Chỉ Vì Cố Chấp Yêu Em

Chương 3 - Chương 3

/15


Mạnh Nịnh rất quen thuộc giọng nói này, nhiều năm qua, cô liên tục bừng tỉnh từ trong ác mộng chỉ vì nghe thấy thanh âm người này nói một lần lại một lần bên tai cô.

Cô chậm rãi xoay người sang chỗ khác, lọt vào trong tầm mắt là một người phụ nữ mặc váy dài giá rẻ bình thường, tóc cô ta uốn thành từng sóng to, trang điểm tô môi đỏ mọng, nếp nhăn khóe mắt lại không che giấu được, giờ phút này cô ta vẫy vẫy tay nhìn Mạnh Nịnh, bộ dáng rất lo lắng.

Nếu nhớ không lầm, hẳn cô ta cũng đã ba mươi tuổi? Tuy nhiên không nghĩ tới, rõ ràng mới ba mươi tuổi, thoạt nhìn còn già hơn nhiều so với tuổi thật. Mạnh Nịnh thản nhiên nhìn cô ta, trong lòng không có một tia oán hận cũng không đại biểu cho cô đã buông tha, mà hiện tại cô đã muốn hiểu lắm muốn thế nào tài năng không cho người khác thấy chính mình chân thật cảm xúc.“Cô là ai?”

Câu hỏi lãnh đạm như là người xa lạ làm cho môi người phụ nữ run lên, sau một lúc không dám mở miệng nữa. Cô ta rốt cuộc cũng cảm thấy thẹn trong lòng, trên thực tế cô ta cũng không biết vì sao mình phải gọi Mạnh Nịnh, từ nhỏ hai người bọn họ là bạn tốt, cho đến sau này tan vỡ, Mạnh Nịnh không có làm gì có lỗi với cô ta, người phụ nữ tinh tường biết mình không có tư cách nói chuyện tiếp với Mạnh Nịnh, khi cô ta nhìn thấy cô thì theo bản năng gọi tên cô. “Tôi, tôi……”

Trong lòng người phụ nữ áy náy, nhưng cũng chỉ thoáng qua. Bởi vì ánh mắt cô ta nhanh chóng bị quần áo tinh xảo trên người cùng với bộ vòng ngọc xanh biếc trên cổ tay Mạnh Nịnh hấp dẫn. Trang phục kia thoạt nhìn không có nhãn hiệu, nhưng người phụ nữ nhìn ra nhất định là cực kỳ sang quý, còn có cái vòng ngọc kia, sợ là cô ta cố gắng làm việc nửa đời người cũng không mua nổi. Cô ta khó nén cảm giác ghen tị nhìn chằm chằm mặt Mạnh Nịnh, hai người tuổi tác ngang nhau, mình thì tang thương thành bộ dáng này còn Mạnh Nịnh lại mềm mại động lòng người như trước đây. Hẳn là người đàn ông kia nuông chiều cô vô cùng?

Hơn nữa theo sắc mặt của Mạnh Nịnh, cuộc sống của cô thật không tệ, nếu là như vậy, năm đó coi như mình giúp cô, nếu không Mạnh Nịnh chỉ là một giáo viên tiểu học, làm sao có thể có cuộc sống sung túc? “Cậu đã quên tôi ư? Tôi là –”

Trên quảng trường bỗng nhiên im lặng, tiếng bước chân rất nhỏ truyền đến. Người phụ nữ sửng sốt, bỗng nghe được thanh âm không nhanh không chậm, nhất thời sợ hãi, cô ta nhìn quanh, trông sang bãi đỗ xe, người đàn ông đáng sợ kia đang đi tới bên này, nhất thời sợ tới mức chân tay luống cuống, chưa kịp nói gì đã bước nhanh rời đi.

Khi ngang qua người Thi Vinh, còn ra vẻ lơ đãng giơ túi trong tay lên, mượn Thi Vinh cản trở tầm mắt — kỳ thật đây là cô ta suy nghĩ nhiều, bởi vì phàm là chỗ có Mạnh Nịnh, tầm mắt Thi Vinh cũng chỉ dừng ở trên người cô.

“Làm sao vậy?”

Mạnh Nịnh lắc đầu: “Cô ấy nhận nhầm người.”

Cô không bao giờ muốn nhớ tới chuyện trước kia, người phụ nữ này tốt nhất không nên xuất hiện trước mặt cô nữa. Cô không trả thù cô ta không phải bởi vì mềm lòng.

Thi Vinh gật đầu, tin lời của cô, bởi vì trong ấn tượng của anh, Mạnh Nịnh không dám nói dối mình. Một tay nắm vai Mạnh Nịnh, một tay cầm tay cô, nồng đậm hàm ý chiếm hữu.

Nhiều năm trôi qua, Mạnh Nịnh cũng quen tính tình bá đạo của anh, nếu có thể phản kháng đã sớm phản kháng, mà cô không thể phản kháng nổi, cuối cùng ăn càng nhiều đau khổ mới hiểu được là phải làm theo ý Thi Vinh, cô không có biện pháp, ngược lại, anh có vô vàn cách ép buộc cô, làm cho cô thần phục.

Bởi vì gặp người không muốn gặp cho nên Mạnh Nịnh không có tâm tư mua quần áo, cô cũng không phải người thích đi dạo phố. bupbecaunang Dục vọng giữ lấy của Thi Vinh đối với cô đến mức biến thái, nếu không phải cô mãnh liệt yêu cầu, chỉ sợ ngay cả dạy học anh cũng không cho phép. Cho nên kết hôn gần mười năm, số lần Mạnh Nịnh đi dạo phố có thể đếm được trên đầu ngón tay, phần lớn đều là Thi Vinh mua dựa theo yêu cầu của cô, treo trong phòng giữ quần áo, cô chỉ cần cầm lấy và mặc ở trên người thì tốt rồi.

Có lẽ là nhìn ra tâm trạng cô không tốt cho nên Thi Vinh cũng không có ở lại bên ngoài lâu, mà nhanh chóng đưa Mạnh Nịnh về nhà.

Nhưng cái “nhà” này kỳ thật càng làm cho Mạnh Nịnh hít thở không thông.

Sau khi về nhà, Thi Vinh bỏ đồ mua được vào phòng giữ quần áo, xoay người đi ra liền thấy Mạnh Nịnh đang đổi quần áo ở nhà. Làn da của cô trắng tự nhiên, lại mềm mại mịn màng, giờ phút này cô đang cởi Bra ra, vật mềm mại lập tức đập vào mắt Thi Vinh.

Mạnh Nịnh biết chồng mình có bao nhiêu thú tính, ban đầu thực không muốn thay quần áo ở trước mặt anh, sau lại bị Thi Vinh trị nửa tháng không có mặc quần áo, làm hết thảy các chuyện khiến tôn nghiêm của mình mất sạch ở trước mặt anh, Mạnh Nịnh hiểu được, cô cùng anh đấu cái gì đây? Vậy cũng không phải là kiến càng lay cây sao?

Chẳng bằng ngoan ngoãn nghe lời anh, ít nhất mình có thể ăn ít đau khổ.

Cho nên, lúc thay quần áo, sau lưng có một đôi tay ôm lấy mình, Mạnh Nịnh thật sự quen vô cùng. Đầu tiên cô hạ mắt, nhìn đôi tay đẹp đòi mạng, sau đó dừng động tác cởi nút áo, bình tĩnh nói:“Em đi chuẩn bị cơm trưa.”

Giây tiếp theo, trời đất xoay chuyển, cả người đã bị Thi Vinh đè ở trên giường. Mạnh Nịnh không biết vì sao mình lại chọc anh, chu kỳ còn chưa qua, anh quăng như vậy làm thắt lưng của cô đau đớn.

“Lộ Lộ.”

Lộ Lộ là tên mụ cha đặt cho Mạnh Nịnh, từ nhỏ đã gọi như vậy, rất dễ nghe. Nhưng mỗi lần phát ra từ miệng Thi Vinh, Mạnh Nịnh đều cảm thấy da đầu run lên. bup.becaunang Cô sợ hãi anh đã xâm nhập đến tận xương tủy, cho dù ngoài mặt có thể biểu hiện như không có việc gì, nhưng trên căn bản cô vẫn rất sợ hãi anh. Tuy rằng Thi Vinh sẽ không đánh cô, nhưng khuynh hướng bạo lực của cũng rất nghiêm trọng, mỗi lần đều ép buộc cô đến chết đi sống lại, cũng không có gì khác bị đánh một trận.

Mặc kệ là trong cuộc sống hằng ngày hay là ở trên giường, Thi Vinh cũng không phải một nhân vật đơn giản dễ đối phó. Mà Mạnh Nịnh cũng vậy, là người duy nhất có thể tác động tới anh.

“Em có chuyện giấu anh?” Thi Vinh luôn luôn đoán được tâm tư của Mạnh Nịnh. Anh lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, trong cặp mắt kia để lộ ra nham hiểm, làm như sẽ ăn Mạnh Nịnh.

Mà lúc đang hỏi cô tay anh đồng thời không nhanh không chậm nắm bắt ở trên ngực cô, trêu chọc Mạnh Nịnh. Tựa hồ chỉ cần Mạnh Nịnh có hành động lạ, anh sẽ phát hiện.

Mạnh Nịnh nói: “Không có.”

Thi Vinh không tin: “Vừa rồi em mất hồn mất vía, còn nói không có?” Anh cúi đầu cắn vành tai cô, cúi đầu nói.“Em có biết anh không thích em nói dối anh.” Anh yêu cô, yêu đến mức có thể bỏ ra hết thảy vì cô, nhưng chuyện anh không thể dễ dàng tha thứ chính là cô có việc giấu anh, hoặc là nói dối anh, chuyện đó sẽ làm cho anh không khống chế được!


/15

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status