Chỉ Yêu Quỷ Nhãn Vương Phi

Chương 235: Một thời không khác(1)

/285


Ha ha a, hì hì hì hì. . . . . .

Trong giấc mộng bên tai Ngữ Diên khắp nơi đều là tiếng cười sung sướng, loại tiếng cười này loáng thoáng nửa thật nửa giả, giống như mộng giống như tỉnh, nàng nhắm chặt hai mắt mày hơi hơi nhíu lại, bên tai gió nhẹ thổi lất phất tóc của nàng theo gió giương nhẹ.

Hương

Một mùi hương ngọt ngào thơm mát lao thẳng tới mũi thở của nàng, đây là cái hương vị gì , tại sao lại tươi mát như thế? Tại sao lại nghe thấy tốt như vậy, ách. . . . . . Giống như vị bạc hà, lại có chút hương vị của quả cam, còn có chút như là hương vị cây sổ, thật thơm ngọt. . . . .

Nằm ở trên cỏ khóe môi Ngữ Diên nhếch lên nụ cười thản nhiên, loại mùi làm cho nàng không tự giác thả lỏng thần kinh, tiếp theo nàng đột nhiên cảm giác trên gương mặt có đồ vật gì đó nhẹ nhàng vung qua, hạ xuống, lại hạ xuống, rất nhẹ rất nhẹ. . . . . .

Ách. . . . . . Đây là nơi nào? Nằm mơ sao?! Nhưng mà, vì sao mộng này lại cảm giác chân thật như thế?!

Nhíu mi một lúc sau, nàng rốt cục giật giật lông mi mở mắt ra, ánh vào mí mắt nàng đó là bầu trời, mà bầu trời màu lam còn giống như là mảnh vải vừa được nhuộm qua, sáng lạn làm cho người ta say mê, (trời xanh) mây trắng càng làm cho nàng si mê, nàng chưa bao giờ thấy qua mây trắng như thế, trắng giống như kẹo đường, cho dù là ở cổ đại cũng chưa từng thấy qua trời anh cùng mây trắng như thế.

Một giây sau, nàng đột nhiên ngồi dậy, cổ đại? Trời ạ, nàng thiếu chút nữa liền quên mất nàng tới đây làm gì, lúc này, gương mặt của nàng lại bị nhẹ nhàng vung qua, nàng tập trung nhìn vào nguyên lai khắp bầu trời là bồ công anh, nàng đưa tay vê lên một cái nhìn nhìn, rất mềm mại a.

Tiếp theo nàng đứng dậy, vòng vo một vòng tròn nhìn về phía này, nhất thời sửng sốt, đây là nơi nào? Trong mộng? Hay là trong bức tranh? Bởi vì nơi này xinh đẹp quá không chân thật rồi, hoa nơi này, nở đầy khắp núi hoa khoe màu sắc, xanh hoá giống như mùa xuân vừa nẩy mầm bộ dáng tươi mới làm cho người ta say mê, nước trong sông nhỏ chảy xuôi giống như là có âm nhạc phù chú, chung quanh theo tiếng nước chảy mà phát ra giai điệu duyên dáng .

“Nằm mơ sao?” Ngữ Diên lại lặp lại một lần, một giây sau, vì nghiệm chứng có phải là nằm mơ hay không, nàng hung hăng bấm chính mình một cái, cảm giác đau đớn lập tức làm nàng chau mày, không phải nằm mơ? Nàng nếu không phải đang nằm mơ, thì nơi này là nơi nào? Tại sao lại xinh đẹp như thế này?! Nơi này tất cả đều xinh đẹp làm cho nàng không thể diễn tả bằng ngôn từ.

Nhưng mà làm nàng nghi hoặc là, nàng tại sao lại ở trong này? Nàng tới đây làm gì?!

“Ta tới đây làm cái gì? Ta đến tột cùng là tới làm cái gì?” Ngữ Diên mày nhíu chặt, hai tay ôm đầu không ngừng lay động, nàng là tới đây làm cái gì? Mà tại sao lại ở chỗ này đâu?

Nhắm mắt suy ngẫm, cũng không nghĩ ra tại sao lại đến nơi này, nàng không khỏi ảo não ngồi chồm hổm trên mặt đất, ôm thật chặt đầu, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, nàng tới đây làm cái gì, làm cái gì? Vài giây sau, trong đầu của nàng nháy mắt hiện lên một cái ý niệm, nàng bừng tỉnh đại ngộ mở mắt ra, đúng rồi, nàng không phải đi tìm ông ngoại bọn họ ư, sau đó gặp cái gì? Gặp lốc xoáy? Tiếp theo nàng liền không hiểu đến nơi này, một giây sau, nàng liền đứng dậy kinh hô”Quỷ Tịch , quỷ Tịch đâu? Quỷ Tịch ——” ý thức được Quỷ Tịch không ở bên người, nàng liền bắt đầu trái phải tìm kiếm Quỷ Tịch.

“Quỷ Tịch ——” nàng một bên chạy một bên kêu lên, nhưng chung quanh trừ bỏ nàng liền không còn người khác.

Trời ạ, nàng đến tột cùng đi tới nơi nào?!

Sợ hãi, bất an, dần dần xông lên trong lòng của nàng, nơi này quá mức quỷ dị, không phải bởi vì khủng bố, mà là bởi vì rất hoàn mỹ, hoàn mỹ đến mức không có gì tỳ vết nào, ngay cả cát đất chung quanh đều xinh đẹp làm nàng kinh ngạc, bởi vậy, nàng càng cảm thấy chỗ này đáng sợ thêm, lúc này mới vài giây đồng hồ ngắn ngủn, nàng thiếu chút nữa quên mục đích chính mình đến, đáng sợ, đáng sợ, nếu là tiếp tục như thế, vậy nàng có phải ngay cả mình là ai cũng quên hay không?!

Nghĩ đến đây, nàng liền tiếp tục hướng phía trước chạy đi, nàng phải tìm được bọn họ, nàng phải rời khỏi địa phương đáng sợ này. phong cảnh Chung quanh ở trong bước chạy của nàng không ngừng biến hóa, nhưng duy nhất không thay đổi là phong cảnh vẫn đẹp như cũ, mặc kệ nàng chạy tới nơi nào, phong cảnh xinh đẹp như trước làm cho người ta hít thở không thông, chính là lòng của nàng lại sợ hãi tới cực điểm, bởi vì nàng một bên chạy một bên mờ mịt, trí nhớ tựa hồ ở trong đầu nàng nhanh chóng trôi qua. .

“Vù vù vù vù” chạy trốn một hồi, Ngữ Diên dừng bước lại, không có bất cứ chút do dự nào cầm lấy huyết Linh Đang đem Liên Tử cùng Tử nhi kêu lên, Thất Dạ cùng Bạch Linh vừa định đi ra lại bị nàng quát lớn đi vào, nàng không thể để cho bọn họ đi ra, nơi này thật là quỷ dị, mà hai người bọn họ đạo hạnh đều quá nhỏ bé, nói không chừng đi ra sẽ gặp được nguy hiểm.

“Mẫu thân. . . . . .” Hai tiểu nhân vừa ra tới liền ngọt ngào kêu lên.

“Đây là nơi nào? Vì sao. . . . . . Vì sao ta cảm giác trí nhớ của mình càng ngày càng mơ hồ, ta không phải sắp quên cái gì!” Ngữ Diên lo lắng nói, nàng rất sợ hãi, nàng sợ nàng còn chưa tìm được bọn họ cũng đã đem bọn họ quên mất.

Liên Tử nhìn thoáng qua nơi này, mày nho nhỏ đều chau thành chữ Xuyên (川), nói tiếp: “Mẫu thân, nơi này là sống mơ mơ màng màng, là thế giới kia, đến nơi đây người sẽ rất nhanh mất trí nhớ, rất nhanh quên mình là ai, sẽ đắm chìm ở trong này cho đến chết!” Liên Tử nói.

“Ách mẫu thân, Tử nhi choáng váng đầu. . . . . .” Tử nhi đột nhiên chóng mặt nói.

Ngữ Diên thấy thế liền để cho Tử nhi tiến nhập Huyết Linh Đang, Liên Tử thấy thế lại nói: “Tử nhi có điểm không thoải mái, đối với nơi này có điểm kháng cự, ta cũng vậy không có nhiều thời gian đợi ở chỗ này, tuy nói ta sẽ không mất trí nhớ, nhưng mà linh khí của ta sẽ bị không khí nơi này hút lấy!”

“Trời ạ, khủng bố như vậy? Vậy bọn họ. . . . . . Ta đây làm như thế nào đi cứu bọn họ? Một hồi ta sẽ quên mình là người nào làm sao bây giờ?” Ngữ Diên sốt ruột hỏi biện pháp, đừng nói bọn họ còn chưa tìm được thì chính nàng cũng không biết nàng là người nào.

“Mẫu thân ngươi là hậu nhân của Xà Thần, máu của người có kháng thể, nói cách khác máu của người có thể chống cự yêu khí nơi này, nước mắt của ngươi là thần vật, hai cái hợp hai làm một có thể làm giải dược, đem bọn nó vẽ loạn ở huyệt Thái Dương của người là người có thể chống cự tất cả dị thể cùng yêu khí làm tổn hại trí nhớ!” Liên Tử rất nhanh nói, tiếp theo không đợi Ngữ Diên mở miệng liền trực tiếp cúi người tiến nhập Huyết Linh Đang, hắn ở bên ngoài đợi thêm một giây nữa là hơn một phần nguy hiểm.

Ngữ Diên thấy thế đem Huyết Linh Đang buộc lại, tiếp theo nhanh chóng đem ngón tay cắn nát, tiếp theo hung hăng bóp ở bắp đùi của mình, “Ta dựa vào, đau quá a!” Nàng nhịn không được mắng một tiếng, nước mắt lập tức liền chảy ra, nàng liền dùng ngón tay dính nước mắt rồi dính vào vết máu thuận thế vẽ loạn ở huyệt Thái Dương nơi đó, nhất thời một cảm giác tươi mát làm nàng rung lên, trí nhớ giống như dời non lấp bể thổi quét mà đến.

Dịu đi vài giây, nàng tiếp tục đi về phía trước, trí nhớ bảo lưu lại xuống dưới, lòng của nàng cũng thoáng an ổn một chút, nàng nghiêng đầu nhìn thoáng qua thế giới tuyệt mỹ này, không khỏi nghĩ đến lời Liên Tử mà nói…, thế giới kia ‘sống mơ mơ màng màng’? ! Cái gì là sống mơ mơ màng màng? Tên duyên dáng như thế ý nghĩa đến tột cùng là cái gì đâu?

Ba canh giờ sau

“Mệt chết đi được!” Ngữ Diên tìm một khối núi giả thuận thế ngồi ở phía trên, hai tay không ngừng phẩy phẩy, mệt mỏi quá, đây tột cùng là nơi quái quỉ gì? Bọn ta đã liên tục đi nhiều canh giờ rồi, ngay cả đầu chim cũng không nhìn thấy, thật là, miệng cũng phát ra hỏa diễm, trên bàn đá bên cạnh dòng suối nhỏ có rất nhiều cái chai nho nhỏ, nàng đã gặp qua khá nhiều dòng suối, bên cạnh từng cái dòng suối nhỏ đều có, bộ dáng xem ra là chuyên môn để cho người ta rót để uống, chính là nước này có thể uống hay không đây?!

Ngữ Diên chậm rãi tiêu sái tới, cầm lấy cái chai nhổ nút lọ rót, một chút thủy, miệng của nàng đã sơm lên da rồi, nàng uống hay không cũng không có việc gì, nhưng đứa nhỏ trong bụng của nàng là phải uống đâu, lúc này, nàng tựa hồ nghĩ tới điều gì, vì thế cười cười từ trên đầu nhổ xuống cây trâm bạc để lại vào trong nước, đúng vậy, đây là phương pháp đơn giản nhất cũng là tiện nhất.

Vài giây sau, cây trâm bạc như trước bảo trì nguyên dạng, nàng lúc này mới cầm cái chai rót vào u ống, uống lên một hồi lâu, nàng đem cái bình nhỏ này lại rót đầy, đậy nút chai, tiếp theo cầm dây thừng nhỏ thắt ở miệng bình, đặt ở hông của nàng, cái chai nho nhỏ không có bao nhiêu phân lượng, bắt tại ngang hông của nàng lại thành trang sức khác.

“Ai” thở dài thật sâu, nàng tiếp tục đi lên phía trước, bọn họ đến tột cùng ở nơi nào? Cứ như vậy, nàng đã đi nhiều canh giờ rồi, trên đường nàng còn hái xuống thiệt nhiều trái cây chắc bụng một phen, trong đó nàng có nhận biết quả táo, quýt, nho vân vân, ăn cũng ăn, uống cũng uống, thật cũng không cái gì không bình thường, chính là càng chạy đi xuống, lòng của nàng lại càng nóng nảy thêm, bọn họ đến tột cùng ở nơi nào? địa phương quỷ quái này sao lại lớn như vậy? Phải đi đến năm nào tháng nào mới có thể nhìn thấy một người a?!

“Ha ha ha ha, đến nha đến nha!” đang lúc thời điểm Ngữ Diên buồn bực, xa xa đột nhiên truyền đến một thanh âm vui vẻ, nàng ngây ra một lúc, tiếp theo rất nhanh hướng nơi thanh âm cấp tốc chạy đi, đi lâu như vậy rồi, rốt cục cũng nghe được tiếng người.

Theo phương hướng thanh âm, nàng vòng qua tầng tầng cảnh quan, rốt cục thở hổn hển đi tới một địa phương có tiêu đề là, ‘Say’, vì thế nàng không chút lựa chọn đạp đi vào, cái động khẩu rất nhỏ, bên trong rất đen, nhưng Ngữ Diên chẳng quan tâm sợ hãi như trước theo thanh âm đi về phía trước, đi tới đi tới phía trước nơi hắc ám đột nhiên xuất hiện ánh sáng.

Vì thế theo ánh sáng như vậy, nàng rất nhanh chạy tới, vừa xông ra khỏi động khẩu, ánh sang bên ngoài mãnh liệt đâm vào ánh mắt của nàng làm cho không mở ra được, nhưng bên tai lại truyền đến thanh âm quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, “Các ngươi. . . . . . Các ngươi không dậy nổi sao? Các ngươi biết ta là ai không? Ta nói cho các ngươi biết, ba ta là Lý Cương!”

Nghe thấy vậy, Ngữ Diên đột nhiên trong lòng cả kinh là Lý Lập, cũng chỉ có hắn mới có thể nói ra lời của thế kỷ 21 …, vì thế nàng liền buông tay ra, theo ánh mặt trời chói mắt nhìn sang, lúc này vừa thấy, nàng cả kinh bịt miệng, ánh mắt trừng lớn trừng lớn, giống như gặp được quỷ -

/285

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status