Cứ như vậy, lại nửa canh giờ trôi qua, cuối cùng bọn họ cũng đến cuối địa đạo.
Đây là một tòa đại sảnh vô cùng rộng rãi, đại sảnh cao 10m, rộng khoảng trăm mét, ở phía trung ương của đại sảnh bày đặt một cái tế đàn cao 3m, từng cỗ từng cỗ ma khí nồng đậm từ trên tế đàn tràn ra.
- Thì ra đó chính là nơi phát ra ma khí, kỳ quái, ngoại trừ cái tế đàn này ra, ở đây không còn thứ gì khác sao?
Hạ Tùng tò mò nói ra, hắn vốn cho rằng tòa cổ mộ này sẽ có bảo bối gì đó, ai ngờ chỉ là một cái tế đàn mà thôi.
- Cái tế đàn này tại sao có thể tản mát ra nhiều ma khí như vậy? Dưới tế đàn còn có cái gì?
Lữ Nhật nhíu mày nói.
Tiết Lăng Vân cùng ba người đệ tử đều lẳng lặng nhìn tế đàn, cuối cùng Tiết Lăng Vân nói:
- Ta tới thử xem dò xét tòa tế đàn này, nhìn xem có gì cổ quái, vì sao có thể tản mát ra nhiều ma khí như vậy?
Tiết Lăng Vân lập tức lấy Hàn Ngọc Kiếm ra, hướng về phía tế đàn hung hăng chém một kiếm, một đạo bạch sắc kiếm khí hướng về phía tế đàn bay tới, chỉ nghe "phanh" một tiếng thật lớn, khổng lồ ma khí từ trên tế đàn liền tuôn ra.
Nếu như nói lúc trước ma khí chỉ là dòng suối nhỏ thì bây giờ ma khí tuôn ra chính là đại dương. Vô biên ma khí đem trọn cái đại sảnh đều bao phủ lại, mấy người Tiết Lăng Vân đều cảm nhận được một loại nguy hiểm cảm giác.
- Cẩn thận!
Tiết Lăng Vân đột nhiên quát lên một tiếng, chỉ thấy Hàn Ngọc Kiếm trong tay hắn đột nhiên vung lên, phía trước liền truyền đến một tiếng trầm đục, một thân thể cao lớn đột nhiên ngã xuống mặt đất.
- Trong ma khí này có địch nhân, các ngươi hãy cẩn thận một chút, đừng cách ta quá xa!
Tiết Lăng Vân giải quyết vài tên địch nhân, lần nữa đối với mấy người Hạ Tùng, Lữ Nhật, Lữ Nguyệt nói.
Lại qua một lúc, mọi người rốt cục có thể nhìn rõ được tình huống trong đại sảnh, hiện tại ở trong đại sảnh đột nhiên xuất hiện rất nhiều hắc sắc ma vật thân cao ba mét 3m, những ma vật này đồng loạt rống lên rồi lao đến bốn người Tiết Lăng Vân.
- Phanh!
Tiết Lăng Vân toàn lực ra tay, Hàn Ngọc Kiếm không ngừng vung ra, từng đạo Trường Hồng kiếm khí bay múa khắp nơi trong đại sảnh, những ma vật cao lớn này tuy số lượng rất nhiều nhưng cũng không có lợi hại, trong chốc lát đã bị Tiết Lăng Vân giết hơn mười con.
- Xoát!
Bất quá số lượng của chúng nhiều lắm, dần dần cũng có ma vật lại gần, Tiết Lăng Vân sợ ba người Hạ Tùng bị thương tổn nên lập tức dùng chiêu Lạc Anh trong Thu Thủy Tam Kiếm, chỉ thấy vô số kiếm quang từ trên không rớt xuống, những ma vật này bị Lạc Anh kiếm khí công kích đều liên tiếp ngã xuống đất.
Bất quá chiêu Lạc Anh này tiêu hao rất nhiều chân nguyên của Tiết Lăng Vân, trước đó Tiết Lăng Vân đã trải qua một phen chiến đấu với ba người của Tàn Ma phái, chân nguyên vốn cũng không dồi dào. Lúc này lại phải đánh nhau với lũ ma vật này, Trường Hồng kiếm khí cùng Lạc Anh kiếm lần lượt dùng ra, chân nguyên của hắn bây giờ đã không còn lại bao nhiêu.
Trong đại sảnh, số lượng ma vật đang từ từ giảm xuống, tuy ma khí ở xung quanh vẫn nồng đậm như cũ nhưng ma vật ở bên trong thì chỉ còn lại lất pha lất phất vài tên mà thôi.
- Xoát! Xoát! Xoát!
Lại vung ra ba kiếm, giết chết còn lại cuối cùng vài con ma vật, trong nội tâm của Tiết Lăng Vân liền buông lỏng, nói:
- Rốt cục đã giết hết lũ ma vật này! Xem ra, những ma vật này hẳn là do tòa tế đàn kia triệu hoán ra!
Ba người Hạ Tùng yên lặng gật đầu, đột nhiên Hạ Tùng hướng phía nhìn qua, thất thanh la lên:
- Sư phụ, người mau nhìn lên tế đàn, trên tế đàn... giống như có vật gì đó đang động!
Tiết Lăng Vân ngẩng đầu nhìn lên tế đàn, cảnh tượng ở phía trên lại để cho nội tâm của hắn hơi kinh hãi, chỉ thấy trên tế đàn xuất hiện hư ảnh mờ ảo của một vật nào đó, hư ảnh đang không ngừng rung động, ma khí ở xung quanh không ngừng hướng về phía hư ảnh đó lao đến.
Bọn họ giật mình nhìn xem một màn này, hư ảnh đó dần dần biến thành thực thể, Hạ Tùng hoan hô một tiếng, nói:
- Sư phụ, là một thanh bảo kiếm, là một thanh bảo kiếm màu đen! Nó chắc chắn chính là bảo vật ở trong tòa cổ mộ này!
Một thanh bảo kiếm dài đến ba thước xuất hiện ở trên tế đàn, toàn thần thanh bảo kiếm này đem như mực, ma khí ở xung quanh đó đang không ngừng lao vào bên trong bảo kiếm. Phía dưới tòa tế đàn kia vẫn không ngừng tản mát ra ma khí, những ma khí đó không tảo ra xung quanh nữa mà ào ào hướng về phía bảo kiếm vọt tới.
Một cổ khí thế mạnh mẽ đến cực điểm từ trên thanh bảo kiếm đó phát ra, trong nội tâm của Tiết Lăng Vân thầm rung động, uy thế của thanh bảo kiếm này tuy không sánh bằng Hắc Huyền Đỉnh, nhưng cổ sát khí cùng lệ khí của nó phát ra thì vượt xa Hắc Huyền Đỉnh vô số lần.
- Sư phụ, chúng ta có nên lấy thanh bảo kiếm này xuống không?
Hạ Tùng ở một bên cẩn thận hỏi.
- Chờ thêm một lát, tình huống ở đây rất quỷ dị, ai biết có còn phát sinh chuyện gì hay không!
Tiết Lăng Vân lắc đầu nói.
Ai cũng không biết xung quanh tòa tế đàn đó có còn cơ quan gì hay không, vừa rồi hắn chỉ là công kích tòa tế đàn đó một chút liền dẫn xuất nhiều ma vật như vậy, bây giờ nếu đi lấy thanh bảo kiếm đó xuống thì không biết sẽ phải đối mặt với biến cố gì khác.
******
- Khặc khặ-x-xxxxx! Khặc khặ-x-xxxxx!
Đang tại thời điểm Tiết Lăng Vân do dự, đột nhiên trong đại sảnh truyền ra một tiếng cười hết sực khó nghe, Tiết Lăng Vân hơi sững sờ, Hạ Tùng ở bên cạnh nói:
- Nhất định là người của Tàn Ma phái, sư phụ, nhanh đi lấy bảo kiếm!
Không lạ khi Hạ Tùng có thể đoán được, chủ yếu bởi vì người của Tàn Ma phái có tiếng cười rất giống nhau, hai nhóm người lúc trước cũng có tiếng cười quái dị giống như vậy.
Tiết Lăng Vân vốn định cẩn thận từng chút đi lên lấy bảo kiếm xuống, nhưng bây giờ có người ngoài đi vào, hắn cũng không cần Hạ Tùng nhắc nhở thì đã hướng về phía tòa tế đàn vọt tới.
- Khặc khặ-x-xxxxx! Khặc khặ-x-xxxxx!
Tiết Lăng Vân vừa mới tới bên ngoài của tế đàn, đột nhiên ở phía trên tòa tế đàn đó truyền đến một tiếng cười quái dị, Tiết Lăng Vân lập tức dừng lại, cặp mắt của hắn nhìn chằm chằm về phía tế đàn.
Lúc này ở trên tế đàn xuất hiện một người trung niên mặc áo đen, người trung niên áo đen đó hưng phấn cầm trong tay thanh trường kiếm màu đen kia, miệng thì liền tục cười "Khặc khặ-x-xxxxx" đầy quái dị.
Người trung niên đó có một đầu tóc trắng như tuyết, hắn cười điên cuồng một lúc rồi quay đầu nhìn về phía Tiết Lăng Vân, lạnh lùng nói:
- Các ngươi chính là người của phái Thanh Thành? Lúc nảy chính các người giết chết đệ tử của ta?
Tiết Lăng Vân gật đầu, nói:
- Các hạ là người phương nào? Chẳng lẽ cũng là người của Tàn Ma phái?
Sở dĩ Tiết Lăng Vân hỏi như vậy chủ yếu vì thân thể người này rất bình thường, không giống như một người tàn tật, cánh tay, con mắt, cái mũi, lỗ tai,... đều đầy đủ không thiếu bộ phận nào.
- Khặc khặ-x-xxxxx! Khặc khặ-x-xxxxx!
Người này cười điền cuồng một lúc, nói:
- Ta đương nhiên cũng là người của Tàn Ma phái, ta chính là tông chủ của Tàn Ma phái, tên gọi Lịch Vô Tâm!
Lịch Vô Tâm cuồng tiếu nói xong, sau đó nắm thanh trường kiếm màu đen kia hướng về phía Tiết Lăng Vân vung một cái.
Một đạo màu đen kiếm khí gào thét vọt về phía Tiết Lăng Vân, cổ khí thế lăng lệ ác liệt này so với Trường Sinh Kiếm năm đó còn hung mãnh hơn nhiều, cho dù lúc trước hắn đụng phải phi kiếm của Ngô Minh cũng không có cảm giác nguy hiểm như lúc này.
- Không tốt!
Tiết Lăng Vân thầm hô một tiếng, hắn không chút nào chần chừ tế ra Hắc Huyền Đỉnh, Hắc Huyền Đỉnh liền xuất hiện trên đỉnh đầu của hắn, từng đạo từng đạo thất thải quang hoa lan tràn ra...
Đây là một tòa đại sảnh vô cùng rộng rãi, đại sảnh cao 10m, rộng khoảng trăm mét, ở phía trung ương của đại sảnh bày đặt một cái tế đàn cao 3m, từng cỗ từng cỗ ma khí nồng đậm từ trên tế đàn tràn ra.
- Thì ra đó chính là nơi phát ra ma khí, kỳ quái, ngoại trừ cái tế đàn này ra, ở đây không còn thứ gì khác sao?
Hạ Tùng tò mò nói ra, hắn vốn cho rằng tòa cổ mộ này sẽ có bảo bối gì đó, ai ngờ chỉ là một cái tế đàn mà thôi.
- Cái tế đàn này tại sao có thể tản mát ra nhiều ma khí như vậy? Dưới tế đàn còn có cái gì?
Lữ Nhật nhíu mày nói.
Tiết Lăng Vân cùng ba người đệ tử đều lẳng lặng nhìn tế đàn, cuối cùng Tiết Lăng Vân nói:
- Ta tới thử xem dò xét tòa tế đàn này, nhìn xem có gì cổ quái, vì sao có thể tản mát ra nhiều ma khí như vậy?
Tiết Lăng Vân lập tức lấy Hàn Ngọc Kiếm ra, hướng về phía tế đàn hung hăng chém một kiếm, một đạo bạch sắc kiếm khí hướng về phía tế đàn bay tới, chỉ nghe "phanh" một tiếng thật lớn, khổng lồ ma khí từ trên tế đàn liền tuôn ra.
Nếu như nói lúc trước ma khí chỉ là dòng suối nhỏ thì bây giờ ma khí tuôn ra chính là đại dương. Vô biên ma khí đem trọn cái đại sảnh đều bao phủ lại, mấy người Tiết Lăng Vân đều cảm nhận được một loại nguy hiểm cảm giác.
- Cẩn thận!
Tiết Lăng Vân đột nhiên quát lên một tiếng, chỉ thấy Hàn Ngọc Kiếm trong tay hắn đột nhiên vung lên, phía trước liền truyền đến một tiếng trầm đục, một thân thể cao lớn đột nhiên ngã xuống mặt đất.
- Trong ma khí này có địch nhân, các ngươi hãy cẩn thận một chút, đừng cách ta quá xa!
Tiết Lăng Vân giải quyết vài tên địch nhân, lần nữa đối với mấy người Hạ Tùng, Lữ Nhật, Lữ Nguyệt nói.
Lại qua một lúc, mọi người rốt cục có thể nhìn rõ được tình huống trong đại sảnh, hiện tại ở trong đại sảnh đột nhiên xuất hiện rất nhiều hắc sắc ma vật thân cao ba mét 3m, những ma vật này đồng loạt rống lên rồi lao đến bốn người Tiết Lăng Vân.
- Phanh!
Tiết Lăng Vân toàn lực ra tay, Hàn Ngọc Kiếm không ngừng vung ra, từng đạo Trường Hồng kiếm khí bay múa khắp nơi trong đại sảnh, những ma vật cao lớn này tuy số lượng rất nhiều nhưng cũng không có lợi hại, trong chốc lát đã bị Tiết Lăng Vân giết hơn mười con.
- Xoát!
Bất quá số lượng của chúng nhiều lắm, dần dần cũng có ma vật lại gần, Tiết Lăng Vân sợ ba người Hạ Tùng bị thương tổn nên lập tức dùng chiêu Lạc Anh trong Thu Thủy Tam Kiếm, chỉ thấy vô số kiếm quang từ trên không rớt xuống, những ma vật này bị Lạc Anh kiếm khí công kích đều liên tiếp ngã xuống đất.
Bất quá chiêu Lạc Anh này tiêu hao rất nhiều chân nguyên của Tiết Lăng Vân, trước đó Tiết Lăng Vân đã trải qua một phen chiến đấu với ba người của Tàn Ma phái, chân nguyên vốn cũng không dồi dào. Lúc này lại phải đánh nhau với lũ ma vật này, Trường Hồng kiếm khí cùng Lạc Anh kiếm lần lượt dùng ra, chân nguyên của hắn bây giờ đã không còn lại bao nhiêu.
Trong đại sảnh, số lượng ma vật đang từ từ giảm xuống, tuy ma khí ở xung quanh vẫn nồng đậm như cũ nhưng ma vật ở bên trong thì chỉ còn lại lất pha lất phất vài tên mà thôi.
- Xoát! Xoát! Xoát!
Lại vung ra ba kiếm, giết chết còn lại cuối cùng vài con ma vật, trong nội tâm của Tiết Lăng Vân liền buông lỏng, nói:
- Rốt cục đã giết hết lũ ma vật này! Xem ra, những ma vật này hẳn là do tòa tế đàn kia triệu hoán ra!
Ba người Hạ Tùng yên lặng gật đầu, đột nhiên Hạ Tùng hướng phía nhìn qua, thất thanh la lên:
- Sư phụ, người mau nhìn lên tế đàn, trên tế đàn... giống như có vật gì đó đang động!
Tiết Lăng Vân ngẩng đầu nhìn lên tế đàn, cảnh tượng ở phía trên lại để cho nội tâm của hắn hơi kinh hãi, chỉ thấy trên tế đàn xuất hiện hư ảnh mờ ảo của một vật nào đó, hư ảnh đang không ngừng rung động, ma khí ở xung quanh không ngừng hướng về phía hư ảnh đó lao đến.
Bọn họ giật mình nhìn xem một màn này, hư ảnh đó dần dần biến thành thực thể, Hạ Tùng hoan hô một tiếng, nói:
- Sư phụ, là một thanh bảo kiếm, là một thanh bảo kiếm màu đen! Nó chắc chắn chính là bảo vật ở trong tòa cổ mộ này!
Một thanh bảo kiếm dài đến ba thước xuất hiện ở trên tế đàn, toàn thần thanh bảo kiếm này đem như mực, ma khí ở xung quanh đó đang không ngừng lao vào bên trong bảo kiếm. Phía dưới tòa tế đàn kia vẫn không ngừng tản mát ra ma khí, những ma khí đó không tảo ra xung quanh nữa mà ào ào hướng về phía bảo kiếm vọt tới.
Một cổ khí thế mạnh mẽ đến cực điểm từ trên thanh bảo kiếm đó phát ra, trong nội tâm của Tiết Lăng Vân thầm rung động, uy thế của thanh bảo kiếm này tuy không sánh bằng Hắc Huyền Đỉnh, nhưng cổ sát khí cùng lệ khí của nó phát ra thì vượt xa Hắc Huyền Đỉnh vô số lần.
- Sư phụ, chúng ta có nên lấy thanh bảo kiếm này xuống không?
Hạ Tùng ở một bên cẩn thận hỏi.
- Chờ thêm một lát, tình huống ở đây rất quỷ dị, ai biết có còn phát sinh chuyện gì hay không!
Tiết Lăng Vân lắc đầu nói.
Ai cũng không biết xung quanh tòa tế đàn đó có còn cơ quan gì hay không, vừa rồi hắn chỉ là công kích tòa tế đàn đó một chút liền dẫn xuất nhiều ma vật như vậy, bây giờ nếu đi lấy thanh bảo kiếm đó xuống thì không biết sẽ phải đối mặt với biến cố gì khác.
******
- Khặc khặ-x-xxxxx! Khặc khặ-x-xxxxx!
Đang tại thời điểm Tiết Lăng Vân do dự, đột nhiên trong đại sảnh truyền ra một tiếng cười hết sực khó nghe, Tiết Lăng Vân hơi sững sờ, Hạ Tùng ở bên cạnh nói:
- Nhất định là người của Tàn Ma phái, sư phụ, nhanh đi lấy bảo kiếm!
Không lạ khi Hạ Tùng có thể đoán được, chủ yếu bởi vì người của Tàn Ma phái có tiếng cười rất giống nhau, hai nhóm người lúc trước cũng có tiếng cười quái dị giống như vậy.
Tiết Lăng Vân vốn định cẩn thận từng chút đi lên lấy bảo kiếm xuống, nhưng bây giờ có người ngoài đi vào, hắn cũng không cần Hạ Tùng nhắc nhở thì đã hướng về phía tòa tế đàn vọt tới.
- Khặc khặ-x-xxxxx! Khặc khặ-x-xxxxx!
Tiết Lăng Vân vừa mới tới bên ngoài của tế đàn, đột nhiên ở phía trên tòa tế đàn đó truyền đến một tiếng cười quái dị, Tiết Lăng Vân lập tức dừng lại, cặp mắt của hắn nhìn chằm chằm về phía tế đàn.
Lúc này ở trên tế đàn xuất hiện một người trung niên mặc áo đen, người trung niên áo đen đó hưng phấn cầm trong tay thanh trường kiếm màu đen kia, miệng thì liền tục cười "Khặc khặ-x-xxxxx" đầy quái dị.
Người trung niên đó có một đầu tóc trắng như tuyết, hắn cười điên cuồng một lúc rồi quay đầu nhìn về phía Tiết Lăng Vân, lạnh lùng nói:
- Các ngươi chính là người của phái Thanh Thành? Lúc nảy chính các người giết chết đệ tử của ta?
Tiết Lăng Vân gật đầu, nói:
- Các hạ là người phương nào? Chẳng lẽ cũng là người của Tàn Ma phái?
Sở dĩ Tiết Lăng Vân hỏi như vậy chủ yếu vì thân thể người này rất bình thường, không giống như một người tàn tật, cánh tay, con mắt, cái mũi, lỗ tai,... đều đầy đủ không thiếu bộ phận nào.
- Khặc khặ-x-xxxxx! Khặc khặ-x-xxxxx!
Người này cười điền cuồng một lúc, nói:
- Ta đương nhiên cũng là người của Tàn Ma phái, ta chính là tông chủ của Tàn Ma phái, tên gọi Lịch Vô Tâm!
Lịch Vô Tâm cuồng tiếu nói xong, sau đó nắm thanh trường kiếm màu đen kia hướng về phía Tiết Lăng Vân vung một cái.
Một đạo màu đen kiếm khí gào thét vọt về phía Tiết Lăng Vân, cổ khí thế lăng lệ ác liệt này so với Trường Sinh Kiếm năm đó còn hung mãnh hơn nhiều, cho dù lúc trước hắn đụng phải phi kiếm của Ngô Minh cũng không có cảm giác nguy hiểm như lúc này.
- Không tốt!
Tiết Lăng Vân thầm hô một tiếng, hắn không chút nào chần chừ tế ra Hắc Huyền Đỉnh, Hắc Huyền Đỉnh liền xuất hiện trên đỉnh đầu của hắn, từng đạo từng đạo thất thải quang hoa lan tràn ra...
/87
|