Chỉ Trách Lúc Trước Mắt Bị Mù

Chương 3: RUNG ĐỘNG.

/129


CHƯƠNG 3: RUNG ĐỘNG.
Editor: Ngansieunhann
Beta: Hương

Bùi Anh vừa về đến nhà, liền đá giày cao gót đi, ngã xuống giường.

Trái tim giống như vẫn đang đập rất nhanh, mỗi hình ảnh lướt qua trong đầu đều là Tống Nam Xuyên.

Mái tóc ngắn màu đen mềm mại, khóe môi nhạt màu khẽ nhếch cao, còn cả nốt ruồi chu sa ở mắt giống cô nữa...

Bùi Anh buồn bực ôm mặt, rõ ràng mới chỉ gặp anh một lần, vì sao lại thích anh như vậy, mặt chó thật là không có cứu.

Khi cô đang tự kiểm điểm bản thân mình, điện thoại ở trong túi reo lên, là khúc nhạc violong du dương khiến người ta cảm thấy thoải mái.

Bùi Anh với tay lấy túi xách qua, lấy điện thoại di động từ trong túi ra. Ba chữ Nhậm San San sáng lấp lánh trên màn hình.

"Có chuyện gì?" Cô trả lời điện thoại, lười biếng hỏi một câu.

Nhậm San San giống như đang ăn cái gì đó, trong miệng nhồm nhoàm nói không rõ hỏi: "Đạo diễn thấy cậu như thế nào?"

Nhắc tới chuyện này, Bùi Anh liền nhẹ nhàng thán xả giận: "Hình như không được vui."

"Sao thế, sao cậu lại đắc tội đạo diễn rồi?"

"Nào có, là do Chu tổng kia kìa, người đầu tư vốn ấy."

Nghe cô nói vài câu, Nhậm San San đã có thể suy diễn ra một vở kịch thanh xuân cẩu huyết: "A, có phải Chu tổng kia dùng quy tắc ngầm với cậu, kết quả là mặt nóng dán vào mông lạnh?”

Bùi Anh: "..."

Nhậm San San nói chuyện nhất định phải thô tục như thế à?

Cô còn chưa trả lời, Nhậm San San đã dạy dỗ tiếp: "Không phải tớ nói cậu, cậu cũng là người trưởng thành rồi, giả vờ thuần khiết cho ai xem, chưa nói khuôn mặt cùng dáng người này không thích hợp với từ trong sáng. Hắn muốn sờ thì cho hắn sờ, chỉ cần không làm đến bước cuối cùng, nhịn một chút không phải qua sao, vòng tròn này vốn là như vậy."

Bùi Anh cau hàng lông mày được tô vẽ tinh xảo, giọng nói mệt mỏi: "Tớ hiểu ý của cậu, nhưng giới hạn của mỗi người không giống nhau, cậu cảm thấy sờ một cái thì không sao, nhưng tớ thì không được, hơn nữa cậu không thấy vẻ ngoài của tên Chu tổng kia, khiến tớ thật sự không thể nhẫn nhịn cho qua.”

"..." Nhậm San San trầm mặc một chút, "Bùi Bùi à, mặt chó là không có tiền đồ."
Bùi Anh nhếch miệng, sau đó từ trên giường ngồi dậy, hưng trí bừng bừng hỏi:
"Cậu đoán xem bữa tiệc lớn đấy còn có ai?"

"Ai?"

"Tống Nam Xuyên!"


Nhậm San San nhướng đuôi lông mày: "Tống tam thiếu gia? Người này tớ gặp rồi, rất đẹp trai, anh ta cũng sờ cậu?"

"... Cậu đừng dùng suy nghĩ thấp kém thô tục như thế áp lên người khác được không? Người ta tổng giám đốc Tống, là chính nhân quân tử, hôm nay anh ấy
không chỉ giúp tờ ở trên bàn cơm, còn đưa tớ về nhà."

"Về nhà?!" Nhậm San San kinh hô một tiếng, "Hiện tại không phải anh ta đang trong phòng tắm chứ? Cậu cho tớ nghe tiếng nước chảy đi.”

Bùi Anh: "..."

Mỗi tháng đều có vài ngày như vậy khiến cô muốn tuyệt giao với cô nàng này.

"Tớ nói người ta là người có chừng mực, anh ấy đưa tớ đến dưới lầu liền đi."

"Y - -" Nhậm San San kéo dài âm cuối, làm như đang suy tư, "Tớ cảm thấy anh ta chính là thả dây dài câu cá lớn, quả là cao thủ."

"... Đừng tưởng rằng ai cũng phóng đãng như cậu!”

Nhậm San San khinh thường nói một tiếng: "Lúc trên đường về, cậu có hỏi phương thức liên lạc của anh ta không?"

"... Không có." Nói đến cái này Bùi Anh cũng có chút tiếc nuối, "Trên đường về đều không ai nói gì, tớ không biết nên nói chuyện gì cùng với anh ấy nữa.”

"Còn có thể nói chuyện gì, nói yêu đương a!"

"... Tạm biệt." Bùi Anh nói một tiếng rồi cúp điện thoại.

Ném điện thoại sang một bên, cô đứng dậy đi vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, sau khi đi ra mà tâm tình vẫn chưa khôi phục lại. Nằm yên tĩnh trong chốc lát, cô liền mở điện thoại cắm tai nghe, tìm nhạc.

Cô thường nghe nhạc cổ điển, mỗi lần Bùi Anh có tâm sự gì phiền lòng, cũng sẽ mở ra nghe một chút. Lần này cũng không ngoại lệ, cô nghe xong tâm tình cũng dần yên ổn lại, không biết đã ngủ thiếp đi lúc nào.

Mở mắt ra đã là sáng ngày thứ hai, nhìn thấy đầu tiên là ánh nắng đang chạm dần
vào khung cửa sổ. Tai nghe đã không còn nhạc, Bùi Anh lấy qua di động nhìn, mới thấy điện thoại đã tự sập nguồn.

Cô lấy sạc điện thoại ở trong ngăn tủ ra, vừa mới mở máy, liền nhận được thông báo cuộc gọi nhỡ.

Là Trần Thắng.

Ông chủ gọi điện thoại đến, Bùi Anh không dám dừng lại lâu, liền gọi lại. Trần Thắng nói chuyện cùng cô một hai câu, liền đi thẳng vào vấn đề: "Là như vậy, Phiến Phương nói ngoại hình của cô không thích hợp với vai Đường Phỉ Phỉ, cho nên bọn họ dự định tìm một diễn viên khác.”

"À..." Đây cũng là kết quả mà Bùi Anh đã nghĩ tới, nhưng vẫn không tránh được thất vọng.

Nghe ra giọng nói suy sụp của cô , Trần Thắng lên tiếng nói: "Tiểu Bùi à, đạo diễn Tằng đã nói cho tôi chuyện ngày hôm qua, nếu đã vướng vào vòng tròn này, có một số việc là thân bất do kỷ(*), với điều kiện của cô, nếu như thoải mái một chút, sẽ sớm thành công."

(*) thân bất do kỷ: bản thân không thể tự quyết định

Bùi Anh biết rõ ông ấy có ý gì, chỉ là đối với ông chủ nhà mình, cô không thể thẳng thắn như với San San hôm qua: "Tổng giám đốc Trần, tôi cảm thấy trong giới showbiz chỉ cần cật lực chứng minh khả năng, những thứ đi cửa sau kia không thể lâu dài."

"Cô có thực lực thì cũng cần phải có cơ hội để thể hiện."

"A..." Bùi Anh chẹn họng một cái, lại cười híp mắt nói, "Kỳ thực nói nói ở một góc độ khác, tôi có thể thuận lợi nhận nhân vật này, cuối cùng chưa chắc có thể thuận lợi để bấm máy."

Trần Thắng: "..."

Nói chuyện như vậy cũng có được chút an ủi.

Ông cúp điện thoại, từ trong lồng ngực thở phào một hơi. Cô gái Bùi Anh này rất lạc quan, chuyện này đương nhiên tốt, chỉ là tính cách như vậy, cô rất khó có thể phát triển.

Nếu đã đi trên bờ sông, làm sao có thể không ướt giày.

Ông giống như nghĩ ra điều gì, gọi lại cho Bùi Anh: "Tôi nghe nói tối hôm qua cô đi cùng xe với Tống Nam Xuyên à?”

Bùi Anh: “Vâng, anh ấy đưa tôi đến dưới lầu, sau đó liền đi.”

Trần Thắng: "..."

Người khác có thể ông không biết, nhưng Tống Nam Xuyên này vừa đẹp trai vừa nhiều tiền, vừa mới tuyên bố đầu quân vào lĩnh vực điện anh, đã có nhiều nữ minh tinh muốn đi theo. Bùi Anh sao có thể trơ mắt nhìn miếng thịt béo này chạy đi?

Không nói đến những thứ giao dịch dơ bẩn kia, không phải nói Bùi Anh có nhan sắc sao, sao không thể giữ được Tống Nam Xuyên đẹp trai kia?

Trần Thắng cảm thấy phiền lòng.

Mà lúc này trung tâm của đề tài là Tống Nam Xuyên vừa mới mở tiệc khai trương công ty không lâu. Trợ lý tiểu Trương bưng hai tách cà phê vừa pha vào phòng, đưa đến phòng làm việc.

"Cảm ơn." Tiếu Cố ngồi đối diện Tống Nam Xuyên nhận cà phê, nhẹ hớp một ngụm. Tống Nam Xuyên khẽ cười, nhìn Tiếu Cố nói: "Thật ngại, tổng giám đốc Tiếu có việc gấp đến tìm, còn để ngài đợi lâu như vậy."

Tiếu Cố giương mắt lên, cũng nhìn anh: "Tổng giám đốc Tống gióng trống khua chiêng đến thành phố A, tôi đương nhiên cũng muốn đích thân đến tìm hiểu."

Nụ cười trên miệng Tống Nam Xuyên càng sâu: "Còn không phải là vì tránh hai vị tiền bối trong nhà sao, tôi sợ tôi không để ý, bọn họ đã tự tạo ra vị hôn thê cho rôi rồi."

Tiếu Cố để chén cà phê xuống, không nói gì, Tống Nam Xuyên hạ khóe miệng, tiếp tục nói: "Hơn nữa nếu tổng giám đốc Tiếu đã tiếp quản chi nhánh công ty ở thành phố A, tôi đương nhiên cũng phải mang theo sự nghiệp mà đến thành phố A này, không phải khiến chúng ta hợp tác dễ dàng hơn sao?”

Tiếu Cố khẽ cười một tiếng: "Nghe nói tối qua hôm qua cậu ăn cơm cùng tổng giám đốc Chu? Tôi nhớ cậu có cổ phần ở công ty điện ảnh Hoàn Vũ, hạng mục này hình như không phải họ đầu tư."

Tống Nam Xuyên nhướn đuôi lông mày: "Tổng giám đốc Tiếu ngược lại nắm rõ lịch trình của tôi như lòng bàn tay.”

"Cậu là đối tác trọng yếu, lại mới đến, đương nhiên tôi phải quan tâm nhiều hơn.”
Tống Nam Xuyên rũ mắt xuống cười nhẹ, tổng giám đốc Tiếu này, thật đúng là có thù tất báo: "Ăn cơm cùng bọn họ chủ yếu là muốn quen biết thêm nhiều người, dù sao cũng là mới tham gia vào lĩnh vực này.”

“Ừ, kết quả như thế nào?"

"Hầu như có đủ hạng người, không có ý gì." Tống Nam Xuyên nói, giống như nghĩ tới điều gì, trong mắt tràn ra ý cười, "Nhưng mà cũng không phải là không có thu hoạch."

Tiếu Cố khẽ liếc mắt, không nói gì.

Sau khi Tiếu Cố về, Tống Nam Xuyên gọi Tiểu Trương qua điện thoại nội bộ, phân phó:"Giúp tôi tìm tài liệu về Bùi Anh.”

Bùi Anh đúng lúc hắt hơi một cái.

Cô đi đến trước cửa sổ, nhìn ra bên ngoài. Ánh mặt trời vừa vặn tràn đầy sức sống.
Cô nghi ngờ nhướng đuôi lông mày, chẳng lẽ phải mặc thêm quần áo sao?

Cô đi đến tủ quần áo, lấy một chiếc áo khoác mỏng từ trong tủ ra.

Buổi sáng cô không có việc, nhưng buổi chiều có lớp học diễn xuất, cô được đi tham gia. Ăn cơm trưa xong, cô thu dọn đồ, liền mang túi xách đi xuống lầu.
Đường phố trong tiểu khu từ trước đến nay đều được quét dọn sạch sẽ, chỉ là hôm nay tâm tình của những người quét dọn rất tốt, đem những cánh hoa đào rơi dưới đất quét thành những hình trái tim khổng lồ.

Bùi Anh không nhịn được lấy điện thoại di động ra, chụp lại khung cảnh này.
"Meo meo ~" vài con mèo hoang dưới lầu đi đến vây quanh, vểnh đuôi lên đi vòng quanh chân cô. Bùi Anh cười suy nghĩ, mũi chúng nó đâu thính như mũi chó, làm sao biết cô sẽ đi ra ?

Cô sờ sờ trong túi, chỉ tìm được một chút bánh bích quy. Cô đặt bánh xuống, nghĩ tới buổi chiều lúc trở lại, nếu không mua chút thức ăn cho mèo, có lẽ bọn chúng nghĩ cô sẽ ăn hết của chúng.

Lớp diễn xuất buổi chiều, Bùi Anh rất nghiêm túc. Kỳ thực cô ra khỏi giới nghệ sĩ đã mấy năm rồi, rất ít khi đến lớp học, nhưng công việc của cô cũng không nhiều, hơn nữa thực sự muốn trau dồi kiến thức cho mình, gần như bất chấp gió mưa mà đi học.

Lớp học này đều là mời những vị giáo sư nổi tiếng trong nước tới, Bùi Anh tham gia một vài lớp học, thực sự tiến bộ không ít.

Khoảng thời gian này cô lên lớp, tài liệu của cô cũng được Tiểu Trương hiệu suất cao đặt trên bàn làm việc của Tống Nam Xuyên.

Tống Nam Xuyên cầm lấy tập giấy A4 kia, chậm rãi xem.

Bùi Anh, tên khai sinh Bùi Tú Quyên, sinh ngày 1 tháng 4, chòm Bạch Dương, nhóm máu B. Năm nay 23 tuổi, có bằng đại học. Cao 172cm, thuộc phòng làm việc Thắng Cảnh, người đại diện là Trần Thắng. Quan hệ gia đình: Cha (45 tuổi ), mẹ (43 tuổi ), em trai (19 tuổi ), bộ phim đã đóng…

Tiểu Trương tìm được tài liệu rất rõ ràng, kín mít ba tờ A4, Tống Nam Xuyên nghĩ rằng tài liệu này còn rõ ràng hơn cả tài liệu Trần Thắng có.

Đáng nhắc tới là, ở phần cuối, còn kèm thêm một đoạn văn.

Lời bình của Tiểu Trương: Bùi Anh tốt nghiệp với hình tượng cô gái đáng yêu, trong ba năm qua phát triển cũng không được tốt. Nhìn ngoại hình, cô gợi cảm xinh đẹp, diễn xuất cũng là những nhân vật loại hình này. Nhưng nói thẳng ra cô ấy là người bảo thủ, không chỉ sẽ không bồi ngủ. Rất kín tiếng, những bữa tiệc trong giới cũng rất ít tham gia. Những cô gái sạch sẽ trong giới giải trí, hầu như là sinh ra trong gia đình danh tiếng, có bối cảnh gia đình hung hậu chống đỡ. Bùi Anh sinh ra bình thường, tất nhiên sẽ gặp trắc trở bốn phía (em còn hiểu rõ hiện tượng kỳ quái nhất, cô ấy có thể thuận lợi có công việc, có một nửa đều bởi vì các loại nguyên nhân gián đoạn thậm chí hủy bỏ). Ps: Cô ấy không phẫu thuật thẩm mỹ.

Tống Nam Xuyên xem "lời bình của Tiểu Trương", trong lòng có chút buồn cười. Anh cầm lấy tài liệu, ánh mắt nhìn tới tên khai sinh của Bùi Anh.


Lần này anh thực sự bật cười.
-     Hết chương 3 -

/129

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status