnh dạo một vòng, có chút kỳ quái nói:
- Nơi này tại sao không có thông đạo đi tiếp? Chẳng lẽ nơi này đã là điểm cuối cùng?
Hạ Tùng, Lữ Nhật, Lữ Nguyệt cũng hết sức hoang mang, bọn hắn tìm kiếm trong đại sảnh một chút, nhưng vẫn không tìm được bất luận cái cơ quan gì, đột nhiên Lữ Nhật nói:
- Sư phụ, nhanh nhìn, phía trên cái đại sảnh này có rất nhiều đồ án!
Tiết Lăng Vân cùng Hạ Tùng, Lữ Nguyệt đều nhìn lên phía trên đại sảnh, phía trên đại sảnh quả thực có vô số đồ án, những đồ án này đều dùng kim tuyến khắc họa mà thành, có núi, có dòng sông, có thế gian nam nữ, có bay trên bầu trời Tu Chân giả, có người đang luyện công, có người đang quyết đấu,...
Tiết Lăng Vân chăm chú nhìn những đồ án phía trên, đột nhiên hắn cảm giác được một tia không ổn, những đồ án phía trên giống như phát ra một tia hào quang mê hoặc người khác, thậm chí khiến tinh thần của hắn có chút hoảng hốt.
- Không tốt!
Tiết Lăng Vân kêu to một tiếng, hắn đang muốn nhắc nhở chính mình cùng đệ tử của mình nhanh chóng di dời ánh mắt đi, đột nhiên trước mắt của hắn trở nên sáng ngời, hắn giống như đã đi ra khỏi cổ mộ, đi tới một không gian khác...
******
- Nơi này là nơi nào? Đầu của ta đau quá, tại sao ta không thể nhớ ra chuyện lúc trước?
Tiết Lăng Vân xuất hiện ở trước mặt một đại sơn, hắn cảm giác đầu của mình rất đau, những chuyện đã xảy ra ở trong cổ mộ hắn đã hoàn toàn quyên mất.
- Nơi này là Trường Sinh Sơn! Ta ly khai Trường Sinh Sơn đã hơn một năm rồi, không biết A Dao cùng Chân nhi như thế nào rồi?
Tiết Lăng Vân rốt cục nhận ra ngọn núi lớn trước mắt này rồi, thì ra ngọn núi này chính là nơi hắn đã sinh sống hơn hai mươi năm "Trường Sinh Sơn", trước mắt của hắn chính là Ngọc Trúc Phong, là nơi mà hắn từ nhỏ lớn lên.
Hắn phảng phất đã quên đi chuyện Ngô Minh đuổi giết hắn, bây giờ hắn chỉ muốn gặp lại hai người Tống Ngọc Dao cùng Lý Ngọc Chân, chỉ muốn mang theo hai nàng rời khỏi Trường Sinh Sơn.
Đáp xuống rừng trúc trên Ngọc Trúc Phong, Tiết Lăng Vân cảm giác vô cùng thoải mái dễ chịu, nơi này là nơi hắn đã sinh sống hơn hai mươi năm trời, bây giờ rốt cục lần nữa trở về. Nơi này còn có hai nữ nhân âu yếm của hắn.
Hắn đi về phía trước vài bước, trước mắt hắn liền xuất hiện một căn nhà trúc, Tiết Lăng Vân hưng phấn hét to một tiếng:
- A Dao, Chân nhi, ta đã trở về!
Đáng tiếc không có người nào trả lời hắn, nội tâm Tiết Lăng Vân sững sờ, hắn đẩy cửa nhà trúc ra, trong nhà không có một bóng người nào. Tiết Lăng Vân nghĩ nghĩ, hắn ly khai nhà trúc hướng phía trước tiếp tục đi.
Phía trước chính là rừng trúc mọc lên rậm rạp chằng chịt, đi được một khoảng cách, Tiết Lăng Vân vậy mà nghe được một âm thanh truyền đến, hắn mừng rỡ trong lòng, vội vàng nhanh hơn bộ pháp, nhanh chóng hướng phía phóng đi.
Cảnh tượng phía trước lại khiến cho râu tóc hắn dựng ngược lên, chỉ thấy Tống Ngọc Dao cùng Lý Ngọc Chân đang quỳ trên mặt đất, một lão đầu tóc trắng, râu ria cũng trắng phau đang hung hăng quát mắng Tống Ngọc Dao cùng Lý Ngọc Chân.
- Hai tên nghịch đồ các ngươi, vậy mà cùng đệ tử của mình thông gian. Hôm nay ta không thể tha cho các ngươi được!
Người nói dĩ nhiên là Ngô Minh.
Ngô Minh vừa nói vừa hung hăng giơ một ngón tay lên chỉ về phía hai nàng, một đạo bạch quang liền bao phủ Tống Ngọc Dao cùng Lý Ngọc Chân, Ngô Minh liền cười ha hả nói:
- Đây là Cửu Âm Chỉ, nó có thể khiến cho tinh thần của các ngươi cực kỳ thống khổ. Hừ, trước hết cho các ngươi nếm thử mùi vị đó như thế nào!
Sắc mặt của Tống Ngọc Dao cùng Lý Ngọc Chân phi thường tái nhợt, mồ hôi lạnh từ trán các nàng liên tục nhỏ giọt, các nàng đều cắn chặt hàm răng cố nén đau đớn kịch liệt.
- Các ngươi còn yêu thích tên Tiết Lăng Vân nghiệp chướng kia nữa không? Chỉ cần các ngươi nói không thích hắn nữa, hôm nay ta sẽ bỏ qua cho các ngươi!
Ngô Minh lạnh lùng hướng Tống Ngọc Dao cùng Lý Ngọc Chân nói.
Tống Ngọc Dao cùng Lý Ngọc Chân đều lắc lắc đầu, Tống Ngọc Dao nói:
- Cho dù người có giết chúng ta thì chúng ta cũng sẽ không thay đổi ý nghĩ của mình!
Lý Ngọc Chân thì hừ nhẹ một tiếng, nàng căn bản chẳng thèm nhòm ngó tới Ngô Minh.
- A... Hai tên nghịch đồ các ngươi!
Ngô Minh tức giận hét to lên.
Hắn một lần nữa giơ một ngón tay chỉ về phía hai nàng, một ngọn lửa màu tím hướng tới chỗ Tống Ngọc Dao cùng Lý Ngọc Chân vọt đến, ngọn lửa màu tím đó nhanh chóng bao phủ lấy hai nàng, nhiệt độ của ngọn lửa đó cao tới mức khiến cho những cây trúc cùng cây cỏ mọc xung quanh đó đều bị đốt trụi.
- Đây là Phần Thân Tử Diễm, các ngươi có thay đổi ý nghĩ hay không?
Ngô Minh lại lạnh lùng hỏi.
Trong ngọn lửa, thân ảnh của Tống Ngọc Dao cùng Lý Ngọc Chân đã không thể thấy rõ ràng được nữa, nhưng thanh âm của Tống Ngọc Dao vẫn có thể truyền ra rõ ràng, nàng nói:
- Tuyệt đối sẽ không thay đổi!
- A... Hôm nay ta phải xử tử hai tên nghịch đồ các ngươi!
Ngô Minh hét lên một tiếng đầy giận dữ, một thanh trường kiếm liền xuất hiện trong tay của hắn, toàn thân trường kiếm đều tỏa ra khí tức lăng lệ ác liệt, râu tóc trên mặt của Ngô Minh bị kiếm khí của mình thổi quét bay phấp phới.
******
- Dừng tay!
Từ trong rừng trúc có một âm hét lớn truyền đến, một bóng người nhanh như thiểm điện vọt tới chỗ Ngô Minh, Ngô Minh ngừng lại, hắn quay đầu lại nhìn thì phát hiện người tới chính là cái tên nghiệp chướng Tiết Lăng Vân kia.
- Ha ha ha ha ha...!
Ngô Minh điên cuồng cười to, nói:
- Tên nghiệp chướng này, ta đã tìm kiếm ngươi tròn một năm rồi, nhưng vẫn một mực không tìm được tung tích của ngươi, thật không ngờ, bây giờ ngươi lại tự mình xuất hiện ở nơi này!
- Hôm nay ta muốn thay trời hành đạo, giết chết tên nghiệp chướng nhà ngươi!
Ngô Minh lại kêu to một tiếng, trường kiếm trong tay của hắn liền vọt thẳng tới chỗ Tiết Lăng Vân.
Thân thể của Tiết Lăng Vân thối lui về phía sau một bước, hắn cũng không để ý tới công kích của Ngô Minh, mà đối với hai người Tống Ngọc Dao cùng Lý Ngọc Chân nói:
- A Dao, Chân nhi, các ngươi thế nào rồi? Tên Ngô Minh kia vậy mà dùng biện này tra tấn các ngươi, ta tuyệt đối sẽ ko bỏ qua cho hắn!
- Hừ!
Ngô Minh hừ lạnh một tiếng, nói:
- Nghiệp chướng, sắp chết đến nơi rồi mà còn ăn nói lớn lối như vây, ngày này sang năm sẽ là ngày giỗ của ngươi!
Ngô Minh bận rộn đối phó với Tiết Lăng Vân, ở gần đó, ngọn lửa màu tím bao phủ lấy hai người Tống Ngọc Dao cùng Lý Ngọc Chân đã biến mất, Tống Ngọc Dao sợ hãi nói:
- Lăng Vân, chạy mau, chạy mau...! Ngươi căn bản không phải là đối thủ của sư thúc đâu!
Một đạo kiếm khí thật dài hướng về phía Tiết Lăng Vân vọt tới, Tiết Lăng Vân bị đạo kiếm khí đó đánh trúng, hắn khó chịu hừ một tiếng, ngẩng đầu đối với Tống Ngọc Dao cùng Lý Ngọc Chân nói:
- Ta sẽ không chạy trốn tiếp nữa! Hôm nay, hoặc là ta cứu các ngươi đi ra, hoặc là ta sẽ chết ở chỗ này!
- Nghiệp chướng!
Ngô Minh lại tiếp tục đuổi theo phía sau Tiết Lăng Vân, hắn liên tục hướng về phía không trung điên cuồng vung lên trường kiếm, vô số đạo kiếm quang từ phía trên không trung vọt xuống, đó đúng là chiêu thức lợi hại nhất trong Thu Thủy Tam Kiếm - Lạc Anh.
- A...!
Tiết Lăng Vân căn bản không có biện pháp nào tránh né được, một đạo kiếm khí đánh trúng thân thể của hắn, hắn hét thảm một tiếng.
- Lăng Vân....!
Tống Ngọc Dao cùng Lý Ngọc Chân cũng rống lên một tiếng đầy thê lương, bên trong vành mắt của các nàng đã tràn ngập nước mắt, nhưng lại không có năng lực trợ giúp Tiết Lăng Vân!
/87
|