Giờ khắc này, đối mặt với tình cảm này, ngoại trừ xúc động ra, tim Hổ Phách còn đập cực nhanh, thiên ngôn vạn ngữ cũng không đủ để miêu tả cơn sóng dữ dội trong lòng.
Cố Tuần bước đến gần cô: "Có thật là em không nhớ không?"
Hổ Phách không trả lời, ngây ngốc nhìn anh, "Thật sự là tám năm sao?"
Thật ra cô muốn hỏi: Thật sự anh yêu em lâu đến vậy sao?
"Ừm."
Câu trả lời của anh cực kì chắc chắn, không một phút chần chừ. Trong nháy mắt, đôi mắt của Hổ Phách sáng như sao, trong lòng ngập tràn vui mừng, lại tựa như khó tin.
"Nhưng sao lâu nay anh không nói?"
"Không nói? Hành động của anh chưa đủ rõ ràng ư?"
"Nhưng... em không nhận ra"
"Đó là tại em quá ngốc."
Hổ Phách không muốn thừa nhận bản thân mình ngốc, phải nói là cô vốn không nghĩ đến phương diện kia, luôn nghĩ mình hết thảy đều muộn màng hơn so với bạn bè cùng trang lứa, bao gồm cả tình yêu.
"Được, vậy anh đi tìm người thông minh đi." Cô tỏ vẻ tức giận, giả vờ xoay người định bước đi.
Cố Tuần liền giơ tay chống lên tường chặn cô lại, "Hết cách rồi, ngốc anh cũng rất thích."
Anh cúi xuống nhìn cô, ánh mắt sáng đến nỗi khiến cô có cảm giác không thể nhìn thẳng vào đó.
Trong khoảng cách gần trong gang tấc ấy, một hơi thở trầm mê nam tính quen thuộc phả vào mặt cô, cô bắt đầu cảm thấy máu trong người chảy mạnh, tim đập nhanh hơn, quỷ xui thần khiến hỏi một câu, "Anh muốn kabe don (1) à"
(1) Kabe-don: Cách những chàng "ngầu" thể hiện tình yêu. Nếu bạn từng đọc nhiều manga hay xem anime thì chắc hẳn cảnh trên không quá lạ lẫm: Một anh chàng lạnh lùng, ương bướng, cứng đầu và chẳng chịu nghe ai bao giờ (và dĩ nhiên là rất đẹp trai), ép 1 cô gái vào tường rồi đập tay lên đó.
Cố Tuần không trả lời, trong khoảnh khắc, một nụ hôn nóng bỏng rơi xuống môi cô.
Nụ hôn mang theo mùi vị xâm nhập hung mãnh giống như muốn nuốt trọn lấy cô. Đêm đầu hạ, trên hành lang có gió nhưng cơ thể của Cố Tuần lại nóng như bị sốt, cách một lớp quần áo, Hổ Phách có thể cảm nhận được một sức mạnh kì lạ khiến cô có cảm giác an toàn.
Tựa hồ như cả đời chỉ chờ có thể ôm ấp hoài bão này.
Cô thỏa mãn nhắm mắt lại, trầm mê rơi vào hơi thở điên cuồng của anh. So với dáng vẻ quân tử khiêm tốn của năm ngoái thì năm nay hơi thở của Cố Tuần cuồng dã hơn. Anh hôn cô rất mạnh, cũng rất sâu, Hổ Phách luôn có cảm giác như môi mình bị cắn.
Hôn đến tưởng chừng như địa lão thiên hoang mới dừng lại. Cố Tuần thở dốc thế nhưng Hổ Phách vẫn hô hấp bình thường, còn muốn hôn thêm.
Hổ Phách mím mím môi, trong lòng ngập tràn vui mừng, ngượng ngùng cười ngọt ngào, "Có phải chúng ta đã hòa nhau rồi không?"
Cố Tuần nói: "Không."
Anh trả lời như vậy khiến Hổ Phách vừa buồn cười vừa tức giận, đã gần gũi thân thiết như vậy rồi mà còn chưa hòa?
"Vậy như thế nào mới được xem là hòa?"
Cố Tuần nói: "Đi theo anh, anh cho em xem một thứ."
Nói rồi nắm tay cô ra khỏi sân thượng, đi tới gara.
Màn đêm yên tĩnh, sao giăng đầy trời, hiếm thấy đêm nào đẹp như đêm nay, gió dường như cũng ngọt ngào.
Hổ Phách lên xe hỏi anh định đi đâu. Cố Tuần nói đến nơi sẽ biết.
Mấy phút sau, xe chạy đến một chung cư xa hoa lân cận, Cố Tuần quét thẻ gác cổng sau đó lái xe chạy thẳng vào trong, hai bên lối đi trồng hàng dài cây cỏ , đèn hai bên đường rực rỡ như sao, từng cái từng cái lóe lên, phía sau tàng cây to lớn trước mặt thấp thoáng một tòa nhà lớn mang phong cách Châu Âu.
Xe ngừng lại trước tòa nhà, Cố Tuần xuống xe nắm tay Hổ Phách đi lên lầu, nhấn vân tay mở cửa phòng ra.
Hổ Phách kinh ngạc: "Đây cũng là phòng của anh à?"
"Phòng tân hôn."
Hổ Phách giật mình, theo phản xạ liếc mắt nhìn Cố Tuần, Cố Tuần cũng nhìn cô, kiên định nói: "Mua hồi năm ngoái."
Câu trả lời này hiển nhiên là ám chỉ anh đã muốn kết hôn với cô từ năm ngoái, Hổ Phách lập tức nghĩ đến câu "Bỏ tiền vì an" kia, sắc mặt không khỏi đỏ lên.
Diện tích tòa nhà rộng khoảng hơn 200m2, phòng khách rất lớn, trang hoàng rất đẹp nhưng lại không có một món đồ gia dụng nào, vắng vẻ trống trải, còn cách khá xa sân thượng.
Ánh mắt cô lướt qua cửa sổ sát đất, có thể nhìn thấy được đủ loại cây cối trên ban công điển hình theo phong cách của Cố Tuần. Trong sắc xanh ấy, có một loài thực vật cô không biết tên đang nở hoa, chuỗi hoa trắng nhỏ li ti.
"Anh muốn cho em xem cái gì?"
Cố Tuần nắm tay cô, dẫn cô đến một căn phòng, căn phòng này cũng không có đồ đạc gì giống như phòng khách, bên trong chỉ có một cái ghế đẩy tạ và một bức tranh sơn dầu treo trên tường.
Hổ Phách liếc mắt nhìn bức tranh đó, cả người đều ngây dại.
Người trong bức tranh mặc một cái váy dài, trên làn váy màu xanh lá điểm đầy những đóa hoa nhỏ màu trắng với nhụy hoa màu vàng nhạt, mặt mày người trong tranh xinh như họa, môi mỉm cười thản nhiên, hệt như Tinh Linh tiên tử trong rừng, đó chính là cái váy mà năm ngoái cô đã mặc đến nhà họ Cố.
Lúc đó cô chỉ vì muốn hấp dẫn ánh mắt của Cố Tuần nên mới mặc bộ váy ấy nhưng phản ứng của Cố Tuần lại làm cô có cảm giác mình chưa đủ kinh diễm, giây phút anh nhìn cô còn ngắn hơn cả lúc bình thường, chỉ trong chớp nhoáng thôi, giống như ánh sáng chói mắt mà chiếc váy của cô đang phát ra vậy.
Thế mà anh lại họa hình cô.
Cô si mê nhìn mình trong bức họa, chưa bao giờ có cảm giác mình đẹp đến vậy.
Nụ cười, đôi mắt mới đẹp làm sao.
Khuôn mặt cô say mê hấp dẫn, cả ngón tay cũng giống như người thật, có thể thấy được cô đã ở trong lòng anh rất lâu, nói là tám năm cũng không khoa trương.
Trong lòng Hổ Phách trăm mối cảm xúc ngổn ngang không có cách nào diễn tả.
Cố Tuần nói: "Không phải em bảo anh tặng em một bức tranh sao?"
Hổ Phách nhớ lại lúc mới bắt đầu quen nhau... khi cô nhìn thấy bức tranh "Vết sao" trong phòng làm việc của anh, liền muốn anh cũng vẽ cho mình một bức. Lúc đó anh trả lời được, nói sẽ vẽ cho cô một bức khác. Sau này chia tay, lời hứa hẹn đó hiển nhiên tan vỡ, cô không ngờ anh vẫn âm thầm vẽ một bức tranh cho cô.
Cô nhẹ giọng hỏi: "Anh vẽ bức tranh này khi nào?"
"Mùa hè năm ngoái. Vốn là muốn làm quà sinh nhật tặng cho em. Nhưng sau đó..." Cố Tuần hừm một tiếng, không nói tiếp nữa.
Hổ Phách xẩu hổ cúi đầu, chưa đến sinh nhật cô đã chia tay anh rồi.
Cô ngẩng mặt lên, nhẹ nhàng kéo cánh tay anh, "Năm nay lấy nó làm quà sinh nhật tặng em được không?"
"Không được."
"Tại sao?"
"Anh đổi ý rồi, đây sẽ là quà kết hôn."
Thật là nói ba câu vẫn không rời ý chính, Hổ Phách dịu dàng nói: "Không kết hôn sẽ không tặng thật sao?"
"Đương nhiên."
Hổ Phách lại kéo cánh tay anh, càng nhẹ nhàng mềm mỏng hơn, hỏi: "Nhất định phải kết hôn liền sao?"
Cố Tuần nghiêm mặt nói: "Đúng vậy, không thương lượng."
Hổ Phách suy nghĩ một chút, nói: "Vậy cũng được."
Cố Tuần như không tin, "Em nói cái gì?"
Hổ Phách mỉm cười xinh đẹp: "Em nói, vậy cũng được."
Đúng vậy, rốt cuộc cô cũng đã hạ quyết tâm.
Ngoại trừ Cố Tuần ra, đoán chừng là sẽ không bao giờ có ai có thể kiên trì chờ đợi cô tám năm như vậy, cô bất giác không để ý đến thời gian, thế nhưng anh vẫn ở đó, không rời không bỏ, vẫn kiên nhẫn chờ đợi cô từ lúc bắt đầu cho đến bây giờ.
Đã xác định là anh thì sớm hay muộn gì cũng không quan trọng.
Anh khẩn trương như vậy, sao cô có thể nhẫn tâm nhìn anh bị dày vò.
Nếu hôn nhân mới có thể khiến anh cảm thấy an tâm, vậy cô sẽ nhận lời. Như vậy cũng chặn đứng đường lui của mình, đập nồi dìm thuyền(2), không để lỗi lầm lặp lại.
(2) Đập nồi dìm thuyền: dựa theo tích Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng.
Cố Tuần chăm chú nhìn vào mắt cô, "Em nghiêm túc đúng không?"
"Đúng vậy." Hổ Phách rất nghiêm túc trả lời, còn bổ sung một câu: "Năm ngoái em cũng rất nghiêm túc."
Cố Tuần nhíu mày: "Nghiêm túc nói chia tay với anh sau ba ngày sao?"
Hổ Phách khó xử cúi thấp đầu, không còn lời nào để nói.
Cố Tuần nâng cằm cô lên, ánh mắt anh vừa sâu vừa trầm, nóng đến muốn bỏng người, "Anh thật sự rất thích em, từ lần đầu tiên nhìn thấy em anh đã thích rồi."
Qủa nhiên là anh vừa gặp đã yêu cô, Hổ Phách mỉm cười rạng rỡ, trong lòng tràn ngập ngọt ngào.
Chợt Cố Tuần lạnh mặt hừ một tiếng, "Thế nhưng, lần đầu anh có thể tha thứ cho em, nhưng lần thứ hai thì tuyệt đối không thể, dù là thế nào cũng không bao giờ yêu lại."
Hổ Phách ngoan ngoãn gật đầu: "Ừm ừm, em biết mà. Không có lần thứ hai đâu."
"Đeo chiếc nhẫn này vào rồi thì cả đời cũng không được đổi ý." Trong tay Cố Tuần đột nhiên xuất hiện một chiếc nhẫn, giống như làm trò ảo thuật vậy, Hổ Phách thậm chí không thấy được là anh lấy nó ra từ đâu, vẫn đang còn ngơ ngác thì Cố Tuần đã cầm ngón tay cô lên, đeo nhẫn vào.
Đột nhiên bị anh công kích bất ngờ, Hổ Phách có chút không kịp trở tay. Dưới ánh đèn, viên kim cương lớn trên chiếc nhẫn sáng lấp lánh rực rỡ đến chói mắt.
"Không được đổi ý nữa có biết không." Cố Tuần lặp lại câu nói lúc nãy của mình một lần nữa, vẻ mặt rất nghiêm túc, đôi mắt đen sâu thẳm như biển.
Hổ Phách giơ bàn tay lên ngắm nghía, "Ồ, vừa y với ngón tay của em luôn."
"Anh có lượng trước mà, đương nhiên phải vừa rồi."
Lát sau Hổ Phách mới sực nhớ ra, liền hỏi anh: "Đây là cầu hôn sao?"
Cố Tuần mặt không đổi sắc nói: "Cầu hôn đã xong."
Thật đúng là đánh nhanh thắng nhanh.
Hổ Phách mỉm cười: "Vậy cũng được..."
Cố Tuần nhíu mày: "Nghe giọng của em có vẻ như là miễn cưỡng không muốn đồng ý vậy?"
"Không có, em đồng ý mà." Hổ Phách cười hỏi: "Bức họa này là của em nhé?"
Cô thích bức họa này còn hơn cả chiếc nhẫn kim cương đang đeo nữa, thích đến mức hận không thể lập tức mang nó đi.
"Ừ, là của em."
"Tốt quá, vậy anh lấy xuống đi, lát nữa em mang về."
Cố Tuần lắc đầu: "Không được."
"Không phải anh nói là tặng cho em sao?"
"Chờ khi nào em dọn đến đây ở thì tự khắc nó sẽ là của em, trước mắt cứ để ở đây đi."
Nơi này chính là phòng cưới của hai người.
Hổ Phách hiểu ý anh nhưng lại giả vờ như không hiểu: "Em không hiểu ý anh."
"Em thật sự không hiểu?"
"Không hiểu."
Cố Tuần thở dài: "Nghe nói con cái sẽ di truyền chỉ số thông minh từ mẹ, anh thật sự có chút lo lắng."
Mặt Hổ Phách ửng hồng: "Anh nói cái gì đó."
"Em thừa biết anh nói gì mà."
Cố Tuần ôm lấy eo của Hổ Phách, cúi đầu xuống hôn cô.
So với nụ hôn kịch liệt tại góc hành lang ở nhà họ Cố lúc nãy thì nụ hôn bây giờ lại dịu dàng khiến người ta khó có thể kiềm chế, hai chân cô như nhũn ra, nghiêng người ngả về sau, vừa vặn ngồi xuống ghế đẩy tạ.
Cố Tuần khom lưng, từ từ hạ thấp người xuống, càng hôn cô sâu hơn. Hai tay của Hổ Phách vòng ra sau ôm lấy cổ anh, mặc dù còn vụng về nhưng cô rất nhiệt tình đáp lại Cố Tuần.
Cô nhẹ nhàng gặm cắn môi lưỡi của anh.
Phản ứng của cô lập tức châm ngòi Cố Tuần.
Váy của cô bị vén lên đến tận đùi, tay anh luồn vào trong, cô liền vội vàng kéo váy xuống.
Tay của Cố Tuần phủ lên tay cô, váy bị đứng ở giữa đùi, ánh mắt của anh đột nhiên trầm xuống, quang ảnh chìm nổi, có một chút sắc thái nguy hiểm nổi lên, cô không hiểu đàn ông cho lắm nhưng dựa vào trực giác cô biết là anh đang muốn gì, sắc mặt cô thoáng chốc đỏ lên, vội vã đẩy anh ra.
Cố Tuần cao hơn cô rất nhiều nên cô không đẩy anh ra được, ngược lại thân người anh càng lúc càng hạ thấp xuống, gần như đặt cô nằm lên trên ghế đẩy, tư thế của hai người trở nên cực kì ám muội, cơ thể của Cố Tuần áp sát lên người cô, thân người anh tràn ra khỏi ghế đẩy chật hẹp, cô căng thẳng nắm chặt hai bên thành ghế, mặt quay ngoặt về một bên, bộ ngực căng tròn tự nhiên trắng như tuyết lặng lẽ di động dưới cổ áo.
Cố Tuần hôn từ môi xuống đến cổ cô, sau đó lướt đến xương quai xanh,... Anh hôn triền miên, hô hấp dồn dập, đến khi sắp xuống đến chỗ nào đó nhô cao lên thì Hổ Phách liền vội vàng kêu dừng lại, "Em không muốn lần đầu lại nằm trên ghế đẩy tạ."
Cố Tuần cười nhẹ: "Vậy chúng ta lên giường."
Hổ Phách vội nói: "Ý của em không phải như vậy."
"Anh hiểu ý em..." Cố Tuần bế ngang cô lên, "Em nói em không nhớ chuyện xảy ra sau khi chúng ta cởi nút áo lần trước, bây giờ anh sẽ làm lại một lần nữa cho em xem."
Hết chương 34
/49
|