Chỉ Yêu Không Cưới

Chương 2 - Chương 1.2

/41


Điểm thứ hai, hiển nhiên, cô gái thuộc tuýt người có tính cách cởi mở, còn anh lại quá trầm tính, nếu cố đến với nhau, nhất định không được bao lâu sẽ lại chia tay vì không hợp tính. Thời gian của anh rất quý báu, anh không muốn lãng phí nó.

Còn những điểm không phù hợp thứ ba, thứ tư khác nữa, nhưng vì không phù hợp nên anh cũng không lãng phí thời gian để liệt kê ra thêm nữa.

Anh nhíu mày suy nghĩ, nên lấy lý do gì để rút lui đây, cần phải hợp tình hợp lý lại không quá đường đột.

Vừa hay, điện thoại từ phía người con gái đối diện vang lên tiếng nhạc chuông: “Không còn nhớ tới em, không còn yêu em nữa, để thời gian lặng lẽ vụt qua, xóa đi những hồi ức của chúng ta, từ hôm nay sẽ không bao giờ nhắc tới tên em…”

Thời nay mà vẫn có cô gái thích nhạc của Ngũ Bách sao? Anh bắt đầu cảm thấy thú vị.

Cô gái vội vã nghe điện thoại, trên môi thoáng hiện một nét cười ranh mãnh”

- Sao cơ? Cậu bị đâm xe? Ở bệnh viện X? Nghiêm trọng lắm à? Sao, không mang theo tiền à? Được, được, được! Mình sẽ đến ngay.

Nét mặt từ giả vờ kinh ngạc đến lo lắng gấp gáp cuống cuồng, thực sự rất xuất sắc.

Tắt máy, cô gái nhấp nhổm, đôi mắt đẹp của cô hàm chứa chút tinh nghịch và chất đầy vẻ tội lỗi giả vờ.

- Anh Lương, xin lỗi, tôi muốn…

- Không sao đâu – Anh nhã nhặn mỉm cười, sau đó gọi người phục vụ đến, quẹt thẻ thanh toán.

Vừa vặn anh cũng đang cần quay về Văn phòng Luật, mai mở tòa, để đảm bảo không có chút sai sót nào, anh cần phải kiểm tra lại vụ án lần cuối cùng.

Cô thở phào.

- Nếu không phiền, cái này tặng cho tôi nhé!

Bình tĩnh trở lại, cô đi ra không có vẻ gì là vội vàng, tay lắc lắc chiếc hộp diêm kiểu hoài cổ rất đẹp đặt trên mặt bàn.

Cô có thói quen sưu tầm hộp diêm kiểu cổ? Anh thấy bất ngờ.

- Không phiền, tôi không có thói quen hút thuốc. – Anh cười một cách lạnh nhạt.

Bất ngờ, nhưng cũng chẳng có chút hiếu kỳ nào.

Cô gái hồ hởi lấy túi sách, chẳng giống chút nào với một người đang có bạn nằm trong bệnh viện chờ “cứu mạng”.

Anh điềm tĩnh đứng dậy, khoác chiếc áo khoác mà người phục vụ đưa cho.

- Hẹn gặp lại. – Cô vẫy tay đầy vẻ vui mừng.

Người đàn ông trước mặt, rõ ràng cũng không mấy hứng thú đối với cô, nhưng chính điều này lại làm cô cảm thấy anh ta lại dễ chịu đôi chút.

- Hẹn gặp lại.

Anh cũng không nghĩ hai người sẽ có cái cơ hội để mà “gặp lại”.

Vừa đi được vài bước ra phía cửa, anh đột nhiên ngừng chân lại, cảm thấy có chút gì đó chưa thỏa đáng.

Cô gái bước một bước hai đi theo phía sau anh, đôi mắt hồn nhiên, có chút tinh nghịch chăm chăm nhìn anh chứa đầy vẻ đồng cảm.

Anh nghi hoặc.

Đã rất lâu không có ai dùng ánh mắt “đồng cảm” đó để nhìn anh, nó còn gợi chút hoài niệm, ánh mắt đó, đã từng là động lực để anh quyết giành lấy thành công trong sự nghiệp.

Cô ngại ngùng chỉ chỉ vào đôi chân khập khiễng bên cao bên thấp của anh.

- Thì ra, anh bị què!

Thảo nào thạc sĩ của một trường đại học danh tiếng lại đồng ý đi xem mặt với cô gái chỉ học hết phổ thông. Thì ra, què nên không lấy được vợ, cô đột nhiên hiểu ra.

Què ư?

Anh cúi xuống nhìn chân mình, nguyên nhân là do một vụ án về tranh đoạt quyền nuôi con mà anh đang giải quyết, khi đích thân đi vào công trình xây dựng để tìm hiểu sâu hơn nữa về tính chất nguy hiểm trong công việc của người chồng khách hàng, anh không cẩn thận bị đá đập vào chân, lúc này, ẩn dưới lớp quần âu, chân của anh thậm chí còn có chỗ phải bó cả ống thạch cao.

/41

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status