Đó là bởi vì, sau khi hắn trải qua đại trận Cực Nhạc Hoan Hỷ Luân Chuyển, đã từ trên căn nguyên chiếm được thăng hoa, trở thành thân thể Tiên Thiên.
Thân thể Tiên Thiên vượt lên trên lưới pháp tắc, Thiên Kiếp đều không xen vào được.
Mà Toán sư tính toán theo công thức, cũng là mượn pháp tắc đến tiến hành suy diễn.
Trước kia Quái Tiên có thể tính đến Sở Vân, nhưng hiện tại đương nhiên tính không tới.
Sở Vân đang muốn giải thích, đúng lúc này, Quái Tiên bỗng nhiên cứng đờ động tác.
Sắc mặt đều chấn động, khiếp sợ tới cực độ.
- Cái này, điều này có thể sao? Ta tính ra - Tinh Hải Oản đã có chủ!
Quái Tiên không ngớt sợ hãi, suy tính ra: Căn bản Sở Vân không có khả năng thu phục được Tinh Hải Oản, bởi vì Tinh Hải Oản vốn là vật có chủ.
Lời nói này, khiến Sở Vân và Tửu Hào Vương nghe xong, toàn thân đều chấn động.
Sau khi khiếp sợ, trong lòng bắt đầu mạo muội suy đoán.
Điều này nghĩa là gì?
Một kiện yêu binh có chủ vẫn ở cùng với Sở Vân suốt một thời gian dài gần như là từ khi xuất đạo cho tới hôm nay. Có thể nói, Tinh Hải Oản chứng kiến toàn bộ quá trình quật khởi của Sở Vân.
Yêu binh này, rõ ràng có chủ nhân, nhưng vẫn không bị thu về, mà ẩn núp ở bên cạnh Sở Vân. Khi Sở Vân gặp nguy nan, Tinh Hải Oản tự động tiến ra, thay Sở Vân biến nguy thành an.
Đây là giám thị hay bảo hộ?
Chủ nhân của Tinh Hải Oản làm như vậy là có mục đích gì?
Vị chủ nhân của Tinh Hải Oản này là ai?
- Khó trách ta vẫn tìm mọi phương pháp nhưng vẫn không thể thu phục được Tinh Hải Oản.
Mặc dù đã trở thành cường giả Vương cấp, có thân thể Tiên Thiên, Thông Linh Xà phụ trợ, cũng không câu thông được linh quang của Tinh Hải Oản. Thì ra nó vẫn có chủ nhân. Người này là ai vậy? Chính là Tinh Thánh sao?
Sở Vân không ngừng suy nghĩ, trong lúc nhất thời cũng đã quên đại chiến trong tiên nang tuyệt phẩm.
Hai người còn lại cũng đang suy đoán lung tung.
Đúng lúc này, Tinh Hải Oản lại phát sinh biến hóa mới. Sau khi nó hút Thiên Ngoại Tinh Ma của Quái Tiên, từ từ bay lên đến đỉnh chóp của Thiên Không Chi Thành. Sau đó, nó phát ra ánh sáng vô lượng, bao phủ toàn bộ Thiên Không Chi Thành ở bên trong.
Nó bắt đầu chậm rãi gia tốc, phi hành về phía trước. Mà Thiên Không Chi Thành cũng bị nó kéo theo phía sau.
- Này... Tinh Hải Oản muốn kéo chúng ta đến đâu?
- Có phải cuối cùng chủ nhân của Tinh Hải Oản cũng xuất hiện sao?
- Để ta tính mục đích của Tinh Hải Oản... Hả? Trung tâm Đại Đạo, thiên địa chi tâm?
Đây là chỗ nào?
Tinh Hải Oản càng lúc càng nhanh, kéo theo Thiên Không Chi Thành to như vậy mà giống như kéo theo một tờ giấy trắng, không chút cố sức.
Tửu Hào Vương thử sử dụng tiểu bảo thạch mật môn, nhưng trong ánh tinh sáng, không gian ngưng thực đến mức không thể tưởng tượng được. Mặc kệ đã thử vài lần, kết quả đều là thất bại.
Thiên Không Chi Thành chở ba người Sở Vân, bay rất nhanh trong không gian Thái Hư.
Từng ngôi sao âm u màu lam, liên tục xuất hiện ở trước mắt bọn họ. Chúng đều là trứng Yêu thú của Thiên Ngoại Tinh Ma. Hình thể có to có nhỏ. Nói chung, nhỏ giống như bàn vuông, lớn giống như núi nhỏ. Thiên Ngoại Tinh Ma của Sở Vân, tuyệt đối to lớn nhất.
Không biết là bởi vì Tinh Hải Oản, hay vì Thiên Ngoại Tinh Ma tiếp cận với Ngự yêu sư đối ứng mới có thể thức tỉnh đi qua.
Tóm lại, những ngôi sao này vô cùng tĩnh lặng, giống như vật chết. Thiên Không Chi Thành xuyên qua những ngôi sao đó.
- Trong Tinh Châu, chỉ cần là Ngự yêu sư hàng Tuấn Kiệt có thể nhận cảm ứng thiên địa, sản sinh ra Thiên Ngoại Tinh Ma đối ứng. Số lượng cường giả Tinh Châu có bao nhiêu thì Thiên Ngoại Tinh Ma trong Thái Hư có bấy nhiêu.
Quái Tiên cảm khái vạn phần.
Ba người đứng ở đỉnh chóp Thiên Không Chi Thành, đưa mắt nhìn xung quanh. Trong tầm nhìn có vô vàn những ngôi sao. Số lượng nhiều, có đếm cũng đếm không hết.
Xung quanh vô cùng tĩnh lặng.
Trong không gian Thái Hư, ngay cả chút gió cũng không tồn tại.
Họ cứ như vậy đi trong biển sao, đi ước chừng nửa canh giờ, Tửu Hào Vương là người đầu tiên phát hiện cảnh tượng phía trước, ngón tay chỉ về phía trước:
- Các ngươi mau nhìn, không ngờ trong biển sao có một cung điện!
- Tinh Thánh điện!
Thấy bảng hiệu trên cung điện, Quái Tiên theo bản năng chiếu theo chữ trên bảng hiệu, đọc ra tiếng.
Ở trung tâm biển sao dài đằng đẵng, không ngờ có dấu một tòa Tinh Thánh điện.
Nó cũng phát ra lam tinh nhấp nháy, hình dạng và cấu tạo rộng lớn, tinh quang rực rỡ. Nguy nga như núi, mênh mông như biển. Hỏa Đức Thành là thủ đô của Chư Tinh Quốc, so với nó, thật giống như quạ đen so với Phượng Hoàng.
Gạch bằng lam ngọc, hùng hậu tự nhiên. Cột trụ cao lớn, khí phách hàng nghìn hàng vạn.
Phù điêu tinh xảo, cao quý thanh lịch. Nó phát ra khí tức, có lạnh lùng thấm nhuần thế gian, có thần linh giống như cao quý vô thượng. Ba người Sở Vân nhìn thấy liền sửng sốt trợn mắt há hốc mồm.
Khi còn cách cách Tinh Thánh điện một trăm trượng, Thiên Không Chi Thành dần dần ngừng lại.
Tinh Hải Oản quay lại, chậm rãi bay tới trước mặt Sở Vân, cũng tản ra một tinh quang dịu nhẹ, nâng hắn lên, chậm rãi bay về hướng Tinh Thánh điện.
Còn lại Tửu Hào Vương, Quái Tiên ở trên Thiên Không Chi Thành.
Hai người vẫn nhìn Tinh Hải Oản mang theo Sở Vân, hình thành một mảng ánh sáng, trực tiếp tiến vào đến trong Tinh Thánh điện, sau đó biến mất không thấy nữa.
Trong lúc sau, Tinh Thánh điện lại không có phản ứng.
Tửu Hào Vương cắn răng, cũng thôi động Sơn Hà Tuế Nguyệt Đại Tửu Hang, chở mình bay về hướng cung điện trước mặt. Nhưng kỳ lạ chính là, mặc kệ hắn bay rất xa, tốc độ bay nhanh tới mức nào, khoảng cách giữa hắn và Tinh Thánh điện, từ đầu đến cuối đều vẫn xa như vậy, không thể tiếp cận thêm một chút nào.
Quái Tiên không tin, thử một lần nữa, cũng là thất bại.
- Ta không cam lòng!
Hắn quát to một tiếng, bấm ngón tay mạnh mẽ tính, trong mắt đều là cố chấp và điên cuồng.
Phụt.
Bỗng nhiên hắn nôn ra một ngụm máu tươi, sắc mặt hiện ra vẻ vui mừng.
Hắn bay về phía trước, hiệu quả dựng sào thấy bóng, khoảng cách với Tinh Thánh điện ngắn lại năm mươi bước. Nhưng tiếp tục đi tới, lại xuất hiện tình huống như vừa rồi.
Quái Tiên lại vùi đầu suy tính, lúc này ước chừng tiêu hao nửa canh giờ. Hắn thất khiếu đổ máu, tiếp tục phi hành, lại ngắn lại năm mươi bước.
Nhưng khoảng cách với Tinh Thánh điện, vẫn còn tương đối lớn.
- Ta không cam lòng...
Quái Tiên thì thào trong miệng, mặt vàng như giấy, cố gắng lấy hết sức bấm đốt ngón tay. Nhưng lúc này, hắn chưa thành công, đã ngất đi.
- Cơ duyên này không phải dành cho ta.
Tửu Hào Vương thở dài một hơi, sau đó bay trở về đón lấy Quái Tiên, bất đắc dĩ trở lại Thiên Không Chi Thành, chờ đợi Sở Vân trở về.
- Đây là ở đâu?
Sở Vân nhìn bốn phía xung quanh. Khi hắn tự mình bước lên trên nền gạch Tinh Thánh điện, hắn liền bước vào nơi này.
Bốn phương tám hướng, cao thấp xung quanh, đều là tinh quang phát sáng. Những tinh quang tràn ngập trước mắt Sở Vân, nhưng không chói mắt, ngược lại dịu nhẹ một cách khác, giống như là nước biển dịu dàng vỗ vào tâm linh Sở Vân, nói hắn không cần lo lắng, không cần sợ hãi.
Cảm nhận được thiện ý này, hơi thở Sở Vân đang gấp gáp, quả thực chợt ổn định lại.
Tinh Hải Oản bắt đầu từ từ phi hành về phía trước. Nó đến chỗ nào, tinh quang như màn sân khấu, chậm rãi tách về hướng hai bên, lộ ra một con đường lớn màu lam giống như thủy tinh.
Linh quang Sở Vân hơi chấn động. Hắn bước trên trên đường, theo Tinh Hải Oản không ngừng đi tới.
Cũng không biết đi bao xa, thời gian đã qua bao lâu, một cái cánh cửa ánh sáng hình tròn hiện ra cuối con đường lam thủy tinh.
Tinh Hải Oản lập tức xuyên qua cánh cửa ánh sáng, biến mất không thấy, khiến cánh cửa ánh sáng trắng noãn rung động từng đợt.
Sở Vân do dự một chút, cũng theo sát phía sau, bước chân, xuyên qua cánh cửa ánh sáng.
Ánh sáng trước mắt đột nhiên tối sầm lại. Ánh mắt Sở Vân còn chưa kịp thích ứng, một giọng nói truyền vào trong tai hắn :
- Sở Vân, cuối cùng cũng đến.
Thân thể Tiên Thiên vượt lên trên lưới pháp tắc, Thiên Kiếp đều không xen vào được.
Mà Toán sư tính toán theo công thức, cũng là mượn pháp tắc đến tiến hành suy diễn.
Trước kia Quái Tiên có thể tính đến Sở Vân, nhưng hiện tại đương nhiên tính không tới.
Sở Vân đang muốn giải thích, đúng lúc này, Quái Tiên bỗng nhiên cứng đờ động tác.
Sắc mặt đều chấn động, khiếp sợ tới cực độ.
- Cái này, điều này có thể sao? Ta tính ra - Tinh Hải Oản đã có chủ!
Quái Tiên không ngớt sợ hãi, suy tính ra: Căn bản Sở Vân không có khả năng thu phục được Tinh Hải Oản, bởi vì Tinh Hải Oản vốn là vật có chủ.
Lời nói này, khiến Sở Vân và Tửu Hào Vương nghe xong, toàn thân đều chấn động.
Sau khi khiếp sợ, trong lòng bắt đầu mạo muội suy đoán.
Điều này nghĩa là gì?
Một kiện yêu binh có chủ vẫn ở cùng với Sở Vân suốt một thời gian dài gần như là từ khi xuất đạo cho tới hôm nay. Có thể nói, Tinh Hải Oản chứng kiến toàn bộ quá trình quật khởi của Sở Vân.
Yêu binh này, rõ ràng có chủ nhân, nhưng vẫn không bị thu về, mà ẩn núp ở bên cạnh Sở Vân. Khi Sở Vân gặp nguy nan, Tinh Hải Oản tự động tiến ra, thay Sở Vân biến nguy thành an.
Đây là giám thị hay bảo hộ?
Chủ nhân của Tinh Hải Oản làm như vậy là có mục đích gì?
Vị chủ nhân của Tinh Hải Oản này là ai?
- Khó trách ta vẫn tìm mọi phương pháp nhưng vẫn không thể thu phục được Tinh Hải Oản.
Mặc dù đã trở thành cường giả Vương cấp, có thân thể Tiên Thiên, Thông Linh Xà phụ trợ, cũng không câu thông được linh quang của Tinh Hải Oản. Thì ra nó vẫn có chủ nhân. Người này là ai vậy? Chính là Tinh Thánh sao?
Sở Vân không ngừng suy nghĩ, trong lúc nhất thời cũng đã quên đại chiến trong tiên nang tuyệt phẩm.
Hai người còn lại cũng đang suy đoán lung tung.
Đúng lúc này, Tinh Hải Oản lại phát sinh biến hóa mới. Sau khi nó hút Thiên Ngoại Tinh Ma của Quái Tiên, từ từ bay lên đến đỉnh chóp của Thiên Không Chi Thành. Sau đó, nó phát ra ánh sáng vô lượng, bao phủ toàn bộ Thiên Không Chi Thành ở bên trong.
Nó bắt đầu chậm rãi gia tốc, phi hành về phía trước. Mà Thiên Không Chi Thành cũng bị nó kéo theo phía sau.
- Này... Tinh Hải Oản muốn kéo chúng ta đến đâu?
- Có phải cuối cùng chủ nhân của Tinh Hải Oản cũng xuất hiện sao?
- Để ta tính mục đích của Tinh Hải Oản... Hả? Trung tâm Đại Đạo, thiên địa chi tâm?
Đây là chỗ nào?
Tinh Hải Oản càng lúc càng nhanh, kéo theo Thiên Không Chi Thành to như vậy mà giống như kéo theo một tờ giấy trắng, không chút cố sức.
Tửu Hào Vương thử sử dụng tiểu bảo thạch mật môn, nhưng trong ánh tinh sáng, không gian ngưng thực đến mức không thể tưởng tượng được. Mặc kệ đã thử vài lần, kết quả đều là thất bại.
Thiên Không Chi Thành chở ba người Sở Vân, bay rất nhanh trong không gian Thái Hư.
Từng ngôi sao âm u màu lam, liên tục xuất hiện ở trước mắt bọn họ. Chúng đều là trứng Yêu thú của Thiên Ngoại Tinh Ma. Hình thể có to có nhỏ. Nói chung, nhỏ giống như bàn vuông, lớn giống như núi nhỏ. Thiên Ngoại Tinh Ma của Sở Vân, tuyệt đối to lớn nhất.
Không biết là bởi vì Tinh Hải Oản, hay vì Thiên Ngoại Tinh Ma tiếp cận với Ngự yêu sư đối ứng mới có thể thức tỉnh đi qua.
Tóm lại, những ngôi sao này vô cùng tĩnh lặng, giống như vật chết. Thiên Không Chi Thành xuyên qua những ngôi sao đó.
- Trong Tinh Châu, chỉ cần là Ngự yêu sư hàng Tuấn Kiệt có thể nhận cảm ứng thiên địa, sản sinh ra Thiên Ngoại Tinh Ma đối ứng. Số lượng cường giả Tinh Châu có bao nhiêu thì Thiên Ngoại Tinh Ma trong Thái Hư có bấy nhiêu.
Quái Tiên cảm khái vạn phần.
Ba người đứng ở đỉnh chóp Thiên Không Chi Thành, đưa mắt nhìn xung quanh. Trong tầm nhìn có vô vàn những ngôi sao. Số lượng nhiều, có đếm cũng đếm không hết.
Xung quanh vô cùng tĩnh lặng.
Trong không gian Thái Hư, ngay cả chút gió cũng không tồn tại.
Họ cứ như vậy đi trong biển sao, đi ước chừng nửa canh giờ, Tửu Hào Vương là người đầu tiên phát hiện cảnh tượng phía trước, ngón tay chỉ về phía trước:
- Các ngươi mau nhìn, không ngờ trong biển sao có một cung điện!
- Tinh Thánh điện!
Thấy bảng hiệu trên cung điện, Quái Tiên theo bản năng chiếu theo chữ trên bảng hiệu, đọc ra tiếng.
Ở trung tâm biển sao dài đằng đẵng, không ngờ có dấu một tòa Tinh Thánh điện.
Nó cũng phát ra lam tinh nhấp nháy, hình dạng và cấu tạo rộng lớn, tinh quang rực rỡ. Nguy nga như núi, mênh mông như biển. Hỏa Đức Thành là thủ đô của Chư Tinh Quốc, so với nó, thật giống như quạ đen so với Phượng Hoàng.
Gạch bằng lam ngọc, hùng hậu tự nhiên. Cột trụ cao lớn, khí phách hàng nghìn hàng vạn.
Phù điêu tinh xảo, cao quý thanh lịch. Nó phát ra khí tức, có lạnh lùng thấm nhuần thế gian, có thần linh giống như cao quý vô thượng. Ba người Sở Vân nhìn thấy liền sửng sốt trợn mắt há hốc mồm.
Khi còn cách cách Tinh Thánh điện một trăm trượng, Thiên Không Chi Thành dần dần ngừng lại.
Tinh Hải Oản quay lại, chậm rãi bay tới trước mặt Sở Vân, cũng tản ra một tinh quang dịu nhẹ, nâng hắn lên, chậm rãi bay về hướng Tinh Thánh điện.
Còn lại Tửu Hào Vương, Quái Tiên ở trên Thiên Không Chi Thành.
Hai người vẫn nhìn Tinh Hải Oản mang theo Sở Vân, hình thành một mảng ánh sáng, trực tiếp tiến vào đến trong Tinh Thánh điện, sau đó biến mất không thấy nữa.
Trong lúc sau, Tinh Thánh điện lại không có phản ứng.
Tửu Hào Vương cắn răng, cũng thôi động Sơn Hà Tuế Nguyệt Đại Tửu Hang, chở mình bay về hướng cung điện trước mặt. Nhưng kỳ lạ chính là, mặc kệ hắn bay rất xa, tốc độ bay nhanh tới mức nào, khoảng cách giữa hắn và Tinh Thánh điện, từ đầu đến cuối đều vẫn xa như vậy, không thể tiếp cận thêm một chút nào.
Quái Tiên không tin, thử một lần nữa, cũng là thất bại.
- Ta không cam lòng!
Hắn quát to một tiếng, bấm ngón tay mạnh mẽ tính, trong mắt đều là cố chấp và điên cuồng.
Phụt.
Bỗng nhiên hắn nôn ra một ngụm máu tươi, sắc mặt hiện ra vẻ vui mừng.
Hắn bay về phía trước, hiệu quả dựng sào thấy bóng, khoảng cách với Tinh Thánh điện ngắn lại năm mươi bước. Nhưng tiếp tục đi tới, lại xuất hiện tình huống như vừa rồi.
Quái Tiên lại vùi đầu suy tính, lúc này ước chừng tiêu hao nửa canh giờ. Hắn thất khiếu đổ máu, tiếp tục phi hành, lại ngắn lại năm mươi bước.
Nhưng khoảng cách với Tinh Thánh điện, vẫn còn tương đối lớn.
- Ta không cam lòng...
Quái Tiên thì thào trong miệng, mặt vàng như giấy, cố gắng lấy hết sức bấm đốt ngón tay. Nhưng lúc này, hắn chưa thành công, đã ngất đi.
- Cơ duyên này không phải dành cho ta.
Tửu Hào Vương thở dài một hơi, sau đó bay trở về đón lấy Quái Tiên, bất đắc dĩ trở lại Thiên Không Chi Thành, chờ đợi Sở Vân trở về.
- Đây là ở đâu?
Sở Vân nhìn bốn phía xung quanh. Khi hắn tự mình bước lên trên nền gạch Tinh Thánh điện, hắn liền bước vào nơi này.
Bốn phương tám hướng, cao thấp xung quanh, đều là tinh quang phát sáng. Những tinh quang tràn ngập trước mắt Sở Vân, nhưng không chói mắt, ngược lại dịu nhẹ một cách khác, giống như là nước biển dịu dàng vỗ vào tâm linh Sở Vân, nói hắn không cần lo lắng, không cần sợ hãi.
Cảm nhận được thiện ý này, hơi thở Sở Vân đang gấp gáp, quả thực chợt ổn định lại.
Tinh Hải Oản bắt đầu từ từ phi hành về phía trước. Nó đến chỗ nào, tinh quang như màn sân khấu, chậm rãi tách về hướng hai bên, lộ ra một con đường lớn màu lam giống như thủy tinh.
Linh quang Sở Vân hơi chấn động. Hắn bước trên trên đường, theo Tinh Hải Oản không ngừng đi tới.
Cũng không biết đi bao xa, thời gian đã qua bao lâu, một cái cánh cửa ánh sáng hình tròn hiện ra cuối con đường lam thủy tinh.
Tinh Hải Oản lập tức xuyên qua cánh cửa ánh sáng, biến mất không thấy, khiến cánh cửa ánh sáng trắng noãn rung động từng đợt.
Sở Vân do dự một chút, cũng theo sát phía sau, bước chân, xuyên qua cánh cửa ánh sáng.
Ánh sáng trước mắt đột nhiên tối sầm lại. Ánh mắt Sở Vân còn chưa kịp thích ứng, một giọng nói truyền vào trong tai hắn :
- Sở Vân, cuối cùng cũng đến.
/1102
|