Edit: Skye
Hiệu thuốc trong vương phủ lớn hơn nhiều so với trong tưởng tượng, một sân độc lập thanh u mà sạch sẽ. Trong phòng ba mặt trên vách tường đều là tủ thuốc, hai mặt tủ đều là các loại dược liệu, tên dược liệu được khắc trên tất cả ngăn kéo, quy cách hơn so với hiệu thuốc bên ngoài.
Phong Ly cấp nơi này cho Nguyên Sơ Hàn, nàng lại thấy tự do hơn, mỗi ngày đều ở lại đây. Hơn nữa, người bị thương được nàng trị liệu lại là hộ vệ của Phong Ly, hộ vệ nhất đẳng.
Nguyên Sơ Hàn không biết người này vì sao lại bị thương, cũng chưa từng hỏi qua, dù thế nào cũng chẳng liên quan đến nàng.
Miệng vết thương của hộ vệ kia cực kỳ nghiêm trọng, Nguyên Sơ Hàn trợ giúp bằng ngân châm khiến vết thương khôi phục rất nhanh. Chỉ là gãy xương đùi vẫn cần tĩnh dưỡng, trong một khoảng thời gian dài, hắn không thể rời khỏi phòng.
Buổi trưa qua đi, Nguyên Sơ Hàn cùng Hương Phụ rời khỏi hiệu thuốc, đã đến giờ đi châm cứu.
“Ngày mai là sinh thần của hoàng thượng, tiểu thư, đến lúc đó cần nô tỳ đi theo không?” Hương Phụ kỳ thật không muốn đi, nơi đó vừa nghĩ tới liền cảm thấy khủng bố.
“Không muốn đi theo thì ở lại phủ, đi châm cứu cho Tề Dương trước.” Toàn thân váy dài sắc xanh nhạt ôm lấy dáng người cao gầy cân xứng. Tóc dài tùy ý cột sau gáy, theo bước đi vung nhẹ, phảng phất như thác nước đen nháy.
Hương Phụ gật đầu, “Nô tỳ tuân mệnh.”
Tề Dương ở viện phía đông vương phủ, là nơi ở của hộ vệ, đi vào nơi này có thể cảm thấy không khí xơ xác tiêu điều, hộ vệ Phong Ly cũng không đơn giản.
Nàng thuận đường tiêu sáu tiến vào căn phòng bên trái, gõ cửa phòng, không đợi bên trong đáp lại, Nguyên Sơ Hàn liền đẩy cửa tiến vào.
“Tề Dương, hôm nay thế nào?” Phòng đơn giản, một bàn bốn ghế một giường, Tề Dương nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, đệm lót dưới chân gãy, vẫn như cũ dùng trúc bản cùng băng vải cố định.
“Quận chúa, thuộc hạ cảm thấy tốt hơn nhiều, vừa rồi còn tự mình xuống giường rót một chén nước uống.” Tề Dương hay nói, bất đồng với nhưng hộ vệ lạnh như băng khác.
“Lá gan lớn nhỉ, ý chí cũng không tầm thường.” Nguyên Sơ Hàn tán thưởng, hộ vệ khác người, cho dù gan dạ sáng suốt hay nghị lực, cũng không thể so sánh cùng người bình thường.
“Hiện tại chỉ muốn mau chóng dưỡng vết thương cho lành, ở trong gian phòng này thật sự khó chịu quá.” Tề Dương ngồi dậy, tuy vết thương trên ngực khá nghiêm trọng, vừa vặn mất hai ngày thời gian, hắn liền khôi phục tương đối tốt, thuật châm cứu của Nguyên Sơ Hàn cũng không phải nói phét.
“Thương tổn trên chân khôi phục chậm, ngân châm của ta cũng không giúp lành nhanh được, xương cốt không thể sánh bằng da thịt, cần mất một thời gian dài.” Ngồi xuống bên giường, Nguyên Sơ Hàn cười nheo mắt khuyên giải an ủi. Hương Phụ một bên mở bao châm, ngân châm lớn nhỏ xuất hiện trước mặt.
Tề Dương động tay cởi bỏ quần áo trong, lộ nửa người trên. Bắp thịt rắn chắc, chỉ là băng gạc che mất làm ảnh hưởng đến mỹ cảm.
Tay châm lên huyệt vị, thủ pháp Nguyên Sơ Hàn thập phần nhanh, Tề Dương cúi đầu nhìn, hắn căn bản không có cảm giác gì, ngân châm đã chui vào da thịt.
Ngân châm đánh vào huyệt, ngón tay nhỏ tinh xảo gảy nhẹ, ngân châm phía trên da thịt lắc lư. Tề Dương hô hấp thông thuận, khó chịu trong ngực nhất thời biến mất.
Chín châm bạc mỗi huyệt một cái, Nguyên Sơ Hàn gỡ băng gạc trên miệng vết thương, chưa thể cắt chỉ nhưng da thịt đã từ từ khép lại, khôi phục vô cùng tốt.
Hương Phụ một bên hỗ trợ, đưa qua thước ngọc, mặt trên đã bôi đầy một lượng lớn thuốc mỡ.
“Ba ngày sau là có thể cắt chỉ, không cần vội.” Vừa bôi thuốc, Nguyên Sơ Hàn vừa nhắc nhở.
Tề Dương gật đầu, “Đa tạ quận chúa.”
“Đừng khách khí, ta cứu ngươi, Vương gia các ngươi sẽ cứu ta.” Xem như hai bên cùng có lợi.
Tề Dương không nói thêm nữa, dù sao hắn cũng không dám hỏi giữa Vương gia và Nguyên Sơ Hàn có thỏa thuận gì, đây là chuyện của chủ tử.
“Nhìn dáng vẻ ngươi thật sự rất nhàm chán, làm chút việc yêu thích mà giết thời gian đi.” Người dưỡng bệnh quả thật rất khó chịu đựng, Nguyên Sơ Hàn tràn đầy thông cảm.
Tề Dương nhìn thoáng qua Nguyên Sơ Hàn gần trong gang tấc, sau đó lắc đầu. “Yêu thích duy nhất của thuộc hạ chính là tập võ.”
“Vậy thì thảm rồi, ngươi chỉ có thể nằm bốc mùi ở đây thôi.” Nguyên Sơ Hàn cười nhẹ, người ở thời này quả thật quá thiếu thốn.
Tề Dương không thể không gật đầu, xem ra chỉ có thể như vậy thôi.
Hương Phụ đứng một bên, gấp băng gạc, nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, không bằng ngài đem trò tiền đồng bắc cầu dạy cho Tề hộ vệ, đó là trò giết thời gian tốt nhất.”
Nhíu mày, Nguyên Sơ Hàn nhìn thoáng qua Hương Phụ, sau đó cười nói: “Không phải chỉ một chốc là có thể học được.” Đó là trò ở thế giới kia, chỉ là thế giới kia dùng tiền xu, vận dụng cơ học, tiền xu nho nhỏ cũng có thể sáng tạo kỳ tích.
Đi tới thế giới này, thời điểm ban đầu nàng không thích ứng nổi, không có công nghệ cao, toàn bộ đều vô cùng nhàm chán. Sau đó liền dùng tiền đồng thay thế tiền xu giết thời gian, tuy tiền đồng có lỗ hổng ở giữa, nhưng sau đó nàng vẫn có thể tìm được đường ngắn, thành công dựng thành ruộng bậc thang rồi từ từ tạo thành những kiến trúc ‘to lớn’. Trịnh Vương nghiên cứu thật lâu mới có thể học dựng được một chút, sau cùng bỏ dở nửa chừng, bởi vì quá tốn đầu óc mà tuổi tác lại cao nên cảm thấy mệt mỏi.
“Tiền đồng bắc cầu? Đó là cái gì?” Tề Dương khó hiểu, cho tới bây giờ hắn chưa từng nghe nói qua.
“Là trò độc môn của tiểu thư, dùng tiền đồng dựng một cây cầu lớn. Phía dưới thiếu, mặt trên nhiều, nhưng lại có thể vững vàng chống đỡ.” Ánh mắt Hương Phụ bừng sáng, nàng đã thử dựng qua, bất quá không thành công.
“Thật sự? Không biết thuộc hạ có thể được mở mang kiến thức hay không?” Vừa nghe qua tựa hồ rất khó. Đối với nhưng chuyện khó khăn, Tề Dương có hứng thú.
Nguyên Sơ Hàn hứng thú nhìn Tề Dương, tay nhổ ngân châm trên người hắn, “Mở mang kiến thức đương nhiên có thể, nếu muốn học thì đừng hối hận…”
Tiền đồng trong vương phủ rất ít, Tề Dương phát động huynh đệ nghỉ ngơi cách vách, cướp đoạt hết tất cả tiền đồng của mọi người trong vương phủ mới được hơn ba trăm cái.
Ngồi cạnh bàn, Nguyên Sơ Hàn bắt đầu dựng.
Cầm từng đồng tiền, từng bước từng bước, mỗi một tiền đồng đều xem nặng nhẹ trên từng vị trí, dùng hết lực chống đỡ tầng phía trên.
Dần dần, một tòa cung điện hình chữ T cũng thành hính, bộ phận trụ phía dưới bất quá chưa tới một trăm cái, mặt khác hơn hai trăm tiền đồng ở phía mặt trên. Ngiêng về bốn phía rồi từ từ kéo dài ra ngoài, nhìn tưởng như muốn sập đến nơi.
Nhưng nó cứ chắc chắn như vậy, vững vàng tại chỗ.
“Đã thấy rõ chưa? Tề Dương, từ từ nghiên cứu đi, đợi đến khi ngươi dựng thành công, dự tính chân của ngươi liền tốt lên rồi.” Vỗ vỗ tay đứng dậy, Nguyên Sơ Hàn khoanh tay đi, bóng lưng yểu điệu tràn ngập khoái trá.
Trong phòng, mấy hộ vệ không trực ban vây quanh bàn nghiên cứu, bọn họ ở ngay tại đây khi Nguyên Sơ Hàn bắt đầu dựng cung điện. Thật không nghĩ tới, tiền đồng nho nhỏ cư nhiên còn có thể chơi tốt như vậy.
Đêm đó, khi Tề Dương đàn kéo cái chân gẫy ngồi bên cạnh bàn tập trung nghiên cứu, thì mấy hộ vệ tiến vào, khiêng trọn cả cái bàn ra ngoài.
Cẩn thận vận chuyển vào trong thư phòng vương phủ, người nào đó bắt đầu nghiên cứu.
Hiệu thuốc trong vương phủ lớn hơn nhiều so với trong tưởng tượng, một sân độc lập thanh u mà sạch sẽ. Trong phòng ba mặt trên vách tường đều là tủ thuốc, hai mặt tủ đều là các loại dược liệu, tên dược liệu được khắc trên tất cả ngăn kéo, quy cách hơn so với hiệu thuốc bên ngoài.
Phong Ly cấp nơi này cho Nguyên Sơ Hàn, nàng lại thấy tự do hơn, mỗi ngày đều ở lại đây. Hơn nữa, người bị thương được nàng trị liệu lại là hộ vệ của Phong Ly, hộ vệ nhất đẳng.
Nguyên Sơ Hàn không biết người này vì sao lại bị thương, cũng chưa từng hỏi qua, dù thế nào cũng chẳng liên quan đến nàng.
Miệng vết thương của hộ vệ kia cực kỳ nghiêm trọng, Nguyên Sơ Hàn trợ giúp bằng ngân châm khiến vết thương khôi phục rất nhanh. Chỉ là gãy xương đùi vẫn cần tĩnh dưỡng, trong một khoảng thời gian dài, hắn không thể rời khỏi phòng.
Buổi trưa qua đi, Nguyên Sơ Hàn cùng Hương Phụ rời khỏi hiệu thuốc, đã đến giờ đi châm cứu.
“Ngày mai là sinh thần của hoàng thượng, tiểu thư, đến lúc đó cần nô tỳ đi theo không?” Hương Phụ kỳ thật không muốn đi, nơi đó vừa nghĩ tới liền cảm thấy khủng bố.
“Không muốn đi theo thì ở lại phủ, đi châm cứu cho Tề Dương trước.” Toàn thân váy dài sắc xanh nhạt ôm lấy dáng người cao gầy cân xứng. Tóc dài tùy ý cột sau gáy, theo bước đi vung nhẹ, phảng phất như thác nước đen nháy.
Hương Phụ gật đầu, “Nô tỳ tuân mệnh.”
Tề Dương ở viện phía đông vương phủ, là nơi ở của hộ vệ, đi vào nơi này có thể cảm thấy không khí xơ xác tiêu điều, hộ vệ Phong Ly cũng không đơn giản.
Nàng thuận đường tiêu sáu tiến vào căn phòng bên trái, gõ cửa phòng, không đợi bên trong đáp lại, Nguyên Sơ Hàn liền đẩy cửa tiến vào.
“Tề Dương, hôm nay thế nào?” Phòng đơn giản, một bàn bốn ghế một giường, Tề Dương nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, đệm lót dưới chân gãy, vẫn như cũ dùng trúc bản cùng băng vải cố định.
“Quận chúa, thuộc hạ cảm thấy tốt hơn nhiều, vừa rồi còn tự mình xuống giường rót một chén nước uống.” Tề Dương hay nói, bất đồng với nhưng hộ vệ lạnh như băng khác.
“Lá gan lớn nhỉ, ý chí cũng không tầm thường.” Nguyên Sơ Hàn tán thưởng, hộ vệ khác người, cho dù gan dạ sáng suốt hay nghị lực, cũng không thể so sánh cùng người bình thường.
“Hiện tại chỉ muốn mau chóng dưỡng vết thương cho lành, ở trong gian phòng này thật sự khó chịu quá.” Tề Dương ngồi dậy, tuy vết thương trên ngực khá nghiêm trọng, vừa vặn mất hai ngày thời gian, hắn liền khôi phục tương đối tốt, thuật châm cứu của Nguyên Sơ Hàn cũng không phải nói phét.
“Thương tổn trên chân khôi phục chậm, ngân châm của ta cũng không giúp lành nhanh được, xương cốt không thể sánh bằng da thịt, cần mất một thời gian dài.” Ngồi xuống bên giường, Nguyên Sơ Hàn cười nheo mắt khuyên giải an ủi. Hương Phụ một bên mở bao châm, ngân châm lớn nhỏ xuất hiện trước mặt.
Tề Dương động tay cởi bỏ quần áo trong, lộ nửa người trên. Bắp thịt rắn chắc, chỉ là băng gạc che mất làm ảnh hưởng đến mỹ cảm.
Tay châm lên huyệt vị, thủ pháp Nguyên Sơ Hàn thập phần nhanh, Tề Dương cúi đầu nhìn, hắn căn bản không có cảm giác gì, ngân châm đã chui vào da thịt.
Ngân châm đánh vào huyệt, ngón tay nhỏ tinh xảo gảy nhẹ, ngân châm phía trên da thịt lắc lư. Tề Dương hô hấp thông thuận, khó chịu trong ngực nhất thời biến mất.
Chín châm bạc mỗi huyệt một cái, Nguyên Sơ Hàn gỡ băng gạc trên miệng vết thương, chưa thể cắt chỉ nhưng da thịt đã từ từ khép lại, khôi phục vô cùng tốt.
Hương Phụ một bên hỗ trợ, đưa qua thước ngọc, mặt trên đã bôi đầy một lượng lớn thuốc mỡ.
“Ba ngày sau là có thể cắt chỉ, không cần vội.” Vừa bôi thuốc, Nguyên Sơ Hàn vừa nhắc nhở.
Tề Dương gật đầu, “Đa tạ quận chúa.”
“Đừng khách khí, ta cứu ngươi, Vương gia các ngươi sẽ cứu ta.” Xem như hai bên cùng có lợi.
Tề Dương không nói thêm nữa, dù sao hắn cũng không dám hỏi giữa Vương gia và Nguyên Sơ Hàn có thỏa thuận gì, đây là chuyện của chủ tử.
“Nhìn dáng vẻ ngươi thật sự rất nhàm chán, làm chút việc yêu thích mà giết thời gian đi.” Người dưỡng bệnh quả thật rất khó chịu đựng, Nguyên Sơ Hàn tràn đầy thông cảm.
Tề Dương nhìn thoáng qua Nguyên Sơ Hàn gần trong gang tấc, sau đó lắc đầu. “Yêu thích duy nhất của thuộc hạ chính là tập võ.”
“Vậy thì thảm rồi, ngươi chỉ có thể nằm bốc mùi ở đây thôi.” Nguyên Sơ Hàn cười nhẹ, người ở thời này quả thật quá thiếu thốn.
Tề Dương không thể không gật đầu, xem ra chỉ có thể như vậy thôi.
Hương Phụ đứng một bên, gấp băng gạc, nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, không bằng ngài đem trò tiền đồng bắc cầu dạy cho Tề hộ vệ, đó là trò giết thời gian tốt nhất.”
Nhíu mày, Nguyên Sơ Hàn nhìn thoáng qua Hương Phụ, sau đó cười nói: “Không phải chỉ một chốc là có thể học được.” Đó là trò ở thế giới kia, chỉ là thế giới kia dùng tiền xu, vận dụng cơ học, tiền xu nho nhỏ cũng có thể sáng tạo kỳ tích.
Đi tới thế giới này, thời điểm ban đầu nàng không thích ứng nổi, không có công nghệ cao, toàn bộ đều vô cùng nhàm chán. Sau đó liền dùng tiền đồng thay thế tiền xu giết thời gian, tuy tiền đồng có lỗ hổng ở giữa, nhưng sau đó nàng vẫn có thể tìm được đường ngắn, thành công dựng thành ruộng bậc thang rồi từ từ tạo thành những kiến trúc ‘to lớn’. Trịnh Vương nghiên cứu thật lâu mới có thể học dựng được một chút, sau cùng bỏ dở nửa chừng, bởi vì quá tốn đầu óc mà tuổi tác lại cao nên cảm thấy mệt mỏi.
“Tiền đồng bắc cầu? Đó là cái gì?” Tề Dương khó hiểu, cho tới bây giờ hắn chưa từng nghe nói qua.
“Là trò độc môn của tiểu thư, dùng tiền đồng dựng một cây cầu lớn. Phía dưới thiếu, mặt trên nhiều, nhưng lại có thể vững vàng chống đỡ.” Ánh mắt Hương Phụ bừng sáng, nàng đã thử dựng qua, bất quá không thành công.
“Thật sự? Không biết thuộc hạ có thể được mở mang kiến thức hay không?” Vừa nghe qua tựa hồ rất khó. Đối với nhưng chuyện khó khăn, Tề Dương có hứng thú.
Nguyên Sơ Hàn hứng thú nhìn Tề Dương, tay nhổ ngân châm trên người hắn, “Mở mang kiến thức đương nhiên có thể, nếu muốn học thì đừng hối hận…”
Tiền đồng trong vương phủ rất ít, Tề Dương phát động huynh đệ nghỉ ngơi cách vách, cướp đoạt hết tất cả tiền đồng của mọi người trong vương phủ mới được hơn ba trăm cái.
Ngồi cạnh bàn, Nguyên Sơ Hàn bắt đầu dựng.
Cầm từng đồng tiền, từng bước từng bước, mỗi một tiền đồng đều xem nặng nhẹ trên từng vị trí, dùng hết lực chống đỡ tầng phía trên.
Dần dần, một tòa cung điện hình chữ T cũng thành hính, bộ phận trụ phía dưới bất quá chưa tới một trăm cái, mặt khác hơn hai trăm tiền đồng ở phía mặt trên. Ngiêng về bốn phía rồi từ từ kéo dài ra ngoài, nhìn tưởng như muốn sập đến nơi.
Nhưng nó cứ chắc chắn như vậy, vững vàng tại chỗ.
“Đã thấy rõ chưa? Tề Dương, từ từ nghiên cứu đi, đợi đến khi ngươi dựng thành công, dự tính chân của ngươi liền tốt lên rồi.” Vỗ vỗ tay đứng dậy, Nguyên Sơ Hàn khoanh tay đi, bóng lưng yểu điệu tràn ngập khoái trá.
Trong phòng, mấy hộ vệ không trực ban vây quanh bàn nghiên cứu, bọn họ ở ngay tại đây khi Nguyên Sơ Hàn bắt đầu dựng cung điện. Thật không nghĩ tới, tiền đồng nho nhỏ cư nhiên còn có thể chơi tốt như vậy.
Đêm đó, khi Tề Dương đàn kéo cái chân gẫy ngồi bên cạnh bàn tập trung nghiên cứu, thì mấy hộ vệ tiến vào, khiêng trọn cả cái bàn ra ngoài.
Cẩn thận vận chuyển vào trong thư phòng vương phủ, người nào đó bắt đầu nghiên cứu.
/48
|