Nhưng cỗ khí vận này cũng chỉ có thể khiến cho Sở Vân trở thành nhân vận chi tử mà thôi. Sở Vân chỉ là nhân vận chi tử đã có thể đạt tới thành tựu như ngày hôm nay. Tiền đồ những thiên vận, địa vận chi tử kia lại càng thêm rộng lớn rồi. Đương nhiên, nguy hiểm trong quá trình phát triển, Sở Vân lớn hơn bọn họ vô số lần.
- Thời kỳ hòa bình, trong cửu châu nhiều nhất chỉ có thể xuất hiện nhân vận chi tử. Nhưng đại kiếp nạn Tiên Thiên Thần Ma khiến cho khí vận cửu châu sôi trào, thúc đẩy sinh trưởng ra vô số thiên vận, địa vận chi tử... Đây đều là biện pháp tự vệ của cửu châu.
Sở Vân âm thầm cảm thán.
Ý nghĩa tồn tại của những khí vận chi tử này chính là nhanh chóng phát triển, đối đầu với Thần Ma hạo kiếp.
Trong trường hạo kiếp này, không biết sẽ có bao nhiêu thiên tài quật khởi, bao nhiêu thiên tài như lưu tinh vẫn lạc đây?
- Sở Vân, ngươi thực sự bỏ qua tín ngưỡng trong tay để đổi lấy những tài nguyên này?
Thanh âm Nhân Hoàng quanh quẩn trong khoảng không đại điện.
Tam hoàng ngũ đế Tinh Châu cứ cách một khoảng thời gian lại tề tụ.
Ngay vừa rồi, Sở Vân đã làm ra một quyết định khiến cho người khác kinh nghi.
Không ngờ hắn lại muốn buông tha tín ngưỡng trong tương lai của Tinh Châu, để đổi lại từ chúng Đế Hoàng một nhóm tài liệu.
- Sở Vân, rốt cục ngươi vẫn là người mới, có lẽ chưa hiểu được tầm quan trọng của tín ngưỡng. Trong chúng Đế Hoàng tồn tại một câu nói: tín ngưỡng không ai chê nhiều. Đương nhiên ta không có ý can ngăn ngươi, chỉ là có lòng tốt muốn nhắc nhở ngươi một chút.
Thư Hoàng nói.
Sở Vân nhìn thoáng qua Thư Hoàng, nội tâm không ngừng cười lạnh.
Lời Thư Hoàng thực dễ nghe, nhưng Sở Vân cũng là Hoàng giả, trí tuệ cao minh, lập tức minh bạch Thư Hoàng đang thăm dò hắn. Dù sao đây cũng là tín ngưỡng! Hoàng giả tu hành, thứ trọng yếu nhất chính là tín ngưỡng, tín ngưỡng càng nhiều, khí vận bản thân càng dày, thế giới nguyên lực càng thêm hùng hậu, chiến lực càng thêm khủng bố.
Thậm chí ngay cả Đế Cấp cường giả chưa thành hoàng cũng đã tích lũy tín đồ, phòng ngừa chu đáo. Có thể nói, trong mắt Hoàng giả, tín đồ chính là tài nguyên quan trọng nhất.
Nhưng không ngờ Sở Vân lại muốn bán tháo những tài nguyên này để đổi lại một số lượng lớn tài liệu tinh thạch, tiên thiên nguyên tinh... Không có chút ý nghĩa nào.
- Chẳng lẽ hắn tu luyện đến tẩu hỏa nhập ma rồi? Đây rõ ràng là một cuộc mua bán bán lỗ vốn mười mươi.
Chúng Đế Hoàng đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, không hiểu vì sao Sở Vân lại ra quyết định như vậy.
- Đúng vậy, ta đã quyết định. Tuyệt đối không sửa đổi.
Sở Vân một lần nữa xác nhận. Hắn ném ra bảy kiện ngọc giản, đưa cho bảy người.
Nội dung trong ngọc giản chính là danh sách các loại tài liệu cùng với tỷ lệ trao đổi tín đồ.
Đến lúc này, chúng Đế Hoàng mới chính thức xác nhận Sở Vân không phải đùa, không phải nói giỡn muốn hý lộng bọn hắn. Dù sao danh sách kỹ càng như vậy, đã đủ để chứng minh thành ý của Sở Vân.
Nhưng chuyện này lại càng làm cho tam hoàng kinh nghi bất định.
Nhân Hoàng trầm mặc, ý nghĩ không ngừng xoay chuyển.
- Sở Vân này đang có ý gì? Không ngờ lại buông tha cho tín đồ để đổi lấy những tài liệu này, quả thực là không thể tưởng tượng nổi. Đây là giao dịch ngu xuẩn đến cỡ nào, nhưng không ngờ hắn lại thực sự làm? Vì sao lại như vậy?
Thư Hoàng nhíu mày, thúc dụng linh quang trong thể nội đến mức cao nhất.
- Tuy rằng Sở Vân vô cùng trẻ tuổi nhưng tuyệt đối không thể khinh thường hắn. Lúc trước giao dịch yêu tinh hỗn độn đã ăn phải một lần quả đắng. Hiện tại trong chúng cường giả Đế Hoàng, yêu tinh hỗn độn đã trở thành giao dịch phẩm tài nguyên thứ hai, chỉ xếp
sau tín đồ. Nhưng hắn lại buông tha cho tín đồ, đến tột cùng là vì sao?
- Đến cùng Sở Vân đang suy nghĩ điều gì?
Du Hoàng chợt phát hiện, hắn càng ngày càng nhìn không thấu người thanh niên trước mặt.
Tam hoàng còn đang do dự, tứ đế đã tranh nhau ném ngọc giản trở lại.
- Sở Vân, giao dịch của ngươi ta đáp ứng. Nội dung bên trong ngọc giản ta đã sửa lại một chút, ngươi xem đi, đây là số tài liệu ta có thể lấy ra.
- Hay là xem của ta trước đi. Ta xuất ra ba ngàn phần tiên thiên nguyên tinh, tin tưởng Sở Vân ngươi nhất định cảm thấy hứng thú.
- Ba ngàn phần tiên thiên nguyên tinh, nói mà không cảm thấy xấu hổ à? Ta nguyện ý ra năm trăm viên ngộ đạo thạch, ngươi xem qua ngọc giản ta đưa cho sẽ hiểu.
Ngay cả Long Đế từ trước đến giờ luôn đối nghịch với Sở Vân, cũng ho khan một tiếng, mặt dày mày dạn lôi kéo quan hệ với Sở Vân. Không có biện pháp, tài nguyên tín đồ có sức hấp dẫn thực quá lớn, ai cũng không chê nhiều. Lúc trước Sở Vân bộc lộ ra thực lực Hoàng cấp, cường ngạnh cướp đoạt đi một phần lớn chiếc bánh tài nguyên tín đồ khiến cho bọn hắn thèm đến đỏ mắt. Lời của mấy vị Đại Đế đã kinh động đến tam hoàng.
Mặc kệ là vì sao, cứ cướp được phần bánh ngọt này về tay trước đã rồi tính sau.
Nhân Hoàng vội vàng khoát tay.
- Chậm đã Sở Vân, yêu cầu của ngươi ta đáp ứng, đây là phần tài liệu ta xuất ra, ngươi xem đi.
Bên kia Du Hoàng, Thư Hoàng cũng không chậm trễ chút nào.
Sở Vân xem qua một lượt lập tức phát hiện ra, so với tứ đế, quả thực tam hoàng tài đại khí thô hơn nhiều. Ngoại trừ Long Đế, những người khác đều là những lão cường giả.
Bất quá cứ đơn giản như vậy đã đáp ứng bọn hắn, cũng không phải là tác phong của Sở Vân. Dưới ánh mắt nóng rực của chúng nhân, Sở Vân vẫn ung dung điều chỉnh tư thế ngồi xuống, sau đó nhướng mày khoan thai nói:
- Nếu như tất cả mọi người đều muốn trao đổi tài nguyên tín đồ trong tay ta, hơn nữa còn nhiệt tình như vậy. Vì để không thương đến hòa khí, vậy thì đấu giá đi!
- Vô sỉ.
Trong lúc nhất thời trong nội tâm chúng Đế Hoàng đều xuất hiện hai chữ này.
- Quá vô sỉ!
Nửa canh giờ sau, bọn hắn đối với kết quả mà Sở Vân báo ra tràn ngập khinh bỉ. Sau khi đấu giá xong, giá gốc đã được Sở Vân đẩy lên gấp mười lần, tận lực phát huy giá trị kinh tế của tài nguyên tín đồ, thiếu chút nữa vắt kiệt tứ đế, ngay cả tam hoàng cũng phải xuất huyết.
- Chuyện này cứ như vậy đi! Đúng rồi, trong khoảng thời gian này ta sẽ bế quan, tuyệt đối không nhúng tay vào bất cứ chuyện gì nữa, trong khoảng thời gian này, đối phó với thần ma hạo kiếp còn phải dựa cả vào chư vị.
Trước đi, Sở Vân để lại một lời này.
Bảy người còn lưu lại trong điện, trợn mắt nhìn nhau.
Rất lâu sau, Du Hoàng mới đánh vỡ yên lặng:
- Sở Vân này càng ngày càng thần bí rồi, đối với chuyện này các ngươi có nhìn nhận như thế nào?
Long Đế trầm ngâm một chút nói:
- Chẳng lẽ hắn đã tìm ra một con đường tu luyện khác, không cần đến tài nguyên tín đồ?
- Không có khả năng! Nếu hắn đã tìm ra thứ như vậy đã không phải là Hoàng cấp mà chính là Thánh nhân, không so với Thánh nhân còn cường đại hơn. Bởi vì lịch đại Thánh nhân cũng phải thu thập tín ngưỡng.
Nhân Hoàng lập tức phủ định.
- Ta xem, chắc là do hắn không coi trọng việc phát triển tín đồ tại Tinh Châu. Dù sao trong nội tâm dân chúng Tinh Châu, hắn có lực ảnh hưởng yếu nhất.
Vũ Đế thở dài, nói.
- Nhưng cũng không thể trực tiếp bỏ qua tài nguyên tín đồ quý giá như vậy?
Tần Đế nhíu mày. Lại là một hồi trầm mặc.
- Là vì minh ước trận doanh.
Thư Hoàng chợt mở miệng.
- Tinh Thánh từng nói với ta, Sở Vân chỉ cùng hắn ký kết một minh ước trận doanh có thời gian hiệu lực rất ngắn. Xem ra kỳ hạn minh ước của hắn đã đến, nhưng hắn lại không thể tìm thấy Tinh Thánh để tiếp tục ký minh ước. Vì sợ gặp phải quần công, hắn đành tạm thời tránh đi.
- Là vì chuyện này?
Ánh mắt Du Hoàng sáng ngời.
- Nếu là như vậy thì càng dễ lý giải vì sao hắn muốn bế quan. Minh ước trận doanh chỉ có thể ký kết cùng Thánh nhân, xem ra lần này là Sở Vân bị ép buộc không thể buông tay khỏi những lợi ích này. Ha ha ha!
- Hắn đã không thể không buông tay khỏi những lợi ích này, nhưng cuối cùng vẫn lợi dụng đổi lấy rất nhiều tài nguyên.
Long Đế oán hận nói.
Thư Hoàng cười cười:
- Hắn đã huênh hoang quá lâu, tu hành đến Hoàng cấp hắn dùng bao nhiêu năm? Vẫn chưa tới 50 năm. Lại nói tiếp, nếu thực sự như vậy thì… Ha ha, cũng đến lúc hắn nên yên lặng một chút rồi.
- Bất quá, thủy chung ta vẫn cảm thấy chuyện này không ổn.
Du Hoàng vẫn một mực cau mày.
- Muốn chứng minh chuyện này còn không đơn giản sao?
- Thời kỳ hòa bình, trong cửu châu nhiều nhất chỉ có thể xuất hiện nhân vận chi tử. Nhưng đại kiếp nạn Tiên Thiên Thần Ma khiến cho khí vận cửu châu sôi trào, thúc đẩy sinh trưởng ra vô số thiên vận, địa vận chi tử... Đây đều là biện pháp tự vệ của cửu châu.
Sở Vân âm thầm cảm thán.
Ý nghĩa tồn tại của những khí vận chi tử này chính là nhanh chóng phát triển, đối đầu với Thần Ma hạo kiếp.
Trong trường hạo kiếp này, không biết sẽ có bao nhiêu thiên tài quật khởi, bao nhiêu thiên tài như lưu tinh vẫn lạc đây?
- Sở Vân, ngươi thực sự bỏ qua tín ngưỡng trong tay để đổi lấy những tài nguyên này?
Thanh âm Nhân Hoàng quanh quẩn trong khoảng không đại điện.
Tam hoàng ngũ đế Tinh Châu cứ cách một khoảng thời gian lại tề tụ.
Ngay vừa rồi, Sở Vân đã làm ra một quyết định khiến cho người khác kinh nghi.
Không ngờ hắn lại muốn buông tha tín ngưỡng trong tương lai của Tinh Châu, để đổi lại từ chúng Đế Hoàng một nhóm tài liệu.
- Sở Vân, rốt cục ngươi vẫn là người mới, có lẽ chưa hiểu được tầm quan trọng của tín ngưỡng. Trong chúng Đế Hoàng tồn tại một câu nói: tín ngưỡng không ai chê nhiều. Đương nhiên ta không có ý can ngăn ngươi, chỉ là có lòng tốt muốn nhắc nhở ngươi một chút.
Thư Hoàng nói.
Sở Vân nhìn thoáng qua Thư Hoàng, nội tâm không ngừng cười lạnh.
Lời Thư Hoàng thực dễ nghe, nhưng Sở Vân cũng là Hoàng giả, trí tuệ cao minh, lập tức minh bạch Thư Hoàng đang thăm dò hắn. Dù sao đây cũng là tín ngưỡng! Hoàng giả tu hành, thứ trọng yếu nhất chính là tín ngưỡng, tín ngưỡng càng nhiều, khí vận bản thân càng dày, thế giới nguyên lực càng thêm hùng hậu, chiến lực càng thêm khủng bố.
Thậm chí ngay cả Đế Cấp cường giả chưa thành hoàng cũng đã tích lũy tín đồ, phòng ngừa chu đáo. Có thể nói, trong mắt Hoàng giả, tín đồ chính là tài nguyên quan trọng nhất.
Nhưng không ngờ Sở Vân lại muốn bán tháo những tài nguyên này để đổi lại một số lượng lớn tài liệu tinh thạch, tiên thiên nguyên tinh... Không có chút ý nghĩa nào.
- Chẳng lẽ hắn tu luyện đến tẩu hỏa nhập ma rồi? Đây rõ ràng là một cuộc mua bán bán lỗ vốn mười mươi.
Chúng Đế Hoàng đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, không hiểu vì sao Sở Vân lại ra quyết định như vậy.
- Đúng vậy, ta đã quyết định. Tuyệt đối không sửa đổi.
Sở Vân một lần nữa xác nhận. Hắn ném ra bảy kiện ngọc giản, đưa cho bảy người.
Nội dung trong ngọc giản chính là danh sách các loại tài liệu cùng với tỷ lệ trao đổi tín đồ.
Đến lúc này, chúng Đế Hoàng mới chính thức xác nhận Sở Vân không phải đùa, không phải nói giỡn muốn hý lộng bọn hắn. Dù sao danh sách kỹ càng như vậy, đã đủ để chứng minh thành ý của Sở Vân.
Nhưng chuyện này lại càng làm cho tam hoàng kinh nghi bất định.
Nhân Hoàng trầm mặc, ý nghĩ không ngừng xoay chuyển.
- Sở Vân này đang có ý gì? Không ngờ lại buông tha cho tín đồ để đổi lấy những tài liệu này, quả thực là không thể tưởng tượng nổi. Đây là giao dịch ngu xuẩn đến cỡ nào, nhưng không ngờ hắn lại thực sự làm? Vì sao lại như vậy?
Thư Hoàng nhíu mày, thúc dụng linh quang trong thể nội đến mức cao nhất.
- Tuy rằng Sở Vân vô cùng trẻ tuổi nhưng tuyệt đối không thể khinh thường hắn. Lúc trước giao dịch yêu tinh hỗn độn đã ăn phải một lần quả đắng. Hiện tại trong chúng cường giả Đế Hoàng, yêu tinh hỗn độn đã trở thành giao dịch phẩm tài nguyên thứ hai, chỉ xếp
sau tín đồ. Nhưng hắn lại buông tha cho tín đồ, đến tột cùng là vì sao?
- Đến cùng Sở Vân đang suy nghĩ điều gì?
Du Hoàng chợt phát hiện, hắn càng ngày càng nhìn không thấu người thanh niên trước mặt.
Tam hoàng còn đang do dự, tứ đế đã tranh nhau ném ngọc giản trở lại.
- Sở Vân, giao dịch của ngươi ta đáp ứng. Nội dung bên trong ngọc giản ta đã sửa lại một chút, ngươi xem đi, đây là số tài liệu ta có thể lấy ra.
- Hay là xem của ta trước đi. Ta xuất ra ba ngàn phần tiên thiên nguyên tinh, tin tưởng Sở Vân ngươi nhất định cảm thấy hứng thú.
- Ba ngàn phần tiên thiên nguyên tinh, nói mà không cảm thấy xấu hổ à? Ta nguyện ý ra năm trăm viên ngộ đạo thạch, ngươi xem qua ngọc giản ta đưa cho sẽ hiểu.
Ngay cả Long Đế từ trước đến giờ luôn đối nghịch với Sở Vân, cũng ho khan một tiếng, mặt dày mày dạn lôi kéo quan hệ với Sở Vân. Không có biện pháp, tài nguyên tín đồ có sức hấp dẫn thực quá lớn, ai cũng không chê nhiều. Lúc trước Sở Vân bộc lộ ra thực lực Hoàng cấp, cường ngạnh cướp đoạt đi một phần lớn chiếc bánh tài nguyên tín đồ khiến cho bọn hắn thèm đến đỏ mắt. Lời của mấy vị Đại Đế đã kinh động đến tam hoàng.
Mặc kệ là vì sao, cứ cướp được phần bánh ngọt này về tay trước đã rồi tính sau.
Nhân Hoàng vội vàng khoát tay.
- Chậm đã Sở Vân, yêu cầu của ngươi ta đáp ứng, đây là phần tài liệu ta xuất ra, ngươi xem đi.
Bên kia Du Hoàng, Thư Hoàng cũng không chậm trễ chút nào.
Sở Vân xem qua một lượt lập tức phát hiện ra, so với tứ đế, quả thực tam hoàng tài đại khí thô hơn nhiều. Ngoại trừ Long Đế, những người khác đều là những lão cường giả.
Bất quá cứ đơn giản như vậy đã đáp ứng bọn hắn, cũng không phải là tác phong của Sở Vân. Dưới ánh mắt nóng rực của chúng nhân, Sở Vân vẫn ung dung điều chỉnh tư thế ngồi xuống, sau đó nhướng mày khoan thai nói:
- Nếu như tất cả mọi người đều muốn trao đổi tài nguyên tín đồ trong tay ta, hơn nữa còn nhiệt tình như vậy. Vì để không thương đến hòa khí, vậy thì đấu giá đi!
- Vô sỉ.
Trong lúc nhất thời trong nội tâm chúng Đế Hoàng đều xuất hiện hai chữ này.
- Quá vô sỉ!
Nửa canh giờ sau, bọn hắn đối với kết quả mà Sở Vân báo ra tràn ngập khinh bỉ. Sau khi đấu giá xong, giá gốc đã được Sở Vân đẩy lên gấp mười lần, tận lực phát huy giá trị kinh tế của tài nguyên tín đồ, thiếu chút nữa vắt kiệt tứ đế, ngay cả tam hoàng cũng phải xuất huyết.
- Chuyện này cứ như vậy đi! Đúng rồi, trong khoảng thời gian này ta sẽ bế quan, tuyệt đối không nhúng tay vào bất cứ chuyện gì nữa, trong khoảng thời gian này, đối phó với thần ma hạo kiếp còn phải dựa cả vào chư vị.
Trước đi, Sở Vân để lại một lời này.
Bảy người còn lưu lại trong điện, trợn mắt nhìn nhau.
Rất lâu sau, Du Hoàng mới đánh vỡ yên lặng:
- Sở Vân này càng ngày càng thần bí rồi, đối với chuyện này các ngươi có nhìn nhận như thế nào?
Long Đế trầm ngâm một chút nói:
- Chẳng lẽ hắn đã tìm ra một con đường tu luyện khác, không cần đến tài nguyên tín đồ?
- Không có khả năng! Nếu hắn đã tìm ra thứ như vậy đã không phải là Hoàng cấp mà chính là Thánh nhân, không so với Thánh nhân còn cường đại hơn. Bởi vì lịch đại Thánh nhân cũng phải thu thập tín ngưỡng.
Nhân Hoàng lập tức phủ định.
- Ta xem, chắc là do hắn không coi trọng việc phát triển tín đồ tại Tinh Châu. Dù sao trong nội tâm dân chúng Tinh Châu, hắn có lực ảnh hưởng yếu nhất.
Vũ Đế thở dài, nói.
- Nhưng cũng không thể trực tiếp bỏ qua tài nguyên tín đồ quý giá như vậy?
Tần Đế nhíu mày. Lại là một hồi trầm mặc.
- Là vì minh ước trận doanh.
Thư Hoàng chợt mở miệng.
- Tinh Thánh từng nói với ta, Sở Vân chỉ cùng hắn ký kết một minh ước trận doanh có thời gian hiệu lực rất ngắn. Xem ra kỳ hạn minh ước của hắn đã đến, nhưng hắn lại không thể tìm thấy Tinh Thánh để tiếp tục ký minh ước. Vì sợ gặp phải quần công, hắn đành tạm thời tránh đi.
- Là vì chuyện này?
Ánh mắt Du Hoàng sáng ngời.
- Nếu là như vậy thì càng dễ lý giải vì sao hắn muốn bế quan. Minh ước trận doanh chỉ có thể ký kết cùng Thánh nhân, xem ra lần này là Sở Vân bị ép buộc không thể buông tay khỏi những lợi ích này. Ha ha ha!
- Hắn đã không thể không buông tay khỏi những lợi ích này, nhưng cuối cùng vẫn lợi dụng đổi lấy rất nhiều tài nguyên.
Long Đế oán hận nói.
Thư Hoàng cười cười:
- Hắn đã huênh hoang quá lâu, tu hành đến Hoàng cấp hắn dùng bao nhiêu năm? Vẫn chưa tới 50 năm. Lại nói tiếp, nếu thực sự như vậy thì… Ha ha, cũng đến lúc hắn nên yên lặng một chút rồi.
- Bất quá, thủy chung ta vẫn cảm thấy chuyện này không ổn.
Du Hoàng vẫn một mực cau mày.
- Muốn chứng minh chuyện này còn không đơn giản sao?
/1102
|