Cổ Đan Vương gật gật đầu, yên lòng. Sau đó lập tức nói.
- Con phải cẩn thận với Minh Đế, thực lực hắn cường hãn, đã đạt tới Đế cấp đỉnh phong, nội tình thần bí, vốn đã muốn luyện ta thành quỷ phó. Nhưng sau đó lại thả ta ra, thậm chí trợ giúp ta cắn nuốt hồn phách, tặng cho ta Túy Quỷ Tiên Linh Tửu. Hôm nay ta đã có tu vi Đế Quỷ.
- Vậy sao?
Sở Vân trầm ngâm. Minh Đế hành sự quá cổ quái rồi, không ngờ chủ động lấy lòng Sở Vân. Đến tột cùng hắn có mục đích gì?
- Ha ha, Sở Vân người vẫn còn hoài nghi ta? Không sao, ta vẫn còn thành ý khác.
Minh Đế vung tay áo thêm một lần nữa, lần này xuất hiện là một nhóm hồn phách.
Đây đều là người quen của Sở Vân. Ba người đi đầu, chính là Thư gia Tam lão tướng, Lão Hồng Thương, Lão Ngư Vương, Kiều Lão Hầu Tử đã tử chiến chốn xa trường.
Những người còn lại đều là Yên Chi Môn hồng nhan bạc mệnh. Vốn những hồn phách này muốn xông qua ba cửa ải là chuyện không thể nào, nhưng Minh Đế đã sớm ra tay, chờ tại Quỷ Môn Quan, chọn lựa ra những hồn phách này thu vào trong thế giới tiên nang của mình.
- Sở Vân, sau khi những người này chết đi đều được ta bảo hộ cùng giúp đỡ. Ngươi xem, tu vi những hồn phách này đều đã là Quân quỷ, thậm chí là Hầu quỷ, những người này ta đều trao trả lại ngươi.
Minh Đế nở một nụ cười, thản nhiên nói.
- Cái gì?
Sở Vân càng thêm kinh ngạc. Hắn chưa từng nghĩ qua, sẽ có một ngày gặp lại những người này!
Mặc kệ Minh Đế có âm mưu quỷ kế gì, thấy được hồn phách những người này vẫn hoàn hảo, Sở Vân vô cùng cao hứng. Cuối cùng thu hết toàn bộ những hồn phách này vào trong Tinh Quỷ Hồn Giới.
- Thiếu chủ, không ngờ ba lão già này còn có một ngày gặp lại được ngài!
Khuôn mặt già nua của ba vị lão tướng dàn dụa nước mắt.
Chúng nữ Yên Chi Môn ngược lại không mở miệng, chỉ vụng trộm nhìn Sở Vân, hàng mi tràn ngập ngượng ngùng hoặc là động tình. Sau khi dàn xếp tốt cho những hồn phách này, lực chú ý của Sở Vân lại quay về phía Minh Đế.
- Minh Đế, thành ý của ngươi ta đã thấy được. Nói đi, ngươi muốn cùng ta làm giao dịch gì? Yên tâm, nếu ngươi đã chủ động nói ra những lời này, Sở Vân ta cũng không phải là loại người không biết điều.
Minh Đế chỉ chậm rãi lắc đầu.
- Sở Vân, xem ra ngươi còn không hiểu, ta không muốn giao dịch cùng ngươi, mà muốn trở thành bằng hữu của ngươi. Tôn nữ ngoan, cháu cũng xuất hiện đi.
Minh Đế lại gọi ra một người.
Chuẩn xác mà nói, là một hồn phách.
Tóc nàng đen như suối, búi lên một cách đơn giản, hàng mi cong vút, lông mày lá liễu, đôi mắt long lanh tựa như nước hồ thu, thanh nhã tú dật, tản ra khí tức thư hương, phiêu dật không tài nào nắm bắt nổi, xen lẫn một chút u buồn. Chính là công chúa Nhân Ngư Quốc, Vũ Văn Uyển Nhi.
Vạn Độc Vương cùng Nhân Ngư Vương kịch chiến, cuối cùng bị phân thân Dạ Đế ám sát. Sau khi Vũ Văn Uyển Nhi đạt được truyền thừa của Vạn Độc Vương lại biến mất một cách thần bí. Không thể tưởng tượng được có thể gặp lại nàng tại Quỷ Châu.
- Uyển nhi, sao nàng lại ở đây? Khoan đã, nàng là tôn nữ của Minh Đế, chuyện này là thế nào?
Sở Vân vạn phần nghi hoặc.
- Vô Song, ngươi là Vô Song?
Nghe được thanh âm Sở Vân, sắc mặt Vũ Văn Uyển Nhi đột biến, tràn đầy vui mừng cùng sợ hãi, đôi mắt dán chặt lên trên Tinh Quỷ Hồn Giới, ngữ khí trở nên phức tạp.
- Ta biết rồi, Vô Song chỉ là cái tên giả, ngươi là Sở Vân Chư Tinh Quốc phải không? Là ta tự sát, tiến vào Quỷ Châu tìm kiếm đáp án.
- Tự sát?
Sở Vân tuyệt đối không ngờ đên đáp án này.
Vũ Văn Uyển Nhi lại cười rộ lên.
- Bất quá, cũng may là đã tìm được câu trả lời. Minh Đế là gia gia của ta, hiện tại ta sống rất hạnh phúc cùng Vạn Độc Vương nãi nãi cùng Nhân Ngư Vương nãi nãi trong thế giới tiên nang của gia gia. Mấy năm nay ngươi khỏe chứ? Tin tức ta lưu lại ngươi có thấy không? Ngươi tới Quỷ Châu tìm ta sao?
Sở Vân trầm mặc, trong lúc nhất thời không biết nên nói thế nào.
Ánh măt Uyển nhi biến thành ảm đạm. Nàng thở dài.
- Ta hiểu rồi.
Thần sắc tràn ngập thê lương khó nói thành lời.
Ngừng lại một chút, nàng nói.
- Kỳ thực ta đã sớm biết được chuyện giữa ngươi cùng Đôn Hoàng công chúa.
- Nói như vậy, hai vị tiền bối Vạn Độc Vương cùng Nhân Ngư Vương vẫn còn sống?
Sở Vân chuyển chủ đề.
- Cũng không thể nói là còn sống, cả hai đều như ta, là thân thể hồn phách. Cũng may có gia gia giúp đỡ, tu vi vẫn đang tiếp tục tăng lên, chờ Tửu Trì Nhục Lâm xuất hiện, sẽ trọng sinh.
Uyển Nhi mím môi, miễn cưỡng cười, nhưng nụ cười tràn ngập buồn bã.
- Thực xin lỗi, ta phải trở về rồi.
Thiếu nữ quay người lướt về phía Minh Đế.
Giờ phút này, nàng cảm thấy trái tim đã tan nát. Tại Quỷ Châu ngày ngày mong móng, cuối cùng Uyển Nhi chỉ có thể gặp được Sở Vân, chứ không phải là Vô Song mà nàng ngày nhớ đêm mong. Cho dù Vô Song cùng Sở Vân chỉ là một người.
- Đến tột cùng năm đó đã xảy ra chuyện gì?
Sở Vân vội vàng truy vấn. Uyển nhi không trả lời mà bay vào tiên nang tuyệt phẩm bên hông Minh Đế.
- Ai, đó là câu chuyện mấy trăm năm về trước.
Minh Đế thở dài.
- Khi đó ta được xưng là Minh Vương, bị kẹt tại Vương
cấp đỉnh phong. Ta liều chết xông qua Quỷ Châu ba cửa ải, tiến vào Tinh Châu cầu xin giúp đỡ. Tại đó ta dùng tên giả là Phong Hồn, bất ngờ hội ngộ cùng hai tỷ muội Vạn Độc Vương cùng Nhân Ngư Vương...
Ha ha, chuyện cũ đã qua, không nên nhắc lại làm gì, những ân oán gút mắc này đều đã được tháo gỡ..
Minh Đế không giải thích cặn kẽ, khuôn mặt tràn ngập tang thương. Ngữ khí hắn đột nhiên biến đổi, ánh mắt nhìn về phía Sở Vân toát ra tiếu ý.
- Tại Tinh Châu ta được một người giúp đỡ. Trở lại Quỷ Châu, ta liền thuận lợi tấn chức trở thành Đại Đế. Sở Vân ngươi đoán thử xem, người giúp đỡ ta là ai?
- Con phải cẩn thận với Minh Đế, thực lực hắn cường hãn, đã đạt tới Đế cấp đỉnh phong, nội tình thần bí, vốn đã muốn luyện ta thành quỷ phó. Nhưng sau đó lại thả ta ra, thậm chí trợ giúp ta cắn nuốt hồn phách, tặng cho ta Túy Quỷ Tiên Linh Tửu. Hôm nay ta đã có tu vi Đế Quỷ.
- Vậy sao?
Sở Vân trầm ngâm. Minh Đế hành sự quá cổ quái rồi, không ngờ chủ động lấy lòng Sở Vân. Đến tột cùng hắn có mục đích gì?
- Ha ha, Sở Vân người vẫn còn hoài nghi ta? Không sao, ta vẫn còn thành ý khác.
Minh Đế vung tay áo thêm một lần nữa, lần này xuất hiện là một nhóm hồn phách.
Đây đều là người quen của Sở Vân. Ba người đi đầu, chính là Thư gia Tam lão tướng, Lão Hồng Thương, Lão Ngư Vương, Kiều Lão Hầu Tử đã tử chiến chốn xa trường.
Những người còn lại đều là Yên Chi Môn hồng nhan bạc mệnh. Vốn những hồn phách này muốn xông qua ba cửa ải là chuyện không thể nào, nhưng Minh Đế đã sớm ra tay, chờ tại Quỷ Môn Quan, chọn lựa ra những hồn phách này thu vào trong thế giới tiên nang của mình.
- Sở Vân, sau khi những người này chết đi đều được ta bảo hộ cùng giúp đỡ. Ngươi xem, tu vi những hồn phách này đều đã là Quân quỷ, thậm chí là Hầu quỷ, những người này ta đều trao trả lại ngươi.
Minh Đế nở một nụ cười, thản nhiên nói.
- Cái gì?
Sở Vân càng thêm kinh ngạc. Hắn chưa từng nghĩ qua, sẽ có một ngày gặp lại những người này!
Mặc kệ Minh Đế có âm mưu quỷ kế gì, thấy được hồn phách những người này vẫn hoàn hảo, Sở Vân vô cùng cao hứng. Cuối cùng thu hết toàn bộ những hồn phách này vào trong Tinh Quỷ Hồn Giới.
- Thiếu chủ, không ngờ ba lão già này còn có một ngày gặp lại được ngài!
Khuôn mặt già nua của ba vị lão tướng dàn dụa nước mắt.
Chúng nữ Yên Chi Môn ngược lại không mở miệng, chỉ vụng trộm nhìn Sở Vân, hàng mi tràn ngập ngượng ngùng hoặc là động tình. Sau khi dàn xếp tốt cho những hồn phách này, lực chú ý của Sở Vân lại quay về phía Minh Đế.
- Minh Đế, thành ý của ngươi ta đã thấy được. Nói đi, ngươi muốn cùng ta làm giao dịch gì? Yên tâm, nếu ngươi đã chủ động nói ra những lời này, Sở Vân ta cũng không phải là loại người không biết điều.
Minh Đế chỉ chậm rãi lắc đầu.
- Sở Vân, xem ra ngươi còn không hiểu, ta không muốn giao dịch cùng ngươi, mà muốn trở thành bằng hữu của ngươi. Tôn nữ ngoan, cháu cũng xuất hiện đi.
Minh Đế lại gọi ra một người.
Chuẩn xác mà nói, là một hồn phách.
Tóc nàng đen như suối, búi lên một cách đơn giản, hàng mi cong vút, lông mày lá liễu, đôi mắt long lanh tựa như nước hồ thu, thanh nhã tú dật, tản ra khí tức thư hương, phiêu dật không tài nào nắm bắt nổi, xen lẫn một chút u buồn. Chính là công chúa Nhân Ngư Quốc, Vũ Văn Uyển Nhi.
Vạn Độc Vương cùng Nhân Ngư Vương kịch chiến, cuối cùng bị phân thân Dạ Đế ám sát. Sau khi Vũ Văn Uyển Nhi đạt được truyền thừa của Vạn Độc Vương lại biến mất một cách thần bí. Không thể tưởng tượng được có thể gặp lại nàng tại Quỷ Châu.
- Uyển nhi, sao nàng lại ở đây? Khoan đã, nàng là tôn nữ của Minh Đế, chuyện này là thế nào?
Sở Vân vạn phần nghi hoặc.
- Vô Song, ngươi là Vô Song?
Nghe được thanh âm Sở Vân, sắc mặt Vũ Văn Uyển Nhi đột biến, tràn đầy vui mừng cùng sợ hãi, đôi mắt dán chặt lên trên Tinh Quỷ Hồn Giới, ngữ khí trở nên phức tạp.
- Ta biết rồi, Vô Song chỉ là cái tên giả, ngươi là Sở Vân Chư Tinh Quốc phải không? Là ta tự sát, tiến vào Quỷ Châu tìm kiếm đáp án.
- Tự sát?
Sở Vân tuyệt đối không ngờ đên đáp án này.
Vũ Văn Uyển Nhi lại cười rộ lên.
- Bất quá, cũng may là đã tìm được câu trả lời. Minh Đế là gia gia của ta, hiện tại ta sống rất hạnh phúc cùng Vạn Độc Vương nãi nãi cùng Nhân Ngư Vương nãi nãi trong thế giới tiên nang của gia gia. Mấy năm nay ngươi khỏe chứ? Tin tức ta lưu lại ngươi có thấy không? Ngươi tới Quỷ Châu tìm ta sao?
Sở Vân trầm mặc, trong lúc nhất thời không biết nên nói thế nào.
Ánh măt Uyển nhi biến thành ảm đạm. Nàng thở dài.
- Ta hiểu rồi.
Thần sắc tràn ngập thê lương khó nói thành lời.
Ngừng lại một chút, nàng nói.
- Kỳ thực ta đã sớm biết được chuyện giữa ngươi cùng Đôn Hoàng công chúa.
- Nói như vậy, hai vị tiền bối Vạn Độc Vương cùng Nhân Ngư Vương vẫn còn sống?
Sở Vân chuyển chủ đề.
- Cũng không thể nói là còn sống, cả hai đều như ta, là thân thể hồn phách. Cũng may có gia gia giúp đỡ, tu vi vẫn đang tiếp tục tăng lên, chờ Tửu Trì Nhục Lâm xuất hiện, sẽ trọng sinh.
Uyển Nhi mím môi, miễn cưỡng cười, nhưng nụ cười tràn ngập buồn bã.
- Thực xin lỗi, ta phải trở về rồi.
Thiếu nữ quay người lướt về phía Minh Đế.
Giờ phút này, nàng cảm thấy trái tim đã tan nát. Tại Quỷ Châu ngày ngày mong móng, cuối cùng Uyển Nhi chỉ có thể gặp được Sở Vân, chứ không phải là Vô Song mà nàng ngày nhớ đêm mong. Cho dù Vô Song cùng Sở Vân chỉ là một người.
- Đến tột cùng năm đó đã xảy ra chuyện gì?
Sở Vân vội vàng truy vấn. Uyển nhi không trả lời mà bay vào tiên nang tuyệt phẩm bên hông Minh Đế.
- Ai, đó là câu chuyện mấy trăm năm về trước.
Minh Đế thở dài.
- Khi đó ta được xưng là Minh Vương, bị kẹt tại Vương
cấp đỉnh phong. Ta liều chết xông qua Quỷ Châu ba cửa ải, tiến vào Tinh Châu cầu xin giúp đỡ. Tại đó ta dùng tên giả là Phong Hồn, bất ngờ hội ngộ cùng hai tỷ muội Vạn Độc Vương cùng Nhân Ngư Vương...
Ha ha, chuyện cũ đã qua, không nên nhắc lại làm gì, những ân oán gút mắc này đều đã được tháo gỡ..
Minh Đế không giải thích cặn kẽ, khuôn mặt tràn ngập tang thương. Ngữ khí hắn đột nhiên biến đổi, ánh mắt nhìn về phía Sở Vân toát ra tiếu ý.
- Tại Tinh Châu ta được một người giúp đỡ. Trở lại Quỷ Châu, ta liền thuận lợi tấn chức trở thành Đại Đế. Sở Vân ngươi đoán thử xem, người giúp đỡ ta là ai?
/1102
|