Chỉ Trách Lúc Trước Mắt Bị Mù

Chương 59

/129


Trước lễ mừng năm mới, Tống Nam Xuyên đặc biệt về thành phố C một chuyến, mục đích là trộm sổ hộ khẩu trong nhà.

Anh không thông báo trước cho ba mẹ, nghĩ muốn tiền trảm hậu tấu. Không nghĩ tới gừng vẫn luôn cay xè, lúc anh về đến nhà ba Tống lại ngồi chờ trong phòng khách.

Trong lòng Tống Nam Xuyên thoáng kinh ngạc, trên mặt vẫn tỏ vẻ không có chuyện gì: “Ba, hôm nay không tới công ty sao?”

Ba Tống nhìn anh một cái, hừ một tiếng nói: “Không phải con cũng không đến công ty sao?”

”Con là đặc biệt trở về thăm hai người.”

”Thăm ba mẹ? Ba thấy con là đặc biệt quay về lấy cái này.” Ba Tống nói rồi tay phải nâng lên, trong tay chính là sổ hộ khẩu mà Tống Nam Xuyên muốn tìm.

Tống Nam Xuyên mím môi, đến ghế sa lon đối diện ba Tống ngồi xuống: “Ba có điều kiện gì cứ nói đi.”

Ba Tống a một tiếng: “Tổng giám đốc Tống đang bàn bạc công việc mua bán với tôi sao?”

Tống Nam Xuyên im lặng nhìn ông một lúc, hỏi: “Sao ba biết con sẽ trở về?”

”Anh cho là ai nuôi anh lớn? Cái mông anh vểnh lên là tôi biết anh muốn giở trò mèo gì rồi.”

Tống Nam Xuyên: “...... Ba, lời ba nói càng ngày càng thô tục.”

”Đúng, vậy anh có hứng thú muốn đi ăn tôm hùm kiểu Mỹ.”

Tống Nam Xuyên: “...”

Ba anh còn cho người theo dõi weibo của Bùi Anh sao?

”Dù sao đám cưới này con quyết định rồi.” Anh dựa vào ghế sofa, một bộ ba thích làm sao thì làm.

Ba Tống nhíu mày: “Tôi thật không hiểu rốt cuộc anh thích cô gái kia ở điểm nào?”

”Toàn bộ.” Tống Nam Xuyên trả lời gọn gàng linh hoạt.

Anh nói xong hai chữ này, phòng khách liền rơi vào im lặng. Ánh mắt hai người chạm vào nhau, giống như đang tiến hành một cuộc chiến không tiếng động. Một lúc lâu sau, ba Tống thở ra một hơi nói: “Mà thôi, mẹ con nói đúng, trong ba đứa các con cũng chỉ có thằng cả nghe lời, cũng không biết lúc trước sinh thêm hai đứa làm gì.”

Tống Nam Xuyên nói: ”Quan trọng là nếu không có con và anh hai phân tán hai phần ba tinh lực của mẹ, anh cả đã sớm bị mẹ đùa tới hỏng.”

Ba Tống: “...”

Thế nhưng cảm thấy rất có đạo lý.

Ông ho một tiếng, nói: “Con đã nhất định muốn cưới Bùi Anh, vậy hãy nói rõ ràng với con bé, nếu đã bước vào cửa Tống gia nhà ta, bình thường hành vi cử chỉ phải chú ý, không nên bị những phóng viên kia bắt được điểm yếu, ví dụ như Du Khải Trạch lúc trước.”

”Cái này ba cứ yên tâm.” Anh nói, khẽ nâng mi, nhìn ba Tống ngồi đối diện. “Nhưng cũng phải nói, lúc nào ba cũng chú ý tin tức giải trí sao?”

”Hừ, ngày ngày trông thấy con trên sách giải trí, cũng thật sự là tăng thể diện cho ta.”

”Con sẽ tranh thủ về sau mỗi ngày xem tài chính và kinh tế, có thể đưa sổ hộ khẩu cho con không?”

“...” Ba Tống nhíu mày trừng anh một lúc, quăng sổ hộ khẩu lên bàn. “Cầm đi đi.”

”Cảm ơn ba.” Tống Nam Xuyên thay đổi vẻ mặt ban nãy, nhếch miệng lấy, sau đó đi ra cửa.

Ba Tống ở sau lưng anh nói: “Con không ăn cơm sao?”

”Không, con vội vàng muốn chuẩn bị hôn lễ, định sau này sẽ thông báo cho cha mẹ trước tiên.” Tống Nam Xuyên hướng ông giơ giơ sổ hộ khẩu trong tay, cười tủm tỉm rời đi.

Ba Tống: “...”

Người khác đều nói nữ đại bất trung lưu*, nhưng vì sao ông nuôi ba đứa con trai, vẫn có loại cảm giác này?

*Con gái lớn không giữ lại được.

Tống Nam Xuyên sau khi từ Tống trạch đi ra, đợi không được quay về thành phố A, trước hết bấm số của Bùi Anh. Bùi Anh vì chuẩn bị hôn lễ, công việc gì cũng không nhận, lúc này đang ở nhà làm cơm trưa. Nghe di động ở bên trong phòng khách vang lên, cô nhẹ nhàng dùng mũi chân đá văng Tiểu Hắc đang bá đạo dưới chân mình, đi đến có nhấc điện thoại: “Xuyên Xuyên?”

”Anh đã lấy được sổ hộ khẩu, ba cũng đồng ý hôn sự của chúng ta.” Giọng của Tống Nam Xuyên nghe vô cùng nhẹ nhàng.

”Thật sao, tốt quá.” Giống như là bị tâm tình của anh lây nhiễm, khóe miệng Bùi Anh cũng cong lên.

Tống Nam Xuyên ở đầu bên kia điện thoại tiếp tục nói: “Nhưng ông nói, muốn em sau khi kết hôn chú ý một chút, đừng có lại cùng những người khác tạo scandal, đặc biệt là Du Khải Trạch.”

Bùi Anh: “...”

Cô cùng Du Khải Trạch tạo scandal sao? Căn bản chính là truyền thông cưỡng chế thêu dệt vô cớ. Nhưng cô vẫn là nghe lời mà đồng ý: “Em sẽ chú ý.”

Ngoại trừ công việc, cô vốn dĩ sẽ không thể nào có tiếp xúc cùng với các nam nghệ sĩ khác.

”Vậy cứ như thế đi, hiện giờ anh đang trên đường về thành phố A, em và cha mẹ em sắp xếp chút thời gian đi dạo ngạo thế hồng trang.”

”Được, anh ăn cơm chưa?”

”Còn chưa.”

”Vậy em chờ anh về cùng ăn, em đang nấu cơm.”

Tống Nam Xuyên cười một tiếng nói: “Em ăn trước đi, không cần chờ anh, đừng để đói chết.”

”Không sao, em có thể dùng chút đồ ăn vặt lót bụng ha ha, cơm phải hai người cùng nhau ăn mới tốt a.”

Tống Nam Xuyên nhịn không được cười khẽ: “Vậy em tính ăn cái gì trước?”

”Tính ăn thức ăn cho chó.”

”Phốc.” Tiếng cười đứt quãng của Tống Nam Xuyên từ ống nghe truyền đến: “Anh Anh, sao em có thể làm cho người thích đến như thế?”

Nói đến “Làm cho người thích” Bùi Anh liền nghĩ đến Tống Nam Xuyên sẽ yêu cô thế nào, lập tức cảm thấy di động có chút phỏng tay: “Em không nói với anh nữa, em phải gọi điện thoại cho mẹ.”

Nói xong cô liền cúp điện thoại, phồng má lên, đem mẹ của nàng điện thoại điều đi ra.

Nghe được Tống Nam Xuyên muốn đích thân tới cửa thăm hỏi, người nhà Bùi Anh đương nhiên là cao hứng vạn phần hoan nghênh, bọn họ hẹn đầu năm, sẽ nghênh đón Tống Nam Xuyên.

Quê Bùi Anh ở phương bắc của một thành thị nhỏ, chỗ đó không có có sân bay, vì thế Tống Nam Xuyên cùng cô đi tới sân bay của thành phố trước, sau đó lại lái xe về quê cô.

Từ trên máy bay đi xuống, Bùi Anh liền bị đông cứng nhịn không được run một cái. Nhiệt độ ở đây thấp hơn so với thành phố A, không khí bên ngoài lạnh như băng làm cô thiếu chút nữa muốn chui về trên máy bay.

”Rất lạnh sao?” Tống Nam Xuyên nắm tay cô vào lòng bàn tay, một bên xoa xoa một bên hà hơi: “Không phải là những người lớn lên ở thành phố phía bắc, cũng không sợ lạnh sao?”

”Mới không phải được không! Trong nhà của chúng ta cũng có hệ thống sưởi, anh ở bên ngoài đông lạnh thử xem!” Bùi Anh không phải là lần đầu tiên bị người nói, nhịn không được hướng về Tống Nam Xuyên cau mũi.

Tống Nam Xuyên cười lấy khăn quàng cổ của mình xuống, một vòng lại một vòng quấn ở trên cổ cô: “Như vậy được chưa? Còn lạnh không?”

Bùi Anh lắc đầu, nhìn anh chỉ còn lại một cái áo lông cao cổ: “Anh không lạnh sao?”

”Anh không lạnh, anh là đàn ông.”

Bùi Anh: “...”

Đàn ông không sợ lạnh cùng người phương bắc không sợ lạnh đều là hai cái tin nhảm nhất trên đời!

”Anh như vậy sẽ bị cảm, vẫn là đem khăn quàng cổ đeo lên đi.” Bùi Anh nói xong lấy khăn quàng cổ trên cổ mình xuống. Tống Nam Xuyên cầm tay cô, nói: “Em thật sự không lạnh, ngược lại anh, mặt đều lạnh đến đỏ.”

”Không lạnh cũng đeo lên, anh mang hai chiếc khăn quàng cổ nhìn rất khó coi!” Bùi Anh nhón chân lên, không nói lời nào mà đem khăn quàng cổ quàng lên cổ Tống Nam Xuyên.

Tiếp viên hàng không đang đứng ở một bên trên ót nhịn không được toát ra một chữ “井“. Nếu lạnh hai người các ngươi làm ơn đi nhanh lên được không! Cứ ở chỗ này ngược cẩu có thể ấm áp sao!

Các ngươi nói một chút, đối mặt dạng tình lữ này như thế nào có thể mỉm cười phục vụ!

Vị tiếp viên hàng không này nhận biết Bùi Anh cùng Tống Nam Xuyên, vốn là lúc mới vừa nhìn thấy bọn họ cô còn yên lặng xúc động một cái, hiện tại cô chỉ muốn lên weibo treo bọn họ.

Nói treo liền treo, nhân lúc thời gian nghỉ ngơi, cô liền bò lên trên weibo làm sáng tỏ với những người đọc vô lương tình lữ; khuynh thế đặc chủng phi.

”Hôm nay ở sân bay gặp được Bùi Anh cùng Tống Nam Xuyên, hai người không coi ai ra gì mà ngược cẩu, ta cảm nhận được thật sâu tổn thương. [ Cúi chào ] a, bọn họ đối thoại đại khái như sau: Em lạnh sao? Khăn quàng cổ cho em. Em không lạnh, khăn quàng cổ cho anh. Anh cũng không lạnh, khăn quàng cổ vẫn là cho em đi. ( ta lạnh, khăn quàng cổ cho ta! Các ngươi đi! [ tức giận mắng ] “

Mặc dù weibo của tiếp viên hàng không cũng không phải là cái gì quý danh, nhưng là không biết như thế nào, weibo này liền bị Bát Quái quý danh phát hiện, sau đó dẫn tới toàn thể dân mạng cường thế vây xem.

”F*ck, Tống tổng có tiền như vậy, không thể mua nhiều vài chiếc khăn quàng cổ sao? ! ! [ Cúi chào ] “

”Đau lòng tiếp viên hàng không [ cười cry] bất quá có thể tại hiện trường vây xem ngược cẩu, ta thế nhưng có chút hâm mộ [ cười cry] “

”Đối thoại... Kịch bản là Quỳnh Dao nãi nãi viết giúp các ngươi sao [ cười cry] Bùi Anh “

”Các ngươi đều đang nhìn ngược cẩu, chẳng lẽ chỉ có một mình ta phát hiện, tiếp viên hàng không hôm nay bay là H thị sao! Bùi Bùi lão gia ở bên cạnh H thị a!”

”Σ (°△°||| )︴ nói H thị một câu bừng tỉnh người trong mộng! Này là Bùi Bùi mang Tống tổng về nhà ăn tết sao? ? ?”

”Paparazi, báo cáo theo dõi của các ngươi đâu! Văn tập tám hệ liệt của các ngươi đâu! Hai người đều về quê ăn tết a! Các ngươi còn muốn lăn lộn! [ tức giận mắng ] “

”Ta có một loại dự cảm mãnh liệt, một hồi đại quy mô tàn sát cẩu sự kiện đang tiến tới gần, ta hảo phương.”

Tiếp viên hàng không gặp sự kiện dẫn tới chú ý phạm vi lớn như thế, vội vàng xóa weibo này, nhưng đề tài Bùi Anh mang Tống Nam Xuyên về nhà ăn tết này, vẫn là giống như tên lửa bò lên trên đứng đầu bảng đề tài.

Nhưng Tống Nam Xuyên cùng Bùi Anh đều vẫn chưa biết.

Tài xế lái xe đến nhà Bùi Anh, miệng há lớn đến mức có thể nhét vào một quả táo.

Anh làm bảo vệ nhiều năm như vậy, đây lần đầu tiên trông thấy một chiếc xe như thế! Đó là thân thích nhà ai a!

Anh nhìn chiếc xe kia dần dần đi xa, hồi lâu không thu ánh mắt kinh diễm của mình về được.

”Chính là ở đây.” Xe chạy đến dưới lầu nhà họ Bùi, Bùi Anh kêu lái xe ngừng xe lại.

Mẹ Bùi cùng Bùi Tu Nhiên đã chờ ở dưới lầu, Bùi Tu Nhiên nhận ra chiếc xe này, lúc này liền gào lên: “Đây là xe của anh rể!”

Đang nói, cửa xe liền từ bên trong mở ra, Tống Nam Xuyên đi ra. Bùi Anh theo sát anh xuống xe, cùng anh giới thiệu: “Đây là mẹ em, em trai em anh đã gặp.”

Tống Nam Xuyên khẽ gật đầu với cô, nhìn mẹ Bùi mặc cả người áo bông mới tinh màu đỏ. Không thể không nói, khuôn mặt mẹ Bùi cùng Bùi Anh mười phần giống nhau, cho dù hiện tại lớn tuổi, cũng có thể nhìn ra bộ dáng thùy mị lúc còn trẻ.

”Chào dì, con là Tống Nam Xuyên.”

”Tống tiên sinh tốt lành, Tống tiên sinh tốt lành.” Mẹ Bùi nhìn Tống Nam Xuyên quả thực không thể thu lại ánh mắt, trước đây bà đã từng nhìn ảnh của anh trên tin tức, nhưng bây giờ trông thấy người thật, không biết còn đẹp hơn trong hình bao nhiêu lần. Lớn lên vừa đẹp mắt, còn có tiền như thế, có thể vừa ý Bùi Tú Quyên nhà bọn họ, quả thực đời trước tổ tiên tích đức!

Thấy mẹ cứ trắng trợn nhìn chằm chằm Tống Nam Xuyên như vậy, Bùi Anh đi lên đẩy bà, nói: “Mẹ, chúng ta đi lên rồi nói, đừng đứng ở đây.”

”Đúng đúng, trước tiên lên lầu, bên này Tống tiên sinh, mời.” Mẹ Bùi nhiệt tình mời mọc Tống Nam Xuyên lên lầu.


/129

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status