Chỉ Yêu Cây Kẹo Bông Nhỏ

Chương 1

/61


Mùa thu đến rồi lại lặng lẽ đi. Cơn mưa thu hôm qua là món quà chia tay trọn vẹn vói mùa thu, để cái rét của mùa đông bắt đầu ùa về. Kiều Ân ngồi cạnh cửa sổ ký túc xá, nhìn bầu trời bên ngoài, trên cửa sổ vẫn còn đọng vài giọt nước mưa. Cái se lạnh của mùa đông đã bắt đầu trở lại. Cổ nhân từng nói: một trận mưa thu lạnh thêm lạnh. Mùa thu miền bắc nắng là thế, nhưng mùa đông lại đến bất ngờ. Với cô, mùa thu năm nay lại rất lạnh, không phải vì cơn mưa mà bởi mùa đông này anh không ở bên cô! Anh đã đi Quảng Châu được hai tuần. Sau kỳ nghỉ tháng Mười một, vừa trở lại trường anh liền làm các thủ tục, cùng thầy hướng dẫn bàn bạc về các vấn đề liên quan rồi đi Quảng Châu luôn. Trước mặt anh, cô luôn cố mỉm cười và tự nhủ với mình, cô phải vui vẻ, phải vui vẻ hơn trước kia, bởi anh đã tìm thấy tương lai của mình, thậm chí cho dù sự khởi đầu này cũng có nghĩa là anh phải rời xa cô. Vì thế cô không được có bất kỳ lý do gì khiến anh lo lắng. Và cũng chính vì thế cô luôn vui vẻ đi cùng anh làm mọi việc, đểanh yên tâm đến Quảng Châu. Tuy nhiên, cũng chính trong khoảng thời gian xa cách này cô dần khám phá ra lý do khiến trái tim cô không thể vui được? Cảm giác giống như cơn mưa bất chợt đổ xuống. Chóp mũi nhè nhẹ chạm lên tấm kính lạnh trên cửa sổ, cảm giác lành lạnh từ sống mũi như xông thẳng lên tận óc giống như bịtiêm một liều thuốc an thần. Kiều Ân chun mũi lại, hành động nhỏnày khiến mắt cô bắt đầu ươn ướt. Cô luôn cho rằng mình không phải là một người dễ rơi nước mắt nhưng dạo này chẳng hiểu sao chỉ một con gió nhẹ, một tiếng chuông gió quen thuộc lại khiến tim cô đập rộn ràng một cách vô cớnhư thế, chỉ còn cách cố ngăn những giọt nước mắt chực trào ra, gắng kìm nén cho nó chảy ngược vào tim. Từ trước đến giờ cô không hề biết xa cách lại cô đơn như vậy. Nhớ lại ba năm quen anh, chưa bao giờ cô tưởng tượng đến việc cảm giác xa cách sẽ như thế nào, bởi cô đã quá quen với việc anh luôn ở bên. Bất luận cô có vấn đề gì, chỉ cần một cuộc điện thoại, anh sẽ có mặt ngay, ân cần chăm sóc cô. Đến ngày hôm nay cô mới biết, cô đã tốn không biết bao nhiêu thời gian của anh. Trước nay cô chưa từng nghĩ đến việc nếu một ngày anh không còn ở bên chăm sóc thì cô sẽ ra sao? Chính vì cô chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này, nên hình bóng anh đã đi sâu vào tiềm thức của cô từ rất lâu, rất lâu rồi. Cho dù anh là ngưòi cô yêu, hay là người mà cô từng dựa dẫm, thì cô cũng chưa từng nghĩ rằng anh sẽ bước ra khỏi cuộc sống của cô. Đây có phải là duyên trời định mà người ta hay nói không? Thích, rất thích, thật sự rất thích, cũng có thể là yêu một chút, mà cũng có thể không chỉ là hơi ấm quen thuộc đó. Kiều Ân nhẹ nhàng vẽ một ký tự lên tấm kính cửa sổ, mờ ảo in dấu một chuỗi dấu hỏi của tình yêu? Than ôi, mùa thu đúng là mùa dễ đa sầu đa cảm, và chính cô cũng đang phải nếm cảm giác cô đơn trong hương vị nồng nàn của tiết thu này. “Rầm!”, cánh cửa phòng ký túc xá được mở ra một cách nặng nề, mọi người về rồi. Kiều Ân hoảng hốt lau đi những ký tự trên tấm kính cửa sổ. “Nè, Ân Ân, cậu ở nhà à?”, A Nhã chạy đến đầu tiên, hai người kia vội theo sau. “Mình ghét mấy cơn mưa kiểu này, nó làm giày mới của mình bẩn hết rồi”, Nhược Lăng đau khổ nói. “Ân Ân, cậu lại làm gì thế?” Đình Đình vừa thấy khuôn mặt buồn bã của Ân Ân đã biết cô đang tự kỷ liền hỏi. “Không có gì”, Ân Ân quay về giường, muốn leo lên giường của mình. “Kiều Ân!”, nhưng A Nhã không dễ dàng bỏ qua cho cô như thếnhẹ nhàng kéo cô ngồi xuống giường Đình Đình, còn mọi người ngồi vây xung quanh. Ân Ân buổn bã để mặc các bạn đên ngồi quanh, ngước cặp mắt ngây thơ, chờ đợi sự chất vấn. A Nhã nhìn chằm chằm Kiều Ân rồi thở dài não nề, sau đó đột nhiên đẩy cô nằm xuống giường, rồi cũng nằm xuống bên cạnh, chỉvào mũi cô, nghiêm túc nói: “Kiều Ân! Cậu như thế này mà được à! Mình biết giải thích thế nào với Thiệu Minh Vỹ hả?” “… Giải thích? Giải thích gì cơ?” “Trưóc khi đi, Thiệu Minh Vỹ đã nhờ mình chăm sóc cậu cho tốt! Cậu là cô nhóc ngốc nghếch, biết ngay cậu sẽ một mình ôm nỗi buồn trong lòng mà.” “Anh… anh ấy… nói gì?” “Anh ấy bảo mình chăm sóc bạn gái nhỏ của anh cẩn thận, nếu không khi trở về sẽ hỏi tội mình!”, A Nhã giả vờ đe dọa nhìn thẳng vào mắt cô. Kiều Ân lườm cô bạn đang nằm bên cạnh mình, nhưng chỉ có một câu lưu lại trong tâm trí, câu nói đó của anh… nói điều này, tức là mọi người đều đã… “… Ah… Mình điên mất! Nhược Lăng, giao cho cậu đấy, nhìn Kiều Ân thế này, mình sẽ sụp đổ mất!”, A Nhã nhìn biểu hiện ngờnghệch của Ân Ân, đúng là không thể đơn thương độc mã xử lý cô nàng này được. “Ha ha, Tiểu Ân ngốc, anh của cậu kể với chúng mình chuyện hai người yêu nhau rồi!” Ân Ân ngốc này, không nói trắng ra thì cô nàng thực sự không hiểu được. Cuối cùng Kiều Ân cũng định thần lại, nhoẻn miệng cười. Hóa ra là anh vẫn luôn quan tâm đến cô. “Được rồi, Ân Ân, cậu có gì không vui nói cho bọn mình để bọn mình giúp cậu giải quyết!”, Nhược Lăng vẫn là người biết cách an ủi nhất. “Mình không biết, chỉ là gần đây mình chẳng thiết tha với thứ gì nữa, mình… mình… hơi hơi nhớ anh trai…”, giọng càng lúc càng nhỏ, Ân Ân bối rối giấu mặt vào chăn. “Ờ, còn gọi là anh trai, cậu định gọi là anh trai đến khi nào nữa!”, A Nhã đang cao hứng, không cho cô trốn vào trong chăn. “Mình… mình không biết.” “Thôi nào, A Nhã, đừng trêu cậu ấy nữa, còn trêu nữa, cậu ấy sẽkhóc lên cho mà xem”, Nhược Lăng kéo A Nhã ra rồi ân cần nói vói cô: “Ân Ân, cậu nhớ anh ấy là bình thường, bởi vì cậu thích anh ấy, hy vọng được gặp anh mỗi ngày. Trước đây ngày nào cũng được bên nhau thì không thấy nhớ nhung bây giờ phải tạm xa nhau, tất nhiên sẽ có cảm giác thiếu thốn gì đó”. Kiều Ân dựa vào vai Nhược Lăng, trong lòng xúc động khiến nỗi buồn lại trào lên. “Cậu muốn gặp thì hãy gọi và nói với anh ấy đi, có lẽ anh ấy cũng đang nhớ cậu đấy”, Nhược Lăng vỗ vỗ đầu cô. Thấy ánh mắt của bọn A Nhã, có thể thấy họ biết tình cảm của Thiệu Minh Vỹ với Kiều Ân cũng sẽ không ít hơn tình cảm mà cô dành cho Minh Vỹ. “Nhưng mình sợ ảnh hưởng đến công việc của anh ấy.” Vậy là Ân Ân – một người chưa bao giờ biết nghĩ xa xôi – đã biết đắn đo, do dự. “Điện thoại của cậu chính là liều thuốc tăng lực cho anh ấy đấy”, A Nhã dập tắt nỗi lo của cô. “Đứng đây, anh ấy vừa đến Quảng Châu vẫn còn nhiều bỡ ngỡ, cần nhất là sự an ủi của cậu, tại sao không cố gắng chủ động nói cho anh ấy?”, Nhược Lăng cười nói. Kiều Ân lặng lẽ suy nghĩ, bỗng thấy nỗi sợ hãi cũng không còn nữa. Lời các bạn nói cũng có lý, biết đâu anh cũng đang chờ điện thoại của mình thì sao? Phải vậy không anh? Đi bộ trên con đường xa lạ, mặt đất đầy vũng nước, mưa rơi trên đó vẽ thành một vòng tròn, gợn sóng lấp lánh phản chiếu những bước chân vội vã.


/61

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status