Chí Tôn

Q.3 - Chương 172 - Thiết Ngao Rất Hối Tiếc (Thượng)

/1102




Trong mái nhà đơn sơ, bụi mù lập tức nổi lên bốn phía, nồi, niêu, xoong, chảo, chén bát, giường, đệm, bàn ghế đều bị hất tung lên để lục soát.

- Báo cáo phát hiện ra một mật thất dưới lòng đất!

Một lát sau có một tinh binh báo lại.

- Quả nhiên...

Hai mắt Thiết Ngao sáng ngời.

- Mau dẫn đường!

Hắn tiến vào bên trong mật thất lại phát hiện bên trong trống không, vẻ mặt lập tức xầm xuống.

- Thiếu đảo chủ, chỉ là một cái mật thất trống không mà thôi!

Một vị tùy tùng nhẹ nhàng mà mở miệng nói.

Ba…

Thiết Ngao nhìn lại, người nói chuyện đúng là kẻ xúi dục mình lúc lúc trước. Lập tức nộ hỏa bốc lên, dáng một phát tát khiến hắn lăn quay xuống đất.

- Tên ngu xuẩn này, ngươi biết cái gì!? Tại sao nơi này lại có một mật thất, chuyện rõ ràng như vậy còn không hiểu được sao? Hiển nhiên là dùng để cất dấu bảo tàng! Mật thất lớn như vậy sẽ có bao nhiêu kiện bảo vật? Hoàng Hiếu này một mực che dấu thực lực của bản thân. Sống trên Thải Hồng Đảo nhiều năm như vậy, không biết đã vơ vét bao nhiêu bảo vật...Ta hận! Hôm nay, những thứ này đều rơi vào trong tay tên khốn Sở Vân kia rồi!

Thiết Ngao nghiến răng nghiến lợi. Bản thân vất vả ba ngày ba đêm, những thứ kiếm được căn bản là không thể so sánh cùng Sở Vân, thậm chí hai tiên nang của mình cũng bị Sở Vân đoạt mất. Vừa nghĩ đến hai chiếc tiên nang kia, Thiết Ngao lại càng thêm đau lòng.

- Hoàng Hiếu còn ẩn dấu thực lực? Điều đó không có khả năng, bọn thuộc hạ đã nghe ngóng tin tức của hắn trong mấy chục năm qua. Một người có thực lực mạnh như thế, cần gì phải ẩn giấu nhiều năm như vậy? Hắn

hoàn toàn không có lý do cần làm như vậy?

Các thân binh đều cảm thấy rất khó hiểu.

- Hoàng Hiếu có thể ẩn nhẫn đến tuổi này, tâm tính như vậy...

Thiết Ngao cảm thấy nội tâm không ngừng chìm xuống. Càng lý giải về Hoàng Hiếu hắn càng cảm thấy không ổn. Hết lần này đến lần khác, nhân tài như vậy lại bị Sở Vân đoạt được ngay ở trước mắt mình. Một cỗ hối hận tràn ngập trong trái tim của hắn.

- Mau điều tra xem, Sở Vân trước khi dời khỏi nơi này có mang theo thứ gì hay không?

Thiết Ngao bỗng nhiên nói.

- Báo cáo đích thực là có mang theo một vài đồ vật. Nhưng không biết cụ thể là cái gì, bởi vì bị vải đen bọc kín. Ước chừng có hơn mười kiện.

Rất nhanh thân binh đã thu thập tình báo, hợp thành một bản báo cáo.

- Nhất định là bảo rương. Mười mấy kiện...

Thiết Ngao cảm thấy trong lòng nhỏ máu, âm thầm tự trách mình:

- Sớm nên nghĩ tới rồi, một người cho dù là người bình thường nhất sinh sống tại một bảo địa như Thải Hồng Đảo nhiều năm như vậy, sao có thể nghèo rớt mồng tơi đến trình độ như thế này? Ai, ta sai rồi, lần này thực sự sai rồi. Cho dù không mời được Hoàng Hiếu, nếu chiếm được số bảo tàng này, hoàn toàn có thể bổ khuyết cho khố tàng Thiết gia đang từ từ biến thành đơn bạc!

- Thiếu đảo chú, có cần đuổi theo hạm đội Thư gia không?

Có một thân binh cẩn thận đề nghị.

- Đuổi?

Thiết Ngao đề cao âm điệu, trừng mắt nhìn qua khiến cho vị thân binh này toàn thân run rẩy.

- Đuổi thế nào? Ngươi biết hắn chạy đường nào sao? Tùy tiện đổi lại một hải trình khác, chúng ta biết được sao? Hắn có Ưng Tường Hào, chúng ta có thể đuổi được sao?

Trong lòng của hắn vẫn còn giấu một câu cuối cùng không nói ra: Dù có đuổi theo, ai có thể đánh bại Sở Vân đây?

Một trận chiến trên Thải Hồng Đảo đã khiến hắn không thể không thừa nhận, Sở Vân kẻ khi xưa hắn cúi đầu nhìn xuống, bây giờ đã hoàn toàn mạnh hơn hắn. Hắn căn bản không nắm chắc có thể chiến thắng Sở Vân.

- Hủy gian nhà tranh này cho ta, nhìn thực đáng ghét!

Trong ngực Thiết Ngao tràn đầy phiền muộn, không có chỗ nào phát tiết đành đổ lên gian nhà tranh. Thiếu đảo chủ hạ lệnh, thuộc hạ cấp dưới sao không dám nghe theo.

Nhưng vừa dỡ được một nửa, Thiết Ngao chợt nghĩ, nếu hành vi này của mình lan truyền ra ngoài, thế nhân sẽ nói mình đố kỵ hiền tài, sau này ai còn dám theo mình nữa? Lúc này mới ngăn cản.

- Mà thôi! Dừng tay!

Đám binh lính đều cảm thấy mơ hồ, nhưng không dám vi phạm mệnh lệnh của Thiết Ngao, tất cả đều dừng tay.

- Quay lại Thiết gia đảo. Hừ! Sở Vân, những ngày tốt lành của ngươi phải chấm dứt rồi. Nợ mới nợ cũ, không lâu sau ta sẽ thanh toán toàn bộ!

Ở lại cũng vô ích, Thiết Ngao lạnh lùng vứt lại một câu, sau đó xoay người rời đi.

Hắn không muốn ở lại mái nhà tranh này thêm một giây một phút nào nữa. Một đoàn người, tới vội vã, mà đi cũng vội vàng, lưu lại mái nhà tranh đã bị hủy mất một nửa, còn có Khương Bối bị đẩy ngã xấp ở dưới đất.

- Hừ! May mà Hoàng Hiếu đại thúc không có đầu nhập dưới trướng của ngươi. Không ngờ, đường đường là thiếu chủ Thiết gia lại là hạng người như thế này!

Hình tượng Thiết Ngao trong lòng Khương Bối lập tức rớt xuống ngàn trượng.

- Hoàng Hiếu đại thúc, Tiểu Bối không bảo hộ được gian nhà tranh. Bất quá, vườn rau bảo bối nhất của thúc, ta vẫn lưu lại được. Thúc yên tâm, sau này ta sẽ tận tâm tâm lực chăm sóc cho nó. Khương Bối dứt khoát ngồi ở dưới đất, quay đầu nhìn lại mái nhà tranh, sau đó lại nhìn về vườn rau, hai mắt đẫm lễ. Bỗng dưng, ánh mắt nàng ngưng tụ.

- Ồ? Đám rau quả mà Hoàng Hiếu đại thúc trồng, bề ngoài nhìn có vẻ rất bình thường, nhưng nếu nhìn kỹ một chút lại cảm thấy hơi khác thường. Thực là quái nhân, ngay cả rau quả trồng cũng đều quái cả?

- Nếu nhìn kỹ vườn rau này một chút, càng nhìn lại càng cảm thấy bất đồng, tựa như...

Khương Bối thì thào, trong lúc bất tri bất giác, hai mắt có chút tán loạn.

Ầm!

Bên tai nàng chợt nghe thấy một tiếng nổ vang. Sau đó cảnh vật xung quanh hoàn toàn biến đổi.

Một mảnh hải dương xanh thẳm!

Khói lửa cuồn cuộn, tiếng kêu giết rung trời. Trên mặt biển đang cuồn cuộn sóng, hàng trăm, ngàn chiến hạm đang tiến hành một trận hải chiến cực kỳ thảm liệt. Đội

thuyền chầm chậm di chuyển, vô số chiến thuật kỳ diệu lần lượt được bày ra. Chiến thuật đội hình đột kích hình chữ T, chiến thuật bầy sói(**), chiến thuật thiên nga

đen(***) , chiến thuật bao vây. Tránh nặng tìm nhẹ, hư hư thực thực, chia cắt bao vây, sau đó giống như tằm ăn rỗi…

: đây là chiến thuật được sử dụng trong trận hải chiến Tshusima giữa hải quân đế quốc Nga và hải quân đế quốc Nhật Bản.

(**), (***): cha đẻ của hai chiến thuật hải chiến này là Karl Donitz nhà chiến thuật hàng đầu của hải quân Đức.

- Đây là chuyện gì?!

Khương Bối kinh hãi không thôi, nhịn không được hét lớn một tiếng. Chỉ nháy mắt nàng thất thần, cảnh tượng trước mắt lập tức vỡ nát giống như một quả bong bóng, nàng trở lại thế giới hiện thực. Nàng vẫn ngồi ở dưới đất, xung quanh là đủ loại rau quả. Đôi mắt nàng liên tục nháy động, nàng chợt cảm thấy mấy thứ rau quả trước mặt nhìn rất quen mắt, lại liên tưởng đến một màn vừa chứng kiến, nàng lập tức cả kinh:

- Nếu như coi một cọng rau ở đây là một chiếc chiến hạm. Như thế đây chẳng phải là trận hải chiến có một không hai vừa lúc nãy sao? Đến cùng là đang xảy ra chuyện gì?


/1102

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status